Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 102: Thiếu niên, chú chó, Bàn tử


Đọc truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần – Chương 102: Thiếu niên, chú chó, Bàn tử

Thành phố Lang tỉnh Cam Cật bị nhận định tiếp cận dải địa chấn lại tách ngoài dải địa chấn, bình thường cũng chưa bao giờ phát sinh động đất quá lớn, thậm chí còn ở khi tỉnh Xuyên Hỗ phát sinh động đất liên tiếp, bên này cũng chỉ là bị dư chấn ảnh hưởng tới, nhưng mà khiến người ta bất ngờ, tại  trong mùa sắp Tết này, thành phố Lang cư nhiên sẽ phát sinh một trận động đất 7,5 độ richter, không biết nhiễu loạn cuộc sống của bao nhiêu người.

Hơn hai mươi quân khu liền kề có nhân viên thương vong, chỉ có quân khu bản địa của  tỉnh Xuyên Hỗ xuất đội cứu viện, bên thủ đô cũng nhanh chóng khẩn cấp hạ lệnh điều động, sáu vạn người Lục quân điều đi, bởi vì không rõ tinh huống tổn hại của động đất, sáu vạn người phân biệt từ đoạn đường khác nhau chạy tới thành phố Lang, lúc này sau khi xuống cao tốc khoảng cách gần nhất đoạn đường núi này, đang có hai mươi chiếc xe quân đội chạy ở trên mặt đường.

Giữa trưa bầu trời đổ mưa giờ ngớt bớt chút rồi, chiến sĩ trên xe quân đội ăn qua lương khô, làm đội ngũ cứu viện,  trên chiếc xe này là không có quá nhiều vật tư, cho nên tại trước khi chưa tới thành phố Lang, mọi người ăn cũng chẳng qua đều là bánh quy nén đồ ăn nhẹ.

“Đội trưởng, còn hai mươi dặm liền tới rồi!”.

Chiến sĩ trẻ tuổi mắt nhìn số liệu trên xe, cẩn thận khống chế tay lái, đường núi sau động đất rất khó đi, tiếp theo chỉ nghe trong bộ đàm trên xe truyền tới một trận thanh âm mơ hồ: “…….. Báo cáo đội trưởng, phía trước giống như có một nông trại”.

Chiến sĩ phía trước còn chưa kịp phản ứng, phía sau liền truyền tới một đạo thanh âm trầm ổn, “Tốc độ cao nhất đi tới, tới nông trại cũng liền sắp tới thành phố Lang rồi”.

Khúc Quang Minh không nghĩ tới chính mình một ngày trước còn tại trong đại viện quân khu thao luyện binh lính, hôm nay liền cũng đã tới khu thiên tai động đất rồi, từ sau khi nhận được lệnh điều động của thủ trưởng, toàn thân gã liền như lên dây cót vậy, bố trí nhiệm vụ xong, một phút cũng không thể nghỉ ngơi, chống đỡ tới lúc này thân thể đã có chút không chịu nổi gánh nặng rồi, lính cảnh vệ bên cạnh thấy thế vội vàng khuyên giải gã nghỉ ngơi một chút, đợi tới nông trại lại làm tính toán.

Bình thường mà nói, nông trại xây tại chỗ địa thế rộng rãi như vầy, hơn tám giờ cũng đều rời khỏi cửa nhà rồi, cho nên lính cảnh vệ đoán nhân viên thương vong hẳn là không nhiều lắm, những người khác cũng nghĩ như vậy.

Chính là khi xe quân đội lướt qua đường núi, lúc chậm rãi chạy vào trong nông trại, chiến sĩ trên chiếc xe thứ nhất đều nhíu mày, chạy tới gần một chút mới phát hiện, nhà cửa của nông trại tất cả đều sập, có đè ngang gãy đổ, có toàn bộ rơi rớt, không có một khu nhà nào may mắn thoát khỏi tai họa, cũng không thấy được một bóng người.

“Sao lại thế này?”.

“Không có ai?”.

“Hay là thấy nhà sập không thể ở được nữa, đều rời đi rồi?”.

“Hướng bảy giờ giống như có âm thanh!”. Một chiến sĩ khoảng hơn hai mươi tuổi xuống xe, nhíu mày nhìn đống đổ nát trước mắt, đột nhiên cái lổ tai vừa động, mắt nhìn xuất xử của âm thanh.

“Tôi giống như cũng nghe thấy!”.

Mấy chục chiến sĩ đi xuống, cửa của một chiếc xe quân đội trong đó cũng bị người đẩy ra từ bên trong, Khúc Quang Minh đi đầu hai bước xuống xe, ngay sau đó có hai lính cảnh vệ cùng xuống dưới, “Đi, đi qua xem xem”.

Nông trại ngoài thành phố Lang này làkhu vực càng xa ngoại ô thành phố một chút, gần như chỗ giao giới tại thành phố Lang cùng với nội thành của nó, nếu không có là bởi vì mọi nhà làm nông trồng trọt, chỉ sợ dân làng cũng sẽ không ở tại loại địa phương bình thường mua vật tư đều khó khăn này.

Khúc Quang Minh vong qua ba căn nhà, đi hướng địa phương có thanh âm, bởi vì tối hôm qua mưa cả đêm, hôm nay bùn đất đều ngâm tại trong nước có chút lầy lội, mọi người một bước sâu một bước nông đi qua, lúc này nhướn mắt nhìn, cư nhiên có một đôi vợ chồng bị dè dưới xà ngang căn nhà, đầu hai người lộ ở bên ngoài, miệng thường thường phát ra một hai tiếng rên rỉ suy yếu, nhưng mà thanh âm kia cũng phần lớn nghẹn ở trong họng, bị mưa ngâm một đêm, không chỉ có là mặt dính đầy bùn đất, thân thể càng là không chịu được.

“Còn có người!”.

“Nhấc xà ngang ra!”.

“Anh Lãng cậu trở về gọi người, những người khác theo tôi nhấc mấy cái bên trên ra trước, Chu Vũ cậu đi qua nói nói một tiếng cùng bọn họ, bảo hai người bọn họ chuẩn bị sẵn sàng”. Khúc Quang Minh chỉ đạo đâu vào đấy, gã xoa xoa mi tâm, cảm thấy trước mắt có chút choáng, đoán chừng là kết quả của một ngày một đêm không ngủ, thân là đội trưởng cần thời khắc bảo trì tỉnh táo, cho dù ban đêm những người khác chia ca nghỉ ngơi, gã cũng không được.

Nhưng mà may mắn, thân thể gã luôn luôn không tồi, đối trạng thái trước mắt cũng không ảnh hưởng lắm.

“Rõ”, một chiến sĩ từ đội ngũ chạy hướng xe quân đội, người chiến sĩ chạy tới bên cạnh một nam một nữ vừa định mở miệng, liền thấy người phụ nữ tóc dài cố sức mở mắt ra nhìn gã một cái, ngón tay gian nan động một cái áo khoác trong lòng, Chu Vũ sửng sốt một chút, cũng nhìn hiểu được ý tứ của người phụ nữ, gã đưa tay cầm lấy, mở ra áo khoác, bên trong cư nhiên là một cái tã lót, đứa bé trong tã lót vẫn duy trì làn da trắng nõn, có thể là rời khỏi áo khoác cảm giác được có điểm lạn, đứa bé quay đầu hướng phía Chu Vũ, miệng phát ra tiếng khóc như mèo con.

Chu Vũ nhìn thoáng qua liền nửa che áo khoác, mắt gã buốt một chút, hốc mắt có chút ướt.

Người đàn ông bên cạnh nghe được tiếng khóc, giật mình, cũng vẻn vẹn là giật mình, cả thân thể gã đều bị đè dưới xà ngang, bị thương nặng rất nhiều so với người phụ nữ, từ đầu tới đuôi mắt đều không có mở.

Nhưng nhìn thấy động tĩnh của người đàn ông, Chu Vũ như là được cổ vũ vậy, hắng giọng lớn tiếng hô một hướng đối diện: “Đều còn sống, động tác nhanh lên”.

Chiến sĩ đối diện nâng một thanh gỗ vắt ngang bên trên xà ngang lên, hô 1 2 3 chuyển qua bên khác, đồ vật trên người bớt đi một nửa, hô hấp của người đàn ông, người phụ nữ đều thoải mái không ít, xe quân đội bên cạnh lại có mấy chục người chạy tới, đứng ở đầu bên Chu Vũ, tay đeo găng tay di chuyển tới điểm chịu lực của xà ngang, hơn mười bàn tay nổi gân xanh nhấc một đầu lên, đồng lọat di chuyển hướng bên cạnh, trong lúc này người phía sau thay thế chiến sĩ phía trước, tranh thủ không cho xà ngang hạ xuống, chiến sĩ khác phân biệt kéo người đàn ông người phụ nữ từ mặt đất bị đập thành cái hố ra, hai chân dưới thân người đàn ông đã máu thịt lẫn lộn, xương cốt cũng có chút biến dạng, người phụ nữ cả người là máu, nhìn không ra thương thế như thế nào.

Xà ngang rầm một tiếng rơi xuống trên mặt đất, trong nhất thời nước bùn văng ra.

“Làm sao bây giờ?”.

“Trên xe chúng ta không có bác sĩ, đều ở phía sau”.


“Liền như vậy cũng không thể để họ lại, mang đi theo thôi…….”.

“Mấu chốt là trên xe không có vị trí bố trí cho người bệnh, đội trưởng chúng ta là đội cứu viện tiên phong, nếu chờ bác sĩ và vật tư tới đây, ít nhất còn phải hai ngày nữa, nếu như phải mang họ theo, phải thanh lý nửa xe thực phẩm, này cũng là đồ cứu mạng”.

Nghe tới báo cáo dự tính của chiến sĩ, Khúc Quang Minh xụ mặt không biết suy nghĩ cái gì, gã cũng là không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại vấn đề này, vốn mục tiêu của gã là trực tiếp tới thành phố Lang, cứu viện một ngày luôn có người địa phương khỏe mạnh chăm sóc người bệnh, đội ngũ cứu viện bọn họ nhưng cũng không thể bị kéo dài hành trình, cũng không nghĩ tới còn chưa tới thành phố Lang liền cứu được hai người còn có một đứa bé, chính như theo như lời của chiến sĩ trước đó, mang theo hoặc là không mang theo, đều không được.

“Mang đi”. Khúc Quang Minh ánh mắt trầm xuống, mặc kệ, cứu ra một người liền không thể làm cho người ta lại trở về hoàn cảnh không chỗ nào dựa vào, “Chia nước trên xe tới các xe khác một chút, chừa ra nửa thùng xe!”.

Đúng vào lúc này.

Cách đó không xa đột nhiên truyền ra một âm thanh khiếp sợ, cho dù không có nhìn thấy bộ dáng của chủ nhân âm thanh, chắc hẳn biểu cảm trên mặt cũng là khá rung động, “Oa, cực ngầu, tui đây vẫn là lần đầu thấy nhiều xe quân đội như vậy, sướng chết!”.

“Không biết có thể có cơ hội lái một lần hay không…….”. Âm thanh này vẫn như cũ đang lải nhải: “Kỳ thật trước khi thi đại học tui đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu không phải Chanh tử ông đi đại học A, tui thế nào cũng muốn vào học viện quân sự nhìn một cái”.

“Liền ông một thân mỡ này? Muốn đi quân đội?Vẫn là bỏ qua đi”. Âm thanh ôn hòa khác không chút do dự đả kích, nghe vào như là âm vực của thiếu niên, sạch sẽ tinh thuần như dòng nước của con suối nhỏ, nhưng tại khu địa chấn trong hoàn cảnh ác liệt đi lên còn có thể có thanh âm sạch sẽ như vậy, thật sự làm cho người ta có điểm không dám tin, nhưng cũng thật sự có chút hưởng thụ.

Tựa hồ bị âm thanh người thứ hai đả kích, người trước buồn bực một chút, lầm bầm một tiếng không có sức lực lắm tức giận nói: “…….Thịt nhiều cũng là chuyện tốt, ít nhất hai ba ngày không ăn cơm cũng đói không chết, thích hợp nhất tham gia phòng chống thiên tai cứu trợ……”.

Âm thanh ôn hòa cười khúc khích của thiếu niên vang lên một tiếng, cười ha hả, “Hai chuyện khác nhau này có thể gắn liền cùng nhau sao, mập mạp chống đói ăn cũng nhiều, nói thêm gì đi nữa Đại Mao liền cũng muốn chê cười ông”.

Nghe tới đây chiến sĩ đều nhịn không được cười thầm, xem ra thật đúng là mập cực kỳ, chính là không biết Đại Mao là ai, có lẽ tới là ba người, một người trong đó tên là Đại Mao không thích nói chuyện.

“Ông đó ông tới thành phố Lang cũng liền thôi đi, dẫn theo tui cũng liền thôi đi, ông dẫn theo Lê Đại Mao tới làm cái quỷ gì, này mới thật là ăn không lương thực không làm việc được, một bữa cơm sức ăn lớn như vậy quả thực không thể chấp nhận…….”.

Nói tới đây, thiếu niên kia tựa hồ cũng buồn bực nói: “Tui cũng muốn biết nó là như thế nào theo tới, rõ ràng trước khi đi ra ngoài còn quăng trái banh len cho nó chơi…….. Chẳng lẽ nó không thích chơi banh len?”.

“Này khẳng định sẽ không thích, banh len đó là mèo chơi, chó chỉ thích ăn phân và gặm xương……Ôi chao, Đại Mao mày đừng căn ống quần tao, tao đây là nói ra tiếng lòng của mày đó, đậu má, đau đau đau cắn chảy máu còn phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại đó, đậu má, mày sẽ không làm thật chứ?…….. A a a a a cứu mạng a…….”.

Khúc Quang Minh: “……..”

Các anh chiến sĩ: “……..”

Cùng với hai âm thanh tới gần, lúc này bất kể là Khúc Quang Minh hay là chiến sĩ ở đây, đều có thể nhìn rõ bóng người, một người khuôn mặt mập mạp giãy dụa điên cuồng chạy, mặt sau đi theo một con chó nhỏ màu trắng tinh.

Lại tiếp theo xa xa một bóng người chậm rãi đi vào tầm mắt, nhìn thân hình giống một thiếu niên.

……..

Người của bên Khúc Quang Minh nhìn thấy hai người đối diện, Lê Chanh tự nhiên cũng có thể nhìn thấy đội cứu viện mặc quần áo màu rằn ri, thiếu niên ngớ người một chút, quay đầu lại nhìn nhìn hơn hai mươi xe quân đội đằng sau, ban đầu còn cảm thấy xe quân đội đậu ở đây có chút kỳ quái, thì ra là xuống dưới cứu người, ánh mắt cậu xẹt qua một nam một nữ trên hưng hai người chiến sĩ, không có đi quản Đường mập và Đại Mao bên cạnh chơi bạn đuổi tôi chạy, ngược lại đi tới trước mặt Khúc Quang Minh.

“Đội trưởng…….”. Lính cảnh vệ muốn nói gì đó, Khúc Quang Minh xua xua tay, nhìn thiếu niên tuấn tú đối diện đi tới, đừng ở trước mặt, “Anh là đội trưởng?”.

“Phải”.

“Hướng anh xin ý kiến một chút, có thể để tôi nhìn người bệnh một cái hay không?’.

“Cậu là?”.

“Tôi là sinh viên khoa y của đại học A”. Lê Chanh cũng không nói chính mình là em vợ của ông chủ Cống dược phường, tên tuổi của Cống dược phường chẳng là trong mấy tháng truyền ra tới, thương nhân giàu có tầng lớp trên và quan chức đường chức đương quyền biết tới nhiều, nhưng quân nhân hàng năm thân ở trong đại viện quân khu khép kín, Lê Chanh cũng không cảm thấy đối phương có nghe nói qua. Cho nên khoa Y đại học A hiển nhiên cũng có lực thuyết phục hơn so với Cống dược phường.

Trong đội ngũ một trận xôn xao, nếu là học y vậy này liền dễ làm rồi, phần lớn những anh chiến sĩ này là tuổi còn trẻ liền vào quân đội, có một số người ngay cả cổng đại học cũng chưa chạm tới, mới vừa nghe tới sinh viên tài giỏi của đại học A, trong đầu vẫn là rất có rung động. Nhưng Khúc Quang Minh cũng không cho là như vậy, nếu giáo sư khoa Y đại học A thì gã nhất định sẽ không do dự, nhưng hiện tại đứng ở trước mặt chính là một sinh viên…….

“Đội trưởng, để cậu ta tới xem một chút đi, dù sao cũng là học y, dù sao cũng tốt hơn so với chúng ta dốt đặc cán mai!”. Lính cảnh vệ đi theo Khúc Quang Minh lâu rồi, đoán chừng có thể đoán được ý tưởng của gã, vì thế mở miệng nói: “Kết quả kém nhất cũng sẽ không càng hỏng bét hơn so với bây giờ”.

Khúc Quang Minh suy nghĩ một chút, gật gật đầu đối Lê Chanh: “Làm phiền rồi”.

Người phía trước mới vừa khai thông một con đường, chiến sĩ cõng người đàn ông cúi người xuống, để hai người phía sau đỡ người bị thương xuống đặt nằm ngang trên mặt đất, Lê Chanh đi qua nhìn một cái, miệng vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ trên da không ít, cũng không tồn tại trạng huống thiếu máu, ngực nhưng thật ra lõm vào một khối, may mắn biến dạng không nhiều lắm, nếu không đừng nói kiên trì tới bây giờ, chỉ sợ lúc ấy gặp phải nguy hiểm liền lập tức chết rồi.


Lê Chanh lấy ra một cái bình ngọc từ trong túi quần, lấy ra một viên dũ thương đan từ bên trong, chia thành sáu phần, đút một phần vào trong miệng người đàn ông.

Phần lớn đan dược của Đại Châu giới vào miệng liền tan, cậu cũng không cần lo lắng người đàn ông sẽ không nuốt xuống được. Sau đó Lê Chanh lấy ra một bình đựng cồn, lấy ra một cái kim châm cứu đâm vào ngực người đàn ông, nói thật đối với trị bệnh cứu người cậu là không học qua bao nhiêu, duy nhất biết chính là trước đó châm pháp nhất lộ của giáo sư Ngu Thanh Hòa, nhưng mà cái đó hiển nhiên không thể chữa trị loại thương thế va chạm này.

Khúc Quang Minh nheo mắt lại, gã biết kim châm cứu, gã cũng biết kim châm cứu có thể cứu người, nhưng gần như mọi người thẳng thắn chê cười châm cứu cực kỳ thong thả, bình thường một đợt trị liệu đều phải mười ngày nửa tháng, thậm chí một năm hai năm đều có, dùng này tới chữa trị người của khu thiên tai chỉ sợ không phải cái lựa chọn tốt gì, hiện tại cái gì đều là vô cùng khẩn cấp, làm sao đủ thời gian dùng phương thức trung y đẩy lùi bệnh tật chứ?

Nhưng mà từ đầu tới cuối Lê Chanh đều chỉ đâm một châm, ngón tay cậu lướt qua đuôi châm, một tia linh khí trong cơ thể cũng đã theo kim châm cứu truyền vào trong phế phủ của người bị thương rồi.

Này cũng là trước khi tới đây Lê Chanh nghĩ tới, trước đó khi đạt được tri thức nhập môn cơ bản của quang hệ thể chất bên trong cũng đã nhắc tới qua, linh khí của cậu có thể chuyển hóa thành linh lực quang hệ, đặt ở trước kia, Đại Châu giới người quang hệ thể chất đều là có thể phóng thuật trị liệu quang hệ, nhưng mà bởi vì quang hệ thể chất ở Đại Châu giới lấy được giá trị tín ngưỡng cực kỳ hỗn tạp, người càng tu luyện càng ngày càng ít, thế cho nên thuật trị liệu cũng biến mất, nhưng cũng có thể suy ra, nếu Lê Chanh bức linh lực quang hệ ra bên ngoài cơ thể, có thể như ở bệnh viện thú cưng trấn an Xám Nhỏ, đối chữa trị người bị thương cũng nổi lên một ít xúc tiến tác dụng.

Nhưng cậu vẫn là đánh giá thấp năng lực của chính mình.

Khi Xám Nhỏ bị thương cậu chẳng qua vừa mới bắt đầu tu luyện, vẫn là tu vi luyện khí cảnh, hiện tại cậu nhưng là luyện thể cảnh, thậm chí mỗi ngày đều có thể hấp thu tới giá trị tín ngưỡng, linh lực trong cơ thể đã dần dần hướng tới phương hướng đặc tính thể chất phát triển. Cơ hồ tại khi linh lực của cậu mới vừa vừa tiếp xúc với phế phủ của người bị thương, một ít máu thịt lắng đọng trong ngực bị lõm xuống của đối phương bị cọ rửa khôi phục sức sống.

Loại cải tạo này là cực kỳ nhu hòa, trong phế phủ mang tới cảm giác quả thật hết sức trực tiếp, chỉ nghe châm hạ xuống người đàn ông chịu không nổi kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt xoắn lại, mở hai mắt.

Nhìn thấy người này mở to mắt, Lê Chanh rút kim châm cứu ra, thở hắt một cái, nhét kim châm cứu vào trong bình cồn. Vì làm ra bộ dáng chuẩn bị quần áo vật tư thật đầy đủ, chuẩn bị những dược phẩm này cậu đều là tận lực tiết kiệm không gian, đương nhiên càng nhiều vẫn là ở  trong túi trữ vật của cậu, cái này ngay cả Đường mập cũng không biết, nhưng thật ra Lê Đại Mao từng thấy qua một lần, lúc ấy con chó trắng nhỏ này nhàm chán nhướn da mắt, bộ dáng một chút cũng không giật mình.

Dù sao cũng là con chó giống ngoài hành tinh, đoán chừng là thấy nhiều rồi.

“Không sao”. Lê Chanh cầm lên cánh tay của người đàn ông giúp gã ngồi thẳng người, nhướn mày nhìn ngực bị lõm vào của gã: “Lồng ngực còn cần chụp X quang kiểm tra, đừng làm vận động quá nhiều, tôi không phải chuyên nghiệp, chỗ bị thương khác còn phải chờ bác sĩ tới kiểm tra, nhất là hai chân của anh, chính mình chú ý thật nhiều”.

Người đàn ông nhất thời còn chưa phản ứng lại, trong ánh mắt vẫn là mông lung, liền đã có thể ngồi thẳng người rồi, không khỏi có chút phát mộng, đợi tới khi nghe xong lời Lê Chanh, mới dời ánh mắt tới trên người thiếu niên trước mắt, cũng không phải áo blouse trắng trong tưởng tượng, mà là một thiếu niên trẻ tới không thể trẻ hơn, gã choáng váng một chút: “Cám ơn, cám ơn……..”.

Cùng với câu cảm ơn này, trên trán người đàn ông lập tức bay ra một lượng lớn giá trị tín ngưỡng, rất nhanh bổ sung linh lực vừa rồi Lê Chanh vì chữa bệnh mà mất đi.

Lê Chanh cảm nhận một chút, đều nói kỳ ngộ và khiêu chiến là cùng tồn tại, quả nhiên không giả, này còn chưa vào khu thiên tai, người đầu tiên được chữa trị cũng đã cống hiến đại lượng giá trị tín ngưỡng vốn cần năm sáu người ngưng hợp mới có thể đạt tới, không thể càng tốt đẹp hơn.

Người bệnh bị thương như vầy, lần sau chính mình đại khái có thể ở Đại Châu giới tìm xem có loại đan dược tương tự sinh cốt đan hay không, thu mua một chút, chữa khỏi hai chân của người này.

Cậu nghiêm túc nhìn mặt của người này, ghi nhớ khuôn mặt này, sau đó xoay người đi tới hướng người phụ nữ trên lưng người chiến sĩ, nhét một phần dũ thương đan của năm phần còn lại vào miệng người phụ nữ.

Người phụ nữ này thần chí coi như tỉnh táo, biết trước mắt là người cứu chồng của chính mình, mắt thấy lại đây đút thuốc cho chính mình, trong lòng vừa cảm kích lại là cảm động cực kỳ, nhịn không được khóc một chút, lại cống hiến giá trị tín ngưỡng càng lớn.

“Chị bị thương không nặng, chính là ngâm nước thời gian quá dài trên người không có khí lực, dưỡng tốt miệng vết thương liền không vấn đề”. Lê Chanh cân nhắc một chút, hơn nữa mấy ngày trước thông qua hiệu ứng truyền thông đạt được giá trị tín ngưỡng, lại có hai lần ơn cứu mạng như vầy, chính mình lại nên đột phá tầng thứ hai luyện thể cảnh, thật sự là tin tức tốt.

Lại nhìn ra đằng sau, mấy chục đôi mắt lớn nhỏ tất cả đều nhìn chằm chằm chính mình, vốn khóe miệng hơi cong lên dừng một chút, sắc mặt Lê Chanh cổ quái, “Các anh đây là…….”.

Khúc Quang Minh đã choáng váng rồi.

Cái tình huống gì vậy?

Người vừa rồi còn hấp hối hiện tại đã có thể nói có thể cười?

Mặc dù cách vui vẻ còn kém một mảng lớn, nhưng nếu người bị thương bị xà ngang đè hỏng đôi chân kia còn có thể lập tức đứng lên, hiện tại Khúc Quang Minh cũng sẽ không chỉ là vấn đề choáng váng, này liền phải quỳ trên mặt đất!

Chu Vũ ôm đứa bé trong lòng khóe miệng hung hăng run rẩy một chút, lúc thấy cha đứa bé ngồi dậy nói chuyện, Chu Vũ thiếu chút nữa sợ tới mức hất văng đứa bé rồi.

Đậu má!

Kỳ lạ!

Y thuật gì vậy, tôi fuck!


Chẳng lẽ muốn gã nói loại lới nói dối không hổ là sinh viên đại học A vừa ra tay liền hết bệnh sao? Đừng quậy được không? Cao tài sinh của trường nỏi tiếng thế nào đi nữa cũng sẽ không đạt tới trình độ của bác sĩ chính quy trong bệnh viện chứ?

*cao tài sinh: sinh viện học thức cao và tài giỏi

Hơn nữa này rõ ràng là y thuật cao siêu!

Đậu má, đối với người như thế Chu Vũ ta chỉ muốn nói chín chữ! (bản gốc là 7 chữ: Thiên vạn biệt nhượng tha bào lâu ; tui edit thành chín chữ thuần việt cho xuôi tai, đừng ai thắc mắc sao khác bản raw nhá)

Ngàn vạn lần đừng để cậu ta chạy mất!

“Đội trưởng bảo cậu ta đi theo chúng ta đi”. Chu Vũ nhịn không được tiến lên từng bước, làm một anh lính hơn hai mươi tuổi, gã cũng không chỉ là thằng nhóc xúc động, gã vẫn là cực kỳ có đầu óc, người tài giỏi như thế có thể bỏ qua sao?

Không riêng Chu Vũ, rất nhiều người trong lòng đều có ý niệm như vậy, thậm chí Khúc Quang Minh cũng là nghĩ như vậy.

Nhưng mà không đợi người nào của đội ngũ cứu viện mở miệng, đối diện liền truyền tới một tiếng la lên: “Chanh tử mau tới đây, bên này người sống bị vùi trong đất, Đại Mao nhà ông phát hiện!”. Lời còn chưa dứt, Lê Chanh đã nhanh chóng chạy qua rồi.

Là nhóc mập kia.

Khúc Quang Minh mày nhướn lên, quyết định thật nhanh để chiến sĩ bên cạnh cũng cùng chính mình cùng nhau theo sau, mấy chục người dù sao không phải dân chúng gì, mỗi ngày không uổng công huấn luyện trong đêm, liền chờ một ngày quần chúng cần mình như vậy, sau khi chỉnh lý tập hợp đội hình nhanh chóng lao đi, không bao lâu liền chạy tới, chỉ thấy hai thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất đeo găng tay đào bùn, trong bùn đất dần dần lộ ra một bàn tay, ngón taycòn đang nhúc nhích trong kẽ hở.

Nếu trường hợp này phát sinh ở trong một ngôi mộ thật là khiến người ta sởn tóc gáy, hiện tại mạng người quan trọng, lại ngay cả thời gian sởn tóc gáy đều không có, mấy chiến sĩ ôm Lê Chanh và Đường mập để qua một bên, những người này đào đất nhưng chuyên nghiệp hơn so với hai thiếu niên, Lê Chanh nhìn mấy cái liền dứt khoát từ bỏ, Đường mập hoảng sợ, lòng nói binh lính đâu ra mà nhiều vậy, cậu ta suy nghĩ, đoán chừng là vừa mới chạy xe quân đội, ánh mắt chuyển một vòng trên quân phục rằn ri trên người chiến sĩ, ánh mắt Đường mập nhìn về phía Lê Đại Mao một đường đi xa, nhìn thấy chó trắng nhỏ đi đi dừng dừng, cái mũi nhẹ ngửi ngửi, liền lại đứng ở một chỗ bùn đất mềm nhũn.

Đường mập kéo tay của Lê Chanh: “Nhìn kìa, bên kia còn có người sống”.

Lê Chanh: “Sao ông biết?”.

“Đại Mao nhà ông phát hiện”.

Lê Chanh: “…….”

Trước đó, tồn tại của Đại Mao vẫn bị cho rằng là ăn cơm suông, Lê Chanh đột nhiên ý thức được, có lẽ từ một phút đối phương toát ra từ trong cái nhẫn, chính mình liền có trách nhiệm nuôi dưỡng và dạy dỗ nó, hoặc là nói là trách nhiệm bồi dưỡng nó.

Bồi dưỡng có rất nhiều loại phương hướng, có thể ở nhà phương tiện lấy lòng luyện tập nhảy xa khiêu vũ tiến quân giới nghệ thuật, đồng dạng có thể tìm kiếm tư liệu chuyên môn luyện tập thành cảnh khuyển quân khuyển (chó cảnh sát, chó quân đội), đương nhiên cũng có thể giống như bây giờ: Chính mình cái gì đều không làm, để nó tự do phát triển.

—— hiện tại không phải đều coi trọng cho trẻ con một chút tự do, mới có thể càng khỏe mạnh phát triển sao?

—— nhìn đi, hiện tại không phải tới lúc xuất hiện hiệu quả rồi sao?

Làm người mẹ tốt không dễ, làm ngươi cha tốt nhưng là vô cùng thoải mái, chỉ cần mỗi ngày cho nó một chút quan tâm của tình cha, hay là một dĩa gan bò tự chế biến không bỏ muối, có lẽ là một ly sữa.

Trên mặt Lê Chanh lộ ra một cái tươi cười của người cha.

“Thật là bé ngoan……”.

Cậu bước nhanh đi qua đào đào đất, đào ra một cái hố đen, khó trách những người này rơi vào trong bùn còn có thể sống sót, thì ra bên trong bùn đất còn có một cái không gian, có thể duy trì không khí hô hấp một hai ngày, Lê Chanh đứng lên, giơ tay vẫy vẫy, kếu đồng chí giải phóng quân tới nghĩ biện pháp.

Lê Đại Mao dốc hết sức mình.

Chó trắng nhỏ phong cách mang theo một đám anh lính chạy khắp nông trại, chỉ cần nó dừng lại cào cào đất, yên lặng không nhúc nhích, người dằng sau liền như ong vỡ tổ xuất hiện ba năm người bắt đầu đào bới.

Lê Chanh theo ở phía sau mỗi khi đi qua người được cứu lên liền dùng kim châm cứu cắm vào thân thể đối phương vận chuyển một đoạn linh lực, một người một chó ăn nhịp như vậy, không thể không nói khiến người khác cũng cảm thấy cực kỳ cảnh đẹp ý vui.

Khó trách muốn tới khu thiên tai cứu người, này khẳng định không phải tới quấy rối, người ta là có bản lãnh thật sự.

Tới chập tối, 33 người bị thương bên nông trại dìu nhau, ở dưới sự trợ giúp lâm thời của đội cứu viện tìm được chút áo mưa mền bông, đốt một đống củi lửa sưởi ấm, lương thực trong nhà còn chưa bị hư sạch đều lấy ra chất đống cùng nhau, chuẩn bị chờ nhân viên y tế hai ngày sau tới, vượt qua thời gian kế tiếp.

Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.

Một hàng xe quân đội chạy trên quốc lộ đi thông thành phố Lang, trở thành màu sắc bắt mắt nhất trrong đám cây khô, nhưng mà ngay tại đằng sau xe quân đội, lại đi theo một chiếc xe tư nhân cực kỳ bình thường, nhưng cũng không thể bỏ qua.

Khi Tống Giai nhận được tin nhắn của Lê Chanh, là bốn giờ chiều,  bởi vì gần đây thông cáo (= mời đóng phim, đóng, quản cáo, tham gia tiết mục giải trí) của Lê Chanh có hơi nhiều, cô cần cẩn thận thẩm định chọn mới có thể lấy ra cái thích hợp, cứ như vậy gia tăng hai nhóm lớn khiên cô từ nửa đêm ngày hôm qua ngủ thẳng tới chập tối hôm nay, bày giờ tối cô mới nhìn thấy tin nhắn này.

“Chị Tống, sự tình rất gấp, em cần nghỉ nửa tháng, bắt đầu tính từ hôm nay”,

“…..Để làm gì?”


“Có ở đó không?”

“Chanh tử, em nghe điện thoại đi”.

“Tại sao gọi không được?”.

“…….”

Đối phương việc gấp gì cũng không nói, tại sao cần nghỉ nửa tháng cũng không nói, đợi lúc Tống Giai gọi điện thoại cho Lê Chanh, thanh âm bên đó là không liên lạc được.

Mơ mơ màng màng Tống Giai thức dậy rửa mặt, dưới đại não tỉnh táo, gọi điện thoại cho Đường Hà, tên nhóc này trực tiếp tắt máy, sau đó Tống Giai đi phòng thuê của Lê Chanh ngoài trường học, căn phòng dọn dẹp rất sạch sẽ, hai người bên trong lại như bốc hơi biến mất khỏi thế gian này.

Do dự nhiều lần, Tống Giai ẫn là tìm tới anh rể của Lê Chanh mịt mờ hỏi một chút, không nghĩ tới đối phương sớm biết, chính là vô cùng buồn rầu nói với cô, Lê Chanh đi thành phố Lang.

Tống Giai không hiểu, đi thành phố Lang làm cái gì?

Nhưng nghĩ tới trước đó nhìn tới tin tức này, người đại diện luôn luôn làm việc trầm ổn cả kinh thiếu chút nữa lập tức nhảy dựng lên từ trên sô pha!

Tên nhóc này giỏi lắm.

Hơn nửa đời cô dẫn dắt nhiều người mới như vậy, trong đó động đất phát sinh qua không ít, động đất hơn 7 độ richter cũng từng có một lần, còn chưa hề thấy ai dám trực tiếp chạy đi khu thiên tai! Còn là ngày hôm sau động đất phát sinh liền cũng đã xuất phát rồi! Nhỏ tuổi lại là cái loại này thể trạng nhỏ này có thể làm cái gì?

Đi tìm chết sao???!!!!!!

Tống Giai muốn điên mất rồi, cô thật sự cảm thấy làm người đại diện của Lê Chanh cần một trái tim mạnh mẽ, đột nhiên nổi tiếng, chính là đột nhiên lan truyền tai tiếng, tiếp theo lại cho bạn một kích đón đầu, kinh hồn bạt vía.

…….Cô muốn bị dọa hỏng rồi.

Tống Giai hơi ngã vào ghế dựa của văn phòng, từng bước từng bước đều từ chối hết lời mời sắp tới, hốc mắt lại bắt đầu đỏ, nói tới thời gian dài này không chút tình cảm là không thể nào, một thiếu niên có tư chất như vậy, lớn lên đẹp tính cách tốt, thành tựu sau này khẳng định không thấp, nhưng đừng bởi vì giúp người làm niềm vui mà khiến mình gặp họa, phi phi phi, nghĩ cái gì vậy, Lê Chanh căn bản là là mệnh gặp dữ hóa lành, nhất định sẽ không có việc gì.

Tống Giai dọn dẹp tư liệu trên mặt bàn, ngón tay mới vừa lướt qua góc sau của tờ giấy liền ngừng một chút, cô nghi hoặc nhìn thư mời trong tay, thu mời của hội quỹ phòng chống động đất cứu tế? Trước đây chưa thấy qua trên bàn có cái này, đoán chừng là hôm nay vừa tới.

Cô mở ra đọc, nhất thời có chút dở khóc dở cười, cô liền biết, người ta mời chính là Lê Chanh.

Làm một ngôi sao nhỏ mới xuất đạo liền nổi tiếng vô cùng, Lê Chanh đương nhiên là có tư cách được mời, tuy rằng mọi người có thể biết cậu ấy mới vừa vào giới giải trí tiền bạc của bản thân khẳng định không nhiều lắm, nhưng phần lớn người cũng biết, vị này chính là em vợ của ông chủ Cống dược phường, ông chủ nhỏ của một công ty, quyên góp tiền vẫn không thể thiếu cậu ta một phần.

“Lúc này các người ngược lại nhớ rất rõ, quyên góp tiền thế nào cũng phải thêm môt người, lúc trong tay chính mình có kịch bản hay sao đều không nhớ thêm một người vậy”. Tống Giai lải nhải bới móc một câu, lúc này lại bắt đầu đau đầu.

Hội quỹ lần này chính là một vị đại gia giới giải trí làm chủ trì, là hoạt động tổ chức của nội bộ giới giải trí, cũng có không ít ông chủ lớn thương nhân, ngôi sao nhận được thư mời khẳng định phải tới hội trường, tuy rằng rất nhiều người không muốn bị ép quyên góp tiền như vậy, nhưng nếu lúc này không đi, chẳng phải là có cơ hội để người ta lên án?

Vi người khu thiên tai hát một bài nói mấy câu chúc phúc đều là việc nhỏ.

Quan trọng chỉ có một chuyện.

Quyên góp tiền.

Không có tiền cũng phải quyên góp.

Tống Giai đếm kho tiền nhỏ Lê Chanh mới vừa vào giới giải trí kiếm được, coi như không tồi, tuy rằng ngay cả hai trăm vạn đều không đưa ra được, nhưng dù sao cũng là người mới mới vừa xuất hiện, hai ba mươi vạn cũng sẽ không có ai chuyên môn đi soi mói.

Tối hôm hội quỹ, Tống Gia đau khổ một mình tham dự, ngồi ở vị trí của Lê Chanh, đây là ánh đèn flash lóe sáng, ở giữa một rừng ngôi sao điện ảnh, tồn tại như vậy của một người đại diện có vẻ cực kỳ hiếm lạ.

“Tống Giai làm sao chỉ một mình cô vậy, Lê Chanh nhà cô đâu?”.

Nhìn thấy trong tay Tống Giai cầm thư mời của Lê Chanh, bên người không có thiếu niên kia, một số người đại diện đồng nghiệp khá thoải mái không khỏi nhìn thêm mấy lần, trong đó có một người tò mò hỏi một câu.

Tống Giai cười khổ lắc lắc đầu, nếu nói chuyện này ở đây có vẻ Lê Chanh có thành phần làm ra vẻ, vốn Lê Chanh là một mảnh tốt bụng, Tống Giai không muốn bởi vì chính mình lắm miệng làm cho dư luận tiến hành phỏng đoán ác ý.

Nhưng nếu không nói thật đúng là không có cách nào khác giải thích.

“Khó có thể nào là bị bệnh?’.

Tống Giai hàm hồ lên tiếng, bệnh cái rắm, vui vẻ chạy đi khu thiên tai kìa, cô thật tình nguyện là đối phương bị cảm không thể tham dự, đáng tiếc nghĩ thế nào đi nữa đều đã muộn rồi.

Một người đối diện ôm cánh tay nhìn nhìn bốn phía, cười ha hả nói một câu: “Chà, đây là bệnh nặng biết bao, ngay cả hội quỹ yêu thương đối nhân dân thành phố A cũng không chịu tham dự…….”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.