Bạn đang đọc Song Hướng Thay Đổi FULL – Chương 28: Ngừng Theo Đuổi
Ban nhạc của cậu bất ngờ nổi lên.
Là có người truyền mấy đoạn video ngắn lên mạng, lượt xem tăng ngày càng nhiều, sau đó cũng càng có nhiều người theo dõi weibo của Khúc Sênh.
Lúc trước cũng có nhiều người quay video lại nhưng lần này lại nổi một cách bất ngờ.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng mấy trang phục hơi màu mè này cũng hấp dẫn không ít người…!Ít nhất thì bọn họ cũng không lướt đi ngay, một phút rưỡi cũng đủ để những người quan tâm đến âm nhạc của họ xem đến cuối.
Người quay đứng ở một bên, ống kinh nhắm ngay vào Khúc Sênh vô cùng rõ ràng, Thư Tử Viện đọc to những những bình luận như sói như hổ dưới video cho cậu nghe.
Khúc Sênh như muốn điên lên.
Không ai khen cậu đàn guitar hay, tất cả các bình luận đều chỉ khen vẻ ngoài của cậu, càng có rất nhiều người chạy đến weibo của cậu gọi cậu là vợ.
Lâu rồi Khúc Sênh không mở weibo ra, dạo này cậu khá bận, bề bộn nhiều công việc, hạng mục nhóm cậu phụ trách đã sắp kết thúc, tăng ca thêm giờ là việc bình thường.
Ngày nào đó người đồng nghiệp nói với Khúc Sênh: “Hình như tôi lướt ở trên trang âm nhạc X có thấy cậu.”
Khúc Sênh căng da đầu, nhưng vẻ mặt vẫn cố giả vờ bình tĩnh trả lời: “Vậy sao? Không thể nào? Anh không nhìn lầm chứ?”
Đồng nghiệp tìm lại video kia để xem lại, vừa xem vừa đánh giá: “Thật không ngờ nha, đúng là thâm tàng bất lộ.”
Cũng may chỉ là một đoạn video ngắn khi bọn họ biểu diễn ở một quán bar nhỏ trước kia thôi.
Chuyện nổi tiếng như phù dung sớm nở tối tàn chưa phải chưa từng có, chỉ khác là lần này những người trên mạng càng thêm nhiệt tình.
Họ tìm lại mấy video cũ của ban nhạc, đồng thời tiến hành đánh giá.
[Đúng là trai xinh gái đẹp]
[Em quyết định rồi, chồng của em chính là anh]
[Nghe nói có bạn trai rồi nha, còn khá đẹp trai nữa]
[Xì mấy thằng đồng tính ẻo lả]
Khúc Sênh đều không biết mấy bình luận ở trên, mà dù có biết cậu cũng không để ý.
Dù sao trong mắt cậu, có thể chơi guitar là tốt rồi, còn người khác đánh giá thế nào về cậu sao?
Cậu chẳng thèm quan tâm.
Nếu có người khen cậu đàn hay thì cậu còn có thể chụp màn hình lại rồi đi khoe, nhưng còn những đánh giá râu ria khác thì…
Cút con mẹ hết đi.
Khúc Sênh không rảnh quan tâm.
Gần đây có rất nhiều nơi loạn thất bát tao mời ban nhạc đến biểu diễn, vừa nhìn đã biết là không đứng đắn, chỉ muốn lợi dụng độ hot của bọn họ để tuyên truyền.
Sau khi Thư Tử Viện hỏi ý kiến của mọi người trong nhóm chat, mọi người đều nhất trí từ chối lời mời.
Vừa lúc Tiểu Khai vẫn còn đang trong thời gian thực tập, chưa được tuyển chính thức nên nửa tháng tới chắc cũng không có thời gian.
“Coi như để nghỉ ngơi và hồi phục, dạo này mọi người vất vả rồi.”
Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến tết nguyên đán, một năm mệt mỏi của mọi người như đều đọng lại ở khoảng thời gian này, vẫn nên điều chỉnh lại nhịp sống cân bằng.
Sầm Ngư lại có thái độ ngược lại, cậu ta nghĩ phải nhân cơ hội này làm cho ban nhạc của bọn họ nổi hơn nữa.
“Nói thì dễ lắm, tất cả mọi người đều phải làm việc ăn cơm, trong mơ cũng có tiêu tiền được đâu.” Tiểu Khai là người đầu tiên mở miệng phản bác.
Vẻ mặt Sầm Ngư mất mát, tủi thân nhìn về phía anh ta, “Mọi người đã quyết định xong rồi, dù sao tôi cũng là người ngoài không có gì đáng nói.”
Hứa Duyên Khai quay mặt đi, không đối diện với Sầm Ngư nữa, chỉ im lặng chăm chú nhìn mũi chân mình.
Vì thế tình hiện hiện tạo đang là mọi người thảo luận trong nhóm chat xem lúc đang hot thế này thì nên làm gì.
Lúc sau Thư Tử Viện hẹn riêng Khúc Sênh ra ngoài tâm sự: “Chị có hơi sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Dùng cách này để mọi người biết đến có phải chuyện tốt không?” Bình thường Thư Tử Viện sẽ không đa sầu đa cảm như vậy, chỉ có lúc say mới nói ra lời trong lòng.
Khúc Sênh hỏi cô: “Vậy nếu không phải thế thì chị muốn thế nào?”
Không phải cách này thì cũng là cách khác, suy nghĩ của cậu rất đơn giản, có thể nói là suy nghĩ rất chính trực.
Thư Tử Viện liền nói: “Thảo nào cậu với Bàn Tử đều là trai kỹ thuật.”
“Mẹ nó em ở đây khuyên chị, chị còn làm nhục em ngược lại là sao?” Khúc Sênh quả thật không dám tin, tại sao trên đời này lại có người sống chó như Thư Tư Viện cơ chứ?
Thư Tử Viện cười tủm tỉm duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc chọc lên chóp mũi Khúc Sênh,”Cậu với Bàn Tử học cái gì nhỉ, chị quên rồi.”
“Internet Vạn Vật.” (*)
“Nghe không hiểu.”
“Chính là…!Ai ya, em giải thích với chị làm gì cơ chứ, còn uống nữa không? Không uống nữa thì em về đây.”
“Dạo này cậu bận bịu lo cho gia đình quá nhỉ.” Thư Tử Viện vừa trêu cậu vừa rót rượu, “Bị Kinh Tùng Triệt mua chuộc bằng một cây đàn rồi à?”
Khúc Sênh miết miết thái dương, “Rốt cuộc chị muốn nói gì, có nói thẳng ra không, hôm nay khó lắm mới không tăng ca lại bị chị gọi ra đây.”
“Khúc Sênh, lúc trước vì sao cậu học chuyên ngành này vậy?” Thư Tử Viện như tỉnh táo lại.
Khúc Sênh dừng lại mấy giây, “Không vì cái gì cả, cứ chọn bừa thôi.”
“Cậu chọn chuyên ngành giống Kinh Tùng Triệt.”
Khúc Sênh phản bác: “Anh ấy học Thông tin và khoa học máy tính (**), điểm còn cao hơn chuyên ngành của em, em không đủ điểm thi vào đó đâu.”
Thư Tử Viện cũng học cậu xoa xoa thái dương, ánh mắt giống như liếc một cái là nhìn thấu cậu, “Cậu nhớ rõ quá nhỉ.”
“…”
Đương nhiên Khúc Sênh nhớ rất rõ ràng.
Bởi vì Kinh Tùng Triệt đề nghị cậu học máy tính.
Khúc Sênh gần như đã quên tình huống lúc đó.
Năm cậu học cấp ba, Kinh Tùng Triệt đang chuẩn bị ra nước ngoài, trên bàn ăn tình cờ hỏi thành tích của cậu, Khúc Sênh khó nhọc báo cáo từng môn một, sau đó chỉ nhận được một ánh mắt thờ ơ của Kinh Tùng Triệt, hoàn toàn không có đánh giá gì cả.
Đó chính là không tốt, không đủ tư cách trong mắt Kinh Tùng Triệt.
Đó là khoảng thời gian u tối nhất với cậu, thậm chí nhà họ Kinh còn tính đến việc đưa cậu ra nước ngoài.
Công bằng mà nói nhà họ Kinh đối xử với cậu cũng không tệ, nên cậu càng không có mặt mũi nào bị điểm kém, cho nên cậu chỉ có thể cố gắng gấp bội, liều mình học đàn guitar.
Nhưng cho dù là vậy, thành tích đó của cậu cũng chẳng là gì trong mắt Kinh Tùng Triệt.
Ngày đó khi kết thúc bữa ăn, Kinh Phong đi rồi, Kinh Tùng Triệt mới mở miệng nói với cậu: “Thành tích Vật lý với Toán của cậu cũng không tệ, những thứ khác vẫn còn thời gian tiến bộ.”
Dù anh nói rất uyển chuyển nhưng Khúc Sênh vẫn thấy như bị sét đánh, yên lặng ngồi nghe Kinh Tùng Triệt nói.
“Cậu cảm thấy hứng thú với IT không? Sau này có thể suy nghĩ về chuyên ngành máy tính.”
Có thể Kinh Tùng Triệt cũng chỉ là thuận miệng nói, nhưng Khúc Sênh lại không có cách không thèm để ý.
Đúng vậy, bề ngoài cậu tỏ ra không để ý đến lời Kinh Tùng Triệt nói, nhưng phía sau lại lén lút trộm tìm đọc về trường đại học Kinh Tùng Triệt đang học.
Lúc ấy Kinh Tùng Triệt giống như một ngọn núi lớn trước mặt cậu vậy, bởi nó quá mức ưu tú cũng quá mức chói mắt, cậu không có cách nào vượt qua anh, không có cách nào vượt qua thì không có cách ngắm nhìn cảnh sắc bên kia ngọn núi.
Một năm đó Khúc Sênh không biết mình đã sống sót như thế nào, mãi cho đến khi thi đại học xong cậu vẫn chưa thể trở lại trạng thái bình tường, lúc điền nguyện vọng không hề do dự.
Chẳng qua cậu muốn chứng minh bản thân không hề kém cỏi như vậy, ánh mắt Kinh Tùng Triệt nhìn cậu luôn khiến cậu cảm thấy mình như một thằng hề.
Nhưng khi bước chân lên đại học, nhìn thấy những người xuất sắc hơn trong trường học, nghe được tên của Kinh Tùng Triệt từ miệng của bọn họ, Khúc Sênh nhận ra dường như những cố gắng của cậu lại rất buồn cười.
Cậu mãi mãi vẫn không thể đuổi kịp được Kinh Tùng Triệt, anh lớn hơn cậu năm tuổi, kinh nghiệm, kiến thức cùng với thành tích ưu tú càng nhiều hơn cậu.
Trước mặt anh cậu vẫn mãi là một đứa trẻ không thể lớn, vô cùng ngốc nghếch, là đối tượng cần phải dạy dỗ.
Khúc Sênh không đuổi theo nữa.
“Mặc dù nói xấu sau lưng người khác là không đúng, nhưng đây cũng không tính là nói xấu, chỉ đang nhắc nhở cậu thôi.” Thư Tử Viện nói, đáy mắt đã hiện rõ men say, “Đừng rơi vào quá sâu, Kinh Tùng Triệt không giống đám người chúng ta, cậu không thể trêu vào cũng không chơi lại anh ta đâu.”
Khúc Sênh nói: “Sao tự nhiên hôm nay lại nói cái này, em rơi vào cái cơ?”
Rõ ràng cậu đã dừng theo đuổi lâu rồi cơ mà.
Ánh sáng từ cửa tủ lạnh chỉ thoáng qua trong chốc lát, bước chân đuổi theo dừng lại ở mùa hè ngây ngô năm đó, để lại sau đó là những cuộc chạy trốn mải mê hướng về tự do.
“Cậu ngụy biện cũng vô dụng, cậu chẳng hiểu gì sất.” Thư Tử Viện nhắm mắt lại, chỉ tay lên trần nhà, “Cậu có biết nhà Sầm Ngư làm gì không? Cái gì cậu cũng không biết, đi hỏi Kinh Tùng Triệt đi, không chừng anh ta còn hiểu rõ hơn cả cậu.
Loại người như bọn họ…!chúng ta sẽ không hiểu rốt cuộc bọn họ muốn làm gì đâu.”
Lần này Khúc Sênh hoàn toàn bối rối, cậu đỡ lấy Thư Tử Viện rồi nhìn cô bằng ánh mắt chờ mong hỏi: “Sầm Ngư thì sao?” Sầm Ngư cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp…
“Chẳng lẽ cậu còn thù mấy bộ đồ của Sầm Ngư à? Mọi người đồng cam cộng khổ, hơn nữa không phải cậu mặc cũng rất đẹp sao?”
Thư Tử Viện cười ha ha, nói: “Khúc Sênh cậu là một tên ngu ngốc.”
Khúc Sênh: “???”
Khúc Sênh nổi giận: “Muốn chết nói thẳng!”
Cuối cùng cậu vẫn phải kéo Thư Tử Viện vào ghế sau.
Vốn dĩ Kinh Tùng Triệt muốn tiến lên giúp đỡ, Khúc Sênh bày ra vẻ mặt khó xử: “Dù sao Thư Tử Viện cũng là con gái, tôi làm là được rồi.”
Kinh Tùng Triệt yên lặng nhìn cậu, muốn nói lại thôi.
Khúc Sênh thản nhiên: “Tôi là gay.”
Kinh Tùng Triệt gật đầu, “Tôi chỉ muốn giúp mở cửa xe ra thôi, tự em mở được không?”
Khúc Sênh: “…”
Thư Tử Viện lên xe vẫn không yên tĩnh, kêu gào ầm ĩ bảo Khúc Sênh phải cảnh giác cao độ, đừng để bị người ta ăn sạch sành sanh mới phát hiện đối phương là lũ sói con.
Không có gì ngoài tiếng hét to phía sau xe, phía trước lại vô cùng yên tĩnh.
Sau một lúc lâu, Khúc Sênh mở miệng: “Tôi nghĩ chị ấy không phải đang nói tôi.”
Kinh Tùng Triệt “ừm” một tiếng, dường như không để ý đến âm thanh phía sau, “Lạc Hựu nhìn thấy video ban nhạc biểu diễn rồi.”
Mấy ngày này Khúc Sênh thu được rất nhiều lời hỏi thăm nên đã không còn quá lúng túng nữa, chỉ gãi gãi cằm nói, “Anh ta nói như thế nào?”
Kinh Tùng Triệt nắm chắc tay lái, nghiêng đầu nói, “Cậu ta hỏi em biểu diễn ở đâu, cậu ta muốn đi xem.”
Không khí đọng lại.
Khúc Sênh: “Chúng tôi tạm dừng biểu diễn.”
Kinh Tùng Triệt: “Tôi đã từ chối cậu ta rồi.”
Hai người mở miệng cùng lúc, đồng thời Thư Tử Viện cũng nói theo: “Con mẹ nó một thằng cờ hó sao có thể giả vờ được vậy chứ!”
Khúc Sênh nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, Kinh Tùng Triệt hỏi: “Cô ấy đang nói ai?”
Ánh mắt Khúc Sênh cũng tràn ngập mờ mịt, “Tôi không biết…!Có thể là Sầm Ngư, nhưng cũng không chắc.”
“Sầm Ngư? Con trai út nhà họ Sầm?”
“…”
Khúc Sênh nuốt nuốt nước miếng, “Anh thật sự có quen à?”
Đèn đỏ.
Ngón tay của Kinh Tùng Triệt nhẹ nhàng gõ gõ vào tay lái, là động tác trước đây anh chưa từng làm, “Dạo này cậu ta rất nổi tiếng.”
Ánh mắt người đàn ông như có như không liếc qua cậu, “Mấy người quen nhau sao?”
Câu hỏi không có chút độ ấm nào.
Khúc Sênh đúng là ngốc thật, không phát hiện ra, hoàn toàn vô hại nhìn lại anh.
Kinh Tùng Triệt nói: “Cậu ta công khai comeout với người trong nhà.”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Triệt: Sao nhiều người nhớ thương em trai như vậy?
Sênh Sênh: Tôi mới không phải ngu ngốc!…!Hả? Cái gì? Gì? Ai? Chuyện gì?
Chú thích:
(*) IoT, viết tắt của từ “Internet of Things” – “Internet vạn vật” hay “Mạng lưới vạn vật kết nối”.
IoT định hướng kết nối những thiết bị, công cụ, đồ vật trong đời sống hàng ngày với internet để con người có thể giao tiếp, truy cập, điều khiển, thu thập được thông tin và quản trị các thiết bị đó nhằm làm tăng hiệu suất, hiệu quả sử dụng.
Nói đơn giản là ngày xưa máy lạnh chỉ là máy lạnh, gắn điện vào là sử dụng được thôi.
Không có khái niệm mạng hay xử lý gì cả.
Nhưng sau này, người ta gắn máy lạnh vào internet, trên mỗi máy lạnh có một bộ vi xử lý.
Người dùng có thể kiểm soát để bật/tắt, điều khiển máy lạnh mà không nhất thiết phải có mặt ở đó.
(Nguồn: itviec.com)
(**) Raw 信计/Tin Kế, viết tắt từ cụm từ 信息与计算科学/ Tin tức dữ kế toán khoa học, tên tiếng Anh là Information and Computer Science: “Thông tin và khoa học máy tính” hay “Máy tính và khoa học thông tin” là một lĩnh vực nhấn mạnh cả tính toán và tin học, đề cao sự liên kết chặt chẽ giữa các lĩnh vực khoa học thông tin và khoa học máy tính và coi máy tính như một công cụ hơn là một lĩnh vực.
(Nguồn: Wikipedia).