Đọc truyện Solo Leveling – Thăng Cấp Một Mình – Chương 21: Thợ săn hạng E ném phát chết luôn
Hả? À vâng, đúng vậy…”
– “À, tôi xin lỗi. Lối này thưa ngài. Tôi sẽ dẫn đường cho ngài”.
“Cảm ơn”.
Nghĩ rằng sẽ rất đau đầu nếu cố gắng làm sáng tỏ sự hiểu nhầm này, nên Jinwoo quyết định sẽ đi cùng anh lính. Cậu quan sát xung quanh khi đi đằng sau.
– “Giờ mới để ý….”
Rõ ràng là đã có gì đó xảy ra ở khu vực này. Đường xá thì vắng hoe, chỉ có đúng cảnh sát và lính quân đội ở khu vực này. Trên đường toàn mấy cái xe bẹp dúm, mấy tòa nhà thì đổ vỡ, xác quái vật thì chỗ này vài miếng, chỗ kia vài miếng.
Jinwoo đoán được đại khái chuyện gì xảy ra ở đây.
– “Có vẻ như lũ quái vật đã phá một cái cổng Hầm ngục nào đó ở gần đây”.
Trong thế giới ngày nay, các Hiệp hội có nhiệm vụ quản lý và giám sát mức độ của “Cánh cổng” có nghĩa là chúng phải được phát hiện và được các Hunter “chăm sóc” đúng giờ. Tuy nhiên, thi thoảng sẽ lọt một cái ở một cái góc khuất nào đó.
Thường thì những cánh cổng ở chỗ khuất sẽ không có ai chú ý tới, mà nếu không có ai chú ý tới, thì cũng chẳng có ai chăm sóc nó cả. Và hậu quả của việc đó thì chúng ta đang được chứng kiến ở đây. Còn bây giờ thì, quân đội được triển khai để câu giờ trước khi các Thợ săn đến nơi.
Và người lính này tưởng rằng cậu là một thợ săn tới hỗ trợ.
Tất nhiên, vũ khí quân đội hoàn toàn vô dụng với bọn quái vật. Tuy nhiên, họ vẫn chiến đấu hết khả năng của mình; để bảo vệ dân chúng, và câu kéo thời gian cho dân chúng chạy thoát, muốn vậy thì phải có vài người lính chấp nhận hy sinh. Cứ như vậy, người lính đã dũng cảm đứng lên… để làm lá chắn thịt đúng nghĩa. Đó là một công việc bắt buộc phải làm, và những chàng trai trẻ của đất nước này đã làm việc đó một cách dũng cảm, và cao quý.
– “Cám ơn anh”.
Người lính đang dẫn đường đột nhiên cám ơn Jinwoo.
“Hmm?”
–
– “Chúng tôi còn sống được là nhờ vào các anh”
“Ah…”
Lòng biết ơn.
Jinwoo cũng muốn cảm ơn những người lính.
Từ những người lính đến các Thợ săn. Từ các Thợ săn đến những người lính.
Cả hai bên đều chiến đấu để bảo vệ người dân, và cả hai bên đều muốn cám ơn bên còn lại.
– “…Rõ. Hết!”
Khuôn mặt người lính có vẻ tươi hơn sau khi nghe báo cáo qua bộ đàm.
– “Hầu hết mấy con quái vật trong khu vực đã được kiểm soát. Họ nói, chỉ còn một con lớn nữa thôi”.
Jinwoo gật đầu. Cậu đã biết điều này trước khi người lính nhận được thông báo. Vì chỉ số giác quan của cậu đã được nâng cao qua những lần lên level, nên trực giác của cậu đã nhạy bén hơn. Hiện tại, cậu nhận thấy có một thực thể sống khá mạnh gần đó, bao vây xung quanh là năng lượng của các Hunter.
Trực giác bảo cậu là thực thể kia chính xác là một con Boss.
Chẳng mấy chốc, con Boss đã lọt vào tầm mắt của Jinwoo và người lính. Trong bãi đất trống phía trước, có khoảng 10 Hunter đang chiến đấu với con người đá khổng lồ, nó cao hơn đèn đường một chút; là một con quái vật loại Golem.
– “Trời ơi….
Người lính giật mình lùi lại. Anh sững sờ khi nhìn thấy con Golem. Bất kì con người bình thường nào cũng sẽ có phản ứng tương tự người lính khi chứng kiến cảnh vật này. Tận mắt nhìn thấy con quái vật, khác hoàn toàn so với việc nhìn thấy nó qua màn hình Tivi hay máy tính.
Trái ngược với người lính, Jinwoo bình tĩnh quan sát trận chiến.
“Các Trị liệu sư! Làm ơn tập trung heal cho Tanker!”
– “Chúng tôi đang cố hết sức đây!”
– “Sao nó trâu quá vậy!”
“Mấy ông lo việc tấn công đâu rồi? Mấy ông đang làm cái quái gì vậy?”
– “Chỉ số phòng thủ của nó cao quá! Chúng tôi cần thêm mấy Pháp sư nữa!”
Họ đã được triệu tập khẩn cấp đến đây, có vẻ như hạng của họ không cao lắm. Cả tấn công lẫn phòng thủ đều có thiếu sót.
Đùng!
Con Golem đấm thẳng xuống mặt đất, mặc dù cú đấm đó không trúng ai, nhưng kích thước và sức mạnh của nó đủ để gây ra một làn sóng xung kích khiến cho Tanker phải gồng mình hứng chịu.
– Khụ khụ!
Tanker thổ huyết sau đòn tấn công của con Golem.
– “Bỏ mẹ!”
“Với mức độ này thì ngay cả Tanker cũng không chịu nổi đâu”
– “Chúng tôi không thể làm gì hơn. Mana của chúng tôi gần cạn sạch rồi|”
“Mấy ông ấp cao đang ở chỗ quái nào vậy chứ?!”
Các Thợ săn đã gần chạm tới giới hạn của họ.
Nhịp tim của cậu đập nhanh hơn khi cậu đứng quan sát, cậu đang muốn chiến đấu.
– “Mọi việc có vẻ không ổn… mình nên giúp họ một chút”.
Cậu từ từ lùi lại mấy bước để lấy đà. Tất cả những con Boss đều có chỉ số phỏng thủ cao, đây lại còn là con Golem nên nó còn cao hơn mấy con Boss bình thường nữa; nhưng xét về cấp độ thì con Golem này có cấp độ khá thấp. So với cái áp lực khi đối mặt với cái con “Nanh độc” khỉ gió gì đó, thì con Golem này không là gì cả.
“Vậy thì chỉ cần xuyên được lớp giáp bằng đá này thôi chứ gì…”
Cái mà các Thợ săn cần là một đòn tấn công đủ mạnh để phá được cái lớp giáp đá ngu ngốc đó. Ở một khoảng cách vừa tầm, Jinwoo đưa tay mình vào tư thế ném. Cậu siết chặt cây kiếm gãy, và gồng lên. Cơ bắp căng ra, và những đường gân nổi lên khắp tay.
Tất cả sức mạnh của cậu đã được tập trung vào cánh tay phải.
Sau đó, cậu vung tay, cây kiếm gãy bay đi như một mũi tên hướng thẳng vào con Golem với tốc độ âm thanh.
– “Bay nào”
Hunter hạng D, Lee Hansoo, đang tuyệt vọng; anh đã đến giới hạn, tấm khiên mà anh vô cùng tự hào đã nứt. Mana của các Trị liệu sư đã chạm đáy; sức mạnh của các ma thuật chữa trị đã giảm đi rõ rệt. Với cái tốc độ này, toàn bộ nhóm sẽ bị xóa sổ.
Vậy nên anh đã có một sự lựa chọn đầy khó khăn.
Anh quyết định sẽ câu kéo thời gian cho các đồng đội chạy trốn, và hy vọng rằng mấy Thợ săn cấp cao sẽ đến kịp lúc để hạ con Golem này.
– “Nếu không thì chết sạch mất….”
Lee hansoo đổ mồ hôi lạnh. Anh đã sẵn sàng hy sinh.
Anh quay mặt lại hét,
“Tôi sẽ cầm chân nó, mọi người hãy…”
Khoảnh khắc đó, anh đã thấy nó. Cái thứ đang bay lại đây với tốc độ cực kỳ kinh dị.
Không, không hẳn là anh nhìn thấy nó, cảm nhận thấy thì đúng hơn. Mắt anh không thể theo kịp cái thứ đó.
BANG!
Đầu con Golem nổ tung.
“C-cái quái…?”
Lee Hansoo nhìn con Golem bị thổi bay cái đầu với đôi mắt mở to ngạc nhiên. Con Golem thì đang lúng túng. Còn các Hunter khác vẫn hì hụi tấn công…
– “Có tác dụng rồi! Các đòn tấn công có tác dụng rồi!”
“Nó sắp về với Satan rồi!”
“Một chút nữa thôi!”
Tất cả bọn họ đều quá tập trung vào việc gây sát thương nên chẳng có ai để ý đến cái thứ bay đến. Duy chỉ có Lee Hansoo, người đứng ngay trước mặt con Golem, nên có thể thấy, à không, thoáng thấy thôi.
Grà…
Con Golem bể ra thành từng mảnh khi nó còn chưa gầm xong…
Ầm ầm đùng!
Cái cơ thể toàn là đá của nó rơi từng mảng xuống đất thổi cát bụi tung mù cả một vùng.
“Yeaaaaaah!”
Các Hunter la hét vui mừng.
– Chúng ta làm được rồi!
– Chúng ta hạ được nó rồi!
Duy nhất Lee Hansoo, người chứng kiến toàn bộ, lắc đầu…
– “Không, tất cả các đòn tấn công của chúng ta đều vô hiệu…”
Anh nhanh chóng tìm kiếm xung quanh khu vực con Golem đổ xuống.
– “Mà cái thứ quái gì đã thổi bay đầu của con quỉ này chứ?”
Tìm kiếm xung quanh, Lee Hansoo bắt gặp những mảnh vỡ của cây kiếm, mặc dù những mảnh vỡ có sức mạnh ma thuật, nhưng anh thấy nó chỉ là một cây kiếm thép đơn giản thôi mà.
– “Cái con khỉ gió đó chịu được sức tấn công của 10 Hunter gộp lại… và có ai đó đã thổi bay cái đầu âm binh của nó bằng cách ném một cây kiếm gãy???”
Không nói nên lời, anh cố gắng đoán hướng cây kiếm được ném ra khi quan sát xác của con Golem và tàn dư của cây kiếm gãy. Lee Hansoo đi về hướng anh đã xác định, ngang qua những Hunter đang reo hò.
– “Này!”
Có một người lính đang đứng ở đó.
– “Vâng? Ngài gọi tôi?”
“Đúng, anh đó!”
Khi cái vóc dáng to lớn đó đi về phía người lính, người lính trở nên cứng đờ và khẽ nuốt nước bọt. Đó là áp lực mà người bình thường phải chịu khi đứng trước một Thợ săn.
Lee Hansoo đưa ra cây kiếm gãy và hỏi,
– “Anh có biết ai là người ném cái này không?”
– “À, đó là…”
Người lính quay lại đằng sau, rồi dừng lại.
“Ủa? Có một người Thợ săn vừa đứng đây…”
Chẳng có ai ở đó cả. Người lính hoảng loạn nhìn xung quanh. Lee Hansoo gãi đầu và nhìn vào cây kiếm trong tay một lần nữa.
– “Sức mạnh… và sức hủy diệt đó… Là một Hunter cấp cao sao?”
Vì nhân vật đó đã biến mất, nên anh chẳng có cách nào để biết câu trả lời…
Cùng lúc đó, thì Jinwoo đang trên đường về nhà. Cậu đã quay lưng bỏ về khi mà cậu thấy con Golem ngập ngừng khi cái đầu nó bị thổi bay.
Cậu đã hạ gục con Golem đó. Thông thường, những vật phẩm rơi ra từ con quái vật sẽ thuộc về người hạ nó. Nếu cậu muốn, cậu đã yêu cầu lấy vật phẩm từ xác con Golem rồi.
– “Vấn đề là mình phải chứng minh rằng mình là người hạ gục con Golem”.
Ai mà tin được chuyện Hunter hạng E đã hạ gục con Golem? Cậu chẳng có bằng chứng nào cả; cây kiếm gãy, và cả người lính cũng không phải là bằng chứng nhân chứng hữu hiệu cho mấy. Ngay cả khi, cậu chứng minh được điều đó, thì cậu cũng phải tiết lộ cách cậu có được sức mạnh để hạ gục con Golem. Cho dù Jinwoo suy nghĩ như thế nào, thì cái giá phải trả còn cao hơn lợi nhuận đạt được.
Khả năng lên cấp của cậu là độc nhất.
Cậu không có ý định tiết lộ sự kiện mang tính lịch sử này vì vài vật phẩm rơi ra từ con Golem cùi bắp.
– “Tiếc quá đi… mà chẳng thể làm gì hơn hết… huhu”
À thì, cũng không hẳn là trắng tay. Bảng tin nhắn hiện lên ngay khi cậu hạ gục con Golem:
Bạn đã lên level!
Hạ gục con Golem mang về cho cậu một Level.
– “Vậy là mình có thể lên level bằng cách giết mọi loại quái vật, không cần phải là quái vật trong Hầm ngục hệ thống.”.
Thật tốt khi biết điều này. Bây giờ, đối với cậu vậy là đủ rồi.
Ở ngoại ô thành phố, có một chung cư cũ kỹ, trông có vẻ như nó sẽ sụp bất cứ lúc nào. Nhà của Jinwoo nằm ở tầng 9.
Căn nhà tối như mực khi cậu mở cửa vào.
– “Có vẻ như Jinah dạo này siêng năng hơn thì phải”.
Giờ này chắc cô em gái của cậu đang ở thư viện. Bữa tối đã có sẵn trên bàn. Jinah vẫn thường xuyên làm việc nhà, cô trở nên siêng năng hơn kể từ lúc mẹ của họ nhập viện vài năm trước. Có một tờ ghi chú nhỏ kế bên thức ăn, và chính xác đó là những dòng hăm dọa mà em gái cậu đã viết cho cậu.
– “Cấm nhịn đói. Em sẽ kiểm tra xem anh có ăn không đó nha”.
Nhận được tin hôm nay cậu xuất viện, nên chắc là cô đã dành thời gian chuẩn bị bữa ăn cho cậu giữa cái lịch bận rộn còn hơn ca sĩ. Jinwoo mỉm cười và ngồi xuống, nhưng có thứ mà cậu cần phải kiểm tra trước khi ăn.
– Bảng trạng thái.
Tên: Sung Jinwoo
Level: 18
Nghề nghiệp: Không
Danh hiệu: Kẻ diệt sói
HP: 2220
MP: 350
Mệt mỏi: 2
Chỉ số
Sức mạnh: 48
Thể chất: 27
Nhanh nhẹn: 27
Trí tuệ: 27
Giác quan: 27
(Điểm chỉ số còn lại:0)
Kỹ năng
Kỹ năng thụ động
(chưa xác định) (Lv. Max)
Tinh thần bất khuất (Lv. 1)
Kỹ năng chủ động
Tăng tốc (Lv. 1)
Đó là một ngày dài. Trong cái ngày dài đó, cậu đã leo một mạch lên level 18. Điểm sức mạnh đã gần 50, và các chỉ số khác cũng tăng lên khá nhiều. Ngoài ra, cậu cũng đã có thể hiểu được tác động của chỉ số nhanh nhẹn và giác quan.
– “Còn lụm được con dao găm ngon quá chừng luôn… hí hí… còn được thêm tí vàng giắt túi… à mà chưa tìm hiểu được cách xài vàng nhỉ…”
Bỏ qua cái gói
Đối với cậu, cuộc đột kích vào cái Dungeon của “Hệ thống” là một thành công rực rỡ.
– —
Những người phải rời khỏi nhà vào sáng sớm luôn lặng lẽ, là vì họ không muốn đánh thức người thân mình dây, và Jinah cũng không ngoại lệ. Nghĩ đến người anh trai đang ngủ ngon, cô nhẹ nhàng mở cửa đi học.
“Đi học hả nhóc?”
“Eh?!”
Cô đang khóa cửa thì giật mình quay lại thấy ông anh quý hóa của cô đang chạy về phía cô. Cậu đang mặc bộ đồ thể thao, cáo mũ áo hoodie thì đang trùm lên đầu.
Jinah mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh trai cô.
– “Quào. Giật cả mình, anh dậy hồi nào vậy oppa?
– “Được một lúc rồi. Ngày mới vui vẻ nha nhóc”.
“Ah… okay.”
–
Cô nghiêng đầu bối rối nhìn anh trai mình đi vào nhà.
– “Mình không nghĩ sẽ có một ngày mình chứng kiến oppa dậy còn sớm hơn mình”.
Không phải vì Jinwoo lười biếng, mà là Jinah là một học sinh siêng năng, cô thường dậy rất sớm để đến trường, nên việc cô gặp anh trai mình vào sáng sớm như thế này là điều rất hiếm thấy.
– “Giờ mới thấy…”
Bờ vai của anh trai cô hình như trở nên rộng hơn.
‘Sai quá sai luôn rồi, làm sao có chuyện đó được… Xì…”
Cơ thể con người chứ đâu phải cọng thun. Không thể nào có chuyện mới mấy ngày đã “dãn” ra như vậy được.