Bạn đang đọc Song Hướng Thay Đổi FULL – Chương 29: Em Ấy Rất Ngoan
Video kia của Khúc Sênh nổi lên là việc ngoài ý muốn, nhưng sau đó càng nổi lại là do ai đó cố ý.
Khúc Sênh một là không xem những bình luận trên mạng, hai là cậu cũng bị công việc cuốn lấy sứt đầu mẻ trán cho nên hoàn toàn không biết gì cả, những người khác trong ban nhạc cũng cảm nhận được điều đó.
Những bộ quần áo bọn họ kiên quyết không chịu mặc kia cũng được cư dân mạng đàn ra, tùy tiện lấy ra một bộ cũng đã trên dưới mấy ngàn vạn.
Người bạn làm nhà thiết kế kia của Sầm Ngư rất nổi tiếng, chỉ là do mấy người bọn họ không hiểu được nghệ thuật mà thôi.
Người nhận thấy có gì không đúng đầu tiên là Hứa Duyên Khai và cũng nên là Hứa Duyên Khai.
Anh ta với Sầm Ngư không có vẻ không quen như bề ngoài.
Thư Tử Viện là người hiểu mọi chuyện nhất nhưng dù sao cũng là chuyện riêng giữa hai người kia nên cô cũng không tiện xen vào, chỉ ngồi cười bộ dạng ngốc núc ních không biết gì cả của Khúc Sênh, ngay cả Bàn Tử còn phát hiện ra một chút ít.
Tâm tư của Khúc Sênh rõ ràng không đặt ở đây.
Từ ngày chuyển nhà, trong mắt hay trong lòng cậu chỉ có Kinh Tùng Triệt…!Dù là chửi thầm trong bụng thì cũng là một loại để ý, huống chi bây giờ thái độ của cậu với Kinh Tùng Triệt cũng ngày càng nhẹ nhàng hơn rồi.
Chuyện này của Sầm Ngư giống như một bài học.
Trước kia đột nhiên có một chàng trai nhiệt tình xuất hiện, không ai nghĩ cậu ta có âm mưu gì khác, hiện tại nhớ lại chỉ sợ những hành động đó của cậu ta đều có tính toán hết.
Cho tới bây giờ, ngay cả khi cậu ta đã đạt được mong muốn nhưng vẫn điều khiển ban nhạc dựa theo kế hoạch ban đầu.
Vì thế Hứa Duyên Khai với Sầm Ngư cãi nhau một trận tơi bời.
Cậu sinh viên đại học lạc quan chen chúc trong một căn phòng thuê nhỏ bé nghèo nàn với anh ta đột nhiên biến thành con trai út một gia đình giàu có, ngay cả Thư Tử Viện cũng không thể ngờ được, vẫn là chuyện của nhà thiết kế đã cho cô một hồi chuông cảnh tỉnh.
Thật ra Sầm Ngư che giấu không tốt lắm, chỉ là do bọn họ chưa từng nghĩ đến việc này nên một khi phát hiện ra, rất nhiều chuyện lúc trước cũng được làm sáng tỏ.
Đương nhiên, đây đều là những chuyện của sau này.
Khúc Sênh hiểu rõ mọi chuyện là sau khi cậu đi công tác về, Thư Tử Viện nhìn dáng vẻ cười ngờ nghệch của cậu, chỉ hận rèn sắt không thành thép được nên mới kể hết mọi chuyện.
Còn lúc này Khúc Sênh vẫn đắm chìm trong sự khiếp sợ và kinh ngạc cực độ.
Kinh Tùng Triệt có thể đang hiểu lầm cái gì đó.
Khúc Sênh có thể mơ hồ cảm giác được.
Sau khi đưa Thư Tử Viện bình an về nhà, người đàn ông vẫn không chủ động nói chuyện với cậu.
Về Sầm Ngư, Khúc Sênh còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng dù cậu nói như thế nào, Kinh Tùng Triệt trả lời đều tránh nặng tìm nhẹ, không nóng không lạnh, chỉ trả lời ngắn gọn là “Không biết”, “Không rõ lắm”.
Khúc Sênh không có cách nào khác, cuối cùng tự nói tự giận, dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ sau sinh nhật cậu, bầu không khí giữa hai người vô cùng cổ quái, vốn dĩ là kiểu quan hệ bình thường nhưng giờ lại biến thành mối quan hệ mập mờ không thể nói rõ.
Mấy ngày sau đột nhiên Lạc Hựu nhắn tin wechat cho Khúc Sênh, đầu tiên là gửi cho cậu mấy video của ban nhạc khen lấy khen để, sau đó lại hỏi: [Cậu biết Sầm Ngư chứ?]
Khúc Sênh không nghĩ nhiều, nghĩ có lẽ Lạc Hựu cũng muốn biết được chuyện của Sầm Ngư và ban nhạc, tiện thể cậu cũng muốn hỏi rốt cuộc thân phận của Sầm Ngư là gì, lấy tin tức đổi tin tức, quá là công bằng.
Khúc Sênh giải thích ngắn gọn tình hình bên mình xong, Lạc Hựu lập tức nhắn lại: [Cậu còn nhớ rõ chú Nhậm, Nhậm Hàng không? 】
Khúc Sênh có ấn tượng với cái tên này, trong chốc lát liền nhớ ra đối phương có từng mời cậu với Kinh Tùng Triệt ăn cơm, một người đàn ông trung niên bụng phệ bất thình lình xuất hiện trong đầu cậu.
Lạc Hựu: [Sầm Ngư là cháu của Nhậm Hàng.]
Khúc Sênh: “…”
Đầu óc cậu trống rỗng, hoàn toàn không thể liên kết một Nhậm Hàng bụng phệ với một Sầm Ngư thanh thoát nhẹ nhàng vào một chỗ.
Ủa không đúng, hai người này vốn không có quan hệ huyết thống, chỉ có thể coi là họ hàng…
Lạc Hựu: [Tuy nhiên năm đó chú Nhậm ăn vụng bên ngoài bị phát hiện, cô của Sầm Ngư ly hôn với ông ta.
Người nhà Sầm Ngư nhiều, bên trên cậu ta còn có hai anh trai với một chị gái, cậu ta là con út trong nhà.]
Điều này làm Khúc Sênh hoàn toàn chấn động, làm cậu không biết nên trả lời lại thế nào cho phải, suy nghĩ một lúc mới nhắn lại: [Được, em biết rồi, cảm ơn anh Hựu.]
Lạc Hựu thấy tin nhắn trả lời liền quay màn hình điện thoại ra cho Kinh Tùng Triệt, “Đây nhá, giúp cậu hỏi rồi đấy.
“
Hôm trước ở trên xe, Kinh Tùng Triệt chỉ biết sơ sơ về Sầm Ngư, biết được cậu ta chỉ giúp ban nhạc làm mấy công việc vặt vãnh, bình thường lúc luyện tập cũng không thấy xuất hiện.
Lạc Hựu rất tò mò, “Cậu muốn chỉ điểm cho tên nhóc này nên mới bảo tôi nói chuyện này với cậu ta à? Cậu muốn nói những chuyện này với cậu ta thì cứ trực tiếp nói không phải sẽ tốt hơn sao, cũng có phải bí mật gì đâu.”
“Tôi không muốn nói cho em ấy biết.” Kinh Tùng Triệt nói, “Nhưng em ấy nên biết.”
Lạc Hựu càng không hiểu, mơ mơ hồ hồ bị Kinh Tùng Triệt gọi tới đây còn tưởng có chuyện gì lớn lắm.
Phải biết là gọi được cho vị thiếu gia này là một chuyện không dễ dàng, càng không nói đến việc chủ động hẹn anh ta ra ngoài.
“Chẳng qua không ngờ Khúc Sênh chơi nhạc lại mượt như vậy, lại còn kết thân với cả Sầm Ngư.”
Câu nói của Lạc Hựu khiến Kinh Tùng Triệt nhíu mày, “Cậu nghĩ bọn họ rất thân thiết?”
Lạc Hựu sờ sờ cằm, “Không biết, chuyện này của Sầm Ngư khá ồn ào, Nhậm Hàng năm đó không phải cũng thế…!Nên từ đó Nhà họ Sầm mẫn cảm với loại chuyện này lắm.
Cậu ta không muốn sống như vậy, cũng là kẻ điên.”
Lông mày Kinh Tùng Triệt càng lúc nhíu sâu lại.
“Cậu sợ Khúc Sênh ở cùng cậu ta rồi bị dạy hư à?” Lạc Hựu nói, “Nếu lệch lạc thì đã sớm lệch rồi, bản thân Khúc Sênh có hơi…”
“Có hơi gì?” Nhiệt độ câu hỏi của Kinh Tùng Triệt đột ngột giảm xuống.
Lạc Hựu quan sát vẻ mặt của anh, “Phản nghịch, không phải à?”
Kinh Tùng Triệt không trả lời.
Lạc Hựu: “Cậu nghĩ đối tượng mà Sầm Ngư không chịu nói kia là Khúc Sênh à? Không thể đâu nhỉ?”
“Không phải.”
Gần như Lạc Hựu vừa nói xong thì chỉ một giây sau Kinh Tùng Triệt đã đưa ra đáp án.
Lạc Hựu hỏi: “Nếu cậu đã biết, vậy còn lo lắng cái gì?”
Kinh Tùng Triệt vẫn không trả lời, anh đứng dậy đi từ căn phòng đầy ánh mặt trời về phòng của mình.
Lạc Hựu không hiểu gì bị bỏ lại phía sau, hỏi vọng tới: “Cứ thế mà đi à? Nhà này massage không tệ, không ở lại hưởng thụ chút sao?”
Kinh Tùng Triệt từ chối, vẫn lấy lý do bận việc như cũ.
“Cậu đây cũng quá bận rộn rồi, mấy ngày nữa phải đi Hoa Đô đúng không?” Lạc Hựu vừa nói vừa giật chiếc thảm khoác trên người xuống để lộ ra phần thân trên trần truồng.
Kinh Tùng Triệt chỉ liếc một cái rồi lạnh lùng dời mắt.
“Biết dáng người kém hơn cậu, nhưng cậu cũng đâu cần tỏ ra ghét bỏ như vậy chứ.” Lạc Hựu buồn bực nói:”Ai được như cậu đâu, mỗi ngày đều chạy bộ rồi tập thể hình, không làm việc cũng tập thể dục, người cậu làm bằng sắt à?”
Kinh Tùng Triệt bất chợt dừng lại, “Lâu rồi tôi chưa tới phòng tập thể thao.”
Lạc Hựu: “Yo, sao vậy, người sắt cũng có lúc nhụt chí sao?”
Kinh Tùng Triệt nghĩ nghĩ, trả lời lại: “Dạo này không có nhiều áp lực.”
Bỗng nhiên anh còn nói: “Khúc Sênh cũng không phải vô cùng phản nghịch, em ấy rất ngoan.”
Cùng ngày sau khi tan làm, Khúc Sênh rất ngoan xuất hiện ở một quán bar đồng tính nổi tiếng.
Tiểu Khai hẹn cậu đi uống rượu, cậu nói rõ mười mươi cho Tiểu Khai nghe mấy chuyện mình vừa thu nhặt được.
Khúc Sênh thì ngạc nhiên, còn Hứa Duyên Khai nghe xong lại có vẻ trầm mặc, yên lặng gọi rượu để hai người uống tiếp, “Hôm nay anh mời.”
Khúc Sênh vội vàng xua tay, “Chia đôi đi, lúc nãy đã nói rồi mà.”
Trong ban nhạc, Hứa Duyên Khai là người khó khăn nhất nhưng cũng là người sĩ diện nhất, dù có khó khăn đến mấy anh ta cũng không mở miệng vay tiền bạn bè.
Mọi người hiểu biết Hứa Duyên Khai như vậy nên cũng ăn ý bảo vệ sự tự tôn của anh ta.
Đã có mấy người đi tới muốn mời rượu hai người bị Khúc Sênh mắng hai ba câu đuổi đi.
Cậu nói tục chửi thề vẫn còn ngon lắm, chỉ có ở trước mặt Kinh Tùng Triệt thì mới tém bớt lại.
“Hôm nay nghĩ thế nào mà đến đây?” Khúc Sênh cảnh giác nhìn chung quanh, cậu thấy Tiểu Khai cao hơn cậu nhưng dáng người mảnh mai mới là đối tượng cần bảo vệ.
“Thì tự nhiên muốn đến thôi, anh có nghe Thư Tử Viện nói mấy hôm trước hai người đi uống rượu, cậu còn đưa cô ấy về nhà.” Hứa Duyên Khai nói đùa, “Anh có thể có được đãi ngộ ấy không?”
Khúc Sênh thành thật: “Lúc đó là do có Kinh Tùng Triệt ở đó, anh ấy lái xe tới, hôm nay em cũng không dám nói cho anh ấy biết là em tới đây, một người không khiêng nổi anh đâu.”
Hứa Duyên Khai lau trán, lông mày và đôi mắt vốn bị che khuất quanh năm cuối cùng cũng hiện ra, đáy mắt có một ý cười nhạt đến mức gần như không thấy, nhưng ánh mắt nhìn Khúc Sênh vẫn rất ấm áp.
Anh ta xem Khúc Sênh như một đứa trẻ.
Trẻ con có quyền bốc đồng, có lý do để cố tình gây sự, giống như lúc trước Khúc Sênh muốn từ chức, Hứa Duyên Khai không giảng đạo lý gì với cậu cả, vẫn duy trì sự trung lập, dù cho lúc đó anh ta nghèo đến mức chỉ có thể nhờ Sầm Ngư cứu tế.
A, nói đến Sầm Ngư.
Anh ta chẳng phải cũng xem Sầm Ngư như trẻ con sao.
Khúc Sênh bên kia vẫn còn đang nói: “Em có thể thử khiêng anh, chỉ cần anh đừng uống say quá.”
Hứa Duyên Khai lắc đầu, vuốt tóc về bình thường, khôi phục dáng vẻ u tối như cũ, “Anh nói giỡn thôi, không cần cậu khiêng.”
Anh ta vừa dứt lời, lại có người không thức thời tới quấy rầy.
Khúc Sênh lập tức cảnh giác ngồi thẳng lưng, trong bóng tối bí mật nắm chặt tay nhưng người kia lại đưa danh thiếp cho cậu.
“Không ngờ lại được gặp cậu ở đây, tôi quan sát cậu đã lâu rồi.” Cách nói của người kia vô cùng khả nghi, nụ cười vừa bỉ ổi vừa thành thật, không thể nói rõ được, “Tự giới thiệu một chút, tôi là Truyền thông Cực Tinh…”
“Không có hứng thú, cút.” Khúc Sênh lạnh như băng mở miệng, cũng giơ nắm đấm về phía đối phương.
Người nọ còn không buông tha: “Không phải, cậu nghe tôi nói xong đã…”
“Nếu không cút đi là tôi động thủ đấy.” Khúc Sênh lười so đo với anh ta, người kia không cam lòng, lại sợ Khúc Sênh thật sự ra tay, cứ đi hai bước lại quay đầu lại.
Giải quyết xong, Khúc Sênh quay đầu chạm cốc với Hứa Duyên Khai chạm cốc, giống như người hung dữ vừa rồi không phải là cậu vậy.
Hứa Duyên Khai cẩn thận nhìn Khúc Sênh.
Thanh niên có vẻ ngoài xinh đẹp nên dễ gây chú ý nhưng tâm tư lại rất đơn thuần, dù có hơi kiêu ngạo nhưng cũng rất dễ lấy lòng.
Bỗng nhiên anh ta đưa tay chọc chọc hai má Khúc Sênh.
Vẻ mặt Khúc Sênh vô tri, miệng còn hỏi: “Làm sao vậy Tiểu Khai?”
“Nếu hai ta ở cùng nhau thì tốt biết mấy.” Hứa Duyên Khai nói.
Khúc Sênh trừng mắt nhìn, không hề có cảm giác nguy hiểm: “Chúng ta đụng số đúng không?”
Hứa Duyên Khai không kiềm được ý cười, khóe miệng hơi nhếch, “Sao cậu biết?”
“Anh với Sầm Ngư tốt hơn chứ.” Khúc Sênh nói.
Trong nháy mắt tiếng nhạc vốn chói tai như giảm xuống mấy tông.
Hứa Duyên Khai mím môi, “Cậu biết rồi?”
“Xin đó!” Khúc Sênh nói rất có khí phách, “Đều đã đến nước này rồi, mấy người không cần coi em như đứa đần nữa đâu!”
“…Xin lỗi.”
Kết quả Hứa Duyên Khai vẫn thật sự uống say, nhưng lại kiên quyết không để Khúc Sênh gọi cho Sầm Ngư.
Khúc Sênh hy sinh vì nghĩa, dứt khoát gọi điện thoại cho Kinh Tùng Triệt.
Điện thoại được kết nối, cậu lập tức đổi giọng: “Alo, anh trai ơi, anh đang ở đâu thế, có thể phiền anh tới đón em một chuyến không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Triệt: Ghen, nhưng không nói.
Sênh Sênh: Tìm đường chết, nhưng không biết..