Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 89: 《Danh Dương》
“……. Liền ngày mai, ngày mai để cậu ta tới thử quần áo, tôi nhìn nhìn hiệu quả, đúng, cứ như vậy”. Khương Ngọc Sinh cúp điện thoại, phun ra một hơi, trên bàn công tác trước người gã đặt một cái điều khiển từ xa, lại nhìn trong màn hình phía trước thế nhưng chiếu bộ phim《hạm đội Ngân Hà》, mà hình ảnh cuối cùng lại dừng hình ở một màn cuối cùng Eddie lên sân khấu.
Đồng phục chiến đấu màu bạc mềm mại dán sát làn da, phác họa thân hình gầy khỏe của thiếu niên, da thịt trên mặt không hề bôi nhiều phấn lắm cực kỳ thông thấu, cũng vì nguyên nhân này, mỗi chi tiết của khuôn mặt Eddie, biểu cảm càng phong phú linh hoạt nhanh hơn diễn viên bình thường.
Đôi mắt đen kịt của Khương Ngọc Sinh nhìn chằm chằm màn hình, ngón trỏ gõ hai cái lên mặt bàn, một tay chống cằm lại thật sâu nhìn một cái, mặt không tồi, tỉ lệ vóc người cũng không sai, chính là đoạn trước hành động hơi lộ vẻ khoa trương, một màn lại thâm sâu nhưng thật ra có chút thú vị.
Nhưng lực độ này đặt ở phim tinh chiến xem như bùng nổ, đặt ở phim võ hiệp, liền cảm thấy còn có hơi không hợp.
Nữ tính trong《Danh Dương》không có nhiều đất diễn lắm, nam chính c là vai chính của cả bộ phim, vai diễn này là giang hồ lãng tử, bình thường cà lơ phất phơ nhưng có tấm lòng nghĩa hiệp, trải qua gã cân nhắc luân phiên, mời tới chính là Kiều Ôn Mậu hàng năm đều có đề cử ảnh đế, đất diễn của nam thứ nhiều hơn một chút so với nữ, bảo gã tùy tiện cho một người mới, không nói ngoại giới là phản ứng gì, cho dù là chính gã, trong lòng cũng không kiên định lắm.
Quá non rồi.
Tuổi nhỏ, kĩ năng diễn xuất cũng non, một hai cái điểm bùng nổ còn thuộc về tình huống đặc thù.
Có thể khống chế được?
《Danh Dương》là một bộ tiểu thuyết võ hiệp truyền kỳ, từ lâu thập niên tám mươi liền cũng nổi tiếng khắp đại lục rồi, sau đó ở tại Hồng Kông dấy lên cơn sóng nhiệt, phim truyền hình đầu tiên của nó chính là từ đạo diễn của Hồng Kông, đạt tới 45% rating, sáng lập vinh dự rating cao nhất của thời kỳ đó, những đạo diễn hiện đại này liều mạng không đạt được số liệu đó, ở lúc ấy cũng dễ dàng đạt được.
Có thể suy ra theo phim truyền hình tăng nhiều, nhưng cung cấp sự lựa chọn tăng nhiều, cho dù thế hệ sau lại như thế nào phục chế《Danh Dương》chỉ sợ cũng sẽ không vượt qua người trước. Thậm chí đối với một bộ phim kinh điển như vậy, quay phim không tốt một cái, người ta liền nói anh phá hỏng bộ phim.
Khương Ngọc Sinh cũng là lần đầu thử phục chế phim truyền hình, áp lực có thể nghĩ, nhất là ấn tượng của mọi người đối tác phẩm lần đầu của chính mình luôn là mang theo thiện cảm, đối phục chế sau này là trứng gà chọn xương.
*trứng gà chọn xương: trứng lấy đâu ra xương cho chọn chớ = chỉ sự soi mói vô cùng, quyết tâm moi ra bằng được khuyết điểm cho dù là cái nhỏ nhất.
Đã là mượn này làm chút tuyên truyền, Khương Ngọc Sinh không hề xem kỹ chuyện xấu quấn thân gần đây của bạn diễn viên nhỏ này.
“………Được, tôi bết rồi”. Khi Tống Giai nhận được điện thoại thì vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, trong mắt lại lóe qua một tia ý cười, sớm liền nghe nói phim truyền hình của đạo diễn Khương đều là tràng diện lớn chế tác lớn, nhờ phúc của Lê Chanh, chính mình có cơ hội đi tận mắt nhìn rồi.
Sáng sớm hôm sau, Lê Chanh ở dưới Tống Giai lải nhải căn dặn đi vào phim trường, nói thật phim truyền hình của Khương Ngọc Sinh đã chuẩn bị qua một đoạn thời gian rồi, thậm chí vốn trong lòng gã có chọn người nam thứ rồi, chỉ là vì tuyên truyền tạo thanh thế mới không có đối ngoại xác định xuống, mười phút sau cửa của phòng nghỉ bị đẩy ra, vào là một người đàn ông mặt mũi sạch sẽ, lông mày người này hơi hơi nhướn một cái, tựa hồ đối gương mặt tương tương đối có chút xa lạ của Lê Chanh trong đoàn phim mà nói cũng không cảm thấy kinh ngạc.
“Thái tiên sinh?”. Tống Giai nhưng thật ra lắp bắp kinh hãi.
Lê Chanh đi theo quay đầu lại nhìn kỹ một cái, phát hiện người này thoạt nhìn cực kỳ thuận mắt, bộ dạng nhưng không nhìn quen mắt, tuyệt đối không phải các ngôi sao gần đây chính mình nhìn tới trên tạp chí của chị Tống.
Tống Giai tâm thần lay động.
Vị Thái tiên sinh này là người cộng tác giỏi nhất của Khương Ngọc Sinh trong nghề đều là biết, chỉ cần diễn viên qua tay gã make up nhất định là phù hợp tâm ý của Khương Ngọc Sinh nhất, cho nên rất nhiều diễn viên trong đoàn phim của Khương Ngọc Sinh đều hy vọng đôi tay thần kỳ của Thái Tô Tô này bôi vẽ một chút trên mặt chính mình, chính mình cũng không cần sẽ bởi vì vấn đề make up bị đạo diễn soi mói sai lầm.
“Ừm, lại đây xem xem”. Hai tay gã đặt tại trên vai Lê Chanh, ánh mắt xuyên qua tấm gương nhìn ngũ quan của thiếu niên, trực tiếp từ trong ngăn kéo gần đó tìm ra phấn phủ và bột kẻ lông mày giơ tay phác họa, kéo dài đuôi lông mày của thiếu niên, bôi phấn phủ lộ ra trên mặt không hề huyết sắc, màu môi nhạt, có một loại mỹ cảm bệnh trạng.
Thái Tô Tô thầm khen, quả nhiên là hạt giống có tiềm lực, khó trách tên Khương Ngọc Sinh kia đột nhiên bắt đầu dùng một người mới, coi như ánh mắt gã không tồi.
Hai người dù hợp cạ cũng không phải con giun trong bụng đối phương, Thái Tô Tô là bởi vì muốn nhìn một chút nam thứ Khương Ngọc Sinh tùy tiện định ra mới đi vào phim trường hoá trang trước cho Lê Chanh, nhưng cũng không biết thực tế bản thân Khương Ngọc Sinh cũng không xem trọng.
Lê Chanh đã thay phục sức hoa lệ ngồi ở xe lăn, cậu nhắm mắt lại, khi lại mở ngoài miệng treo nụ cười nhạt, Thái Tô Tô đi xa hai bước nhìn thấy, đột nhiên có một loại cảm giác hoang đường, một loại……. Rõ ràng là nhân vật một tay chính mình make up ra, hẳn là như trong tiểu thuyết bình thường thoạt nhìn sạch sẽ đơn thuần khiêm tốn hữu thực chất trên tâm trí là người đàn ông trẻ chín chắn cực giỏi ngụy trang, nhưng mà hiện giờ xuất hiện ở trước mắt cũng một cái thiếu niên nhã nhặn thanh tú còn trẻ hơn so với trong tưởng tượng, gã hơi hơi ngưỡng cằm, độ cong của hàm dưới và cổ ẩn ẩn thiên hướng trong trẻo nhưng lạnh lùng quý khí.
Thân mình này chính là một người cô độc, cho dù trên mặt cậu ta treo tươi cười, trong lòng vẫn là không vui vẻ.
Bởi vì cậu ta xuất thân thế gia, bởi vì thân thể cậu ta khiếm khuyết, bởi muôn người nhìn chằm chằm cậu ta, bởi vì cậu ta không cảm nhận được yêu là bộ dáng gì, cậu ta khát vọng ấm áp, rồi lại từ chối ấm áp, cực kỳ mâu thuẫn.
Nam thứ Nguyên Trạch của《Danh Dương 》vẫn đều có danh hiệu nam chính ngầm, thứ nhất là xuất thân cao phú suất (giàu cao ráo đẹp trai)Nhưng không có dưỡng ra thói xấu của công tử phú quý, thứ hai là thân tàn chí kiên (tàn tật nhưng ý chí kiên cường), mười tám tuổi liền đã danh dương thiên hạ võ công quỷ thần khó lường, học thức hầu như trên trời dưới đất không gì không biết không gì không hiểu, nếu không có cuối cùng, có lẽ cuối cùng cũng sẽ là công thành danh toại.
Nhớ rõ có một vị ngôi sao điện ảnh ở trong sách miêu tả qua hành động như vầy: “Mỗi một diễn viên đều đi ở trên con đường suy diễn, có người mò mẫm lăn lộn đang nói về người khác, có người thân lạc kì cảnh đang nói chính mình”.
Hết thảy chỉ là vì diễn xuất thôi.
Biểu hiện như vầy.
Thái Tô Tô giống như hiểu được cái gì rồi, mỗi người đều có lý giải của chính mình về vai diễn trong phim, có lẽ đối một diễn viên mà nói, diễn xuất vai diễn trong cảm nhận của chính mình, quan trọng hơn sơ với làm được yêu cầu của đạo diễn.
Nghĩ tới hôm qua chị Tống nói qua lời nói: đẹp trai thế nào thì tới như thế ấy, cho dù diễn không tốt, cũng phải lột tả ra được cái đẹp!
Hai tay Lê Chanh xiết ở trên xe lăn, âm thầm cỗ vũ chính mình.
Liều mạng.
Dù sao, hết thảy đều là vì giá trị tín ngưỡng.
…….
Ngày 5 tháng 10, đạo diễn Phương Ngọc Sinh đăng danh sách diễn viên lên Weibo, diễn viên chính tự nhiên là Kiều Ôn Mậu định tốt trước đó rồi.
“Tôi nhất định phải xem vai chính của Kiều Kiều!”.
“Tại sao phải để Kiều Ôn Mậu đóng vai chính, tôi cảm thấy Đinh Triết mới thích hợp, kĩ năng diễn xuất của hai người đều tốt, nhưng Đinh Triết chủ yếu là mặt đẹp hơn so với Kiều Ôn mậu, nhìn cũng vui tai vui mắt nha!”.
“Fan Đinh Triết cút đi! Đạo diễn đều đã quyết định rồi, khẳng định sẽ không lại sửa lại, Kiều Kiều diện mạo này dáng người này điểm nào không mạnh bằng Đinh Triết? Mắt chó của bạn mù rồi!”.
” Quả nhiên là Mậu Mậu đóng vai chính, đạo diễn ánh mắt tốt cho ngài ba mươi hai like! Sớm nói qua, Mậu Mậu liền thích hợp diễn nam chính của 《Danh Dương》mà! Người ta YY rất lâu rồi nà!”.
*YY: ý dâm tự sướng, tự tưởng tượng
“Quỳ Mậu Mậu!”.
Lại nhìn một cái tên nam thứ.
Người xem cảm thấy chính mình cũng bị ngược hỏng rồi.
Nam thứ: Lê Chanh
Tôi móa nó, Nguyên Trạch công tử của《Danh Dương 》 không phải nên tìm một ảnh đế loại quý công tử nội hàm có chiều sâu lại tao nhã tới diễn sao, Lê Chanh đẹp trai là rất đẹp trai, bất quá chỉ mặt đẹp có ích lợi gì, lớn lên quá đẹp thôi mà, chúng tôi muốn xem chính là cảnh giới nha!
Một cái bình hoa hiện đại chế tạo tinh mỹ thế nào cho dù đặt trong trong hoàng cung nó cũng vĩnh viễn không có khả năng là đồ cổ nha!
Khương Ngọc Sinh ở bên dưới khen lầu 1: “Like”.
“……..Khóc rồi”.
“Ngược khóc rồi!”.
“Thật sự rất ngược, làm như vậy tốt sao?”.
“Nguyền rủa bị bệnh trĩ”.
“Còn không bằng để Đinh Triết tới diễn……. Hiện tại ngẫm lại, Đinh Triết và Kiều Ôn Mậu, kỳ thật cũng là một đôi Tây Bì tuyệt đẹp nha…….”.
“Tây Bì: một làn điệu trong ca kịch dân gian Trung Quốc, đệm với đàn nhị
“Nam thứ là Lê Chanh cũng là một thiếu niên tươi trẻ, nhưng mà tại sao vẫn cảm thấy diện mạo cậu ấy không thích hợp diễn Nguyên Trạch ORZ…….”.
“Mợ nó, trước đó có tin đồn nói Khương Ngọc Sinh muốn tìm Lê Chanh gia nhập đoàn phim còn tưởng rằng là bom xịt, không nghĩ tới trở thành sự thật, còn trực tiếp nhảy thành nam thứ, đạo diễn tiết tháo ông ở đâu!!! Sẽ không bị tiểu thịt tươi cao phú suất mê mắt viễn thị rồi chứ!”.
*tiểu thịt tươi: là tên mà truyền thông dùng để gọi các bạn nam thần trẻ tuổi đẹp trai và đang hot
“Đạo diễn bùn nhơ, đưa tôi Nguyên công tử!”.
“Trời ơi Nguyên công tử của tôi cũng bị hủy rồi!! Lê Chanh đó là cái quỷ gì?’.
“Tôi mới vừa sợt Độ Nương (trang con của Baidu, tên tiếng anh là Miss Du)…….. Lê Chanh cư nhiên là thủ khoa đại học năm nay, mợ nó, thế giới quan không có rồi, lấy thủ khoa đại học tới biểu hiện đội ngũ tuổi trẻ sao??? Khi nào thì thủ khoa đại học cũng thành phạm vi tuyển chọn diễn viên của phim truyền hình vậy, giận!”.
“Sớm nói bộ phim này khẳng định kém hơn bộ năm 93, tại sao các đạo diễn đều không nhận rõ sự thật chớ? Kinh điển vĩnh viễn đều là kinh điển, cái sau chỉ biết càng hủy càng nghiêm trọng”. Khương Ngọc Sinh dang nhìn chằm chằm Weibo cập nhật nhìn thấy mười giây xuất hiện bình luận mới, lòng nói tôi cũng muốn biết tại sao một người mới có thể diễn ra cái loại cảm giác này, hoàn toàn không khoa học được không?!
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Patrick chọn Lê Chanh làm vai phụ sao?
Nếu nói trước kia là là thật tâm không muốn để Lê Chanh tới diễn, hiện tại đáy lòng của gã đã thả lỏng rồi, một màn thử vai hôm nay cho gã trùng kích rất lớn rồi.
Không phải nói biểu hiện của đối phương có kinh nghiệm cỡ nào, mà là cái loại hình thái hành động lưu loát sinh động, hình như là hiệu quả dối mặt tấm gương luyện tập mười ngày nửa tháng, căn bản nhìn không ra tỳ vết nào……….Gã đây là phát hiện viên ngọc thô gì?
Mắt lạnh nhìn đám nhóc con bên dưới hô to đạo diễn không hậu môn, Khương Ngọc Sinh lẩm bẩm hai tiếng, kêu gào đi, lại kêu gào đi, chờ phim vừa ra tới, hù chết các người!
Trong tửu lâu Gia Thương của Lục Man thành Đại Châu giới, ngoài cửa treo bài tử (thẻ bài) trọng tân trang tu (sữa chữa xây mới), lúc này trong điếm từ tiểu nhị ra, không có một người khách nhân, Lê Chanh ngồi ở vị trí trong lầu hai sát cửa sổ, trên người cậu ăn vận hoa lệ, trong tay cầm một chén bạch ngọc (ngọc trắng), ngón tay trắng noãn thon dài sờ tới sờ lui phía trên chén bạch ngọc, bỗng dưng sinh ra mấy tia ý nghĩ không cho phép khinh nhờn, chung quanh cậu đều đặt một tấm gương, nhất cử nhất động đều ngẫm lại ở bên trong gương.
Tiểu nhị ca đứng ở trên một cái bậc thang cuối cùng ló đầu ra nhìn nhìn một cái, khóe miệng nhếch một cái, người phía sau đẩy đẩy phía sau lưng của y: “Hôm nay lão bản phát bệnh xong chưa?”.
“Đang phát đó”. Tiểu nhị ca quay đầu lại thản nhiên nói, “Còn phải đợi một lát nữa”.