Sống Cùng Thú Nhân

Chương 22: Nhân Tộc Nguyên Thủy6


Đọc truyện Sống Cùng Thú Nhân – Chương 22: Nhân Tộc Nguyên Thủy6


Chương 21..Nhân tộc nguyên thủy(6)

Một buổi tối.
Cả đám ngồi quanh đốm lửa nhỏ.

Cách phía bên phải, cây cỏ rậm rạp và đá tảng che khuất lại hang đá.
Đây là do KaLa yêu cầu, vì cô còn muốn mang theo tấm da rắn mới bỏ của Tử xà.

Với lại, chính Tử xà cũng còn có chút yếu ớt.

Bỏ nó lại một mình, cô sẽ thương tâm.
Kaiten mặt tự nhiên ngồi ôm KaLa dựa vào một nhành cây sà xuống mặt đất, KaLa ngồi trên đùi hắn.

Evan phía đưới nằm soài trên lưng mãnh hổ, nó phe phẩy đuôi quét qua mấy cọng cỏ.
KaLa cùng Evan nói chuyện về Địa cầu, từ chuyện nhân sinh vi mô đến vĩ mô thế giới.

Ân Sát ngồi trên cây cao hóng gió.
Tử xà cuộn tròn dưới tán cây.
Kaiten ở một bên nghe.
Đây là lần đầu hắn chính thức nghe nói về quê hương thật sự của nàng.

Rất khó hiểu, nhưng cũng không khó để tiếp thu.

Hắn là loại thú nhân dễ chịu, hơn nữa, những gì có liên quan đến nàng, hắn đặc biệt để ý và tiếp nhận.
Evan đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Kala, cô có từng nghĩ muốn trở về Trái đất không?!” Mặc dù hắn nói nhỏ,
nhưng ở trong đêm tối, bốn phía tĩnh mịch chỉ nghe tiếng gió luồn qua cây cối, thính lực ai cũng tốt đến đáng sợ.
Mãnh hổ đang lim dim như có cảm ứng điều gì đó, mũi phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo, khiến Evan chớp mắt chột dạ.
Trở về?
Vì sao lại muốn trở về chứ?
Lông mi KaLa hạ xuống che đi con ngươi sâu thẳm.


Cô chẳng thể quay lại nơi đó được nữa.
KaLa không trả lời lại Evan.

Nhưng cô cảm ứng được ánh mắt sắc bén nóng như lửa đốt ở ngay sau lưng.

Cánh tay đang ôm bên hông căng thẳng, càng siết chặt, kéo sát thân hình đầy đặn mềm mại vào vòm ngực rắn chắc.
Người chim phía sau cúi đầu, gặm cắn lên vành tai cô gái, có vẻ tủi thân.
Ực.., biểu cảm này…
KaLa nghiêng nhìn hắn, đáy lòng như có sợi lông tơ quét nhẹ.

Vành tai mẫn cảm bị ngậm lấy, xúc cảm từ môi lưỡi nóng rát của hắn khiến thiếu nữ khẽ run rẩy.
KaLa mặt đỏ tim đập lén đưa tay nhéo nhéo cánh tay hắn.

Cho dù là trời tối bọn họ không nhìn thấy rõ, nhưng..
Kaiten cọ cọ phía dưới một lát vào người cô, sau đó thật sự an phận lại.
“…”
Kaiten khó chịu lườm hướng bọn Evan.

Tính cách hắn vốn nghiêm túc, cũng không phải là cái dạng cầm thú ưa thích động dục ở mọi nơi.

Dù giờ trong lòng đang rất ngứa ngáy, hắn vẫn không thích cho kẻ khác nhìn thấy hay biết được bộ dạng KaLa ngọt ngào động tình.

Nếu thật sự có chuyện đó xảy ra, hắn thật sẽ nhịn không được tàn bạo lên.
Đợi người chim phía sau thật sự bình tĩnh lại.

KaLa bỏ qua chủ đề lúc nãy, cô hướng về phía Ân Sát hỏi:
“Ân Sát, người với thú nhân nếu..”
KaLa hơi ngượng ngùng, nhưng điều sắp nói chính là điều mà cô thắc mắc nhất từ lúc bước vào thế giới thú nhân này:
“..

nếu sinh con ra, sẽ là, thú nhân hay người??”.

Ngọn gió đêm luồn lách từ tán cây cao, lạnh lùng thổi qua thân hình cứng ngắt của những kẻ tại đây.
Xa xa có tiếng thú rống…
Câu hỏi này khiến mọi người ngẩn ra, sau phản ứng lại là mỗi kẻ một biểu cảm.
Mặt Evan đỏ như con tôm luộc, tóc màu vàng cháy xém như dựng lên, hai mắt mơ hồ như đi vào cõi thần tiên, có vẻ như chìm vào suy ngẫm.

Sau lại liếc nhìn mãnh hổ, mặt dần dần chuyển nửa đỏ nửa trắng bối rối.=))
Mãnh hổ và Tử xà có vẻ hơi trì độn, vẫn chưa hiểu hay tiếp thu được câu hỏi của thiếu nữ.
Kaiten sửng sốt ra một chút, sau đó, ánh mắt nhìn đến KaLa trở nên nóng rực, mơ hồ còn bùng lên ngọn lửa ham muốn khao khát.
KaLa gập ngón tay đụng chóp mũi, vờ ho nhẹ.
Ân Sát rớt xuống từ nhành cây cao, hắn đang trong dạng nửa người nửa bằng.

Như không có việc gì khẽ vũ cánh.

Nhìn KaLa:
“Ta không rõ lắm, nhưng vẫn sẽ là thú nhân, nếu..” Ân Sát liếc qua KaiTen, cơ hồ đang nhanh nghĩ nên nói như thế nào cho đúng: “Nếu thú nhân là một giống đực..

mạnh! mẽ!”
Ân Sát liếc phía thân dưới của ai đó, giống như khiêu khích nhấn mạnh hai từ cuối câu nói.
Mọi người:”…”
Bọn họ thề là bọn họ hiểu câu ấy theo nghĩa đennnnnn!
KaLa lần đầu há hốc miệng, không ngờ Ân Sát ngầu lòi lại có mặt vô lại này, WaHi có biết không cơ chứ.

Mạnh mẽ hắn nói..,
chẳng phải chỉ..,
tinh lực đó ư!?
Kaiten trực tiếp thẹn quá hóa giận, vung cánh trắng quạt một trận gió lớn hướng Ân-Sát-vô-lại, mấy nhánh cây liền đổ rạp tứ tung.
Nhìn lại, Ân Sát đã bay tít đậu trên đại thụ.
Mặt KaiTen lạnh tanh, có xu hướng đen lại.
Tử xà phía bên kia hươ đuôi rắn, cao hứng thè lưỡi, giống như cười nhạo vậy!

Evan nhéo tai lông xù của mãnh hổ, giả vờ ngẩng đầu ngắm sao, coi như bản thân không tồn tại.

Mãnh hổ khó ưa lại gầm lên.
______KaLa mím môi cười, ôm cánh tay của ai đó đang đen mặt.

Cô hướng phía Ân Sát hỏi:
“Vậy nếu sinh ra là bán thú, có thể hóa hoàn toàn thành thú hay không?”
“Bán thú?”
“Là, là dạng vừa là người vừa là thú đấy!” Kiểu giải thích này hơi khó hiểu, KaLa chỉ vào KaiTen và chính Ân Sát.

“Nếu như vừa sinh ra là bán thú, vậy sau này có hóa bản thể thú hoàn toàn không?”
Ân Sát nghiêm túc ngẫm lại, chậm rãi hạ xuống nói:”Dĩ nhiên, này không phải là không có, nhưng có lẽ hình thể sẽ không cường đại như thú nhân thật được!”
Lần này thì Evan cũng thật nghiêm túc nghe ngóng.

Càng nghe thì tâm càng rối như tơ chỉ, uất ức liếc mãnh hổ đang vô tâm vô phế phơi trăng.

Chưa trưởng thành, thật là sướng quá mà, chả phải lo rối rắm như hắn!
KaLa mím môi: ” Vậy nếu bán thú và thú nhân giao phối cùng nhau, kết quả sẽ là thế nào?”
Bán thú hoàn toàn khác với thú nhân.

Bán thú được sinh ra từ con người tầm thường và thú (thú nhân), mang dòng máu lai giữa người với thú.
Tuy nhiên, thú nhân lại là một loại độc lập, loại chính quy.

Sinh ra đã là thú, khi lớn dần lên đa số sẽ lựa chọn trải qua hóa hình thành người, trở thành người thú.

Mặt dù ở dạng thú sẽ  cường đại hơn rất nhiều, nhưng khi đã trải qua hóa hình người, thú nhân sẽ kiểm soát rất tốt khả năng và sức mạnh của họ, cũng thuận tiện hơn ở nhiều mặt.
Hai dạng này giao phối và sinh ra?
Nằm mơ cũng chưa ai nghĩ ra được.
Lần này thì Ân Sát trầm mặc thật sự, hắn chìm vào suy ngẫm.

Câu hỏi của thiếu nữ, sắp khiến hắn rơi vào bóng ma tâm lý rồi.
_______KaLa cũng không hy vọng họ sẽ có câu trả lời chính xác được, cô thở hắt ra.
Bên hông đột nhiên căng thẳng, cô rơi trọn vào cái ôm ấp áp.

Kaiten giang đôi cánh trắng: ” Đừng nghĩ nhiều nữa.”
Hình như là ảo giác, KaLa ngửi được mùi giấm chua.
Hắn ôm cô bay lên một cành cây cao, vẫn nhìn thấy bọn họ ở phía dưới nhưng không nghe được âm thanh.

Hắn quay KaLa lại ngồi đối mặt trên đùi mình, cúi đầu gặm cắn đôi môi đỏ hồng.

KaLa không nói chuyện, chủ động đưa cái lưỡi đinh hương của mình cho hắn nếm.

Vươn tay vào lớp áo lông màu trắng đã sắp bẩn vì cả ngày tới lui, KaiTen kéo ra lớp da lông thú mịn quấn quanh bộ ngực, phủ cả bàn tay lên quả ngực no đủ, chậm rãi xoa nắn, khiến giống cái trong ngực khẽ than nhẹ.
Khóe mắt KaiTen hơi nổi lên màu đỏ vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ,  tay tăng lực đạo bóp mạnh một cái.
“Uh…!waaa…”
“Không được nhìn chằm chằm vào Ân Sát nữa nghe chưa?”
Tự nhiên nghe bên tai câu này, hơi thở ấm áp phả lên cả gò má ửng hồng, KaLa hơi sửng sốt, sau đó nhìn hắn cười cười.
“Anh không ghen khi em nói chuyện với Evan mà lại để ý em với người chim khác sao? Hửm!?”
KaLa cũng bắt đầu ác ý, thò tay vào lớp áo lông vũ nhéo mạnh lên hai viên đậu nhỏ trước ngực hắn, khiến hắn hít lên một hơi, mặt như rang chín.
Hắn kéo nàng dựa sát vào ngực, lông mày hơi nhướng:
“Gã đó? Gã không có thời gian nhìn ai khác đâu!”
KaLa kinh ngạc.
Cô vừa thấy gì?
Aaaaa….!
Kaiten lại cười tinh ranh trước mặt cô như vậy.
Đáng yêu ngoài tưởng tượng, bởi từ lúc gặp nhau cứ nghĩ thiết lập của hắn mãi là ngoài nghiêm túc trong ôn hòa.

Lần đầu tiên cô mới nhìn thấy một KaiTen có vẻ phúc hắc như vậy…
Cơ thể KaLa đột ngột uyển chuyển, như sói đói bổ nhào vào thân hắn, nhe răng cắn mạnh lên môi mỏng của ai đó như cắn một quả nho mềm.

_______Kết quả,
môi của cô gái bị gặm đến sưng đỏ.
___________
______
Hừng sáng,
cả bọn ăn qua loa bữa sáng thịt nướng.

Sau đó di chuyển đến nơi trú ngụ của mãnh hổ.
Con mồi mà Ân Sát và Kai Ten bắt được hôm qua đều đặt tạm ở đấy.

Vì là địa bàng mà mãnh hổ và Evan đánh dấu, nên sẽ không có kẻ nào dám bén mảng tới đấy cướp thực vật.
Nghĩ đến thái độ của Kai Ten đêm qua, ánh mắt Ka La nhìn một người một hổ kia có chút vi diệu mập mờ…
=>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.