Sói Hoang Và Cừu Nhỏ

Chương 31: Thầy giáo Sói hoang: lớp thư pháp (Hạ)


Đọc truyện Sói Hoang Và Cừu Nhỏ – Chương 31: Thầy giáo Sói hoang: lớp thư pháp (Hạ)

Edit: Miu Linh

Beta: Min Ngốc

Đi theo ông ngoại Lâm Dương tới thư phòng, kéo cửa gỗ ra, átấm biển to lớn đập thẳng vào mắt người xem, phía trên ccó dòng chữ khắc cứng cáp “Mực hiên Tề” chữ to; trên bàn trà có bình trà nóng khói trắng bốc hơi, khiến căn phòng tràn ngập mùi hương của trà

Lâm Dương khom nữa người, đeo mắt kiếng, tỉ mỉ thưởng thức thư pháp của Vệ Vũ, thỉnh thoảng gật đầu tán thưởng.


“Lối viết chữ của con ngày càng tốt rồi, chữ như bay múa, uyển chuyển tự nhiên, mạnh mẽ có lực, rõ nét, tốt, thực sự viết rất tốt.” Lâm Dương khen ngợi một phen, đúng vậy, muốn viết thư pháp thật tốt, không có rèn luyện mấy chục năm trời thì sẽ không đạt được như vậy , nhưng từ nhỏ Vệ Vũ đã cùng Ông học thư pháp, cộng thêm hắn có tư chất xuất sắc, cũng không cố chấp theo con đường của người xưa, phông chữ lại có nhiểu bản vẽ khác thể, hơn nữa là thông hiểu đạo lí tinh hoa kia, vì vậy phong chữ duy nhất lại thay đổi một cách thất thường, nếu như chỉ nhìn vào thư pháp, thật khó tưởng tượng là được vẽ từ tay một chàng trai.

Được Lâm Dương ca ngợi, Vệ Vũ không có nhiều phản ứng, chỉ là nhàn nhạt đáp lại. “Dạ, tạ ơn thầy thưởng thức.” So với thư pháp, hắn quan tâm một chuyện khác hơn.

Lâm Dương nhìn lướt qua Vệ Vũ, biết trong lòng hắn đang nghĩ đến chuyện gì, xem thường nói: “Ta thật không biết rõ con bé kia có cái gì tốt, đáng giá cho con nỗ lực như vậy sao, so với nó còn có nhiều cô gái tốt hơn mà, theo điều kiện của con, còn sợ không tìm được người tốt hơn sao? Ông biết vài đứa nhỏ không tệ, ông giúp con. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, Vệ Vũ không vui cắt đứt lời nói của ông.

“Thầy, đừng quên ước định của chúng ta, nói sao đi nữa, Tiểu Dương cũng mang một nửa dòng máu người nhà họ Lâm của thầy, ân oán đời trước, không cần kéo dài gây đau đớn khổ sở cho đời sau như vậy.” Giờ phút này Vệ Vũ, so với gương mặt sáng sủa như ánh mặt trời thường ngày khác nhau rất nhiều, sắc mặt hắn nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng, nói chuyện không có một chút ấm áp, thái độ lạnh như băng như cảnh cáo người lạ chớ lại gần, Vệ Vũ như vậy, chắc là sẽ không xuất hiện ở trước mặt Tiểu Dương .

Mang một nửa dòng máu người nhà họ Lâm sao? Hừ, Ông không quan tâm. Nếu không phải nhìn thấy tài năng của Vệ Vũ, ông mới không quan tâm đến loại con cháu này của Lâm Gia.

“Ông không có quên, nó không phải đang sống rất tốt sao? Nếu như không có ông, nó còn có mạng để mà sống đến bây giờ sao?” Lâm Dương lạnh lùng trả lời. Ông mở ra ngăn kéo của bàn đọc sách làm từ gỗ đào, lấy ra một tờ giấy.”Cầm đi, đây là đơn đặt hàng lần này, tổng cộng có ba mặt hàng, nội dung cũng viết ở trên đầu trang, chính con nhìn theo mà làm.”


Nhận lấy tờ giấy, nhìn xem nội dung, khoé miệng Vệ Vũ nâng lên, giễu cợt nói: “Phó sơn cuồng thảo sao? Khẩu vị của thầy thật là càng lúc càng lớn, càng nhận bức càng lớn.” Đã lớn tuổi còn muốn tiền như vậy, chết phải đem tiền vào quan tài để sưởi ấm sao?

Bị châm chọc,săc mặt Lâm Dương liền đỏ lên, ông không nghĩ tới Vệ Vũ lại trực tiếp giễu cợt ông như vậy, giống như là tặng cho ông một bạt tay, vốn muốn khiển trách Vệ Vũ một trận, nhưng mình lại lệ thuộc vào cây rụng tiền là hắn, không dám đắc tội, chỉ có thể giận dử nói: “Làm xong chuyện thuộc trách nhiệm của con, không cần nhiều chuyện, đi ra ngoài đi.”

Vệ Vũ cũng không muốn đợi nhiều hơn một giây, nhưng hắn muốn đem nói cho rõ ràng: “Đây là lần cuối cùng, thiếu ông, tôi đã sớm trả sạch, Tiểu Dương trưởng thành, tôi không tiếp tục làm chuyện bẩn thỉu này, sau này, tự ông làm đi.” Nói xong, mặc kệ Lâm Dương trợn mắt hốc mồm khiếp sợ, hắn xoay người rời đi, giống người sắp chết.

*****


Rời khỏi thư phòng, liền nhìn thấy Dương Thiệu dựa lưng vào vách tường, hai tay vòng quang ngực, chờ hắn ra ngoài.”Sao vậy, ông cụ lại có khách tới cửa à ?” Có câu nói già mà không chết gọi là kẻ trộm, sâu tận trong lòng, Dương Thiệu vô cùng xem thường ông ngoại mình, đích thực là người chuyên đi vơ vét của cải, ngay cả con gái cùng con rể mình cũng không biết, chỉ có Dương Thiệu cùng Vệ Vũ hiểu.

“Ừ, tôi nói cho ông ấy biết đây là lần cuối cùng.” Mỗi lần giúp Lâm Dương chế ra tranh thư pháp giả hắn cũng không biết phải đối mặt với Tiểu Dương như thế nào, hắn không muốn để cho Tiểu Dương biết, từ đó tới nay, hắn sáng tác thư pháp, là vì để cho nâng lực bắt chước của mình nâng cao thêm một bước, trợ giúp tốt cho thầy hắn cũng là ông ngoại của Tiểu Dương, có thể đem những bức thư pháp đó bán với giá cao, không chỉ đánh lừa người bên ngoài mà còn lừa được cả người trong nghề.

Dương Thiệu hiểu tâm tình của Vệ Vũ “Đừng nghĩ quá nhiều, chờ Tiểu Dương lớn lên, em ấy sẽ hiểu được.” Đối mặt với thực tế, ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Không muốn nói nhiều hơn nữa .”Đi thôi, đi tìm Tiểu Dương.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.