Sói Thuần Mèo

Chương 30: Đố Kị


Đọc truyện Sói Thuần Mèo – Chương 30: Đố Kị


Nghe Tiêu Mỹ Vân gọi tên mình Ninh Nhã Tịnh quay người lại, hai cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn nhau một hồi bỗng dưng Ninh Nhã Tịnh kích động kêu lên: “Tiêu Tiêu!”

Tiêu Mỹ Vân hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt người bên cạnh, cứ thế bỏ lại người ấy đứng ngây một góc đi nhanh về phía Ninh Nhã Tịnh tay bắt mặt mừng: “Trở lại làm rồi đấy à?”

Ninh Nhã Tịnh gật đầu vui vẻ: “Chị có nhớ em không?”

Tiêu Mỹ Vân: “Nhớ chứ! Mới một năm thôi mà đã xinh lên bao nhiêu, có người yêu chưa?”

Ninh Nhã Tịnh chu môi lắc đầu: “Em làm gì có.
Chị càng lúc càng xinh đẹp, chắc có chồng rồi chứ nhỉ?”

Tiêu Mỹ Vân trau mày giận yêu: “Làm gì có.”

Ninh Nhã Tịnh móc trong túi áo mình một đống kẹo đủ loại đưa về phía Tiêu Mỹ Vân: “Em có chút kẹo làm quà gặp mặt này.”

Tiêu Mỹ Vân vui vẻ đón nhận, quay qua Thẩm An Ngọc đang từ phía sau đi tới hớn hở nói: “Cậu xem này, từ giờ chúng tớ được nhận hai vốc kẹo mỗi ngày, kiểu này sâu răng chết.”

Ninh Nhã Tịnh thoáng nhíu mày không vui, hướng mắt theo tầm nhìn của Tiêu Mỹ Vân tâm tình càng thêm khó chịu.
Nắm tay được cất trong túi áo kín đáo siết chặt.
Lại là cô ta?

Tại sao khi cô được mặc định là tâm điểm của đám đông thì cô ta lại luôn xuất hiện và lấy đi mọi sự chú ý vốn dĩ đang thuộc về cô?

Ninh Nhã Tịnh trong lòng mặc dù không vui nhưng vẫn ra chiều thân thiện, giả vờ ngạc nhiên đi nhanh đến bên cạnh Thẩm An Ngọc tùy tiện cầm lấy tay cô phấn khích nói: “An An, không ngờ lại gặp được chị ở đây?”

Mọi người xung quanh nghe vậy bèn ngẩn người: “Hai người quen nhau sao?”

Ninh Nhã Tịnh: “Hai chúng em học cùng trường Paul Rand, em học sau chị ấy một khóa.” Cô quay qua Thẩm An Ngọc môi cười rạng rỡ, tay móc trong túi áo ra một nắm kẹo nhỏ: “Thật không ngờ chúng ta lại cùng làm chung một chỗ.”

Thẩm An Ngọc đón nhận nắm kẹo từ tay Ninh Nhã Tịnh: “Trước kia em từng làm thực tập ở đây?”


Tiêu Mỹ Vân chen ngang: “Lúc ý cậu vừa hết thời gian thực tập trở về trường tập trung làm đồ án tốt nghiệp thì Nhã Tịnh vào làm thực tập, khi cậu trở lại đây làm thì em ấy cũng phải về trường chuẩn bị đồ án.”

Thẩm An Ngọc gật gật đầu như đã hiểu, cẩn thận cất vốc kẹo trong tay vào trong túi áo.
Cô đi về chỗ ngồi của mình, kéo ngăn kéo ra lấy một hộp kẹo dẻo trái cây còn mới đi về phía Ninh Nhã Tịnh cười thân thiện: “Mặc dù không phải thứ gì đắt đỏ, nhưng đây chính là tấm lòng của chị nhân dịp gặp lại em.
Tiện thể hoan nghênh em đến đây làm việc, sau này mọi người còn cần giúp đỡ nương tựa vào nhau.”

Ninh Nhã Tịnh thận trọng đón nhận hộp mứt hoa quả, cười tươi tắn, đôi mắt long lanh như nước cong lại thành đôi cây cầu nhỏ: “Thành tích học tập của chị khi còn ở trường rất tốt thường xuyên đứng top chuyên ngành, được chị chiếu cố đúng là phúc phận của em.”

Mọi nhân viên trong công ti kể từ khi Thẩm An Ngọc bước chân vào làm việc lúc còn là thực tập cô là người có năng lực vừa đủ, không quá giỏi giang cũng chẳng yếu kém ai.
Nói túm lại là kiểu không phải giỏi nhất nhưng chắc chắn không phải loại vô dụng không làm nên đại sự.
Ai mà ngờ được Thẩm An Ngọc thời đi học lại lợi hại như vậy, nếu hôm nay không có sự trở lại của Ninh Nhã Tịnh có lẽ cả đời này bọn họ cũng chẳng biết An An của bọn họ tài giỏi cỡ nào.


Lưu Phúc Khang nhìn Thẩm An Ngọc với đôi mắt sáng rỡ, hết sức sùng bái: “An An không ngờ em lại giỏi như vậy đấy, lại còn khiêm tốn quá độ nữa!”

Bằng Khiết như nhận ra gì đó: “Giờ tôi nghĩ lại thì thấy An An hầu như thứ gì cũng biết một chút, từ lâu tôi đã nghi ngờ năng lực của nha đầu này, ai ngờ là thật!”

Đến Hải Tinh Tinh thường ngày không thích cô cũng chen lời ca ngợi: “Bảo sao lần đó đứng trước bàn họp nói về kế hoạch xây dựng dự án lại tự tin như vậy!”

Thẩm An Ngọc nghe bọn họ mỗi người một câu tung hô mình, trong lòng ngại ngùng muôn phần đến khuôn mặt nhỏ cũng bắt đầu đổi sang màu hồng ửng như say nắng.
Các đồng nghiệp nam trông vậy thích thú hú dài một hơi trêu chọc.


“An An dễ thương quá!”

“Trông cô ấy đỏ mặt kìa ha ha!”

Thẩm An Ngọc thẹn quá hóa giận gắt: “Ai ya! Mọi người đừng nghe cô ấy nói, năng lực của em chỉ bình thường thôi!”

“…”


Mọi người mải mê chọc ghẹo Thẩm An Ngọc hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Ninh Nhã Tịnh đang đứng ngây người ở một góc, khuôn mặt tươi cười trên môi cô cứng đờ rồi như ngọn nến léo lắt lặng lẽ tàn lụi.
Trên gương mặt hiện giờ chỉ còn tồn tại sự xấu xí của đố kị ghen ghét, vô ý làm dung mạo vốn dĩ xinh đẹp bị biến dạng đến khó coi.
Đôi con ngươi long lanh vui tươi vừa rồi giờ ảm đạm tia đố kị, nước mắt mỏng phủ mờ lưng trừng trên khóe mi, cuối cùng cũng bất lực để nó chảy dài dưới gò má trắng ngần.


Thẩm An Ngọc, lại là mày! Mày có cái gì hơn tao chứ? Tại sao mày luôn luôn lấy đi tất cả những gì tao có? Mày xứng được đứng giữa đám đông sao? Mày xứng làm tâm điểm tốt đẹp của người khác sao?

Mày là thứ ti tiện không biết xấu hổ, giả tạo đáng ghét!

Hải Tinh Tinh nhìn đám người chọc ghẹo Thẩm An Ngọc đến mức khiến nhỏ đó phát cáu xua xua như đuổi gà đuổi vịt vẫn không chịu buông tha, cô lắc đầu cười khổ.
Một đứa chuyên lo chuyện bao đồng như nó…
được yêu thích cũng là chuyện dễ hiểu.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Hải Tinh Tinh vô ý nhìn qua Ninh Nhã Tịnh liền trông thấy bộ dạng khó coi của cô ta.
Cô lẳng lặng quay qua con người nào đó đang chẳng mảy may biết bản thân vừa đắc tội với người khác, nhếch môi cười nhạt…


Làm người có vay có trả, Thẩm An Ngọc tôi nhất định trả hết ân tình tôi đang nợ cô.
Sau đó đường hoàng ghét cô như lúc ban đầu!

Lê Hoa Thy vỗ nhẹ lên vai Ninh Nhã Tịnh cười thân thiện: “Bên cạnh An An còn chỗ trống, em từ giờ sẽ làm việc ở đó.”

Ninh Nhã Tịnh thay đổi thái độ nhanh đến chóng mặt, lau nhanh nước mắt xem như không có gì quay lại cười đáp: “Dạ.” Đồng thời móc trong túi áo lấy ra nắm kẹo nhỏ đưa cho Lê Hoa Thy.


“Cảm ơn em nhé.
Chị sẽ ăn chúng sau, vừa rồi chị đã ăn của An An rồi!” Lê Hoa Thy hồn nhiên nói thẳng mà không hề để ý đến sự khó chịu trên sắc mặt Ninh Nhã Tịnh, cô vô tư vỗ vai cô ta động viên: “Cố lên nhé, có gì nhờ mọi người giúp đỡ.”

Lại là con đó?!


“Vâng ạ!”

***

Ninh Nhã Tịnh rời nhà vệ sinh toan trở lại chỗ làm việc thu dọn đồ để trở về, bỗng nhiên cô đưa mắt nhìn qua vị trí làm việc của Thẩm An Ngọc đã được thu dọn gọn gàng bên cạnh.
Cảnh tượng ban sáng dần hiện về trong tâm trí cô làm lồng ngực cô căng phồng vì tức giận, cố gắng hít sâu một hơi để kiềm chế mình lại, cô cần suy nghĩ xem làm thế nào để vạch bộ mặt giả tạo đáng ghét của nó ra mà vừa hiệu quả vừa an toàn cho chính mình.


Cô chợt nhớ đến những lời của bên nhân sự hôm phỏng vấn.
Rằng, nếu cô có ý tưởng hay đóng góp về cho công ty mà được chọn nhất định sẽ được nhận một món tiền thưởng.
Ngoài ra còn có cơ hội thăng chức và tham gia đại tiệc tàu bay vào năm sau.


Ninh Nhã Tinh lúc trước quen một giáo sư nữ tại trường Paul Rand, giáo sư luôn luôn khen ngợi Thẩm An Ngọc với đôi mắt sáng ngời niềm vui cùng tự hào.


Giáo sư nói: “Em có biết Thẩm An Ngọc khoa đồ họa không?”

“Em biết sơ sơ, chị ấy là sinh viên khóa trên.”

“Đúng vậy.
Em ấy là tâm đắc của cô!”

“Chị ấy không có gì nổi bật lắm…”

“Con bé giấu nghề đấy, em ấy mà có ý đua top chắc chắn đứng đầu bảng.
Em ấy không thích tranh giành, cũng không thích bản thân quá nổi trội nên mới kiềm nén chính mình.
Các sản phẩm của em ấy chính là tiềm năng, có thể thuyết phục được những khách hàng khó tính nhất!”

Lần này Hỏa Dương chiêu mộ tác phẩm, tiền thưởng cũng cao.
Nhất định con hồ ly tinh kia cũng sẽ tham gia, bởi cô ta rất cần tiền.


Hồi còn học đại học, cô ta đã rất liều mạng tham gia hoạt động nhảy dù do nhà trường tổ chức dù cô ta rất sợ độ cao.
Vì cuộc thi yêu cầu ai bay được cao nhất sẽ thắng, cô ta mặc kệ những lời kêu ngăn của mọi người vẫn cố đuổi theo đối thủ cho bằng được.
Đối thủ vì thấy sắc mặt cô ta không tốt còn cố chấp nên mới đầu hàng, ai ngờ cô ta vẫn thua cuộc vì sức chịu đựng quá giới hạn mà ngã từ trên không trung độ cao gần tám trăm mét xuống.

Cũng may người đối thủ kia đỡ kịp.
Sau đó cô ta nằm viện mất một tháng trời.
Đam Mỹ Hay

Nói cô ta bỏ qua lần này, có đánh chết cô cũng không tin!

Nghĩ là làm, Ninh Nhã Tịnh tiến về phía vị trí làm việc của Thẩm An Ngọc.
Đầu tiên cô mở máy tính, ngoài đống tài liệu do chính Thẩm An Ngọc tự mình tìm hiểu và xây dựng theo phong cách của chính mình ra thì chẳng có gì.
Ninh Nhã Tịnh nhíu mày không vui, lạnh lùng đem đống tài liệu của Thẩm An Ngọc xóa sạch.


Trên máy tính không có, Ninh Nhã Tịnh đánh bạo lục đống tài liệu giấy trên mặt bàn của cô ta.
Lúc cô thất vọng nhất cũng là lúc cô thấy tập tài liệu mới cứng trông có vẻ là mới in ở tận dưới cùng của chồng tài liệu, cô vui mừng cầm nó trên tay hớn hở lật ra xem qua.


“Không hổ danh là trò cưng của Giáo sư Hạ, kế hoạch không những chi tiết còn có cả poster minh họa.
Thẩm An Ngọc, có trách thì trách khuôn mặt buồn nôn của cô làm tôi ngứa mắt!”

Ninh Nhã Tịnh ung dung sắp xếp lại bàn làm việc của Thẩm An Ngọc lại như cũ sau đó rời đi như chẳng có gì xảy ra.
Mà chẳng hề hay biết có một người còn có mặt tại đây đang ngồi lấp sau giàn máy tính bên dãy kia.


Hải Tinh Tinh đứng dậy lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Ninh Nhã Tịnh đang đi về phía cửa, cô ta còn tự mình tắt đèn mà không chút phòng bị.
Trong tay cô là chiếc điện thoại iPhone 11 Pro Max đang để ngửa trên mặt bàn, màn hình còn sáng để hiển thị khung video có nút play trắng.
Ảnh nền trên video là cảnh tượng Ninh Nhã Tinh đang cặm cụi gõ gõ trên bàn phím máy tính của Thẩm An Ngọc.


Cô nhếch môi cười nhạt.


Hỏa Dương ghét nhất loại dẫm lên đồng nghiệp mà sống, nếu chuyện của Ninh Nhã Tịnh làm với Thẩm An Ngọc bị phơi bày e là khó có thể sống tại thành phố Lộc Khang này!


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.