Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 62


Đọc truyện Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức – Chương 62


Triệu Bân thoáng nhìn tài liệu mà anh ta nhặt lên: “Buổi tiệc bên phía Dương tổng do giám đốc Lộ phụ trách?”
Lộ Nam lắc đầu cười: “Là anh Bùi phụ trách, tôi chỉ đi theo chỉnh sửa chút chi tiết mà thôi.”
“Giám đốc Lộ khiêm tốn quá.” Triệu Bân cũng cười: “Lần trước qua việc tủ rượu, tôi đã thấy khả năng gặp nguy không loạn của cô rồi.”
Nhất định phải thổi phồng lẫn nhau như thế sao? Lộ Nam bất đắc dĩ: “Giám đốc Triệu quá khen, vì ngài cho chúng tôi cơ hội điều chỉnh nên mới có thể giải quyết hoàn hảo chuyện đó.”
Trong lúc trò chuyện, thang máy đến, Lộ Nam cầm giấy tờ nói với đối phương: “Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Triệu Bân vào thang máy trước cô, ấn tầng 1: “Trùng hợp, tôi cũng xuống sảnh, đi cùng đi.”
Lộ Nam mỉm cười lễ phép.
“Giám đốc Lộ, không biết có tiện thêm phương thức liên lạc không?” Trong thang máy, Triệu Bân lễ phép dò hỏi.
Lộ Nam nghĩ, nửa tháng tới còn cần khách sạn cung cấp phối hợp, bèn đồng ý trao đổi vx.
Cửa mở, Triệu Bân giơ tay giúp cô đỡ cửa thang máy, đợi cô ra ngoài còn dặn lễ tân hỗ trợ gọi xe, xong xuôi mới chìa tay ra: “Như vậy, về buổi tiệc 15/9, nếu cần điều chỉnh hoặc hỗ trợ gì, giám đốc Lộ cứ việc liên lạc.”
“Vâng, cảm ơn giám đốc Triệu.”
Lên taxi, nói với bác tài tên Tinh Quang Nhất Phẩm, Lộ Nam mới gọi lại cho Mạnh Lộ Ti: “Cho nên buổi sáng tình hình huấn luyện thế nào?”
“Tôi cầu mong giám đốc Lộ mau trở lại đi, cái cô kia đọc như vẹt ppt, chả có tí thú vị nào, nghe mà buồn ngủ.

Không chỉ tôi, Dương tổng cũng thích nhất là nghe cô kể tri thức và tin đồn thú vị liên quan tới ngành rượu, hôm nay ở trong phòng họp được 10p liền chạy.”
“Thôi đi, tôi đâu phải nói tướng thanh.”
Đùa giỡn một chút, Mạnh Lộ Ti phản hồi hoàn toàn nằm trong dự kiến của Lộ Nam, Đổng Tuệ nhậm chức, khác không được, nhưng học đua đòi theo bản lĩnh lười biếng của Vương Hiểu Tuyết thì đầu tiên, làm sao có khả năng đào tạo người khác.
Lộ Nam nghe Mạnh Lộ Ti nói thế liền vui vẻ.
Hiển nhiên, buồn vui của con người không tương thông.
Đổng Tuệ bị bọn họ bàn tán hiện tại đang ra ngoài ăn trưa với Chu Lỗi – hết sức tức giận.
“Chắc chắn là Lộ Nam thông đồng trước với giám đốc Khách hàng lớn của Phi Tường, làm cô khó xử.” Chu Lỗi nói như đinh đóng cột.
Đây chính là lời Đổng Tuệ muốn nghe: “Tôi bảo mà, buổi sang làm sao cô ta có thể tự nhiên tốt bụng để tôi tiếp xúc với người của Phi Tường thế! Anh không biết thì thôi, thái độ của hai vị giám đốc Khách hàng lớn đó thật ghê tởm, từ lúc nhìn thấy tôi đã không hòa nhã, khi kết thúc còn kêu bọn họ càng thích cách thức đào tạo của giám đốc Lộ hơn.”

“Thật quá đáng!” Chu Lỗi tỏ ra chung một mối thù: “Nhưng không sao, tốt xấu cô cũng có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Dương tổng…!Thế nào, thêm liên hệ chưa?”
Đổng Tuệ tiếc nuối lắc đầu: “Dương tổng bận quá, chỉ xuất hiện vài phút ban đầu.

Tôi chưa kịp trao đổi số điện thoại với ông ấy.”
Chu Lỗi cũng hơi tiếc, nhưng an ủi ngay: “Vạn sự khởi đầu nan, sau này sẽ thuận lợi hơn.”
“Cảm ơn anh.”
“Đừng ủ rũ thế, buổi chiều mời cô đi xem phim nhé?” Chu Lỗi dè dặt dỗ dành.
Đổng Tuệ nghĩ giây lát, buổi chiều rảnh – chính xác mà nói cô ta gần như mỗi ngày đều rảnh, bèn gật đầu: “Được thôi, dạo này có phim gì mới chiếu không?”
Quan hệ giữa họ qua lần xem phim này nhảy vọt về chất, giống như ban sáng Lộ Nam từng đoán.

Lộ Nam phát hiện, Đổng Tuệ dạo này nhảy nhót hăng hái – còn toàn thủ đoạn trà xanh lấy lui làm tiến, tiến bộ thế này trừ Chu Lỗi chỉ dạy, không còn kẻ khác.
Nhưng, Đổng Tuệ và Chu Lỗi cộng lại cũng chẳng thể chế tạo khó khăn trong công việc cho cô được, bởi thế, bọn họ ghê tởm người từ phương diện khác.
Chẳng hạn như, liên tục bịa đặt hãm hại Lộ Nam.
Không biết từ lúc nào, ký túc xá nam đều lan truyền: tân nhân Lộ Nam đời sống riêng tư hỗn loạn, gần như mỗi ngày đều tối muộn mới về nhà, hình như được cho tiền, rất có thể là quan hệ kiểu đó (bao nuôi).
Truyền vào tai Nghiêm Khải, anh ta đi tìm từng người, cuối cùng tóm được kẻ rải rác tin đồn là Hạ Mạnh và Dịch Vĩ.
Nghiêm Khải nổi giận đùng đùng trong ký túc xá nam, trách cứ bọn họ hãm hại sau lưng con gái, bôi đen danh tiếng người khác, căn bản không đáng mặt đàn ông!
Hạ Mạnh và Dịch Vĩ hậm hực, nhưng tự biết đuối lý.
Nghiêm Khải kiệt lực áp chế tin đồn, nhưng ký túc xá nữ anh ta bất lực, Lộ Nam nghe thấy vài chuyện từ Trần Lộ và Hạng Phỉ Phỉ, cười cảm ơn những người quan tâm tới cô, sau đó vẫn làm việc bình thường, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Sáng thứ 7, Phan Toa Toa ngậm ống hút oán giận với Lộ Nam: “Tớ ở huyện Phụng Vân nhàm chán chết mất, quả nhiên chỗ làm quá gần nhà thì không có tự do.

Nói xem, dạo này văn phòng có chuyện gì vui?”
“Có buổi Phẩm rượu lớn, tính không?”

“A, cậu cố ý làm tớ thèm! Mặc kệ, sang năm phải bảo Lão Phan cố gắng, đòi văn phòng thành phố chi phí Phẩm rượu lớn mới được.”
“Được, cậu cố lên!”
Phan Toa Toa làm nũng: “Này, cậu nói hời hợt thế.

Tớ nghe nói dạo này văn phòng thành phố xuất hiện một “bông hoa giao tế” được bao nuôi, là ai thế? Là Đổng Tuệ đáng ghét ư? Không không không, cô ta không đủ tư cách.

Chẳng lẽ là giám đốc Chu?” Phan Toa Toa khẽ hỏi.
Lộ Nam đỡ trán: “Đại khái là nói tớ đấy.”
“Hả?!” Phan Toa Toa trừng mắt, “Sao lại thế?”
Lộ Nam giải thích sơ qua, suy đoán ai là kẻ bịa đặt, Phan Toa Toa nghe xong tức giận mãi: “Dịch Vĩ đúng là đồ ngốc miệng phun đầy phân, trong đầu toàn phân sao, họ nói gì, anh ta liền tin? Cái tên Hạ Mạnh cũng thật là đầu trâu mặt ngựa, vừa thấy liền không phải thứ tốt.

Còn nữa, xấu xa nhất là Chu Lỗi, tớ trước kia cảm thấy hắn ta suốt ngày nói năng kỳ quặc, dù sao khiến người khác thật khó chịu, dường như trong công việc nếu có bất đồng đều do người khác cố tình gây sự ấy, trước tớ còn không biết diễn tả thế nào, cậu tổng kết đúng lắm, thật “trà xanh”! Thật chuẩn! Một thằng con trai suốt ngày đàm tiếu chuyện con gái, không biết xấu hổ chắc?”
“Hắn ta còn có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ hơn.” Lộ Nam nhấp một ngụm nước chanh: “Dạo này tớ phát hiện trên wc tầng 2 có đàn ông sử dụng.” Phán đoán dễ thôi, chứng cứ là trong thùng rác xuất hiện mẩu thuốc lá khó hiểu, nắp bồn cầu bị nhấc lên, nước tiểu tung tóe…!Thậm chí không cần chứng cứ, Lộ Nam chỉ cần vào wc liền ngửi ra mùi người lạ từng sử dụng.
“Buồn nôn thế? Vậy cậu cứ mặc kệ hắn ta sao?”
Lộ Nam lắc đầu: “Đương nhiên không, tớ đang đợi đối phương tự tìm đường chết.”
Phan Toa Toa hăng hái: “Cậu có kế hoạch gì? Cần tớ hỗ trợ không?”
Lộ Nam ra vẻ hiền lành: “Tớ có kế hoạch gì đâu, đương nhiên sau khi họ tìm đường chết, tớ làm người bị hại nhảy ra.

Tớ là phe chính nghĩa nha.”
“A cậu thật “dối trá”, nhưng tớ thích lắm.” Phan Toa Toa nhấn mạnh liên tục: “Có tin tức mới nhất nhất định phải kể cho tớ đấy, nhất định!”
“Được, nhất định sẽ cho cậu ăn quả dưa tươi ngon mới mẻ nhất.”

Sự vật phát triển có quy luật nhất định, đa phần đều là từng bước tiến tới.
Lộ Nam đang đợi thời cơ nảy sinh, thời cơ này cũng mau chóng xuất hiện.
Vài hôm sau, đài khí tượng cảnh báo có bão, tuyên bố bão mạnh nhất năm nay sẽ xuất hiện tầm 9h tối ở thành phố Hải Lâm, kêu gọi mọi người ban đêm không nên ra ngoài, đỗ xe ở nơi có địa thế cao, đóng chặt cửa sổ…
Lộ Nam buổi sáng tới Phi Tường một chuyến, ngồi xe Bùi Học Đống tới Shangri-La, rời khỏi khách sạn tầm 3h chiều, bấy giờ, bên ngoài mưa gió đã rất to.
Trở về ký túc xá, không bất ngờ khi thấy Chu Lỗi đang ngồi xoa bài trong phòng khách.
Một bàn 4 người: Chu Lỗi, Đổng Tuệ, Vương Hiểu Tuyết, Hồng Đan Ni.
Hồng Đan Ni nhìn thấy Lộ Nam về, bèn chào hỏi: “Bên ngoài mưa to lắm không?”
“To lắm, cầm ô mà từ tiểu khu vào tòa nhà còn bị ướt đẫm từ dưới gối.” Lộ Nam đặt ô vào giỏ cạnh cửa, lấy giày đang nhỏ nước từ trong túi ra, chuẩn bị mang lên lầu giặt.
Gần 5h chiều, Giang Hiểu Vân trở lại ký túc xá muộn nhất, cô ấy từ văn phòng về, cả người đều ướt, vào phòng khách ký túc xá thổi hơi lạnh, liền hắt xì vài cái.
Hạng Phỉ Phỉ nghe thấy động tĩnh bèn lấy khăn tắm ra bọc người cô ấy: “Nhanh tắm nước nóng đi, kẻo cảm lạnh.”
Giang Hiểu Vân lắp bắp, đưa túi cho Hạng Phỉ Phỉ, vào thẳng phòng tắm: “Lát nữa cậu mang quần áo vào cho mình nhé.”
“Được, nhanh lên.

Tớ đi nấu canh gừng cho.” Hạng Phỉ Phỉ vừa lau chùi túi của Giang Hiểu Vân vừa hỏi: “Chu Lỗi, Vương Hiểu Tuyết, bên ngoài mưa to như trút, các cậu không về đi à? Trời tối sẽ càng khó đi đường hơn đấy.” Lần này cô ấy không cố tình đuổi người, thật sự là hảo tâm đề nghị.
Bởi vì mở điều hòa, cho nên đóng cửa sổ thủy tinh, hiệu quả cách âm tốt, người đang chơi bài quả thực không chú ý tới mưa gió bên ngoài lớn như vậy.
Vương Hiểu Tuyết lộc cộc chạy tới ban công, mở hé cửa sổ, nước mưa đổ ập xuống, cô ta sợ hãi kêu lên, tức khắc đóng cửa: “Mưa to quá đi, bây giờ muốn đi cũng không được nha.”
Chu Lỗi cũng cau mày.
Đổng Tuệ ôi dào: “Không phải nói trung tâm cơn bão 9h tối mới tới nội thành ư? Vật lý nói, mắt bão sẽ không có gió, đến lúc đó đi về là được.”
Các em gái tỉnh Dự Nam đời này mới gặp phải bão hai lần, suy nghĩ lần trước gặp bão ở thành phố Vọng Hải, tình hình cũng không đáng sợ như vậy, bèn cảm thấy Đổng Tuệ học ĐH ở đây chắc là nói đúng.
Trùng hợp ra khỏi phòng định đi wc, Lộ Nam vừa mở cửa liền nghe thấy lời này, tức khắc lại đóng lại, dựa lưng lên cửa âm thầm cười nhạo: quả nhiên giống hệt đời trước.
[Hễ tuyến đường bão quét qua hơi sai lệch một chút, dự báo thời tiết còn phải cập nhật liên tục, dự báo làm sao chính xác trăm phần trăm được?]
[Đợi mắt bão tới mới đi? Lần lữa gì chứ? Bão do nhà cô điều khiển chắc?]
Buổi tối hơn 9h, Vương Hiểu Tuyết và Chu Lỗi lại ra ban công nhìn thời tiết.
Vừa mở cửa sổ liền há hốc mồm, mưa gió gào thét, còn đáng sợ hơn lúc chập tối.
Hai người họ quay lại nhìn Đổng Tuệ.
Đổng Tuệ không thèm để ý mà nói: “Nếu tối nay không ngớt bão, vậy hai người cứ ở lại đi.” Nói vô cùng thoải mái.

Hạng Phỉ Phỉ đang xoa bài sắc mặt liền tối sầm.
Chu Lỗi lập tức nói: “Này, này không thuận tiện cho lắm, dù sao đây cũng là ký túc xá nữ, tôi ngủ lại không tốt lắm.

Hay là để Vương Hiểu Tuyết ở lại, tối rồi mưa to gió lớn nguy hiểm.

Các cô cho tôi mượn áo mưa, thừa dịp hiện tại còn sớm, tôi đội mưa về vậy.”
Anh ta càng nói vậy, Đổng Tuệ càng không chịu.
Dù sao là bạn trai mới xác lập quan hệ, thời tiết ác liệt thế này bắt người ta một thân đội mưa trở về, cô ta cũng không nỡ, bèn quay lại thương lượng với Hạng Phỉ Phỉ: “Bão là bất khả kháng, tối nay Vương Hiểu Tuyết ngủ cùng cậu hoặc Lộ Nam, Chu Lỗi thì ngủ sofa, được không? Giúp hộ đi mà.”
Vương Hiểu Tuyết đứng cạnh tỏ ra vô cùng đáng thương chắp tay nhờ vả 4 cô gái tỉnh Dự Nam.
Đổng Tuệ tiếp tục miêu tả trời bão mà ra cửa nguy hiểm biết bao: biển quảng cáo, cửa sổ thủy tinh, cây cối trên phố, dây điện rò điện, nắp giếng bay mất…
4 cô gái tỉnh Dự Nam thông thường đều lấy Hạng Phỉ Phỉ làm đầu não, đều liếc mắt dò hỏi.
Hạng Phỉ Phỉ cau mày suy nghĩ một lát: nếu đuổi người, lỡ may trên đường trở về xảy ra chuyện gì…
“Ký túc xá này có 6 người, còn phải hỏi Lộ Nam một câu.” Hạng Phỉ Phỉ biết bản thân không hiểu uy lực của bão, bèn nhường Lộ Nam quyết định.
Lộ Nam bị Hạng Phỉ Phỉ gọi xuống dưới lầu, nghe xong chuyện liền liếc nhìn Đổng Tuệ, sau đso nói với mọi người, cô ta miêu tả nguy hiểm trong cơn dông là thật sự.
Hạng Phỉ Phỉ bất đắc dĩ: cho nên Chu Lỗi và Vương Hiểu Tuyết quả thật phải ở lại đêm nay?
“Đã vậy, Chu Lỗi ngủ sofa đi.” Đổng Tuệ quyết định: “Hiểu Tuyết, Hiểu Tuyết ngủ đâu nhỉ…” Cô ta liếc mắt giữa Lộ Nam và Hạng Phỉ Phỉ.
Vương Hiểu Tuyết không muốn chen vào ngủ với bất kỳ ai trong hai người này.
Đổng Tuệ tỉnh ngộ “a” lên: “Trên lầu còn thư phòng đang trống, tớ nhớ bên trong có giường gấp khúc, hay Hiểu Tuyết ngủ ở đó nhé?”
Lộ Nam gật đầu: “Các cô tùy tiện, tôi không ý kiến.”
Thảo luận xong, Đổng Tuệ ra ban công thì thầm với Chu Lỗi: “Anh có thấy hôm nay Lộ Nam dễ nói chuyện không?”
Chu Lỗi cười đáp: “Dù sao chúng ta là bên có lý, hơn nữa người đông.

Cô ta chỉ có thể thiểu số phục tùng đa số, đúng không?”
“Đúng! Chu Lỗi, anh thật thông minh!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.