Sơn Hà Biểu Lý

Chương:1Quyển 3 -


Đọc truyện Sơn Hà Biểu Lý – Chương 71: Quyển 3 –

Tình hình này là thế nào?

Chử Hoàn không nhịn được nghiêng đầu nhìn Nam Sơn, cách làn nước anh cũng có thể nhận thấy sự kinh ngạc của cậu: chẳng phải thiên hạ vẫn nói là trên thế giới không có hai chiếc lá hoàn toàn giống nhau sao?

Hai ngọn núi giống nhau như đúc là thế nào? Cho dù vỏ quả đất vận động ra hai ngọn núi sinh đôi, chẳng lẽ dấu vết phong hóa và xói mòn lâu năm cũng có thể trùng hợp một cách kỳ diệu?

Miệng toàn vị mặn đắng, vết thương của Chử Hoàn ngâm trong nước biển càng đau và ngứa hơn, một con đường thần bí như mạch nước ngầm dưới nước, đẩy họ không ngừng đi về phía trước, xô thẳng lên núi.

Lúc này, sức lực của con người quả thực bé nhỏ chẳng đáng kể, dù là Nam Sơn một Người Thủ Sơn mạnh như siêu nhân cũng chỉ có thể bị ép thành bèo trôi theo nước.

Càng tới gần sơn môn thì nước chảy càng nhanh, Chử Hoàn cảm thấy mình còn chưa dùng hết một hơi thở, thì cả bọn đã bị dòng nước xiết đẩy lên núi.

Trong một nhịp thở, người hoàn toàn không kịp phản ứng. Chử Hoàn rất muốn biết sự tự tin của mình ban nãy đến từ đâu, song nghĩ lại cẩn thận, tuy rằng anh dự tính sai lầm, tựa hồ cũng không có gì phải hối hận – cho dù trước đó anh dự liệu được tình hình khốc liệt, cũng không thể có bất cứ sự chuẩn bị nào, so với thế giới cố tình gây sự này, họ chính là yếu ớt bất lực như vậy đấy.

Mùi vị của áp lực và lực cản tăng mạnh thì không cần nói nữa, Chử Hoàn cảm thấy mình đã dẹp lép như con tép, rốt cuộc phần nào lý giải được hoàn cảnh sinh tồn của loài cá hố.

Chử Hoàn nghĩ, một ngày kia nếu có thể thấy lại ánh mặt trời, nhất định anh sẽ không cười nhạo tụi cá hố ngoài chợ y chang dây đồng hồ nữa.

Ngay trong suy nghĩ lộn xộn này, Chử Hoàn bị bọt khí sủi tung hoàn toàn che mắt, sau đó bóng đen khổng lồ bao trùm lên, vận mệnh bị đập dẹp thành cái bánh nướng áp chảo cơ hồ đã sống động trước mắt.

Nhưng va chạm trong dự đoán không xảy ra, Chử Hoàn cảm thấy mình dường như bị hút đến một nơi cực kỳ chật hẹp, nhấp nhô va đụng không ngừng, anh không tự chủ được uống mấy ngụm nước, không khí trong ngực sặc ra, phế bộ yếu ớt của loài linh trưởng tức thì đưa ra cảnh cáo nghiêm khắc.

Ngay khi Chử Hoàn hoài nghi mình sẽ bị chết đuối, anh đột nhiên cảm thấy người nhẹ tênh, anh đưa tay khua khoắng trên không, phát hiện mình vậy mà vạch qua không khí!

Tuy Chử Hoàn mất đi hơn một nửa cảm giác với phương hướng do sặc nước, nhưng anh cảm thấy mình còn chưa choáng đến độ này – ban nãy anh cảm nhận được rõ ràng là mình liên tục bị nước biển nhấn xuống, làm sao có thể đột nhiên nổi lên được?

Chẳng lẽ là thiếu oxy dẫn đến ảo giác?

Chử Hoàn nhất thời không mở nổi mắt, song ánh sáng nhè nhẹ ở dưới mí mắt cho anh biết quyền trượng chưa mất, bàn tay đan vào tay phải cho anh biết Nam Sơn còn đó, sức nặng truyền đến từ sợi dây thừng ở cổ tay trái cho anh biết tên Viên Bình kia cũng ở đây… Ừm, chỉ là kéo không mấy nhanh nhẹn, có khả năng là không ổn lắm.

Nhưng Chử Hoàn tin rằng, với tố chất thân thể Người Thủ Môn, hắn sẽ không dễ dàng chết đuối.

Kiểm kê sơ qua ba món “tài vụ” quan trọng nhất, Chử Hoàn liền yên tâm.

“Đã đến bước này rồi,” Anh nghĩ bụng, “Hẳn là không thể tệ hơn nữa, thôi thì kệ xác trời sập hay đất nứt đi.”


Mạch nước ngầm xô họ đi không ngừng một khắc, tốc độ lại chậm dần. Chử Hoàn thôi ho, trầy trật mở mắt ra, lúc này mới phát hiện họ đang ở trong một hành lang hẹp dài như sơn động, Nam Sơn bên cạnh đang căng thẳng nhìn anh.

Gặp ánh mắt anh, Nam Sơn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Ban nãy có một lúc tay anh đột nhiên buông lỏng, làm tôi sợ muốn chết.”

Chử Hoàn muốn trêu cậu một câu, nhưng nhất thời bị nước biển mặn chát làm nói không nổi, thế là giữa dòng nước xiết, anh giơ đôi tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, cái nhẫn “đùa thôi” kia còn trên tay Nam Sơn, nhìn là cảm thấy thoải mái, Chử Hoàn cúi đầu hôn mu bàn tay cậu một cách khó khăn, nếm được vị muối biển.

Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một trận ho dữ dội hơn, dây thừng bên tay trái Chử Hoàn nhẹ đi, Viên Bình như chuột lột trồi lên mặt nước – hắn đại khái là bơi lội rất bình thường, vẫn vẻ mặt đần thối, ngọ nguậy dưới nước, nhờ con rắn đỡ lên.

Chử Hoàn vội vàng hắng giọng, còn chưa kịp cười nhạo hắn, thì đột nhiên nghe thấy Nam Sơn nói: “Nín thở!”

Chử Hoàn phản ứng rất nhanh, Nam Sơn chưa dứt lời thì anh đã ngừng thở, ngay sau đó, con đường nhỏ hẹp trước mắt đột ngột ngoặt một góc rất lạ như tàu lượn siêu tốc, một đợt sóng lớn lại lần nữa nhận đầu họ xuống nước.

Chử Hoàn sớm có chuẩn bị, đồng thời, anh hầu như tưởng tượng được Viên Bình dưới sóng to gió lớn thế này sẽ thảm hại ra sao, bởi vậy chờ anh lại lần nữa trồi lên, phun ra nước biển mặn đến phát đắng, anh liền ung dung chuẩn bị tiếp tục sự cười nhạo vừa rồi còn chưa kịp.

Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, anh lại phát hiện mình hoàn toàn cười không nổi.

Chử Hoàn nhìn thấy thứ anh từng quá quen thuộc, mà mấy tháng qua vẫn cho rằng sẽ không được gặp lại nữa, nhất thời, chút ít mừng rỡ hoặc chấn động trong lòng anh tất cả đều không tới như mong đợi, anh tưởng như đã đần ra vì sợ, nom cứ như thể gặp ma – Chử Hoàn trông thấy, cuối con đường vòng vèo này, có một chùm sáng.

Ánh dương thuần túy, chói mắt, nóng rực.

Chử Hoàn còn đang sững sờ chưa định thần lại, đã bị dòng nước cuốn trôi đi.

Ánh dương chói lòa thoáng cái đâm thẳng vào mắt, làm đồng tử co lại, Chử Hoàn chảy dòng lệ theo tính sinh lý, song anh không né không tránh, thậm chí chẳng thèm nhắm lại.

Chử Hoàn một dạo từng cảm thấy mình là người không thích phơi nắng. Trước kia khi sống một mình, bất kể xuân hạ thu đông ban ngày ban đêm, hễ ở trong nhà là anh nhất định phải kéo rèm, không để lọt chút ánh sáng nào, bấy giờ mới cảm thấy lòng yên bình lại. Dù là cái dạo mới đến tộc Ly Y, anh cũng luôn thích trốn ở nơi cây xanh rợp bóng.

Khi đó thật sự là nằm mơ anh cũng không ngờ đến, một ngày kia mình sẽ cửu biệt trùng phùng với ánh dương, còn trùng phùng đến mừng mừng tủi tủi như thế này.

Không chỉ mình anh, trạng thái của ba người đều như mộng du, Chử Hoàn nghe thấy Nam Sơn nói với vẻ khó tin: “Chúng ta… chúng ta đã ra khỏi vùng đình trệ rồi sao?”

Đúng vậy, nơi đây không có bóng tối đáng sợ, cũng không có người bị nuốt.

Nam Sơn nắm chặt tay Chử Hoàn, bị các đốt ngón tay rắn chắc cấn mạnh, mới xác nhận mình không nằm mơ.

“Nhưng mà… nhưng mà chúng ta ra bằng cách nào?” Nam Sơn thì thào hỏi.


Câu này vào bộ não mắc chứng hoang tưởng bị bức hại nghiêm trọng của Chử Hoàn, lập tức dấy lên sóng to gió lớn, trực tiếp kéo thần trí bị ánh dương đánh tan quay về.

Chử Hoàn nhanh chóng định thần thoát khỏi trạng thái kích động đại não trống rỗng, đồng thời hình thành sự nghi ngờ và đề phòng mạnh mẽ như bị dội ngược.

Anh vừa nghi ngờ vừa ngạc nhiên đánh giá xung quanh, mau chóng phát hiện chỗ lạ lùng của nơi đây – đạo làm người là “người đi lên cao, nước chảy xuống thấp”, nhưng nước ở nơi này lại chảy lên cao.

Đây không phải là mô hình “dốc lạ” lợi dụng ảo giác đơn giản để người ta cảm thấy xe có thể tự chạy lên dốc trong trung tâm công nghệ thiếu nhi. Chử Hoàn cảm nhận được, dòng nước biển cuốn họ đang vừa đi lên vừa giảm tốc độ, có nghĩa là nước đang chuyển động gia tốc dưới tác dụng của vô trọng lực. Nó thực sự chảy lên “trên”, đồng thời, lại có một luồng sức mạnh không biết tên khác đang chế ngự trọng lực, không ngừng hút nước biển lên cao.

Trên đường, dòng nước vẫn đang chảy xuôi, nhưng sức nước đã yếu bớt đến không đẩy được cơ thể người trưởng thành, ba người một rắn rốt cuộc bò lên bờ, cùng ngẩng đầu nhìn ngọn “núi cao” trước mặt.

Đúng vậy, trước mặt họ, dòng nước chảy ngược lên đang nâng một ngọn núi cao, “núi” ấy bên ngoài không có đá cũng chẳng có cây cối, chỉ có nước bao phủ, giống như khoác tấm áo ngoài di động và lóng lánh, dưới ánh mặt trời rực rỡ lóa mắt.

Chử Hoàn nghe Viên Bình bên cạnh run rẩy thở ra một hơi, thấp giọng nói: “‘Cuối thần sơn, đỉnh thánh thủy’ – đây là… đỉnh thánh thủy sao?”

Không biết là bị thủy sơn kia làm lóa mắt hay là thế nào, mà Chử Hoàn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi không kháng cự nổi. Anh cố xốc lại tinh thần, hãy còn như cậu chàng mắc bệnh tuổi dậy thì thần kinh đi hoài nghi cả thế giới, không quan tâm ý kiến của Viên Bình, quay đầu nhìn quyền trượng tộc trưởng trong tay Nam Sơn.

Vừa nhìn liền phát hiện bất thường.

Ngọn lửa trên quyền trượng dưới ánh mặt trời có vẻ u tối, thế nên ban nãy họ nhất thời không phát hiện – ngọn lửa ấy không hề lay động.

Chử Hoàn túm lấy quyền trượng tộc trưởng, nhìn kỹ mới phát hiện ngọn lửa được bong bóng không khí của Nam Sơn bao bọc, bên ngoài bong bóng ấy bám một lớp nước biển, nước chẳng biết đã đóng băng từ khi nào, đông nó thành thực thể.

“Khoan hãy vui mừng quá sớm,” Chử Hoàn đâm quyền trượng xuống chính giữa ba người, ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát ngọn lửa nhỏ như tiêu bản bị niêm phong trong băng, “Nhìn xem chuyện này là thế nào.”

Câu này như một chậu nước lạnh chớ hề thương xót hắt lên đầu mọi người, Nam Sơn thử chạm lớp băng ấy, ai ngờ nó tựa hồ chỉ có một lớp cực mỏng manh, bị chạm nhẹ thì lập tức vỡ nát.

Sau đó ba người sáu con mắt trừng trừng nhìn ngọn lửa vốn bị nhốt trong băng ngắc ngoải bùng lên một chút rồi tắt ngấm.

Ngọn lửa quyền trượng dọc đường làm ô dù và bùa bình an cho họ đã tắt lụi.

Viên Bình chỉ cảm thấy mình bị nỗi sợ hãi không tiếng động bao trùm, như chim sợ cành cong liếc nhìn xung quanh – quyền trượng tắt lửa, vậy phải chăng ý thức của hắn đã bị nhốt ở đây rồi?

Hết thảy liệu có phải đã là ảo giác, liệu có phải là hắn đã bị nuốt chửng rồi?


Hắn hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Chử Hoàn, lại thấy Chử Hoàn đưa tay sờ soạng quyền trượng tộc trưởng một chút, cũng chẳng biết sờ được gì rồi.

Sau đó, Chử Hoàn lại thuận thế ngồi dưới đất, uể oải tuyên bố: “Tôi định ngủ một lúc.”

Viên Bình lập tức phát điên, túm vai Chử Hoàn, chỉ một giây đã hóa thân thành Viên Gầm: “Mày còn tâm trạng mà ngủ? Ôi mẹ ơi mày điên rồi à? Chúng ta có khả năng đã bị nuốt, mày không cảm nhận được sao, Chúa cứu thế không thể vô tư như vậy chứ anh hai!”

Chử Hoàn uể oải hất tay hắn: “Chúng ta chưa bị nuốt, bởi vì…”

Bởi vì sao?

Đoạn sau biến mất trong tiếng lẩm bẩm mơ mơ màng màng nên không nghe thấy, Chử Hoàn chợt im lặng nghiêng sang bên kia, được Nam Sơn đỡ lấy.

Viên Bình: “Nó sao vậy…”

Nam Sơn cúi đầu nhìn kỹ anh, đoạn thấp giọng nói: “Không sao, ngủ rồi.”

Viên Bình: “…”

Không biết vì sao, Nam Sơn cũng cảm thấy mí mắt mình hơi nặng, cậu đưa tay ra hiệu cho Viên Bình im lặng, thấp giọng giải thích: “Chúng ta đã ra khỏi đó, chứ chưa bị nuốt đâu – dọc đường ngươi không chú ý tới à? Sau khi bị nuốt, mọi người đều thành một phần của ‘nó’, biểu đạt đều là một loại trong hỉ nộ ai lạc của ‘nó’, rất đơn nhất. Cho nên biết rõ sự tồn tại của ‘nó’ mà còn bị nuốt, cũng không hề dễ dàng, bởi vì bản thân có thể cảm nhận được sự bất thường.”

Viên Bình sửng sốt.

Nói xong Nam Sơn kéo Chử Hoàn vào lòng, đưa tay dụi mắt: “Bất kể thế nào, cứ nghỉ ngơi trước đã – ở trong vùng đình trệ thời gian dài như vậy, ngươi không mệt à?”

Cậu còn chưa dứt lời, Viên Bình giống như bị lây, sự kích động trong đầu rút đi, hắn muộn màng cảm nhận được sự uể oải sau khi mỏi mệt cực độ, mới định nói gì lại quên mất, có sự mù mờ như não trống rỗng của người ba ngày ba đêm rồi không chợp mắt.

Nhìn lại thì Nam Sơn hai tay hợp lại trước người Chử Hoàn cũng đã dựa bên kia ngủ thiếp đi.

Chờ Nam Sơn tỉnh dậy lần nữa thì ánh dương đã biến mất rồi.

Cậu nhìn thấy ngân hà lặng lẽ che phủ màn trời, chiếu bóng xuống mặt biển mát rượi, “hải thủy sơn” ban ngày rực rỡ chỉ khoảnh khắc liền vương đầy ánh sao li ti, đẹp đến ngạt thở.

Bên kia Viên Bình chổng vó lên trời ngủ say như chết, tư thế ngủ khó coi tương tự còn có Tiểu Lục, con rắn đó đầu đuôi duỗi bằng, đoạn giữa vắt qua lưng Viên Bình, nom đơn giản như một sợi dây thừng không hề có lòng tự tôn vậy.

Cuối cùng, Nam Sơn cúi đầu.

Chử Hoàn tựa đầu lên ngực cậu, không có vẻ gì là sắp dậy, ngực phập phồng nhè nhẹ theo nhịp thở.

Nam Sơn ngắm anh giây lát, cảm thấy tư thế này hình như ít nhiều co quắp, thế là điều chỉnh một chút, để anh ngửa mặt nằm trong lòng mình.


Quãng thời gian trong vùng đình trệ không dám nhớ lại, hình tượng của Chử Hoàn dù không phải dã nhân thì cũng chẳng khác là mấy. Song Nam Sơn có lẽ là nhìn tình nhân ra Tây Thi, cậu lẳng lặng ngắm anh rất lâu, ngắm kiểu nào cũng thấy thích, không nhịn được cúi đầu, đặt một nụ hôn phớt qua trên môi Chử Hoàn, sau đó nhẹ nhàng vén tóc ở thái dương cho anh, nói khẽ: “Anh thực sự sẽ đào xương tôi lên hầm canh ăn sao?”

Chử Hoàn rất dễ bị âm thanh kinh động, nhưng thứ nhất anh vẫn chưa khôi phục lại khỏi trạng thái mỏi mệt cực độ, thứ hai loại mùi bao phủ anh thật sự quá tạo cảm giác an tâm, bởi vậy anh không tỉnh, chỉ hơi nghiêng đầu, vô thức “ừm” một tiếng, rồi trở mình, giống như muốn né tránh tiếng quấy rầy rất khẽ bên tai vậy.

Nam Sơn không cầm được lòng mỉm cười, cậu không biết bị uy hiếp hầm thành một nồi canh thì có gì để đắc ý, nhưng mỗi lần nhớ lại câu này, cậu liền trộm mở cờ trong bụng, nếm được muôn vàn mùi vị từ đây.

Quanh đây ngoài Nam Sơn ra thì nửa vật sống đang tỉnh cũng không có, thế nên Nam Sơn cũng lớn mật hơn bình thường một chút.

Cậu xòe tay, cẩn thận mơn trớn lưng Chử Hoàn, dùng động tác nhẹ nhàng không dễ đánh thức anh mà chạy dọc theo đường cong trơn nhẵn ở sống lưng anh, một mực quyến luyến không đi mà trượt xuống thắt lưng, đầu ngón tay rục rịch cọ cọ thắt lưng Chử Hoàn, cuối cùng do dự một chút, rồi một lần nữa rụt về.

Nam Sơn dán sát vào tai Chử Hoàn mà nói: “Không vội húp canh xương tôi, chờ chúng ta tìm được thánh thư, đánh bại ‘nó’, anh hãy bù cả món nợ đêm hôm ký kết hôn ước cho tôi được không?”

Chử Hoàn không hề nhúc nhích, chẳng đáp gì.

Nam Sơn hơi cong khóe môi, vờ như anh ngầm đồng ý, trong lòng thỏa mãn chẳng đúng lúc, lại lần nữa ngửa đầu ngắm ngân hà vạn dặm, tạm thời dỡ xuống áp lực trĩu trên người – cậu chưa từng nghĩ tới, sao cũng có thể đẹp đến rung động lòng người như vậy.

Thời điểm Chử Hoàn tỉnh lại lần nữa, đã là tảng sáng hôm sau. Vừa mở mắt thì suýt nữa bị ánh sáng chiếu rọi trên “thủy sơn” cao vút tầng mây làm mù mắt chó, anh liền vội vàng che đi, bấy giờ mới phát hiện mình đang nằm trong lòng Nam Sơn.

Vừa thấy sắc trời anh liền biết mình đã ngủ một giấc lâu phát sợ, vội vàng cựa mình dậy, túm tay Nam Sơn mà xoa bóp, cơ thể Nam Sơn cứng ngắc, bị anh bóp vừa tê vừa ngứa rất khó chịu, thế là cậu rên khẽ một tiếng.

Chử Hoàn thở dài: “Cậu đang rèn luyện? Hay định để tôi đè ra hai múi thứ chín và thứ mười vậy?”

Nam Sơn không trả lời, chỉ nhìn anh cười mà không hề nhúc nhích.

Chử Hoàn: “Cười cái gì?”

“Thích,” Nam Sơn đưa bàn tay hơi cứng, nâng mặt anh lên, “Thích anh.”

Dù biết cậu luôn toạc móng heo như vậy, Chử Hoàn vẫn có phần không đỡ được. Anh dừng một chút, không nhịn được hơi xấu hổ lắc đầu, hơi buồn cười mà nói: “Lãnh đạo, chúng ta có thể rụt rè chút không?”

Nam Sơn theo lời không lên tiếng nữa, giống như thật sự định “rụt rè” một chút, chỉ có đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Chử Hoàn không chớp. Hành vi này trên thực tế gần như là sàm sỡ bằng mắt, nhưng thoạt nhìn lại chẳng mảy may có gì là không thuần khiết, ngược lại khiến kẻ tự nghĩ bậy bạ phải hổ thẹn vì mình quá thiếu đứng đắn.

Chử Hoàn điềm nhiên dời sự chú ý rất “thiếu đứng đắn” của mình, quan sát Trầm Tinh đảo này.

Đại khái là trên người anh em song sinh của thần sơn có sơn động, trong sơn động do cơ chế nào đó mà sinh ra lực hút rất mạnh với nước biển bên ngoài, một số thuyền ngư dân ở nơi hơi xa bị đá ngầm xử lý, người rơi xuống biển, nếu may mắn không chết, sẽ theo dòng nước dạt vào đây.

Hòn đảo này rất lớn, ngăn trước mặt họ là một ngọn “thủy sơn” hùng vĩ và quỷ dị, nó che khuất tầm nhìn, khiến con người nhỏ bé không thấy rõ nơi khác có cái gì.

Dòng nước chảy mãi không ngừng, có vẻ yên tĩnh và tường hòa, không có một chút dấu vết đình trệ, hệt như chốn đào nguyên vậy.

… Ừm, đương nhiên, cũng có khả năng là mắt bão có vẻ hết sức yên bình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.