Sống Chung Với Mẹ Chồng

Chương 7: Hồng nhan tri kỷ của bố chồng


Đọc truyện Sống Chung Với Mẹ Chồng – Chương 7: Hồng nhan tri kỷ của bố chồng

Không khí tết trên đường đã nhạt dần đi, mọi người lại bôn ba bận rộn trong
cái lạnh của những buổi đầu xuân. Mẹ chồng đã không còn gọi Hy Lôi dậy
mỗi sáng nữa, chỉ là sáng sớm bà vẫn lau nhà, quét nhà và gây ra những
tiếng động lớn ở bên ngoài. Hy Lôi ở nhà cũng ngày càng lặng lẽ hơn.
Nhưng chỉ cần buổi sáng ra khỏi nhà là tâm trạng cô lại lập tức hưng
phấn hẳn lên. Nhìn những đôi nam nữ đi làm sớm trong tiểu khu, người già đi tập thể dục, trẻ con thì đi học, cô vẫn cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp, bất giác bước chân nhẹ nhàng hơn, lẩm bẩm hát một bài hát rồi đi
ra khỏi cổng khu.

Lúc này, một mùi hương nước hoa tao nhã từ trước mặt phả tới. Một phụ
nữ trung niên mặc cái áo gió màu đỏ đi lướt qua vai Hy Lôi. Khoảng hơn
30 tuổi, tóc dài, uốn xoăn, gương mặt thanh tú, Hy Lôi bất giác nhìn chị một cái, cảm thấy thật là quen, dường như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng
gần đây trí nhớ của Hy Lôi rất kém, không tài nào nhớ ra được.

Trên cái ghế đá cách đó không xa có hai bà già đang ngồi, chỉ trỏ người phụ nữ vừa đi qua, hạ giọng bàn tán:

– Nhìn cái con hồ ly tinh kia kìa, là tình nhân của ông Hứa ở Sở xã hội ấy.

– Nhìn ăn mặc đĩ chưa kìa!

– Ha ha, cái ông Hứa ấy sắp bế cháu nội đến nơi rồi mà còn vớ vẩn.

– Suỵt! Đừng nói nữa!

Lúc Hy Lôi đi qua hai bà già, hai người đều nhìn cô cười đầy ẩn ý. Hy
Lôi quay lại nhìn theo cái bóng của người phụ nữ áo đỏ đã đi xa, giật
mình nhớ lại, hôm đám cưới cô đã gặp người phụ nữ này, bố chồng bảo Hy
Lôi mời rượu chị ta, Hứa Bân gọi chị ta là “Dì Tiêu Hồng”. Đúng rồi,
đúng là chị ta. Chị ta là người tình của bố chồng. Chắc không phải đâu,
bố chồng trông có vẻ là người chính trực, đường hoàng, nhưng cũng có khả năng chứ, mẹ chồng là người không coi trọng hình thức, tính tình thì
khó chịu, bố chồng ngoại tình cũng không phải không có lý.

Xe đã tới, Hy Lôi vẫn đứng ở đầu đường nghĩ ngợi lung tung một lúc rồi mới lên xe.

Vào tòa soạn, quẹt thẻ, vào văn phòng, mở máy tính. Các đồng nghiệp
cũng lục tục kéo vào. Mới mấy ngày không gặp mà mọi người có cảm giác
như cách cả năm trời, mấy người phụ nữ ngồi với nhau nói không ngớt
chuyện, Hy Lôi vừa mới tới cơ quan, tính tình cũng lập tức trở nên phóng khoáng hơn, so với khi ở nhà thì cứ như hai người khác nhau hoàn toàn.

Buổi trưa khi ăn cơm, Tiểu Lộc làm ra vẻ bí hiểm, nói với Hy Lôi:

– Nói cho cậu biết một tin, Phó chủ biên của chúng ta sắp đi chỗ khác rồi.

– Đi chỗ khác thì liên quan gì tới bọn mình?

– Cậu ngốc thế, ông ta đi rồi thì sẽ đề bạt một người từ bên dưới, tớ thấy cậu có hy vọng nhất.

– Tớ thì có hy vọng gì, còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, cứ làm tốt việc của mình trước đã! – Thực ra trong lòng Hy Lôi hiểu rõ, nếu Phó chủ biên
đi, mình cố gắng tranh thủ thì chắc chắn là có hy vọng.

– Còn nữa, nghe nói văn phòng của Tòa soạn sắp chuyển rồi.

– Chuyển đi đâu?

– Cũng chưa biết! Đây là tin hành lang.

Về tới văn phòng, ngồi trước màn hình máy tính, cả người Hy Lôi dường
như được tiếp thêm sức mạnh vô hình, bỗng dưng cảm thấy phấn chấn hơn
rất nhiều, cứ như thể tiền đồ tươi đẹp trước mắt đang vẫy tay chào đón
cô.

Buổi tối lúc rửa mặt trong nhà vệ sinh, Hy Lôi nói với Hứa Bân chuyện
Phó chủ biên có thể sẽ đi, nhưng Hứa Bân chỉ thản nhiên cười:

– Thế thì liên quan gì đến em! Ông ta đi thì đề bạt em chắc! Ngố quá!

– Cái đấy thì chưa chắc, nghề này của bọn em không quan trọng ai vào
trước ai vào sau, mà ai có năng lực thì được đề bạt. Em là người có hy
vọng nhiều nhất, cho nên em càng phải cố gắng thêm.

– Không nhận ra vợ anh cũng có dã tâm ghê gớm thế, thôi cứ đi làm bình
thường thôi, sau này anh thành luật sư nổi tiếng, anh sẽ nuôi em.

– Xì, ai cho anh nuôi, đi làm sắp hai năm rồi vẫn là trợ lý luật sư, chờ anh nuôi em thì em chết đói rồi.

Lời nói của Hy Lôi làm tổn thương tới lòng tự trọng của Hứa Bân, anh nói to:

– Coi thường anh à, coi thường anh thì ngày xưa đừng có cưới anh nữa!

Hy Lôi nghe thấy, bĩu môi công kích:

– Sớm biết anh là kẻ lừa đảo thì ai mà thèm cưới anh.

Hứa Bân bực mình quát:

– Tránh ra, tránh ra, mặc kệ em! – Rồi anh dùng bàn chân ướt sũng nước

của mình đá Hy Lôi một cái, đóng sầm cửa phòng vệ sinh lại. Lẽ ra Hy Lôi đã ra rồi, nhưng Hứa Bân đóng mạnh cửa khiến cánh cửa đập mạnh vào chân Hy Lôi. Hy Lôi nổi giận, đẩy cửa ra, chìa chân cho Hứa Bân xem, Hứa Bân đang rửa chân, thế là cô đạp chúng vào hông anh. Hy Lôi đi dép lê, cũng không dùng sức, cho dù đá vào người thì cũng chẳng thấy đau. Hứa Bân
thấy Hy Lôi nổi giận thì đành “cầu xin:

– Thôi được rồi! Anh đá em một cái, em đá anh một cái là hòa rồi.

Cảnh tượng này bị mẹ chồng nhìn thấy hết.

Ánh mắt sắc bén của mẹ chồng nhìn theo, Hy Lôi cảm thấy cả người bỗng
nổi gai ốc, ngồi ở salon lau khô mặt. Mẹ chồng lại gần, một lát sau mới
nói:

– Hy Lôi, mẹ nói con nghe, đàn ông không thể bị đá vào hông được, nhớ
đá hỏng thì làm sao! Con không thương nhưng mẹ thương lắm!

Cái chỗ vừa bị cửa phòng đập vào ban nãy của Hy Lôi bị sưng lên, trong
lòng đã bực bội, giờ thấy mẹ chồng chê trách mình, cô càng nổi giận,
đứng phắt dậy, ném khăn mặt lên bàn rồi nói:

– Con biết, có chỗ nào trên cơ thể người bị đá mà không đau, đâu phải
mỗi hông. Mẹ bảo con trai mẹ trước đi rồi hãy nói con! – Sau đó cô đi
vào phòng ngủ.

Bố chồng từ thư phòng đi ra, thấy vợ và con dâu đều có vẻ tức giận thì hỏi:

– Lại làm sao thế?

Mẹ chồng á khẩu trước những lời con dâu nói, nước mắt rơi xuống, đi tới trước cửa phòng của Hy Lôi, định nói gì nữa thì bị Hứa Bân kéo đi:

– Được rồi, có làm sao đâu. Bọn con chỉ đùa thôi mà!

Khuyên mẹ chán chê rồi Hứa Bân mới vào phòng, thấy Hy Lôi đang hý hoáy
viết gì đó trên sổ nhật ký, lại gần xem, thấy trên tờ giấy trắng là mấy
dòng chữ to đùng: “Đồ khốn Hứa Bân! Đồ khốn Hứa Bân!”.

Anh bật cười, biết là Hy Lôi vẫn đang giận, bèn mặt dày ôm chặt lấy cô:

– Được rồi mà, em đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, hết giận rồi chứ!

Hy Lôi xoay người, ngẩng mặt lên nhìn trần nhà trắng toát, nói:

– Em chán chả buồn giận anh nữa, mệt! Ngủ đi!

– Bà xã, anh nói với em chuyện này nhé?

– Nói đi!

– Mai là sinh nhật 50 tuổi của bố, có mấy người bạn của bố đến chơi! Em nể mặt anh, đừng giận mẹ anh nhé, được không?

Nhìn dáng vẻ đáng thương của Hứa Bân, Hy Lôi thở dài:

– Ai thèm giận mẹ anh, chỉ cần bà không gây sự với em là được! – Nói
tới sinh nhật bố chồng, Hy Lôi lại nghĩ lại người phụ nữ áo đỏ gặp ở
tiểu khu lúc sáng, bèn hào hứng hỏi, – Hứa Bân này, bố anh có phải có
một đồng nghiệp nữ, trông rất là xinh, tên Tiêu Hồng đúng không?

– Đúng thế, sao hả?

– Hai người họ… có phải? – Hy Lôi ấp úng, không biết phải hỏi thế nào.

Hứa Bân lập tức cảnh giác hỏi:

– Sao em biết? Ai nói cho em biết!

Hy Lôi nghe thấy vậy, vội vàng ngồi dậy:

– Thật à! Ôi? Không phải chứ?

– Haiz, anh cũng không rõ, tóm lại là hai người họ rất thân thiết, bên
ngoài thấy người ta đồn đại thế, mẹ anh cũng thường vì chuyện này mà cãi nhau với bố. Hồi Tiêu Hồng mới đi làm, bố anh là thầy của cô ấy, cô ấy
giỏi lắm, làm việc thì chăm chỉ, nhưng chồng thì bất tài quá nên hai
người ly hôn, cô ấy nuôi con gái một mình! Tuy nhiên trông cô ấy rất
xinh đẹp, chẳng giống đàn bà đã ly hôn gì cả, đầu óc thì thông minh,
tính tình cũng tốt nên ai cũng thích. Có thể vì hơi thân thiết với bố
anh nên người ta mới đồn đại thế, anh cảm thấy bố anh không phải loại
người ấy!

Hy Lôi trầm tư suy nghĩ:

– Em cũng cảm thấy bố anh không phải, cùng lắm chắc chỉ là hồng nhan
tri kỷ thôi nhỉ? Nhưng bố anh nếu thực sự thích cô ấy thì cũng có thể
tha thứ được. Anh nghĩ đi, đàn ông có ai mà không thích xinh đẹp đâu,
người ta ly hôn rồi mà nhan sắc vẫn mặn mà như thế, chẳng giống một số
người, lôi tha lôi thôi, không biết hưởng phúc!

– Đúng rồi, mai sinh nhật bố anh, có thể cô ấy cũng đến! Còn nữa, em về đừng có nói với mẹ là cô ấy xinh nhé!


Hy Lôi thấy Hứa Bân có vẻ căng thẳng thì biết bình thường mẹ chồng mình hay đố kỵ đến thế nào.

– Yên tâm đi, em không nói đâu!

2.

Sinh nhật của bố chồng Hứa Trường Thiên đặt tổ chức trong một căn phòng ở nhà hàng gần tiểu khu, mấy đồng nghiệp và cấp dưới có mối quan hệ tốt với ông tới tham dự, Tiêu Hồng cũng tới.

Lẽ ra mẹ chồng định ở nhà nấu cơm đãi khách khứa, nhưng cả chồng và con trai đều không đồng ý. Bà vẫn mặc cái áo khoác nhung màu đỏ đậm đã cũ,
quần đen, tóc thì buộc bằng dây chun, đi sau lưng chồng mình, bẽn lẽn
chào mọi người.

Tiêu Hồng vừa thấy Hy Lôi đã vui vẻ bước lên chào:

– Ôi trời, Hứa Bân có phúc thật đấy, tên là Hy Lôi phải không, Hy Lôi càng ngày càng xinh! Anh Hứa, nhà anh hạnh phúc quá.

Chị vẫn để tóc dài và uốn lọn xoăn, mặc một cái váy liền thân màu lông
chuột, sang trọng và quý phái. Hy Lôi nghe thấy vậy, cũng lễ phép chào:

– Dì Tiêu Hồng, dì quá lời rồi, dì cũng còn trẻ và xinh đẹp lắm.

– Ôi trời, anh xem người ta, không những xinh đẹp mà còn biết nói
chuyện nữa! Chị dâu, em mà có đứa con dâu thế này thì ngày nào cũng nằm
mơ mà cười mất!

Mẹ chồng nghe Tiêu Hồng khen Hy Lôi thì cũng không tiện chê bai cô, chỉ cười gượng gạo.

Mọi người ngồi xuống, ông Hứa Trường Thiên bảo mọi người gọi thức ăn,
mấy người đều là cấp dưới của ông, ai cũng khách sáo từ chối, bảo là để
chị dâu chọn! Mẹ chồng không biết chọn, vội vã xua tay. Cuối cùng người
này nhường người kia, Tiêu Hồng bèn vui vẻ cầm thực đơn lên. Chị lịch sự hỏi trước:

– Chị dâu, chị thích ăn gì?

– Tùy cô, cái gì cũng được.

Tiêu Hồng nói:

– Chị dâu ngày nào cũng bận rộn ở nhà, vất vả nhiều, giờ phải bồi bổ,
lát nữa gọi cho chị dâu mấy món tốt cho sức khỏe, lại có tác dụng thẩm
mỹ. Em biết ở đây có món canh bồ câu ăn ngon lắm. Hy Lôi, chọn lô hội
cho cháu nhé.

Sau đó chị lại hỏi mọi người thích ăn gì, hoặc không ăn được cái gì,
chu đáo với tất cả mọi người, cuối cùng, chị gọi 6 món ăn lạnh, 8 món ăn nóng và một món canh, có thịt có rau, vừa hấp dẫn mà vẫn kinh tế. Hy
Lôi cũng phải thấy khâm phục. Chọn thức ăn có thể thể hiện được trình độ giao tiếp của một người! Chả trách bố chồng lại thích người phụ nữ này
như thế!

Chỉ một lát sau, từng đĩa thức ăn được mang lên. Tiêu Hồng ngồi bên
cạnh ông Hứa Trường Thiên, thi thoảng lại gắp thức ăn cho ông, gắp cho
cả mấy đồng nghiệp ngồi gần đó, trông có vẻ rất thoải mái, không hề vì
những lời đồn đại không hay của người khác mà tỏ ra tránh né, Hy Lôi
nghĩ, có thể vì người ta quang minh lỗi lạc, không có điều gì khuất tất
nên cây ngay không sợ chết đứng!

Hy Lôi âm thầm quan sát, Tiêu Hồng không chỉ xinh đẹp, hiểu chuyện mà
kiến thức cũng sâu rộng. Từ một món ăn rất bình thường cũng có thể kể ra rất nhiều chuyện, dẫn ra văn hóa ẩm thực của Trung Hoa từ 5000 năm
trước, tính tình thì sảng khoái, người bên cạnh mời rượu, chị lập tức
uống cạn, còn kể chuyện cười khiến bàn ăn trở nên rôm rả, còn mẹ Hứa Bân thì ngồi lặng lẽ một bên, cười máy móc như một con rối, nếu không thì
lặng lẽ gắp thức ăn, chẳng còn vẻ dương dương tự đắc như khi ở nhà nữa.

Giữa bữa tiệc, mọi người đều mang quà ra tặng ông Hứa Trường Thiên. Hy
Lôi và Hứa Bân cũng mua quà, là một chiếc khăn len đẹp mà đơn giản, lại
không đắt lắm, không lo bị mẹ chồng cằn nhằn về chuyện tiền nong, lúc
mua, Hy Lôi đã nghĩ như thế.

Tiêu Hồng tặng ông một sợi dây lưng, Hy Lôi để ý, là nhãn hiệu BOSS,
tất nhiên giá cả cũng không rẻ. Ông Hứa Trường Thiên còn khách sáo:

– Sinh nhật được ngồi uống với mọi người vài ly là đã vui rồi, việc gì phải tốn tiền mua quà nữa.

Tiêu Hồng cũng khách sáo:

– Có qua có lại mà, lần trước sinh nhật em, anh tặng em một cái khăn,
vừa nhìn là biết đồ tốt, hôm nay sao em dám đến tay không được! Vả lại
em thấy cái dây lưng của anh đã sờn cả da lên rồi.

Mẹ chồng cũng khách sáo nói:

– Đúng thế, cô xem cô nuôi con một mình, còn nhiều chỗ phải tiêu tiền lắm, mua cái này làm gì?


Tiêu Hồng nghe vậy thản nhiên cười nói:

– Một người cũng phải sống, cũng phải có bạn bè mà, đúng không? Không
phải em nói chị đâu, nhưng chị dâu ạ, chị ở nhà nhiều quá, anh Hứa ở
ngoài là người có chức có quyền, cái dây lưng đã sờn rách thế rồi thì
chị cũng mất mặt mà! – Sau đó chị lại quay sang nói với Hứa Trường
Thiên, – Anh Hứa, còn cả anh nữa, cũng không biết quan tâm tới chị dâu.
Anh mặc comple, đi giày da mà không biết mua cho chị dâu vài bộ quần áo
mới. Chị dâu, hôm nào có thời gian em đưa chị đi mua.

Những lời chị nói khiến mẹ chồng ngượng ngùng ra mặt, chẳng biết nói gì nữa.

Lúc chuẩn bị kết thúc, Hy Lôi ra nhà vệ sinh, gặp Tiêu Hồng ở đó.

Tiêu Hồng cũng nhìn thấy Hy Lôi, hai người nhìn nhau cười. Tiêu Hồng đang rửa tay, bỗng dưng nói đầy ý nghĩa:

– Con người mẹ chồng cháu thật khó bắt chuyện!

Hy Lôi giật mình, có phải là đang thăm dò cô không. Thế là cô giả bộ:

– Cũng bình thường ạ.

Tiêu Hồng cười, sau đó nói như lẩm bẩm một mình, vỗ vai Hy Lôi:

– Đối với mẹ chồng thì không cần thật lòng, không thể quá nghiêm túc, chỉ một chữ thôi, nịnh!

Hy Lôi ngẫm nghĩ về những lời chị nói, Tiêu Hồng lại nói:

– Năm xưa dì vì không đạt được tới “cảnh giới” đó nên hôn nhân mới thất bại. Hôm nhân không đơn giản như cháu nghĩ đâu, nói lớn ra thì nó giống một trận chiến tranh, phải nghiên cứu binh pháp Tôn Tử, hữu dũng hữu
mưu thì mới giữ vững được trận địa của mình, nếu không thì sẽ thua thảm
hại.

Những lời Tiêu Hồng nói không phải là không có lý, tràn đầy tính triết
lý. Trên đường về nhà, Hy Lôi nghĩ, có thực sự đáng sợ như thế không?

Quay đầu lại nhìn mọi người cùng ngồi trên taxi, chẳng ai nói lời nào, sự nặng nề trên gương mặt mẹ chồng khiến cô ớn lạnh.

Giông bão lại sắp kéo tới rồi!

3.

Quả không sai, vừa bước vào cửa, mẹ chồng đã bắt đầu nói. Khác hẳn với sự rụt rè và thận trọng ban nãy.

– Họ Hứa kia, anh giỏi thật đấy! Anh này anh kia, thân mật thế. Anh tặng cô ta khăn vào lúc nào, sao tôi không biết?

– Thì sinh nhật cô ấy năm ngoái, mời mấy người bạn, mọi người đều tặng
quà, anh cũng không thể đi không được! Sao em không nhớ, hôm đó bảo em
cùng đi mà em không chịu. – Bố chồng giải thích đầy vô tội.

– Thế cô ta tặng anh thắt lưng là có ý gì! Muốn giữ anh à, thật là đen tối.

– Có ý gì, chẳng phải nói rồi sao, thấy cái thắt lưng của anh cũ rồi thì mua cái mới, còn có ý gì được nữa!

Mẹ chồng nghe thấy thế thì càng giận:

– Thắt lưng của anh ở trên quần áo, sao cô ta nhìn thấy, anh giở trò gì với cô ta mà để cô ta nhìn thấy cả thắt lưng của anh.

Bố chồng có vẻ bực bội:

– Sao lại không thể, để hở cả ra ngoài thế này, ai mà không thấy, chỉ có em là không nhìn thấy. Đừng có vô lý thế nữa.

– Ai vô lý, ai vô lý? Anh với cô ta không có quan hệ gì thì sao cô ta
lại tặng anh món quà đắt tiền thế, không có quan hệ gì thì sao lần nào
đi ăn cơm cũng gọi cô ta, sao cô ta có chuyện gì cũng nhờ anh giúp hả?

– Có thể có quan hệ gì cơ chứ. Anh thừa nhận là có chút quan hệ, em vừa lòng chưa? Em nhìn lại em xem, Phương Xảo Trân, chỉ biết ở nhà quát
chồng mắng con, ra ngoài thì một câu cũng chẳng nói, người ta một mình
nuôi con làm sao, chẳng phải vẫn sống tốt hơn em, ăn mặc hơn em đấy
thôi.

Mẹ chồng thấy bố chồng nói vậy, thẹn quá hóa giận, không nói được lời nào, đẩy mạnh bố chồng một cái rồi khóc rống lên:

– Họ Hứa kia, anh là đồ vô lương tâm, tôi để dành chẳng phải là vì cái
nhà này sao? Cô ta tốt sao anh không đến mà sống với cô ta!

Bố chồng cũng nổi giận, quát lớn:

– Ai bắt cô tiết kiệm, lần nào đưa cô tiền bảo cô mua quần áo, cô cũng
cất đi, cô bảo tôi phải nói gì hả. Nhìn cô mặc xem, thời đại nào rồi,
lần nào đưa cô ra ngoài tôi cũng thấy thật mất mặt! – Hai ông bà càng
cãi càng hăng, hoàn toàn quên mất sự có mặt của con trai, con dâu.

Mẹ chồng gào lên:

– Anh chê tôi, bây giờ anh chê tôi, nếu không phải có quan hệ gì với
con hồ ly tinh Tiêu Hồng thì sao anh lại chê tôi. Tôi hầu hạ anh ăn, hầu hạ anh uống, có chỗ nào không bằng con đàn bà kia, bây giờ anh chê tôi.

Bố chồng giận quá không nói gì nữa, ngồi phịch xuống salon thở dài, thấy con trai, con dâu bối rối đứng cạnh, bèn nói:

– Về phòng đi, ở đây không có việc của các con!

Mẹ chồng lúc này mới nhớ ra vợ chồng con trai đang đứng “quan chiến”,
nhớ lại hình ảnh của mình ban nãy bị Hy Lôi nhìn thấy, lập tức lửa giận
bốc lên, hét vào mặt Hy Lôi:

– Nhìn cái gì mà nhìn, những đứa xinh đẹp chẳng có ai ra gì cả!


Hy Lôi đang định phát tác thì bị Hứa Bân kéo về phòng:

– Được rồi cho anh xin, đừng châm dầu vào lửa nữa, mẹ đang giận, nhìn
ai cũng chướng mắt. Kệ mẹ. Một lát nữa là bình thường ý mà.

– Họ cãi nhau liên quan gì mà nói em! Em chọc giận ai à? Xinh thì có
tội à? Ban đầu chẳng phải cũng khen em xinh sao? Sao giờ lại bảo là
không ra gì. Sao cứ tóm được ai là cắn người đó thế? Em bất hòa với bà
ấy nhưng đã chửi bà ấy câu nào đâu!

– Bà nội ơi, nói bé thôi, anh biết mà, đừng nói nữa, đừng tầm thường như mẹ.

Khó khăn lắm mới nịnh cho Hy Lôi bớt giận, tiếng cãi vã bên ngoài cũng
nhỏ dần, tiếng khóc ồn ào ban nãy giờ cũng chỉ còn là tiếng thút thít
nho nhỏ. Bố mẹ chồng đều im lặng. Không lâu sau, Hứa Bân thấy mẹ ôm chăn vào thư phòng ngủ. Xem ra lửa giận lần này của bà không dễ để dập tắt.

4.

Ngày hôm sau, bố chồng dậy đi làm từ sớm. Mẹ chồng ngủ trong thư phòng, cánh cửa khép chặt, chẳng có chút động tĩnh gì.

Buổi tối tan làm, Hy Lôi và Hứa Bân cùng bước vào nhà, mẹ chồng vẫn nằm trên giường, không nấu cơm, xem ra bà định đình công rồi. Trên bàn có
hai phong thư. Hứa Bân cầm lên xem, một bức là Đơn xin ly hôn gửi cho
bố, một bức thì viết cho Hứa Bân.

Con trai: Mẹ quyết định ly hôn với bố con. Ngay từ lúc đầu bố mẹ đã
không có cơ sở tình cảm, là người khác giới thiệu rồi làm quen, ông ấy
ích kỷ, ham hư vinh, gia trưởng. Không giống con với Hy Lôi là tự do yêu đương. Có lúc mẹ rất ngưỡng mộ tình yêu của các con, thậm chí có lúc
còn thấy đố kỵ. Nếu mẹ ly hôn rồi thì con phải sống với mẹ đấy. Con là
tất cả của mẹ…

Sau đó còn một đoạn rất dài nữa, có tới mấy trang, thể hiện tình cảm bà dành cho con trai.

Hứa Bân bật cười, rót cho mẹ cốc nước rồi cười nói:

– Sao mà mẹ trẻ con thế! – Mẹ chồng ôm lấy eo con trai, nước mắt lại trào ra.

Một lúc sau thì bố chồng cũng về, thấy vợ nằm trên giường, ông biết bà
còn đang giận, thế là cười ha hả bước vào xin lỗi. Hứa Bân từ thư phòng
đi ra. Hy Lôi thấy không có ai nấu cơm, coi như cơ hội để mình trổ tài,
đang tất bật trong bếp. Hứa Bân cũng bước vào giúp đỡ, hai người cũng
bận rộn với mấy món ăn trong bếp, giống một đôi vợ chồng trẻ thực sự, Hy Lôi vui lắm. Lúc thái rau, Hứa Bân nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô khi
nấu ăn, không nhịn được lại hôn một cái lên má Hy Lôi, Hy Lôi nhìn chồng nói:

– Hứa Bân, nếu hai đứa mình có một cái nhà nhỏ thì ngày nào em cũng nấu cơm cho anh ăn.

Hứa Bân cũng thấy cảm động, an ủi Hy Lôi:

– Yên tâm đi, anh sẽ cố gắng để chúng ta có một cái nhà riêng. Khi nào
anh kiếm được tiền, mình mua nhà, hai vợ chồng ở với nhau!

Hy Lôi nghe thấy thế thì vui lắm:

– Chỉ hai đứa mình thôi nhé!

Chỉ một lát sau cơm đã nấu xong xuôi. Khoai tây xào cà chua, món ăn sở
trường của Hy Lôi, thêm canh bí đao, đĩa nấm xào là kiệt tác của Hứa
Bân, cùng với bánh màn thầu nóng hổi và một ít cháo.

Hứa Bân gọi bố mẹ ra ăn cơm, bố chồng lại gần, nhìn mâm cơm mà con dâu và con trai làm, luôn miệng khen:

– Hy Lôi đảm đang quá!

Mẹ chồng vẫn không chịu dậy, vẫn còn đang giận. Bà muốn bảo con trai
mang cơm tới bên giường cho mình. Hứa Bân ra hiệu cho Hy Lôi, bảo Hy Lôi mang cho bà, thể hiện một chút nhằm cải thiện quan hệ.

Hy Lôi mang cơm lại gần, nói:

– Mẹ, mẹ ăn một chút đi.

Mẹ chồng thấy vậy tỏ ra hơi ngượng:

– Để đó đi, bảo Hứa Bân mang là được rồi mà!

Hy Lôi chẳng ngẩng đầu lên, chỉ nói:

– Không sao ạ!

Mẹ chồng biết Hy Lôi vẫn còn giận mình, lúc Hy Lôi chuẩn bị ra cửa, cuối cùng mẹ chồng cũng ấp úng lên tiếng:

– Hôm qua không phải mẹ nói con đâu. Cả hôm đó nữa, mẹ không biết Hứa Bân làm con đau chân nên nói con, đừng để bụng nhé.

Hy Lôi nghĩ bụng, như thế coi như là mẹ chồng xin lỗi mình rồi! Nếu
mình vẫn còn giận thì nhỏ mọn quá. Hôm đó Tiêu Hồng cũng nói rồi mà, đối với mẹ chồng không cần quá nghiêm túc, phải nịnh! Thế là cô quay đầu
lại nói:

– Dạ không sao! Con không giận đâu!

Buổi tối, Hứa Bân ở trên giường vô cùng dịu dàng, cứ như quay lại thời điểm hai người yêu nhau, lời nói ngọt như mía lùi:

– Cưng, hôm nay biểu hiện của em tốt lắm, cưng này, em nấu ăn ngon
thật, bố khen em mãi. Bà xã ơi, em xinh quá, yêu chết mất thôi!

Trong lòng Hy Lôi cũng thấy thật ngọt ngào, mặc dù trong đó vẫn còn có
vị chát, nhưng để đổi lại những lời khen ngợi thật lòng của người đàn
ông mình yêu thì những chát đắng đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Hứa Bân ra sức thể hiện, tình dục như một con sóng lớn, nhấn chìm cả Hy Lôi.

Bố chồng vẫn còn ở trong thư phòng “đàm phán” với mẹ chồng, ánh sáng le lói hắt ra từ khe cửa, một lát sau, đèn trong thư phòng tắt ngúm, vang
lên tiếng bước chân, rồi đèn trong phòng ngủ bật sáng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.