Đọc truyện Song Đôi Kì Tài – Chương 20
Ánh Dương chói mắt từ từ nhô lên sau ngọn núi, đem cái nắng ấm áp lan truyền khắp không gian. Cả phủ Tướng quân chìm trong yên tĩnh, giờ mới canh ba nên mọi người còn chưa thức dậy. Bỗng nhiên, một tiếng hét chói tai vang lên khiến cho mọi người bừng tỉnh ngay lập tức:
” Lão gia, không xong rồi, tiểu thư không thấy đâu hết.”
Tiếng kêu sốt sắng của Thanh Trúc vang lên thành công khiến cho cả phủ Tướng quân trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Đại Tướng quân Thất An Kỳ phái người lùng sục cả phủ Tướng quân, quyết phải tìm ra Thất Nguyệt Hồng.
Trong Túy Trúc cư của Thất Nguyệt Hồng.
Thất Phong Vân nhíu mày đi xung quanh phòng ngủ của Thất Nguyệt Hồng, sau một hồi xem xét, hắn quay sang hỏi Thanh Trúc:
” Ngươi thử nghĩ xem tối qua tiểu thư có gì khác thường không?”
Thanh Trúc ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lấy tay đập vào đầu một cái:
” Đúng rồi, tối qua khi nô tỳ đem canh lại cho tiểu thư thì bỗng thấy trước mắt tối sầm. Sáng hôm nay tỉnh dậy thì thấy trên người mặc đồ của tiểu thư, còn tiểu thư thì không thấy đâu hết. Đại thiếu gia, người nói có phải tiểu thư bị người ta bắt cóc rồi không?”
Nghe Thanh Trúc kể lại, Thất Phong Vân dở khóc dở cười, làm hắn lo lắng hết hơi, hóa ra con nhóc này bỏ trốn. Theo hắn, con nhóc trói gà không chặt ấy chẳng chạy được xa đâu.
Đúng lúc này, một tên nô tài chạy vào, quỳ trên mặt đất:
” Đại thiếu gia, Dạ tiểu thư bên phủ Thừa tướng cũng mất tích. Dạ Thừa tướng sai người qua bên đây hỏi xem tình hình của Tam tiểu thư.”
Thất Phong Vân nhíu mày, hắn phất tay:
” Chúng ta ra ngoài xem sao…”
Nói rồi đi nhanh ra ngoài đại sảnh, tuy nhiên hắn quên mất một điều là,Thất Nguyệt Hồng bây giờ đâu còn như trước kia nữa, nàng là kỳ tài học võ, chốn đi đối với nàng dễ như trở bàn tay.
… ……
Cùng lúc đó, ở phủ Thừa tướng còn náo nhiệt hơn.
Dạ Thừa tướng có mỗi Dạ Tuyết Liên là đứa con duy nhất, thường ngày nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Bây giờ không thấy con gái đâu làm sao lại không lo cơ chứ? Dạ phu nhân vì chuyện này mà khóc đến ngất lịm.
Dạ Thừa tướng sốt ruột sai người lục soát cả hoàng Thành, tuy nhiên vẫn không tìm thấy tung tích của Dạ Tuyết Liên. Như nghĩ đến điều gì đó, ông liền sai người chuẩn bị ngựa, không kịp nghĩ nhiều liền chạy nhanh đến phủ Tướng quân.
— —-
“Thất Tướng quân, theo như lời ông nói thì con gái ta và con gái ông đều mất tích phải không? Liệu chúng có gặp nguy hiểm không?”
Đây cũng chính là điều mà Thất An Kỳ lo lắng, hôm qua Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên vừa chiếu cáo thiên hạ thân phận mới, hai người bị kẻ gian ghen ghét bắt đi cũng không phải là điều kỳ lạ gì. Tuy nhiên, kẻ nào to gan mà dám động cả vào Hoàng thân quốc thích.
Đúng lúc này, Thất Phong Vân một thân lục y bước vào:
” Tham kiến phụ thân, tham kiến Dạ Thừa tướng.”
Phất tay một cái, Thất An Kỳ lo lắng hỏi:
” Vân nhi, có tin tức gì về Nguyệt nhi chưa?”
Thất Phong Vân mỉm cười nói:
” Phụ thân, con nghĩ là Tam muội không phải là bị bắt đi mà là cùng Dạ tiểu thư chạy trốn thì đúng hơn…..”
Tiếp theo, hắn bắt đầu kể lại màn đối thoại sáng nay với Thanh Trúc cho hai người:
“…..Con thấy, chúng ta nên phái người kiểm soát kĩ càng từng ngóc ngách trong Hoàng Thành thì hơn…”
Đúng lúc này, một giọng nói đầy bất mãn vang lên cắt nàng câu nói của Thất Phong Vân:
” Đại ca, sao huynh có thể sơ sót như vậy?”
Mọi người đều quay đầu ra cửa, Thất Liễu Hàn một thân hồng y diêm dúa đang nhíu mày bước vào:
” Tham kiến phụ thân, tham kiến Dạ Thừa tướng.”
” Thế nào Liễu nhi? Đã tìm được Tam muội của con chưa?”
Thất Liễu Hàn không trả lời câu hỏi của Thất An Kỳ mà quay sang nói với Thất Liễu Phong:
” Đại ca, không thể chỉ vì lời nói của một nha hoàn mà đưa ra kết luận nhanh như vậy được. Huynh nên biết, hôm qua Tam muội cùng Dạ tiểu thư vừa mới chiếu cáo thiên hạ thân phận mới, bị kẻ khác ghen ghét đố kỵ là không tránh khỏi. Mặt khác, theo lời nha hoàn bên cạnh Tam muội nói, nàng ta bê canh cho Tam muội nhưng bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, đó không phải là bị đánh ngất sao? Nhưng Tam muội từ nhỏ trói gà không chặt làm sao biết cách đánh ngất người khác? Làm sao tự mình thay đổi quần áo cho cả hai người? Tam muội và Dạ tiểu thư, hai người cùng mất tích vào đêm qua, phủ Tướng quân và phủ Thừa tướng canh gác nghiêm ngặt như vậy, hai nàng có thể trốn thoát sao? Vì vậy, đệ rất nghi ngờ hai người bị bắt cóc.”
Hắn đang định thưa với phụ thân là nên tâu lên Hoàng thượng, tuy nhiên vừa mới bước vào cửa đã thấy Đại ca suy đoán một cách linh tinh. Chẳng lẽ, đây chính là điều kẻ kia muốn? Muốn cho bọn họ tưởng rằng Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên cùng nhau bỏ trốn, muốn cho quan hệ của bọn họ trở nên căng thẳng?
Thất An Kỳ nghe suy đoán của Thất Liễu Hàn, cũng thấy rất hợp lý. Vì vậy, ông quay sang nhìn Dạ Thừa tướng:
” Dù gì hai đứa cũng là công chúa mới sắc phong, chúng ta nên bẩm báo với Hoàng thượng thì hơn.”
— —-
Trong một căn phòng xa hoa.
” Là chúng nô tài làm việc không cẩn thận, nên mới để cho hai phu nhân mất tích.”
” Si, Ảnh, hai người các ngươi đi đến Hình phòng lĩnh phạt đi.”
” Tạ chủ tử không giết.”
Lăng Dương Vũ nhíu mày quay sang nhìn Sở Hán Phong:
” Ngươi nghĩ thế nào?”
” Trước mắt cứ sai người đi tìm đi đã. Chuyện này Hoàng Phủ Lâm đã biết chưa?”
” Đã biết rồi. Lão ta rất lo lắng khi biết hai con cờ của mình mất tích, phái cả Ám vệ đi lùng sục khắp hoàng Thành.”
” Lão nghĩ chúng ta ngu đến nỗi không nhận ra suy nghĩ ngu ngốc này của lão? Long Diệu hoàng triều đã đến lúc đổi chủ rồi.”
— ——–
Ngoài kia bao nhiêu người đang điên cuồng tìm kiếm Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên thì lúc này, trong một ngôi nhà gỗ, hai kẻ nào đó đang nhàn nhã ngồi ăn bánh.
” Tiểu Tuyết, sao cái quạt của chị mãi chưa xong vậy?”
Dạ Tuyết Liên ngẩng đầu lườm Thất Nguyệt Hồng một cái sắc lẻm:
” Em nghĩ làm cái quạt điện ngày một ngày hai là xong sao? Cũng tại em kêu nóng kêu bức suốt ngày mà khiến Hiên ca ca phải chạy đi chạy đi chạy lại tìm nguyên liệu đó!”
Thất Nguyệt hồng chu môi, quay ra nói với nam tử đang ngồi đọc sách:
” Tiếu Hiên Khinh, huynh nói có phải ta rất phiền phức không?”
Nam tử đó ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp hơn cả nữ nhân, hắn nhún nhún vai:
” Cũng khá phiền phức.”
Thất Nguyệt Hồng xì một tiếng rõ dài, làm bộ giận dỗi chạy ra ngoài chơi. Sao nàng lại không biết Tiếu Hiên Khinh có ý với Dạ Tuyết Liên cơ chứ? Tuy hắn không đẹp bằng Sở Hán Phong nhưng hắn lại yêu Dạ Tuyết Liên thật lòng, còn tên Sở Hán Phong kia, hắn có thể làm vua mà hậu cung không có một nữ nhân nào thì chắc chắn y không phải là người đơn giản.
Không sai, Tiếu Hiên Khinh chính là người đã đỡ Dạ Tuyết Liên hôm trước.
Hắn và Dạ Tuyết Liên từ nhỏ đã chơi rất thân với nhau, Dạ Tuyết Liên ngày đó luôn chạy theo hắn mà gọi Hiên ca ca. Tuy nhiên sau đó nhà hắn phải chuyển đi. Hắn đã từng thề là sau này lớn lên sẽ quyết định tìm Dạ Tuyết Liên để cưới nàng làm thê tử.
Nhưng khi mới đi đến kinh thành đã nghe thấy Dạ tiểu thư bị mất trí nhớ, hôm trước mới được ban hôn với Đông Sở hoàng. Chính vì vậy hắn mới không dám quang minh chính đại gặp nàng.
Hắn muốn trèo qua tường vào nói chuyện với Dạ Tuyết Liên nhưng nào ngờ lại thấy cảnh hai cô nàng kia đang chạy trốn. Thế là ba người quyết định đi đến nơi Tiếu Hiên Khinh bái sư trước kia.
Tiếu Hiên Khinh quay đầu nhìn người con gái đang loay hoay chế tạo cái thứ mà nàng gọi là quạt điện. Trong mắt hắn tràn đầy nhu tình.
Liên nhi, Hiên ca ca nhất định sẽ làm nàng yêu ta.