Đọc truyện Sói Hoang Và Cừu Nhỏ – Chương 32: Thầy giáo Sói hoang: lớp thư pháp (kết)
Edit: Miu Linh
Beta: Min Ngốc
Trên đỉnh Diễm Dương, Tiểu Dương cùng Dương ba, Dương mẹ cùng nhau cắt tỉa săn sóc lại hoa cỏ khắp sân, Dương ba đội nón đeo bao tay cầm trong lưỡi hái nhỏ cắt đứt cỏ dại, Dương mẹ tỉ mỉ bón phân cho vườn cây, [còn Tiểu Dương cầm cây sào dài khẽ gảy gảy mấy tấm bèo trên mặt hồ nước.
“Ha ha, chơi đùa Tiểu Hoa này thật vui nha!!!” Tiểu Dương biết Tiểu Hoa ghét nhất là nước, bởi vì nó không thích tắm, cho nên cố ý phun nước về phía nó, chọc cho Tiểu Hoa liều mạng dùng móng vuốt cản trở dòng nước chảy ra, nhưng làm vậy, cũng chỉ khiến thân thể càng thêm ướt.
“Meo meo ô ~” ghét nữa, nước này vì sao vẫn chạy đến, chẳng lẽ muốn bắt nó đi tắm sao? Thử mấy lần cũng không ngăn được, dứt khoát nhanh như chớp chạy đi.
Nhìn thấy Tiểu Hoa chạy đi, tiểu Dương cười to, “Thật là, chậm một chút sẽ bắt mày đi tắm.” Thoát được nhất thời không trốn được một đời.
“Tiểu Dương, em tưới nước như vậy, sân nhà đều sẽ ngập nước.” Dương thiệu cùng Vệ Vũ đi tới, vừa đúng lúc thấy một màn Tiểu Dương trêu Tiểu Hoa.
“A các anh đã tới, anh Sói hoang sắc mặt anh thật. . . . . . Khó coi, mới vừa xảy ra chuyện gì sao?” Khó thấy được Sói hoang trầm mặc, đôi môi đóng chặt mặt không biểu tình, Tiểu Dương cảm giác không đúng lắm, mới vừa rồi không phải là Sói hoang ca ca ở thư phòng thảo luận thư pháp cùng ông ngoại sao? Có phải viết không tốt, bị ông ngoại mắng hay không?
“Không sao, mặt trời hơi to, nắng làm anh có chút choáng váng.” Không muốn để cho Tiểu Dương lo lắng quá mức, Vệ Vũ hời hợt nói cho qua chuyện.
.
Thiện giải nhân ý ,Dương mẹ cũng nhìn ra Vệ Vũ đang sầu muộn, mặc dù bà không hiểu vì sao, nhưng bà biết lúc này Vệ Vũ rất cần Tiểu Dương làm bạn.
“Tiểu Dương, con cùng Vệ Vũ đi qua chòi nghỉ mát bên đó sửa sang lại, canh hạt đậu để trong tủ lạnh chắc đã lạnh rồi, chờ chúng ta một chút uống canh đậu cho bớt nóng.”. Dương mẹ kéo mạnh Dương ba hai người đi vào phòng bếp, cũng dặn dò Dương Thiệu: “Con cũng sửa soạn này đồ đạc một chút, đợi lát nữa tới giúp cầm chén đũa một tay.”
Chòi nghỉ mát nằm ở sau sân nhà, đi qua rừng cây tùng, sẽ tới hồ sen, ở bên cạnh, có đình nghỉ mát hình bát giát, trong đình có bàn đá vòng tròn, năm ghế đá cùng vây quanh, xung quanh đình nghỉ mát cũng có ghế dài để cho người nằm nghỉ ngơi, ngồi ở trong đình nghỉ mát, hoa sen nở rộ nhìn không sót một cảnh đẹp nào.
Tiểu Dương cầm khăn lau lên, lau sạch bàn ghế bên trong đình nghỉ mát, kêu: “Tốt lắm, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Tiểu Dương, em thích viết thư pháp sao?” Chợt , Vệ Vũ hỏi.
“Dạ. . . Thích a, nhưng mà sẽ có lúc cảm thấy luyện chữ rất tốn thời gian.” Thường thường một chấm, một phẩy sẽ phải tập đi tập lại vài trăm lần.
“Nếu khổ cực, tại sao còn phải tiếp tục viết thư pháp?” Vệ vũ lại tiếp tục hỏi.
“Nhưng mà lúc viết thư pháp sẽ cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh, khi mình viết xong thư pháp, nhìn tác phẩm, sẽ rất vui vẻ mình viết chữ rất đẹp, giống như hoàn thành một tác phẩm vĩ đại.” Tự khen ngợi mình như vậy thật đúng là ngượng ngùng.
“Tiểu Dương thấy thư pháp của anh như thế nào?” Nếu như thư pháp đối với Tiểu Dương mà nói là một chuyện hạnh phúc, ngược lại, hắn chỉ biết cảm giác mình rát ti tiện, cho tới bây giờ hắn. . . . . . viết thư pháp không phải là vì yêu thích.
“Anh Sói hoang xảy ra chuyện gì? Sao lại cứ cố châp hỏi về thư pháp như vậy?”
Tiểu Dương nghiêng đầu, ngồi ở ghế đá, cùi chỏ đặt ở trên bàn đá, tay phải nâng má rất nghiêm túc suy nghĩ.
“Thư pháp của anh Sói hoang rất đẹp, nhất là lối viết thảo, không bị cản trở không kềm chế được, rất có cảm giác cuồng đại như cao bồi miền Tây.”
Vệ Vũ nghe được bình luận này của Tiểu Dương, cảm thấy có chút buồn cười, nha đầu này, ví như chẳng ra cái gì, cư nhiên lấy cao bồi miền Tây so với phong cách thư pháp của Trung Quốc cho bằng được.
Tiểu Dương nói tiếp: “Nhưng mà lối viết thảo của anh Sói hoang nhìn thoải mái tự nhiên, nhìn kĩ lại, lại có chút cảm giác. . . . . . cẩn thận, nên nói sao nhỉ. . . . . . Giống như bút đến tâm chưa tới, tựa hồ là dày công tính toán quá đắc lực nói chuyển động cùng độ cong, bởi vì thu pháp của anh Sói hoang, một chấm một phẩy đều giống như tính toán tốt như vậy tinh chuẩn, đây là em học không đến , chỉ là biết một chút, mỗi lần em viết, cũng sẽ có chút khác biệt, không có cách nào tinh chuẩn đến vậy giống như Dã Lang ca ca.”
Thì ra là bảo bối của mình, đã lớn lên vượt quá tưởng tượng của hắn sao? Thư pháp của hắn, vì viết mà viết, để cho mình có thể làm lại hoàn chỉnh tác phẩm mô phạm.