Đọc truyện Song Đôi Kì Tài – Chương 19: Bỏ trốn
Hôm nay là đại thọ năm mươi tuổi của lão Hoàng thượng, cũng là ngày chiếu cáo thiên hạ thân phận mới của Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng.
Vì hai người cùng nhận Thánh chỉ, lại dính nhau như keo sơn nên lão Hoàng đế quyết định tổ chức yến tiệc cho cả hai người cùng một lúc tại Hoàng cung.
Lão muốn khoe khoang với thiên hạ rằng hai nghĩa nữ của lão tài giỏi như thế nào, muốn cho Sở Hán Phong và Lăng Dương Vũ cùng mọi người biết lão sủng ái hai nghĩa nữ của mình ra sao.
Mặt khác, lão cũng muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng các nàng, để khi được gả đi, các nàng sẽ thủ thỉ bên gối hai nam nhân kia để họ giúp lão giữ vững giang sơn.
Chẳng lẽ suy nghĩ ngu ngốc này của lão mà Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng lại không đoán ra? Tuy nhiên hai nàng cũng không có phản ứng quá khích nào. Lão muốn các nàng làm con cờ chính trị? Quên mọe nó đi nhé!
Nghĩ đến đây, hai người vô cùng ăn ý quay lại nhìn nhau, nháy mắt một cái, trong lòng lại cười thầm không thôi.
…..
Không lâu sau, mọi người đã đến đầy đủ. Trong đại điện ồn ào chật ních người, phần lớn là quan lại và gia quyến của mình. Đúng lúc này, một giọng nói the thé vang lên phá tan không gian huyên náo:
” Hoàng thượng giá lâm, Đông Sở hoàng giá lâm, Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương giá lâm.”
Bỗng chốc đại điện trở nên tĩnh lặng lạ thường, mọi người đều quỳ trên đất:
” Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Lão Hoàng thượng cười ha ha phất tay:
” Đứng lên cả đi. Truyền.”
Lão vừa dứt lời, một giọng nói như đang gào thét lại vang lên:
” Hoàng hậu giá đáo, Hoàng Quý phi, Tuyết Lan công chúa, Nguyệt Liên công chúa giá đáo.”
Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng theo chân hai người phụ nữ đi vào đại điện, theo sau là các cung tần mỹ nữ được sủng ái gần đây.
Đoàn người đi lên giữa đại điện, quỳ xuống:
” Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Lão Hoàng thượng vui vẻ phất tay:
” Miễn lễ, ban ngồi.”
Mọi người ai về chỗ người đấy, Thất Nguyệt Hồng chẳng thèm để ý hình tượng, vừa ngồi xuống là bắt đầu công cuộc lấp đầy cái bụng. Dạ Tuyết Liên ở bên cạnh khuyên nàng ăn chậm thôi. Hai người quan tâm nhau như hai chị em ruột, mặc kệ những ánh mắt đủ loại thập cẩm bắn lên người mình.
Cũng phải thôi, bây giờ hai nàng là công chúa, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tài hoa hơn người, lại được hoàng thượng hết mực sủng ái. Không được người ta hâm mộ ghen tỵ và muốn lôi kéo mới là lạ.
Lão Hoàng thượng quét mắt nhìn quanh đại điện, nhìn thấy không vắng ai mới hài lòng cất giọng:
” Hôm nay các khanh có mặt ở đây khiến Trẫm rất vui. Tiện thể đông đủ mọi người, Trẫm sẽ chiếu cáo thiên hạ về hai nghĩa nữ của Trẫm. Tiểu Lâm Tử, truyền chỉ.”
Lão nói rồi ra hiệu cho tên Thái giám ở bên cạnh. Tên thái giám hiểu ý, hắn bước ra giữa đại điện, chất giọng the thé cất lên:
” Tuyết Lan công chúa, Nguyệt Liên công chúa tiếp chỉ.”
Dạ Tuyết Liên đứng dậy, kéo Thất Nguyệt Hồng đang mải ăn đi ra giữa đại điện, hai người cùng quỳ xuống:
” Thần tiếp chỉ”
” Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tuyết Lan công chúa và Nguyệt Liên công chúa tài mạo song toàn, làm vang danh Long Diệu ta. Khiến cho cả Đông Sở hoàng và Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương cảm thấy yêu mến. Nay Trẫm thực hiện lời hứa với Đông Sở hoàng và Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương. Ban hôn cho Tuyết Lan công chúa với Đông Sở hoàng, một năm sau cử hành hôn lễ. Ban hôn cho Nguyệt Liên công chúa với Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương, ba năm sau cử hành hôn lễ. Khâm thử.”
Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng đã biết trước được kết quả này nên hai nàng cũng chẳng có phản ứng gì, không vui cũng chẳng buồn.
” Tạ ơn Hoàng thượng ban hôn, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Nhận lấy Thánh chỉ trước những ánh mắt ghen tỵ, hâm mộ, nuối tiếc, chúc phúc,….của những người ở đây, Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng quay lại chỗ ngồi. Khi hai ánh mắt chạm nhau trên không, trong mắt các nàng tràn đầy tính kế.
” Được rồi, chúng ta bắt đầu yến tiệc thôi.”
Giọng nói thỏa mãn của lão Hoàng thượng lại cất lên, lần này không khí có vẻ thoải mái hơn.
Không ai chú ý hai nhân vật chính vừa rồi giờ đang yên lặng nhìn nhau.
— ——-
Đêm, tĩnh lặng như nước.
” Thỏ con, chị đi nhanh lên. Khẽ thôi, kẻo kinh động đến thị vệ.”
Thất Nguyệt Hồng một thân hắc y lôi kéo Dạ Tuyết Liên chạy đi trong đêm tối.
Nàng biết hai nam nhân kia có cho người bên cạnh các nàng. Vì vậy, nàng đã đánh ngất Thanh Trúc, lấy quần áo của nàng ta mà chuồn ra khỏi phủ Tướng quân. Sau đó chạy nhanh đến phủ Thừa tướng tìm Dạ Tuyết Liên.
May mắn sau viện của Dạ Tuyết Liên là một rừng trúc nên các nàng có thể dễ dàng thoát khỏi thị vệ.
Thất Nguyệt Hồng ngồi trên bờ tường, một tay bám vào cây trúc bên cạnh, một tay kéo Dạ Tuyết Liên cùng trèo lên.
Đúng lúc này, một giọng nói đầy nghi ngờ vang lên thành công làm cho Thất Nguyệt Hồng tuột tay:
” Các ngươi đang làm gì?”
Bị một giọng nói bất thình lình vang lên làm giật mình, theo phản xạ có điều kiện, Thất Nguyệt Hồng liền buông tay ra.
Còn Dạ Tuyết Liên bị Thất Nguyệt Hồng vứt xuống, nàng lấy tay bịt chặt miệng, hai mắt nhắm tịt. Chờ đợi nỗi sung sướng khi được ôm hôn nồng nàn với đất mẹ hiền hòa.
Tuy nhiên, chờ mãi mà không thấy chạm đất, Dạ Tuyết Liên bèn mở mắt ra. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của Thất Nguyệt Hồng trên bờ tường, hai tay nàng vẫn còn vươn về phía Dạ Tuyết Liên.
Dạ Tuyết Liên giờ mới chú ý, mình đang ở trong lòng ai đó. Như cảm nhận được ánh mắt của nàng, một khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ bất chợt cúi xuống. Khi nhìn thấy dung nhan của Dạ Tuyết Liên, trong mắt của người đó tràn đầy kinh ngạc, hắn vui vẻ mở miệng:
” Liên nhi, là nàng phải không?”