Đọc truyện Sơn Hà Biểu Lý – Chương 70: Quyển 3 –
Đầu thuyền chỉ hơi xoay một chút, sau đó không còn nhúc nhích, nhân vật thần bí vẫn bám theo họ lại lần nữa biến mất trong im lặng.
Viên Bình khẽ đặt đầu ngón tay trên dây cung, liếc nhìn Chử Hoàn, dùng ánh mắt tỏ ý – là địch hay bạn?
Chử Hoàn lau mặt, lắc đầu.
Hành động chỉ đường lần này có thể nói là chỉ vẽ, cũng có thể nói là dẫn dụ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù là chỉ vẽ hay dụ dỗ, đối với họ kỳ thực đều thế cả. Xa gần đều là sóng biển mịt mù, họ chưa biết chắc còn phải quay vòng vòng ở đây đến mùa quýt năm nào, mà cạm bẫy không chừng cũng là mục đích.
Thuyền đánh cá đi thêm nửa ngày nữa, khoảng cách cụ thể chẳng cách nào khảo chứng – thuyền đi trên biển, cả bọn đều là hạng gà mờ, khiến thuyền đi như đường dích dắc, thảm không nỡ nhìn.
Thoạt tiên, trên mặt nước còn gợn chút gió khẽ sóng nhẹ, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, ngay cả nhấp nhô bình thường cũng không còn, mặt biển có vẻ rộng lớn và cứng đờ.
Hồ lặng trăng thu là thắng cảnh, còn biển lặng trăng thu… đại khái là ma quỷ gây ra.
Trầm Tinh đảo trong truyền thuyết còn chưa biết ở đâu, bọn Chử Hoàn lại gặp hàng loạt thuyền trước.
Đó đều là thuyền lớn, dãi dầu sương gió, vốn sớm nên mục ra rồi, thế nhưng chúng vẫn giữ sự tươi tắn bằng một hình thức kỳ dị. Thân thuyền bị hủy quá nửa, có chiếc nát một nửa, có chiếc nghiêng đi, còn có chiếc lật ngược… Theo lý đều nên chìm xuống đáy, song lúc này tất cả lại trôi nổi trên mặt biển.
Chử Hoàn nhìn một hồi, tháo cặp kính đã chỉnh thành ống nhòm đưa cho Nam Sơn: “Đằng kia có thuyền dính rong, trong khoang còn có bùn, như là thuyền chìm ấy.”
Nam Sơn không quen dùng ống nhòm lắm, đeo lên chóng cả mặt, không đeo cũng có thể nhìn thấy bảy tám phần, thế là lại đưa cho Viên Bình: “Thuyền chìm còn có thể nổi lên mặt nước cơ à?”
Một con thuyền rách nát đã nằm dưới đáy biển đựng đầy nước bùn, Chử Hoàn thấy rằng, nói là tự mình nổi lên, chi bằng nói là nó bị thứ gì đó nâng lên.
“Chẳng phải nghe nói gần Trầm Tinh đảo có các loại đá ngầm lỉa chỉa như rừng à? Thế liệu có phải số thuyền này là thuyền đánh cá năm đó bị chìm ở đây không?” Viên Bình nói đến đây liền hơi lo lâu, “Đúng rồi, chúng ta chèo thuyền như vậy, nếu gặp trúng đá ngầm thì phải làm sao?”
Chử Hoàn mặt không cảm xúc nói: “Với ‘tốc độ của báo’ như chúng ta, đụng trúng cũng chẳng sao đâu, yên tâm đi! Số thuyền này sẽ không vô duyên vô cớ nổi lên, nào, chuẩn bị cho một trận đánh ác liệt đi.”
Tuy hai người nói như vậy, nhưng chẳng ai động vào con thuyền nhỏ, nó cứ thế đậu lại trên mặt biển còn yên ả hơn bể bơi này.
Nam Sơn nhìn kẻ này lại ngó kẻ kia, không biết vì sao cả hai đều không nhúc nhích, đang định đi chèo thuyền, thì Chử Hoàn như bị động tác của cậu kinh động, định thần lại.
“Để tôi,” Chử Hoàn thấp giọng nói, “Tôi cảm thấy mình chèo hơi thạo rồi.”
Viên Bình ngồi bên kia, thô lố mắt nhìn nhau với Tiểu Lục. Hắn đại khái đã hiểu nguyên nhân Lỗ Cách cưng con rắn này, nghe nói nó uống thánh tuyền mà lớn lên, thế nên trong đôi mắt bé tí đen láy không có nét dã tính của loài thú, rất có linh khí, thật sự đáng yêu cực kỳ.
Viên Bình sờ đầu nó, khô khan nói: “Nếu trên Trầm Tinh đảo không có thánh thư thì làm thế nào?”
Không ai trả lời.
Viên Bình tiếp tục: “Nếu cái gọi là thánh thư căn bản chỉ là trò lừa bịp thì làm thế nào? Nếu cuối cùng tìm được thánh thư rồi, lại vẫn phát hiện chúng ta chẳng làm được gì, làm thế…”
Chử Hoàn: “Câm miệng!”
Viên Bình chẳng thèm để ý: “Nếu tìm được bản thể của ‘nó’ rồi, lại phát hiện căn bản không cách nào chiến thắng thì làm thế nào?”
Chử Hoàn hít sâu một hơi, giọng điệu thoáng dịu đi: “Mày hãy nghe tao nói, cho đến bây giờ, công kích mỗi một giai đoạn chúng ta gặp phải đều có điểm chung nhất định…”
Viên Bình: “Nếu như xử lý ‘nó’ rồi mà những người bị nuốt cũng không về được nữa thì làm thế nào?”
Chử Hoàn vẫn tiếp tục: “Thí dụ như đám cháy trong làng chài ven biển, tao hoài nghi là do ý thức ‘phẫn nộ’ hóa thành.”
Viên Bình: “Cho dù người bị nuốt vẫn còn… chúng ta lại không kịp… thì làm thế nào?”
“Lại thí dụ như…” Chử Hoàn tay cầm mái chèo, rốt cuộc không ông gà bà vịt với hắn nữa, anh thở dài, nghiêng đầu nhìn Viên Bình, “Mấy vấn đề này của mày, tao cũng từng hỏi rồi.”
Viên Bình chậm chạp cho anh tí tẹo phản ứng.
Chử Hoàn dừng một chút, giây lát sau, thần sắc bình thản nói: “Tính cả mày, trong chiến dịch trừ quỷ, tổng cộng chết mười tám người anh em. Lúc đó tao đang ở Đông Nam Á, mỗi tối đều nóng đến ngủ không nổi, tao liền trằn trọc suy nghĩ: Trả cái giá lớn như vậy, nếu không thành công thì làm thế nào? Nếu cuối cùng cái lũ chó đẻ đó chạy thoát thì làm thế nào? Nếu không thể một lưới bắt gọn, tương lai chúng lại tiếp tục gây hại cho xã hội thì làm thế nào?”
Nếu mình có thể sống sót trở về, đối mặt với cha mẹ vợ con của các anh em, phải làm thế nào?
Chử Hoàn bớt đi câu cuối, rộng lượng vỗ vai Viên Bình: “Sau đó tao đã nghĩ thông, bất kể tiền căn hậu quả thế nào, dù sao chăng nữa hiện thực chính là như vậy, chỉ còn lại tao, thì tao đành phải đối mặt, bởi thế cũng liền thản nhiên – chỉ khi tao tin rằng sự tình rồi sẽ phát triển theo hướng tốt, thì khả năng này mới có thể biến thành hiện thực.”
Lúc nói đến đây Chử Hoàn thậm chí mỉm cười, giống như những lời vớ vẩn của anh đều là sự thật vậy.
Song, dù anh nói còn hay hơn hát, cũng chẳng thay đổi được sự thật là anh chém gió không cần nháp, chỉ có mình Chử Hoàn biết, lúc ấy anh căn bản không hề anh tuấn phóng khoáng như vậy, hoàn toàn là một tên vô năng chất chứa thù hận trong lòng, chưa gượng dậy nổi.
“Trưởng giả còn tặng cho tao một thánh vật và một câu mật ngữ,” Chử Hoàn nói, “‘Lúc thánh hỏa cháy, hết thảy những gì đã mất đều có thể được hồi sinh’, đây là lão sơn dương nói, tao tin, mày thì sao?”
Viên Bình ngây ra giây lát, không tự chủ được gật đầu. Khi một người gần như tuyệt vọng, cho anh ta một niềm tin là cực kỳ dễ dàng, anh ta sẽ nắm chặt như phao cứu mạng vậy.
Chử Hoàn vẻ mặt hoàn toàn chắc ăn mà chậm rãi chèo thuyền, bụng lại nghĩ: “Tin đi, dù sao cũng là lừa gạt mày thôi.”
Nhưng anh lừa được Viên Bình, lại không lừa nổi Nam Sơn.
Nam Sơn cũng không rõ nguyên do, có khả năng là bị anh thuận miệng lừa gạt nhiều rồi, nên đã luyện được trực giác, một số lời Chử Hoàn nói chỉ nghe hai ba câu là cậu có thể cảm nhận được bên trong có bao nhiêu là giả dối.
Nam Sơn buồn rầu suy xét rất lâu, phát hiện mình vĩnh viễn chẳng học được cách nói chuyện nửa thật nửa giả của Chử Hoàn, đành phải bắt chước với đẳng cấp thấp hơn, làm bộ tán gẫu mà nhắc tới: “Vậy anh chưa từng nghĩ đến, nếu một ngày kia tôi không còn nữa, anh sẽ làm thế nào?”
Chử Hoàn nghe thế, cười tủm tỉm liếc cậu một cái, thoải mái nói: “Thế tôi phải đào mộ cậu lên, lôi xương cốt ra nấu một nồi canh mà húp.”
Nam Sơn: “…”
Họ thong thả tiếp cận khu vực toàn thuyền chìm này, Viên Bình hoàn toàn không lưu ý trong sự “thuận miệng đùa giỡn” của hai người có huyền cơ gì, ôm tấm phao Chử Hoàn ném cho, cố gắng tìm lại lý trí một cách ngốc nghếch: “Mày vừa nói gì? Cụ thể hóa của phẫn nộ là gì?”
Chử Hoàn: “À, tao cảm thấy sau khi nuốt những người này, ‘nó’ thông qua họ để thể hiện thất tình lục dục của mình. Ý thức của nơi đây có thể bị cụ thể hóa, thế nên, nếu kết quả của đau lòng là khiến người ta thở không nổi, vậy tao hoài nghi cụ thể hóa của ‘phẫn nộ’ chính là đám cháy lớn ven làng chài.”
Nam Sơn chắp tay sau lưng nhìn về hướng khu thuyền chìm vắng lặng, trầm giọng hỏi: “Ý anh là, có khả năng chúng ta còn phải bị đốt lần nữa?”
Dù rằng không muốn thừa nhận chút nào, Chử Hoàn vẫn gật đầu một cách bất đắc dĩ.
Viên Bình: “Làm thế nào đây?”
Chử Hoàn lại lần nữa dừng thuyền: “Chúng ta cũng dùng lửa.”
Nói đoạn anh quay đầu thoáng nhìn quyền trượng tộc trưởng chỉ còn một mẩu: “Lúc chúng ta bị đám cháy trên biển bao vây, tao đã nghĩ như thế, nhưng khi ấy xung quanh trừ thuyền của chính chúng ta ra thì chẳng còn gì khác, nên không thể làm được – hiện giờ ở đó không phải có nhiều thuyền chìm như vậy à? Tao nghĩ, lát nữa phải chăng chúng ta có thể tiên hạ thủ vi cường, đốt thuyền của họ trước, dùng lửa của chúng ta đối kháng lửa của họ.”
“Nhưng tao hoài nghi chúng ta căn bản không đốt nổi,” Viên Bình cũng nhìn quyền trượng tộc trưởng còn mỗi một mẩu, hắn cân nhắc giây lát, có phần bất đắc dĩ đề nghị, “Mày đã quên, chúng ta dọc đường dùng tên lửa, nhưng sau khi rời khỏi quyền trượng tộc trưởng, lửa ấy chỉ chớp mắt là tắt – khoảng cách này vừa vặn, không thì chúng ta làm thực nghiệm đáng tin cậy hơn đi?”
Nói xong, Viên Bình lấy ra một mũi tên, dùng lửa trên quyền trượng đốt nó. Sau một tiếng rít thật dài, mũi tên cháy cắm thẳng vào thân một con thuyền chìm, chỉ nghe cái “Xì”, trên thân thuyền kia có một bóng đen phút chốc tản ra, để lộ thân thuyền loang lổ cũ kỹ chân chính, bị một mũi tên của Viên Bình đốt thủng lỗ.
Nhưng kết quả rất đáng thất vọng, lửa quả thật không cháy, ngọn lửa bé tí thoi thóp cạnh cái lỗ trên thân thuyền giây lát, nhanh chóng bị bóng đen tản ra nuốt mất, ngay cả đốm lửa cũng chẳng thấy.
Ngọn lửa một khi rời khỏi quyền trượng, liền mất đi sức sống.
Viên Bình quay đầu lại nhún vai nói với Chử Hoàn: “Thực nghiệm thất bại rồi.”
Ánh mắt Chử Hoàn dần nặng nề: “Không… hình như không chỉ là thất bại.”
Anh đeo kính để chế độ ống nhòm, thấy rõ mồn một chuyện xảy ra sau khi tên bắn trúng thuyền.
Từ cái lỗ thủng ấy, Chử Hoàn nhìn thấy trên thuyền có người, người kia nổi trên mặt nước, vô số bóng đen đông nghìn nghịt từ trong thân thể hắn tuôn ra, tiếp đó, anh nghe thấy một tiếng gầm kinh thiên động địa, mặt nước ban nãy còn “biển lặng trăng thu” đột nhiên sôi trào lên.
Bóng đen khổng lồ phất phới đằng vân giá vũ trong nước biển, y như nấu sủi cảo vậy.
Mà đến theo cái bóng ấy là ngọn lửa chết người quen thuộc, chỉ chớp mắt đã bao vây họ.
Viên Bình trố mắt nhìn: “Tao… tao chọc giận ‘nó’ rồi sao?”
Chử Hoàn không rằng không nói, anh nhìn quyền trượng tộc trưởng, nhanh chóng nghiệm chứng ý nghĩ của mình – chung quanh quyền trượng bóng loáng một vòng, lửa trên bóng tối căn bản không dám chui vào khu vực lửa của quyền trượng.
Vấn đề là nên lợi dụng như thế nào?
Nam Sơn ở giữa mặt nước mênh mông và không gian chật chội ngăn cách liệt hỏa quanh khoang thuyền một cách nguy hiểm, con thuyền đánh cá như tên rời cung tách biển rộng đông lại muốn lao đi.
Nhưng ai biết khu thuyền chìm lớn đến chừng nào?
Thuyền đánh cá chớp mắt đã xâm nhập khu thuyền chìm, Chử Hoàn vẫn giống như trầm tư đột nhiên rút một mũi tên, lúc lướt qua một chiếc thuyền lớn, anh chợt đốt tên, bắn về phía đống rong rêu trên thuyền.
Viên Bình: “Mày làm…”
Hắn khựng lại, bởi vì đống rong ấy trong khoảnh khắc đã bị lửa đốt. Ngọn lửa vốn le lói trên mũi tên khi chạm vào rong như đầy máu sống lại, bùng lên ngút trời. “Bùm” một tiếng, bóng đen xung quanh cùng lửa trên đó tất cả tránh xa hàng dặm, áp lực của thế lửa bên phía Chử Hoàn rõ ràng nhẹ hẳn đi.
Thì ra lửa ấy không phải không thể đốt, mà là chỉ có thể đốt vật sống.
Chử Hoàn thấy khả thi như vậy, lập tức chuyển ống nhòm thành ống ngắm.
Anh cấp tốc đốt tất cả rong rêu trong phạm vi tầm nhìn, bóng đen và lửa mạnh vốn hùng hổ tức khắc yếu đi, quét ra một đường cho thuyền của họ.
Áp lực của Nam Sơn tức thì giảm bớt, cậu nghiêng đầu nhìn Chử Hoàn, cảm thấy người ấy quả thực là một niềm hy vọng trong tuyệt cảnh.
Viên Bình và độc xà Tiểu Lục trên vai trợn mắt nhìn trân trân, sau đó Viên Bình không cần phân phó, nhanh chóng cầm mái chèo lên phối hợp với Nam Sơn, thuyền đánh cá tức khắc lao vùn vụt như ngựa hoang thoát cương – họ đều hiểu rằng rong dính trên thuyền dù sao cũng có hạn, chẳng cháy được bao lâu.
Ngay khi họ sắp băng qua khu thuyền chìm, “nó” dường như cũng ý thức được, sóng biển đột nhiên trở nên hung mãnh, ba đào cuồn cuộn, chẳng những ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ của thuyền, còn lặp đi lặp lại cọ rửa đám thuyền chìm, gột hết mớ rong rêu dính trên đó.
Ánh mắt Chử Hoàn phút chốc trầm xuống.
Theo dòng nước nhấp nhô, đám rong ấy phảng phất cũng bị phủ lên một lớp bóng đen, không chịu cháy nữa.
Phải… làm thế nào?
Lúc Chử Hoàn giương cung, mũi tên không tự chủ được hơi nghiêng một góc, nhắm thẳng vào kẻ đang từ bên trong dòm ra giống như nhìn trộm họ ở phía sau một con thuyền nát.
Người cũng là vật sống.
Viên Bình giật nảy mình đè cổ tay anh lại: “Mày làm gì thế?”
Chử Hoàn vẻ mặt căng thẳng, Viên Bình cảm nhận được, tay anh cầm tên vững như sắt đá vậy.
Viên Bình hãi hùng nhìn khuôn mặt nghiêng của bạn: “Chử… Chử Hoàn.”
Chử Hoàn rốt cuộc chậm rãi thả lỏng cơ ở tay, khóe miệng hơi nhếch lên, như cười tự giễu: “Không sao, hơi tẩu hỏa nhập ma thôi.”
Nói đoạn, Chử Hoàn chậm rãi buông cung tên, hít sâu một hơi, chắc là cảm thấy mình mặt mũi dữ tợn, bèn nghiêng mặt đi, tránh né tầm mắt những người khác.
Thông qua ống nhòm, anh đã có thể trông thấy mặt biển sau khu thuyền chìm, nhìn như sắp sửa thoát khỏi truy binh phía sau, song phía trước sẽ là thế nào?
Đám cháy này còn có thể đuổi theo họ bao lâu?
Hết thảy Chử Hoàn đều không nắm chắc.
Một người có thể mạnh vô cùng, tạo ra một chuỗi kỳ tích khiến người ta thán phục, nhưng hiện giờ Chử Hoàn mới biết, một kẻ dẫu mạnh hơn, vào một thời khắc nào đó trong sinh mệnh, cũng chỉ có thể vô kế khả thi đứng ở một nơi, phó mặc cho trời mà chờ đợi vận mệnh đối đãi hoặc dịu dàng hoặc tàn khốc.
Anh chậm rãi nắm chặt tay, phát hiện mình đang khúm núm khẩn cầu một chút vận may.
Đuôi thuyền trong sự truy đuổi của lửa mạnh, triệt để xuyên qua khu thuyền chìm.
Mà đúng vào giờ phút này – chẳng biết có phải là thời gian xui xẻo thật sự đã quá dài hay không, lần này Chử Hoàn lại như nguyện vọng cầu được một chút vận may – bức tường lửa bám riết phía sau bị thứ gì đó che chắn, thình lình dừng lại đó.
Nam Sơn thở phào nhẹ nhõm, thu lại dòng khí bảo vệ quanh thuyền, lảo đảo nửa bước mới đứng vững; và thuyền đánh cá dưới tác dụng mạnh của quán tính, vẫn duy trì tốc độ tương đối mà lao về phía trước.
Chử Hoàn vừa kiểm tra số tên còn lại, vừa không hề ngẩng đầu nói với Viên Bình: “Chậm thôi, đừng chèo nữa!”
“…” Viên Bình trầm mặc một hồi, kêu anh ta một tiếng, rồi giơ hai tay lên cho xem.
Không ai chèo, thuyền không gió tự đi.
Mà chẳng những tốc độ không giảm, dường như càng lúc càng nhanh hơn!
Chử Hoàn nhoài lên mạn thuyền nhìn xuống chốc lát: “Tao hoài nghi phía dưới có mạch nước ngầm.”
Viên Bình: “… Mày mới nói với tốc độ của chúng ta đụng đá ngầm cũng chẳng hề hấn gì, bây giờ thì sao?”
Chử Hoàn im lặng nhìn hắn một cái.
Mẹ kiếp chẳng phải là nói thừa sao?
Thuyền càng lúc càng nhanh, như thể chớp giật, Chử Hoàn quay sang tộc trưởng nhà mình: “Nam Sơn, tin tốt là chúng ta thật sự sắp đến Trầm Tinh đảo rồi.”
Nam Sơn: “Tin xấu thì sao?”
Chử Hoàn thở dài: “Tin xấu là trước khi tới mục đích, có thể chúng ta sẽ gặp phải tai nạn giao thông trên biển, khiến thuyền hỏng người chết nọ kia.”
Nam Sơn mỉm cười, tựa hồ không hề để ý: “Rơi xuống nước, tôi cũng bảo vệ được hai anh.”
“Không, hãy nghe tôi nói,” Lúc này thuyền đã mau đến mức nhất định, Chử Hoàn không cầm được lòng nói nhanh hơn, “Chúng ta có dây thừng cột vào nhau, người không hề gì, không cần cậu quan tâm, lỡ như rơi xuống nước thật, ở đây cũng chẳng có ai dễ chết đuối được, quan trọng là quyền trượng thôi.”
Nam Sơn sững ra.
Có lẽ là do sẽ lập tức nhìn thấy bình minh thắng lợi, Chử Hoàn trong tốc độ dị thường hưng phấn lên một cách khác thường, không đợi Nam Sơn phản ứng, đã mau chóng tiếp tục: “Trầm Tinh đảo chỉ là một hòn đảo, địa hình dẫu quỷ dị hơn, cũng có rất nhiều ngư dân bình thường từng đến, chỉ cần quyền trượng không tắt, thì người sẽ không sao. Nhưng lỡ như chúng ta cần trôi dưới nước rất lâu, cậu không đủ sức chú ý đến mọi mặt, hiểu tôi…”
Anh còn chưa dứt lời đã bị Viên Bình cắt ngang.
Viên Bình đầu cũng không quay lại, túm tay Nam Sơn từ phía sau, lẩm bẩm: “Tôi… đệch…”
Chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện một xoáy nước khổng lồ đường kính chí ít hơn một kilomet, tất cả thuyền đánh cá lớn nhỏ ở trong đó đều như con kiến vậy.
Bóng tối che khuất không trung, bởi vậy họ không thể quan sát, nhưng tưởng tượng được, nếu đây là một đêm trời quang sao giăng kín, ánh sao chiếu bóng bên hông xoáy nước, đó tất nhiên là… cảnh tượng ngân hà đổ xuống, sao chực tuôn rơi nhỉ?
Là Trầm Tinh đảo! Đây nhất định là Trầm Tinh đảo!
Nam Sơn không kịp nghĩ nhiều, đã toàn lực bảo vệ quyền trượng bập bùng ánh lửa giữa một dòng khí, cậu chỉ kịp kéo dây thừng trong tay, lôi Chử Hoàn đến bên cạnh. Thuyền đánh cá rung lắc dữ dội, thuyền gỗ nhỏ cơ hồ khoảnh khắc đã rụng thành từng mảnh, không thể cứu vãn, người bên trên bị hất đi không thương xót chút nào, ngã dúi dụi giữa vòng xoáy khổng lồ.
Nam Sơn một tay cầm quyền trượng, một tay nắm chặt tay Chử Hoàn, xem như hoàn toàn hiểu những lời ban nãy Chử Hoàn nói – trong tình huống thế này, cậu có thể bảo vệ được một chút ánh lửa ấy là đã không tồi rồi, nếu còn lo cho cả người, tất nhiên phải được cái này mất cái kia.
Ba người một rắn bị cuốn vào một cái máy giặt khổng lồ, xoay không biết trời trăng mây nước gì, sau đó một dòng nước phẫn nộ đẩy mạnh họ về một hướng.
Tận đến lúc này, Chử Hoàn mới cố gắng mở mắt, kính không biết đã bay đến đâu, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh thấy rõ ràng rành mạch.
Anh trông thấy dưới đáy biển có một ngọn núi, mới nhìn quen mắt, nhìn lại thì giật mình.
Ngọn núi ấy… chẳng khác gì thần sơn mà Người Thủ Sơn và Người Thủ Môn cư ngụ, ngay cả vị trí và hình dạng sơn môn cũng giống như đúc.
—
Tác giả chú thích: Tốc độ của báo và sức mạnh của gấu là trong một bộ phim hoạt hình, bên trong giống như còn cả đống động vật, chẳng còn nhớ nữa.