Sói Thuần Mèo

Chương 29: Họp Báo


Đọc truyện Sói Thuần Mèo – Chương 29: Họp Báo


Ngày hôm nay là ngày họp báo game Zodiac Battel chính thức phát hành sau khi hoàn thành khâu marketting.
Vẫn là ý tưởng cũ của Thẩm An Ngọc nhưng được thêm thắt tạo lên sự khác biệt, tuy rằng những người khó tính của Hỏa Dương chưa thực sự hài lòng nhưng chỉ cần tạo hứng thú cho người chơi là đã quá đủ.


Zodiac Battel được xây dựng trên nền tảng game sinh tồn, lấy mười hai chòm sao làm chủ đạo.
Không chỉ được chọn chòm sao của mình, trước khi bắt đầu người chơi được phép cách tân lại nhân vật theo ý của mình, đến trang phục màu sắc cũng rất đa dạng tha hồ cho người chơi lựa chọn.
Ngoài ra sau khi đăng nhập lần đầu thành công người chơi được tặng ba bộ trang phục tự chọn cùng hai loại vũ khí yêu thích.
Game vừa công bố được một ngày, người tải app vô cùng đông đảo, rating cao lên tới 9.1 điểm, nháy mắt đứng top đầu game phát hành trong năm.


Người tham dự chỉ có những người đóng góp vào dự án nhiều nhất, các công chức cán bộ của Hỏa Dương và cả người đứng đầu Hỏa Dương.
Phóng viên phía dưới đặt ra các câu hỏi, phía trên Dịch Khánh Tùng nhiệt tình giải đáp.


“Xin hỏi Dịch Tổng cảm hứng tạo lên Zodiac Battel là gì?”

“Tôi tìm hiểu thì thấy chưa có loại game nào dành cho Zodiac, hơn hết giới trẻ rất tôn sùng Zodiac nên tôi đã đưa ra quyết định này.”

“Game Zodiac Battel cũng như các dòng game sinh tồn khác, trước các đối thủ như PUBG hay Free Fire đã nổi đình đám đó Dịch Tổng có tự tin về việc sống sót trên game trường?”

Dịch Khánh Tùng chắc nịch nói, vô cùng tự tin và có chút gì đó khiến người ta cảm thấy hắn đang tự đắc: “Zodiac Battel đúng là dựa trên các tựa game sinh tồn đình đám ngày nay, nếu nói để vượt qua e là rất không thực tế.
Tôi lấy danh dự Hỏa Dương ra đảm bảo người chơi sẽ rất thích Zodiac Battel!”

“Đấy là điều đương nhiên, game của Hỏa Dương luôn được các game thủ quan tâm nhất mà.”

“Cho hỏi Dịch Tổng một chút về quá trình dựng game không?”

“Trước khi dựng game chúng tôi chọn tuyển chọn và trọng dụng người tài, game sẽ không hoàn thiện nếu thiếu các vị cán bộ lãnh đạo tài giỏi cùng các nhân viên ưu tú.
Chúng tôi khắt khe cho việc thiết lập chương trình, khâu kỹ thuật, khâu mỹ thuật, khâu âm thanh,…
không một khâu nào chúng tôi không quan trọng hóa lên sau đó tự đặt tiêu chuẩn cao lên game, sau đó mới tiến hành giới thiệu và phát hành.”

“Ngài không sợ bị game thủ tố ăn theo PUBG hay sao?”

“Tôi đã sớm lường trước chuyện này nên đích thân tới tìm gặp công ty phát triển game Bluehole, trụ sở chính tại thành phố Seoul – Hàn Quốc bàn bạc và thu mua bản quyền cho nên sẽ không còn lo về vấn đề này.”

Trên màn hình lớn phía sau xuất hiện clip ngắn quay về cuộc đàm phán giữa Dịch Khánh Tùng và chủ công ty Bluehole, hai người vui vẻ đứng đối diện nhau bắt tay hợp tác.
Cuối đoạn clip, chủ tịch công ty Bluehole còn đích thân khẳng định đã bán bản quyền cho Hỏa Dương bằng tiếng Hàn Quốc của mình.
Kết thúc clip là ảnh hắn cùng ông chụp kỷ niệm trước khi kết thúc đàm phán.


“Không hổ danh là Dịch Tổng, mọi đường đi nước bước đều được tính toán kỹ lưỡng.”


“Nghe nói Dịch Tổng coi trọng nhân viên, đối đãi với nhân viên rất hào phóng.
Vừa rồi nghe ngài nhắc đến cấp dưới với thái độ vừa kính trọng vừa tự hào, tôi đã hiểu vì sao Hỏa Dương hùng mạnh đến vậy.”

Dịch Khánh Tùng nở nụ cười thương mại: “Dân giàu thì nước mạnh, nhân viên ưu tú tập đoàn mới có chỗ đứng vững.”

Ông Cao Thắng Thành, vị cổ đông khó tính bậc nhất Hỏa Dương chen vào: “Dân chúng phục tùng vì có vua anh minh, chúng nhân viên Hỏa Dương phục tùng vì có lãnh đạo giỏi.
Ngài không thể tự phủ công sức của mình, Dịch Tổng!”

“Vâng, cảm ơn ông!” Dịch Khánh Tùng vừa lễ phép vừa cung kính đáp.


Trong tay nắm giữ tập đoàn Hỏa Dương hùng mạnh, dưới trọng dụng nhân viên, trên kính nhường trưởng bối không hề ra vẻ một vị chủ tịch phách lối kiêu ngạo như cái cách đối xử với các đối thủ khác.
Dịch Khánh Tùng được yêu mến, Hỏa Dương phát triển không ngừng nghỉ âu cũng là điều dễ hiểu.


“Không biết sau Zodiac Battel không biết Hỏa Dương có dự án gì hay không?”

“Hiện tại chúng tôi vẫn đang tập trung cho Zodiac Battel nên không có chuẩn bị dự án mới, tương lai nếu có chúng tôi nhất định sẽ thông báo cho toàn thể game thủ tin yêu Hỏa Dương biết.” Dịch Khánh Tùng đứng dậy như ngầm báo hiệu buổi họp báo kết thúc, những lãnh đạo ngồi cùng bàn cũng đồng loạt đứng lên theo sau.


Trợ lý bên cạnh hiểu ý mở lời: “Hỏa Dương luôn đón nhận các ý tưởng đóng góp từ các game thủ, nếu ai có ý tưởng về sáng tạo game cứ mạnh dạn gửi về gmail của Hỏa Dương sẽ luôn có nhân viên túc trực để trao đổi với các bạn.
Nếu như game của các bạn khiến Hỏa Dương hứng thú, chúng tôi sẽ thu mua với giá cao và mời bạn đích thân tới Hỏa Dương để cùng xây dựng game.
Chúng tôi chỉ cần các bạn vui vẻ đóng góp, không yêu cầu học vấn hay độ tuổi.
Ngay cả một em nhỏ tiểu học, hay một ông cụ bảy mươi chúng tôi đều nhiệt liệt hoan nghênh.”

Dịch Khánh Tùng cúi người chín mươi độ: “Dịch Khánh Tùng vô cùng cảm kích mọi người đã bỏ chút thời gian để theo dõi buổi họp báo hôm nay, buổi họp đến đây là kết thúc, xin chân thành cảm ơn mọi người!”

Đèn trên bục cao đã tắt, che kín đám người Dịch Khánh Tùng đang ngồi trên đó như một lời chào cho buổi họp báo hôm nay.


Phía dưới vang lên trang pháo tay rầm rộ, gián tiếp chứng minh cho sự thành công có được hôm nay của Hỏa Dương không hề đơn giản!

***

Vì hôm nay là buổi họp báo ra mắt game của Hỏa Dương, các nhân viên nhỏ như Thẩm An Ngọc được nghỉ ở nhà.
Cô vừa ngồi ăn bim bim vừa chăm chú xem Dịch Khánh Tùng phát biểu thông qua màn hình laptop, cô vừa nhai bim bim vừa ca ngợi với đôi mắt sáng rực: “Sếp đẹp trai quá, aaa…! Chết vì vẻ đẹp trai này mất thôi!”

“Ôi mẹ ơi, người gì mà đẹp trai thế.
Nếu không đi làm diễn viên thì thật tiếc, không biết sếp mà theo nghiệp diễn sẽ thế nào ta?”

Thẩm An Ngọc chính thức trở thành fan cuồng của Dịch Khánh Tùng.
Đẹp trai nhiều tiền, tài giỏi quyền lực nói không thích là nói láo.

Có ai là không thích người đàn ông như vậy? Thứ đàn ông chỉ có thể ngắm không thể với tới!

À mà Hỏa Dương đang chiêu mộ ý tưởng, cô có nên nhân cơ hội này lấy công chuộc tội? Chứ tháng nào cũng được một đống người phát lương, nhìn tiền nhiều thì thích thật nhưng cô thấy sợ chết khiếp.
Từ đó đến giờ ngoại trừ việc chính đáng cô có dám sử dụng đống tiền này đâu? Đến bánh kẹo áo quần cũng bắt đầu “cai” bớt.


Thẩm An Ngọc vứt gói bim bim vừa hết lên bàn, mệt mỏi nằm dài xuống ghế sofa, cho mấy ngón tay còn vướng vụn muối bim bim lên miệng vừa mút vừa ngẫm nghĩ.
Cô nên làm sao để có cái ý tưởng mới mẻ, độc lạ và gây hứng thú cho bên kiểm duyệt nhỉ?

Bây giờ thời đại công nghệ, nhân tài lớp lớp có loại game nào là chưa có?

Khoan đã nào, trước hết là cô thích chơi game gì? Cô thích chơi Liên Quân…? Không lẽ tạo dòng game ăn theo Liên Quân?!

Không được, ăn theo Liên Quân thì làm được cái gì? Dòng game ăn theo Liên Quân còn ít sao?

Ngoài Liên Quân ra cô thích chơi các game về Pokémon, nhưng các dòng game về thể loại này không đáp ứng được điều cô muốn.
Khi thi đấu các Pokémon cứng đơ, không linh hoạt như miêu tả trong phim, nhà huấn luyện lại dễ dàng đạt được các Pokémon bất kể thường hay huyền thoại.


Thẩm An Ngọc ngẫm nghĩ nửa ngày trời, tóc cũng tưởng chừng đã đổi sang màu bạc, cuối cùng cô ngồi bật dậy với gương mặt tràn ngập sức sống cùng tự tin.
Cô quay qua laptop, mười đầu ngón tay thao tác chuyên nghiệp múa trên bàn phím, các dòng văn bản nối tiếp nhau, dài dần dài dần.
Soạn văn bản đã xong, cô chuyển sang phác thảo minh họa, đêm nay thật ngắn, mới đó trời đã sáng mất rồi.


Thẩm An Ngọc không hề để tâm, ngang ngạnh với kế hoạch của mình.
Hình phác thảo minh họa trên màn hình dần rõ nét, sắc màu tươi sáng sống động.
Tim cô đang đập mạnh vì kích động, liệu kế hoạch này của cô sẽ thế nào?

***

Thẩm An Ngọc ngồi thờ người nhìn sấp tài liệu của mình được xếp ngay ngắn trên mặt bàn ngẫm nghĩ gì đó một hồi lâu, mông lung không xác định được phương hướng.
Cô nén thở dài, đem sấp tài liệu cô dày công chuẩn bị cả đêm qua vùi xuống dưới tận cùng các sấp tài liệu khác như ngầm đem công sức mình vứt bỏ.
Cô quay qua Tiêu Mỹ Vân đang chăm chú làm việc bên cạnh, kéo kéo tay áo cô ấy, khi Tiêu Mỹ Vân quay qua nhìn cô như muốn hỏi, Thẩm An Ngọc cười khì khì: “Rảnh không, đi vệ sinh đi.”

Trên trán Tiêu Mỹ Vân đổ ba đường hắc tuyến thật dài, ngây người vài giây phũ phàng lắc đầu: “Đi mà đi một mình.”

Thẩm An Ngọc ngó người nhìn qua màn hình Tiêu Mỹ Vân thấy cô ấy đang thiết kế mô hình gì đó trên Photoshop, tuy hiện tại chỉ là cái “khung xương” không rõ ràng nhưng Thẩm An Ngọc có thể nhìn ra một mối liên kết đặc biệt, chắc chắn một điều sau khi hoàn thành sẽ cho ra một tác phẩm độc đáo.


Tiêu Mỹ Vân rất giỏi trong việc thiết kế dựa trên mô hình đã được xây dựng trước đó, Thẩm An Ngọc đã không ít lần trông thấy tận mắt tác phẩm được Tiêu Mỹ Vân hoàn thành, trong lòng luôn luôn ngưỡng mộ kính nể cô ấy.

Cô tự nhủ bản thân nhất định phải thật cố gắng hơn nữa!

Tiêu Mỹ Vân: “Lớn rồi có phải trẻ con đầu mà đi vệ sinh cùng,”

Miệng thì nói thế thôi chứ Tiêu Mỹ Vân đã chống tay sang hai bên tay ghế mượn đà đỡ mình đứng dậy, hất mặt kênh kiệu: “Đi.”

Thẩm An Ngọc bĩu môi.
Cô đứng dậy rồi cùng Tiêu Mỹ Vân khoác tay nhau rời khỏi chỗ ngồi.


Mỗi cô chia nhau một buồng tolet, vừa giải quyết vừa bàn chuyện phiếm.


Thẩm An Ngọc nghe thấy bên kia phát ra thanh âm trong veo không mấy tế nhị, cô bụm miệng cười.
Người kia nghe được phát cáu, vừa ngại ngùng vừa tức giận gắt khẽ: “Cười cái mông ấy, đi tiểu cũng bắt bẻ cho được!”

“Đi khỏe thật!”

“Xì.
Thứ vô duyên!” Tiêu Mỹ Vân cao giọng: “Cậu cũng xả xem xem có hơn tớ không?!”

Thẩm An Ngọc tự tin vênh mặt, bắt đầu vận công xả chất lỏng trong cơ thể mình.
Âm thanh nhẹ nhàng chẳng kém phần dung tục vang lên, theo sau là tiếng hừ lạnh bực dọc của người kia.
Cô đắc ý bật cười, vô ý đánh một quả bom nhỏ.
Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng…


Tiêu Mỹ Vân cười phá lên: “Ha ha! An An, mùi vị cơ thể cậu thế nào?”

“Cũng được!”

Tiêu Mỹ Vân ra chiều buồn nôn, giả ọe một tiếng lớn: “Cậu làm tớ buồn nôn.”

Thẩm An Ngọc cãi ngang: “Đang ngồi tiểu trong phòng kín, không lẽ bịt mũi cho ngạt chết à?”

“Cậu như vậy ai thèm lấy cậu?”

Thẩm An Ngọc tỏ vẻ đáng thương, yếu ớt nhỏ giọng: “Cậu không nói ai biết.”

“…”

Nhưng mà lúc ấy ở bên ngoài có một chị đồng nghiệp vừa đi vào rửa tay, chị chán ngán lặng im lắng nghe hai con người vô duyên kia rồi rời đi nhanh chóng.
Mấy gái bây giờ trông chán quá!

Bỏ qua vài ba chuyện sinh lý khó kiềm kia, Thẩm An Ngọc bẻ lái sang chuyện khác: “Cậu định lên kế hoạch dự án sao?”

Người kia cao hứng nói: “Đúng rồi, An An tinh mắt thật.”


Buồng tolet bên kia có tiếng xả nước, Thẩm An Ngọc đoán chắc Tiêu Mỹ Vân đã giải quyết xong vấn đề của mình.
Tuy cô đã giải quyết xong nhưng vẫn ngồi lì trên bồn cầu, hoàn toàn không có ý định ngồi dậy: “Tớ cũng có.”

Tiêu Mỹ Vân: “Cậu làm đến đâu rồi?”

“Xong rồi.”

Tiêu Mỹ Vân toan lấy dung dịch rửa tay trên kệ nghe vậy lập tức khựng lại, kinh ngạc thốt lên: “Nhanh vậy? Tí cho tớ xem thử!”

“Tớ tự dưng không muốn tham gia.”

“Hâm à? Cậu rất lợi hại đấy, tự tin lên.”

“Ừm, tớ sẽ sửa lại rồi cho cậu xem sau.”

“An An, chúng ta giờ là đối thủ rồi.”

Thẩm An Ngọc sau khi vệ sinh thân thể xong, cô xếch quần đứng dậy, nhấn nước xả cuốn trôi chất thải từ cơ thể của mình, mở cửa ra ngoài: “Đối thủ gì chứ, không đến mức thế đâu.”

“Nghe bảo tiền thù lao rất lớn, nếu hạng mục thành công sẽ được tham gia tiệc tàu bay năm sau.”

Thẩm An Ngọc lắc đầu: “Bỏ đi, tớ chỉ cần thù lao thôi.”

“An An sợ độ cao mà nhỉ ha ha!”

“Sợ chết khiếp đi được!”

Sau khi hai cô rửa tay xong liền kéo nhau trở về chỗ làm, vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng mọi người cười nói huyên náo hết sức náo nhiệt.
Đồng thời thanh âm trong trẻo mềm mại của ai đó vang lên, vừa thân thiện vừa nhí nhảnh.


“Em có vài cái kẹo làm quà ra mắt mọi người đây ạ!”

“Ra mắt gì chứ, mới năm trước còn làm thực tập sinh ở đây cơ mà!”

Thẩm An Ngọc, Tiêu Mỹ Vân không hẹn quay qua nhìn nhau như muốn dò hỏi.
Nhưng chính hai cô là những người mù mịt thì lấy đâu ra câu trả lời.
Hai cô tạm gác sự tò mò, kéo nhau đi vào bên trong.


Trong phòng làm việc xuất hiện một cô gái lạ mặt ăn mặc phong cách năng động trẻ trung, miệng cười cười nói nói chẳng ngớt, tay chân linh hoạt chạy tới bên cạnh từng người đưa cho từng vốc kẹo nhỏ.


Tiêu Mỹ Vân vừa trông thấy mặt cô gái kia liền kinh ngạc thốt lên: “Nhã Tịnh?”


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.