Đọc truyện Sống Cùng Thú Nhân – Chương 23
…
Cả người Evan liền giật bắn mỗi khi thấy ánh mắt quái dị của cô ấy.
Thân mình hắn liền căng cứng, đi đứng cũng không được tự nhiên như thường lệ.
Đi bộ gần một giờ.
Lại trở về phiến đá lúc lần đầu gặp bọn Evan.
Phía sau nơi này là vùng cây cỏ thấp.
Phiến đá lởm chởm chen chúc cùng cỏ dại, lùm cây vài đại thụ cao ngất trời.
Evan liền nhảy chồm lên lưng mãnh hổ, đưa tay nắm lấy vùng lông mao dưới cổ của nó, tay còn lại đưa ra ý định kéo Ka La lên cùng.
Lại bị mắt ưng của Kai Ten trừng gắt gao.
Evan lúng túng thu tay lại.
Hai cánh của KaiTen và Ân Sát mở rộng ra trong dạng nửa người nửa thú, Kai Ten ôm bế KaLa vào trong ngực, cánh trắng vung mạnh một cái.
Đoạn đường phía trước khá trống trải, mặc dù vẫn có rất nhiều cây cối nhưng khoảng cách giữa chúng vẫn đủ để người chim luồn lách.
“Rống!!!”
Mãnh hổ mạnh mẽ gầm lên một tiếng vang vọng cả khu rừng.
Những con thú nhỏ lạ mắt đang kiếm ăn xung quanh bị tiếng gầm này chấn động, run bắn chạy trốn loạn xạ.
Hai chân trước của con hổ lớn phóng cao dẫm lên những phiến đá tảng, dẫn đầu chạy như bay về phía trung tâm khu rừng.
Evan cúi người bám vào lưng nó, vũ khí cầm dọc trên tay, đặt ngang.
Bộ dạng ăn ý nghiêm túc.
Ân Sát, và Kai Ten ôm cô gái một trước một sau bay theo, cánh sải nhẹ nhàng nhưng tốc độ vẫn giữ rất ổn, không bị vướng bất kì nhành cây hay thân cây nào, gió rít bên tai, vang lên tiếng rít nức nở phía sau.
KaLa ôm vai bạch dực, sửng sốt rướn người nhìn ra phía sau lưng Kaiten.
Tử Xà thân rắn màu tối đang mạnh mẽ đuổi theo như một mũi tên, âm thanh sàn sạt vang lên không ngừng, tốc độ như điện khiến Evan và Ân Sát cũng phải kinh hãi quay lại mà xem.
Lúc đầu, Ka La đã cùng Tử xà đi vào lại hang đá định gói gọn lại lớp da mang đi, chính là lớp da mà Tử xà bỏ đi.
Da rắn vừa có tính đàn hồi, vừa dẻo dai mát lạnh khiến Ka La yêu thích không buông.
Da của Tử xà lại vừa rộng vừa dày, rất thích hợp để cắt thành quần áo, sau đó chỉ cần gắn vào đó một lớp lông tơ mịn là giữ ấm vô cùng tuyệt vời, KaLa định làm như vậy cho mùa đông dài hạn sắp tới.
Thế là cô xếp gọn và cất nó ở một góc kín đáo.
Tử xà không hiểu vì sao muốn chủ động ở lại trông chừng hang đá.
Ka La lo lắng nhưng để Tử xà ở lại cũng không phải không tốt.
Bởi Evan thành thật khai báo: “Tộc nhân Tru Uyêng thật sự không tốt tính đâu!”
Tộc nhân này rất thích săn đầu dã thú, ngay cả hắn_Evan cũng khó nói thế nào cho đúng, vì hắn đang ở cùng một dã thú đây này!
_________ Nhưng bây giờ Tử xà nức nở đuổi theo là như thế nào?
Hàng lông mày rậm của KaLa nhăn chặt lại, có xu hướng dính vào nhau, cô rất lo lắng.
Cô muốn bảo họ dừng lại, không cần đến chỗ nhân tộc nữa.
Dù biết bọn Tử xà còn mạnh mẽ hơn cả dã thú tầm thường, tuy nhiên, nhân tộc không phải là nói đùa.
Cho dù nhân tộc ở đại lục này không phải kẻ thống trị, thì chỉ cần các bộ tộc khác cho nhân tộc thời gian.
Chỉ cần thời gian, nhân tộc có đủ trí khôn và dũng cảm để vùng dậy, thống nhất đại lục này.
Tất cả, chỉ là sớm hay muộn.
Ka La suy nghĩ xa đến một vòng xích đạo.
Nghe các bạch dực nói, mấy trăm năm trước, dực tộc bạo loạn, phân tán khắp nơi.
Thế giới này ngoài ngư tộc, thì dực tộc chiếm đa số.
Nếu các bộ tộc của dực tộc hợp lại, có lẽ, họ mới là kẻ thống trị…
#
Chương 22:
Nhân tộc nguyên thủy(7)
*
“Em nghĩ, chúng ta không cần đến thăm nơi ở của nhân tộc nữa đâu!”
Tốc độ của mãnh hổ phía trước chậm lại, kéo theo phía sau cũng di chuyển nhẹ nhàng, Evan ngạc nhiên nghe KaLa nói vậy.
Kaiten ôm gọn cô gái, hai cánh thu lại, khẽ cúi đầu, ánh mắt đầy nhu tình nhìn giống cái trong vòng tay.
Định trả lời thì hơi lạnh chợt ập đến, hắn kinh ngạc trơ mắt nhìn, thân rắn màu tím của Tử xà gan trời cuốn lấy KaLa kéo qua, làm nũng dụi đầu vào bụng cô gái.
Hình như sau khi lột xác, Tử xà gan lớn hơn nhiều, lại dám cướp người trước mặt bạch dực.
..Haha, nhìn biểu cảm khó coi của điểu nhân kìa..
Mãnh hổ vừa liếc mắt thấy cảnh tượng này, nhe răng gầm nhẹ mỉa mai.
Evan ngồi phía trên hiểu được ý của con vật lâu ngày sống chung cùng mình, bật cười ha ha.
..Điểu, “điểu” nhân!?
Evan có chỗ dựa là mãnh hổ, không sợ chết cười lớn.
“Ha ha ha ha ha ha …”
Nghe mãnh hổ thể hiện ý muốn nói bằng thú ngữ, Ân Sát co quắp khóe miệng, như vầy có nghĩa là gì?
Ngoài Ka La, ý nghĩa của từ điểu nhân chắc Evan rất hiểu.
Vả lại Evan sống cùng với mãnh hổ đã vài năm, tự nhiên sự ăn ý hiểu nhau của họ cũng cao hơn về ngữ nghĩa, chính xác là Evan đã giải thích từ ngữ này cho mãnh hổ biết.
KaLa nghe không hiểu mãnh hổ gầm cái gì, chỉ nghi hoặc nhìn nhìn Evan đang cười lớn và khuôn mặt đen như nhọ nồi của Kai Ten.
Trên xương quai xanh đột nhiên có cảm giác lành lạnh ẩm ướt.
Ka La trợn to mắt, đẩy cái đầu dẹp tròn của Tử xà đang vươn lưỡi liếm cô.
Kai Ten cũng hồi thần tung một cước về phía thân rắn, hắn rít lên:
“Còn dám??”
KaLa vỗ vỗ cánh tay của người nào đó đang hung hăng nhìn rắn lớn.
Giờ cô mới để ý, thân rắn của Tử xà hình như càng thon gọn hơn nữa, không nặng nề như lần đầu gặp, mà có vẻ sắc bén và âm tà hơn lúc trước.
Vảy rắn mang vân màu tím đậm, dưới tia sáng tản ra ánh bạc có vẻ mê người.
_________ Vừa chạy một đoạn, cả đám đang thả lỏng cười đùa.
Cả bọn lại đi chầm chậm nhà nhã.
Nơi trú ngụ của mãnh hổ đã gần kề phía trước.
Đó là một ngôi nhà gỗ đơn sơ gắn liền với một hốc cây cổ thụ rất rất lớn, gốc cây rộng đến mức mấy chục người ôm không xuể.
Nhà gỗ trong hốc cổ thụ chỉ cao khoảng năm mét.
Cầu thang dẫn lên nhà gỗ là những tảng đá lớn được chất đều.
Ka La nhìn mà kinh ngạc, miệng nhỏ nhếch lên:
“Đừng nói với tôi đá này là mãnh hổ chuyển lên nha..!”
Trên trán Evan hiện lên vài vạch đen.
Cô ấy đang nghĩ hắn lười biếng đến mức giao toàn bộ việc cho hổ lớn sao.
Evan đi phía sau mãnh hổ và đang suy nghĩ nên trả lời KaLa thế nào cho lịch sự, mà không phát hiện mãnh hổ phía trước đang nhe răng, bộ dáng hung ác.
Kaiten và Ân Sát cũng nhận ra điều gì đó, mặc khẽ biến sắc.
KaiTen nhảy lên một bước, mạnh mẽ kéo KaLa vào ngực lùi lại.
Cùng lúc, mãnh hổ gầm lên giận dữ, chân nhảy lên phiến đá.
Từ trong nhà gỗ, một con báo hoa mai xông ra.
“Rống!!!” “Rrào!!”
Hai con thú to lớn hung áo vồ lấy đối phương.
Evan nghiêm mặt linh hoạt di động tránh bị vồ trúng, tay cầm chặt thanh lao, ý định phóng vào mục tiêu.
Nhiên, mãnh hổ đột ngột lùi lại.
Gầm nhẹ với Evan như đang trao đổi thông tin.
Ka La nhận ra thân mình hắn trở nên cứng đờ, không dám tin nhìn chằm chằm con báo hoa mai trước mắt.
Gằng giọng như nghiến răng:
“Là giống cái!!?”
Bỗng từ nhà gỗ lại đi ra một bóng người mang theo tiếng cười nhẹ.
“Haha..
“
“Súc sinh quả nhiên vẫn luôn hợp với súc sinh…!Evan, ngươi còn muốn lang bạt bên ngoài tới khi nào nữa!??” Giọng nói phong tình, nhưng vang lên bên màng nhĩ của Evan lại đầy giễu cợt và chói tai.
Đó là một cô gái da trắng.
Là một nữ tử xinh đẹp, khuôn mặt mang đậm chất quyến rũ và tình tứ, ẩn ẩn có mùi vừa hoan ái.
Bề ngoài cũng không lớn hơn Ka La là bao nhiêu, nhưng cô ấy có đủ phong thái của một cô gái vừa đến tuổi trưởng thành.
Nữ nhân chậm rãi nhấc chân xuống từng bậc thang đá, khóe môi cười cười nhìn hai con thú như nhìn thứ gì đó bẩn thỉu.
Cô ấy mặt một bộ da cáo, loại da cáo màu xanh biếc, có vẻ thong dong tao nhã.
Phong cách rất ngon, đặc hiệu xuất hiện rất ổn, dường như thấy hoa đào phơi phới bay, nhưng…
____Nữ nhân liếc qua đã nhìn thấy KaLa, khuôn mặt đang xuân phong cười trở nên cứng ngắt.
Như giận đến đỏ mắt nhìn chằm chằm vào dáng người no đủ của KaLa.
Nhất là hai quả sữa trước ngực, áo da lông vũ như sắp bị căng đến bung ra.
Và khuôn mặt đó, thật sự khuôn mặt ấy làm cho Anna ấn tượng mạnh.
Anna vẫn luôn cho rằng người da trắng mới là kiểu người xinh đẹp & quyến rũ nhất.
Đúng(!) chính là điều cô ta đang nghĩ và tác giả đang ghi(!) Đậm đà, dịu dàng và kiều mỵ, như ngọn lửa dung nham không dịu hiền cũng không bạo ngược.
Đó là hiện thực suy nghĩ của Anna lần đầu gặp KaLa.
______ Anna vừa quẫn bách hồi thần thì nghe thấy em trai trên danh nghĩa của mình, trầm giọng chất vấn:
“Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao? Cô có phải rảnh lắm đúng không!?”
“Hả? Làm sao..!” Anna ngây thơ hỏi ngược lại “Chẳng lẽ chị không có quyền đến thăm em trai thân yêu của mình sao!?”
Evan nắm chặt tay đến trắng bệch nhưng cũng không trả lời làm gì.
Liếc nhìn vào nhà gỗ.
Đáng ghét! Đó là nơi ăn ở và ngủ của bọn hắn, vậy mà những người này lại đến làm ô uế.
Mãnh hổ bên cạnh hắn thì không tốt nói chuyện như vậy, trực tiếp gầm lớn thị uy.
“Rống!!”
Mặt Anna hơi tái xanh, chậm lùi lại vài bước, sau đó tự nhiên trấn định.
Cô ta không sợ, trong nhà gỗ còn có mấy người đàn ông được cô ta bố trí ẩn nấp, chỉ cần con súc sinh này muốn làm gì bất lợi cho cô ta, thì Anna cô phải nói xin lỗi Evan rồi…:
“Súc sinh, báo hoa mai là ta muốn tặng cho ngươi! Ngươi không nhận thì thôi, rống ta làm gì!?”
Anna đưa tay lên vén tóc, lại trở về phong thái phong tình của mình.
Lại nhìn về phía KaLa, ánh mắt nhìn ra hai người nam nhân phía sau trở nên sửng sốt, nóng bỏng.
Tử xà từ lúc cảm giác có điềm đã sớm vọt nấp trên cổ thụ.
Chỉ duy hai người chim có đôi mắt sắc bén mới có thể nhìn ra ngụy trang của nó, ngay cả mãnh hổ cũng chưa phát hiện ra con rắn lớn đang ẩn trên cao, bị tán lá, cành cây to và bóng râm che giấu.
“Evan, sao không giới thiệu những người này là..”?
Kai Ten & Ân Sát đã sớm thu cánh trở về hình người, nên Anna còn chưa nhận ra hai người họ là dực tộc.
Trong đầu Anna đầy ý nghĩ chiếm đoạt.
Hai người nam nhân này thật quá hấp dẫn! Từ lúc trôi dạt cùng thằng em trai bất lương vào cái đại lục khỉ ho cò gáy này, nam nhân cô gặp chỉ toàn là những gã đàn ông đê tiện thú tính.
(* ừm, thú tính thú tính thú tính thú tính…!…!…!+~)
Tộc nhân bọn họ lại không cho phép cô ta ra khỏi phạm vi trung tâm khu rừng này, khiến cô ta sắp phát điên.
Mặc dù một phần là họ có ý tốt cho cô ta, bởi bên ngoài vô tận hung hiểm.
Hai nam nhân này,
một nhìn ôn hòa một nhìn lạnh lùng.
Đối với Anna chả khác gì khối thịt béo, khẩu vị mới.
Anna vươn lưỡi liếm môi.
Kể từ lúc bị lũ đàn ông trong tộc hành liên tục, nhu cầu của cô ta cũng càng tăng.
Cảm nhận được một ánh mắt sâu thăm thẳm, cứ nghĩ là Kai Ten hoặc Ân Sát đang u ám.
Khóe mắt Evan nhìn qua thì thấy đôi mắt sắc lạnh của KaLa.
Trong lòng hắn thầm giật thót!
Mãnh hổ đã sớm cảnh báo hắn về KaLa, hắn thấy hơi quá đáng, cô gái ấy khá hiền lành mà nhỉ.
Được rồi! Hắn xin rút lại suy nghĩ.
Bởi, ai cũng có vảy ngược mà thôi.
Anna chị ta đã muốn chạm vào giới hạn vảy ngược của cô ấy.
“Vừa gặp, họ nhờ tôi giúp ít việc.”
Không muốn để lộ ra thân thế dực tộc của hai nam nhân, cũng không để họ phải liên lụy, Evan thản nhiên nói.
“Oh! Hóa ra là người của bộ tộc khác ghé thăm.” Anna phớt lờ Evan, chủ động tiến gần KaLa, đưa tay: “Xin chào! Tôi là Anna, cô gái tên là gì vậy?”
Ngôn ngữ của bộ tộc Tru Uyêng, cách phát âm thì là của chung đại lục này, chỉ có hơi khác nhau đôi chút.
KaLa trầm tĩnh, không trả lời ngay lặp tức, lông mi cô chớp nhẹ chút, che giấu suy ngẫm trong con ngươi.
KaLa không nói, KaiTen và Ân Sát phía sau tự nhiên cũng im lặng, KaiTen lạnh lẽo nhìn bàn tay đang muốn chạm vào KaLa.
Nhẫn nại nắm tay thành nắm đấm, siết đến đốt ngón tay trắng bệch.
Ý cười trên môi Anna sắp sửa hóa đá, sự kiên nhẫn của KaLa tốt đến mức khiến cô ta không thể nào trụ nổi.
Vốn được bộ tộc cưng như trứng, cô ta ghét cảm giác bị ngó lơ này.
Anna sắp nổi điên thì KaLa mới vươn tay bắt tay cô ta, thái độ hữu hảo:
“Anna, tôi tên Kala.
Chúng tôi đến nhờ Evan tí việc.” Kala thản nhiên lấy cớ vừa rồi mà Evan nói.
“A, vậy ba người muốn chúng tôi giúp gì vậy?” Anna chớp mắt, liếc nhìn bàn tay của KaLa nhanh chóng rút ra.
“Chúng tôi chỉ nhờ Evan tí việc!” KaLa nở nụ cười, môi ngọt như hồng đào đập vào mắt, khiến mọi người một trận choáng váng.
Tim KaiTen ê ẩm gào thét vang dội, tại sao chiêu quyến rũ ngọt lịm này lại để người ngoài nhìn thấy.
Kala lãnh đạm thường ngày đâu rồi.
Kala chỉ có thể quyến rũ trước mặt hắn mà thôi!!!
“Chúng tôi đến dùng thú săn được để đổi với Evan một ít muối ăn và vũ khí!”
Evan nghe KaLa nói vậy, đôi mắt sáng lên.
Thông minh lắm Kala aaaaa! Vốn, hắn cũng không thích nổi người chị trên danh nghĩa này.
Không nói về quá khứ, chỉ riêng mấy vết sẹo dưới cổ của mãnh hổ, đã khiến hắn (Evan) sắp nổi điên.
Mấy vết sẹo đó là do chị ta ban tặng.
#