Bạn đang đọc Sợi Dây Chuyền Định Mệnh – Chương 58
Chỉ còn 2 tuần nữa là đến ngày kết hôn, Như theo ý mẹ chồng đi khám sức khỏe tiền hôn nhân, tiện thể đi khám thai định kỳ nên Tiểu Mạng cũng đi cùng cô. Như đợi cô bạn khám xong xuôi hết mới bắt đầu phần mình. Trước đó tim Như cũng có chút vấn đề nên Tiểu Mạng đề nghị khám thật kỹ bệnh tim. Khám xong cả 2 ngồi chờ kết quả thì Như nhận được cuộc gọi của anh chồng :
_Alô?
_Ừ, anh đây, em đang ở đâu?
_Em? Đang ở bệnh viện…
_Sao lại ở đấy? Không khỏe ở đâu à? Tại sao không nói với anh?_Huy lo lắng, căng thẳng.
_Không phải đâu…anh đừng lo quá lên như thế, em chỉ nghe lời ẹ đi khám sức khỏe trước khi kết hôn thôi, với lại Tiểu Mạng cũng ở bên cạnh em nữa nên anh yên tâm đi!
_Ừ, vậy thì tốt..
_Anh gọi em có việc gì à?
_Không có việc thì không gọi được hay sao?
_Không….sao anh cứ xuyên tạc ý của em vậy hả??
_Haha….chỉ là…anh nhớ em chết đi được….bao nhiêu ngày không được dùng bữa cùng em rồi….
_Ô???_Như ngạc nhiên, cười vui vẻ_Tiểu tử anh lúc nào lại biết nói chuyện sến súa như vậy đây? Có phải làm gì có lỗi với em rồi không? Có thì mau nói ra đi, em sẽ cân nhắc về chuyện có tha thứ hay không…._Như trêu.
_Tiểu tử?? Em là sao đây? Từ lúc nào mà dám lên giọng với anh thế, lại còn cân nhắc cái gì, anh mà làm gì có lỗi, em có thể phát hiện được hay sao? Đồ ngốc em, khám xong rồi thì gọi cho anh!
_Được rồi! Em biết, lần này anh phải đích thân làm đồ ăn cho em đấy nhé, nếu không em thà dùng bữa với Tiểu Mạng cũng không thèm anh!
_Được, anh chờ em, vợ yêu…_Huy nói rồi cúp máy, nhanh chóng lái xe về nhà bảo quản gia mua nguyên liệu rồi xắn tay áo chuẩn bị cho bữa ăn lãng mạn này.
Đúng lúc đó, y tá mời cả 2 vào phòng làm việc và đưa ra 2 bản kết quả.
_Cô Lục Tiểu Mạng?
_Là tôi, bác sĩ, kết quả thế nào?
_Thai nhi vẫn rất tốt, cô cứ đều đặn dùng những thực phẩm dưỡng thai và một số loại sữa trên thị trường, có lẽ sẽ tốt cho em bé và cả mẹ. Tình hình sức khỏe của cô cũng không có vấn đề gì, cô có thể yên tâm.
_Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.
_À, còn cô ….Phạm Hoàng Như?
_Đúng vậy, là tôi….
_Ừm….
_Có chuyện gì sao? Tôi….có vấn đề gì à?
_Đúng là có vấn đề lớn! Sức khỏe của cô, thận, phổi, buồng trứng đều không có gì, nhưng tim của cô…
_Tim?
_Có phải cô đã dùng thuốc giảm đau ? Có phải đôi lúc hoạt động mạnh, hay tâm trạng không tốt đều cảm thấy ngực trái đau nhói đến mức không thở được, thỉnh thoảng lại ngất xỉu? Đôi khi lại thấy chóng mặt bất thường, mệt mỏi, cảm giác tim đập nhanh, rung hoặc trống ngực không?
_Vâng…..đúng vậy, thỉnh thoảng lại bị như vậy…
_Dạo này số lần bị có nhiều lên không?
_Tôi nghĩ là nhiều hơn trước…..bác sĩ, ông có thể nói rõ ràng hơn không? Thật ra tim tôi làm sao?
_Theo hình chụp, chúng tôi đoán cô đã bị mắc chứng cơ tim phì đại…
_Cơ tim phì đại? Nó là cái gì? Có nguy hiểm không?_Tiểu Mạng lo lắng hỏi.
_Thực ra bệnh cơ tim phì đại thường do di truyền. Có 50 phần trăm cơ hội con cái của những người có bệnh cơ tim phì đại sẽ thừa hưởng đột biến di truyền. Anh chị em của những người có bệnh cơ tim phì cũng có nguy cơ. Bệnh cơ tim phì đại (HCM) là một căn bệnh trong đó cơ tim trở nên phì đại nở to bất thường. Cơ tim dày lên có thể làm tim bơm máu khó hơn. Bệnh cơ tim phì đại cũng có thể ảnh hưởng đến hệ thống điện học của tim. Bệnh này thường không được chẩn đoán bởi vì nhiều những người có bệnh có rất ít các triệu chứng. Trong số ít người có điều kiện này, cơ tim dày lên có thể gây ra các dấu hiệu và triệu chứng như khó thở và các vấn đề trong hệ thống điện của tim dẫn đến nhịp tim bất thường đe dọa tính mạng (loạn nhịp tim)….
_Vậy thì bạn tôi, nếu căn bệnh này như vậy, có nguy hiểm gì đến tính mạng hay không?
_Nhịp tim bất thường có thể gây ra đột tử do tim. Bệnh cơ tim phì đại là nguyên nhân gây tử vong hàng đầu liên quan đến đột ngột tim ở những người dưới 30 tuổi.
_Vậy là tôi….tôi có khả năng sẽ….
_Trường hợp này cũng rất hiếm, nhưng để an toàn hơn thì, nếu có điều kiện, tôi nghĩ cô nên xem xét việc thay tim…
_THAY TIM?? Bác sĩ à…ông nói…là thay tim ư??
_Đúng vậy, tốt nhất là nên như thế! Đây là một căn bệnh di truyền, có thể ba hoặc mẹ, họ hàng cô đã mắc phải, tuy hầu hết những người bị bệnh cơ tim phì đại có cuộc sống bình thường, không có vấn đề đáng kể, nhưng cũng có khá nhiều người mắc bệnh này mà đột ngột tử vong. Chúng tôi có nhiều phương pháp điều trị như dùng thuốc, cắt một phần cơ vách ngăn (myectomy), cắt bỏ vách ngăn, cấy vào ngực máy khử rung tim (ICD)….nhưng những phương pháp này đều chỉ có thể ngăn ngừa, hơn nữa cô cũng đã nói dạo này những triệu chứng cũng xuất hiện nhiều hơn trước, chứng minh bệnh đã nặng hơn…Thay tim có thể nguy hiểm, nhưng ít ra cô sẽ không phải lo sợ mình đột tử bất cứ lúc nào. Tôi đề nghị cô và gia đình xem xét chuyện phẫu thuật, nếu quyết định thay tim, chúng tôi sẽ đưa tên cô vào danh sách cần được hiến tim.
_…..Vậy à……tôi…..có gì tôi sẽ…liên lạc sau….cảm ơn ông, hy vọng chuyện này có người hỏi đến, ông cũng đừng nói ra….
_Tất nhiên rồi, đó là luật, chúng tôi phải tuân thủ, giữ quyền riêng tư và được bảo mật thông tin của bệnh nhân, cô không cần lo lắng.
_Cảm ơn bác sĩ, tôi xin phép về trước….
_Như, đợi tớ với…._Tiểu Mạng đuổi theo Như, trong lòng cũng đang rất rối rắm, tại sao những chuyện bất hạnh cứ liên tục ập lên vai cô bạn đáng thương này, mất cha, mẹ còn chưa đủ hay sao? Đang lúc hạnh phúc nhất của mình mà lại phải nghe những điều như thế này, không phải ông trời quá bất công hay sao?
Hoàng Như không thể chấp nhận được sự thật này, rằng “mình có thể chết bất cứ lúc nào hay sao? Mình không thể dùng cả cuộc đời để ở bên cạnh người mình yêu thương, phải bỏ rơi một đứa em gái nhỏ tuổi yếu đuối, ước mơ trở thành nhà thiết kế xuất sắc nhất từ bây giờ, cũng không thể nào thực hiện được……Tại sao lại như thế? Tại sao ông trời luôn bỏ rơi mình?”…Cứ như thế, cô vừa chạy thật nhanh, không biết là đi đâu, cứ thế muốn bỏ trốn khỏi nơi này, một nơi gây ra bao nhiêu thứ chỉ khiến cô sụp đổ.
Chạy được một lúc lâu, Như thở gấp, không đứng nổi nữa, ngồi bệt xuống lề đường, cô ôm ngực trái, vừa đau vừa khó thở, nước mắt cứ trào ra như một bể nước đầy không còn chỗ chứa. Tiểu Mạng cũng đuổi theo đến nơi, trông thấy như lại mệt, cô liền giựt lấy chiếc túi xách trên tay Như, đổ hết đồ trong túi ra tìm lọ thuốc giảm đau trước giờ như hay uống, đưa cho Như cùng với một chai nước suối, ép Như uống:
_Mau uống đi, nếu không cậu sẽ có chuyện mất!!
Như cầm lấy viên thuốc, uống ực vào cổ họng, một lúc sau đỡ hơn rồi, cô giựt lấy lọ thuốc trên tay Tiểu Mạng ném đi, nước mắt vẫn không ngừng lăn trên má:
_Tại sao tớ phải uống thứ thuốc này?? Cả cuộc đời vẫn phải uống mãi như thế ư? Mặc dù biết không thể khỏi bệnh, mặc dù biết mình có thể chết bất cứ lúc nào, thì tớ vẫn phải uống nó ư??? Tại sao?? Tớ không muốn, không muốn sống nữa!!!! Tớ còn bao nhiêu việc chưa làm xong, tớ còn rất nhiều việc muốn làm mà….._Như vừa nói, vừa khóc thảm thiết hơn, khiến Tiểu Mạng cũng không cầm được nước mắt_Tớ muốn sống bên cạnh người mình yêu, tớ muốn ngày ngày được chăm sóc Nana, đưa con bé đến trường, rồi nhìn thấy con bé vào Đại Học, tớ muốn trở thành nhà thiết kế được mọi người công nhận, tớ muốn có một gia đình đầm ấm hạnh phúc, như vậy là sai hay sao…….? Tại sao….tại sao luôn đưa tớ vào hoàn cảnh như thế này…..tớ phải làm sao….làm sao mới được đây….?…
Tiểu Mạng đau xót ôm chặt cô bạn thân vào lòng, liên tục nói những lời động viên:
_Không đâu, cậu không sai gì cả, đừng khóc nữa…..sẽ không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, tớ biết cậu đã kiên cường, mạnh mẽ trong khoảng thời gian rất dài rồi, bây giờ đừng cố gắng một mình chịu đựng mọi thứ nữa, cậu còn có đứa bạn thân là tớ mà, lúc này hãy dựa vào tớ đi……cậu muốn khóc, thì hãy khóc cho thỏa, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu…..
Cả 2 cô gái cùng nhau khóc, rất lâu như vậy, Hoàng Như khóc hết những điều đã khiến mình mệt mỏi bao lâu nay rồi, liền dùng tay gạt đi nước mắt, kéo Tiểu Mạng đứng dậy, cố gắng nở nụ cười:
_Được rồi….tớ không sao nữa cả….Tiểu Mạng, cậu đang mang đứa bé, không thể chạy nhanh như lúc nãy nữa, có biết không? Sẽ rất nguy hiểm đó, nếu có chuyện gì, tớ không tha thứ ình đâu…
_Như à, cậu…
_Mình không sao đâu, cậu không cần lo, khóc một lúc rồi cũng ổn, mọi chuyện đâu lại vào đấy thôi….Bây giờ tớ có hẹn với Thiệu Huy rồi, tớ lấy xe, đưa cậu về cùng, ở đây chờ tớ nhé!
_Như, hôm nay tớ muốn về nhà thăm mẹ một lát, cậu đừng lái xe nữa, không phải Phó chủ tịch bảo cậu khám xong gọi cho anh ấy sao? Hãy mau gọi bảo anh ấy đưa cậu về, tớ sẽ tự đón taxi về nhà mẹ, cậu không cần lo cho tớ!_Tiểu Mạng sợ Như lái xe một mình, tâm trạng lại bất ổn sẽ gây ra chuyện, nên bảo cô gọi Huy đưa về, như vậy tốt hơn.
_Được rồi….cậu về trước, tớ sẽ gọi anh ấy đến….
_Không! Tớ gọi giúp cậu, chúng ta cùng nhau đợi đến khi Phó chủ tịch đón cậu, tớ sẽ gọi taxi về!
_Ừ…_Như biết cô bạn lo lắng ình, nên cũng không từ chối nữa.
Tiểu Mạng nhanh chóng gọi cho Thiệu Huy
_Alô?
_Phó chủ tịch, tôi là Lục Tiểu Mạng đây!
_Tôi biết! Có chuyện gì?
_Chúng tôi đã khám xong rồi, anh đến bệnh viện Phúc Hưng đưa vợ anh về đi! Tôi phải về nhà mẹ đẻ một chuyến, làm phiền anh rồi!
_Không có gì, bảo với cô ấy tôi sẽ đến ngay!
_Vâng!_Nói rồi cô bạn cúp máy. Nhìn qua phía Hoàng Như_Tớ đã báo anh ấy rồi, chúng ta chờ một chút, sẽ đến ngay thôi…
_Ừ…_Như nói, miệng vẫn mỉm cười.
“Như à….đến bao giờ cậu mới thôi đeo cái mặt nạ mạnh mẽ đó đây?…Nếu có ai đó giúp cậu gỡ nó xuống…..tớ sẽ rất biết ơn…..vì tớ không thể giúp cậu làm điều đó…xin lỗi..”
Không lâu sau Thiệu Huy lái xe đến, Tiểu Mạng mới yên tâm bắt taxi về nhà. Như từ lúc ngồi trên xe, cho đến lúc về tới nhà vẫn cười nói như không xảy ra chuyện gì. Khi Huy loay hoay trong bếp làm luôn những món còn lại chưa xong, Như cứ rụt rè đứng đằng sau nhìn dáng vẻ đó, cô bất giác bật cười khi nghĩ mình có thể nhìn thấy được một người đàn ông vì mình mà vào bếp, thật là hạnh phúc. Cô không muốn vì dằn lại cảm xúc của mình mà đánh mất đi những thời gian quý giá như thế này, cô nhẹ nhàng đi đến, ôm anh từ phía sau, đôi tay đan chặt trước bụng người đàn ông này, mặt thì ghì sát vào tấm lưng rộng và ấm áp đó.
_Em sao đấy?..Làm anh giật cả mình…._Huy có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng vui vẻ xoay người lại, dùng vòng tay to lớn, rắn chắc của mình ôm lấy người con gái bé nhỏ thật gọn, đầu vùi vào tóc cô, một mùi hương nhẹ, thật thoải mái. Anh vỗ về cô, ân cần hỏi:
_Đói rồi có phải không? Anh lấy thức ăn cho em nhé?
_Không…..anh cứ đứng thế này thôi….em không đói….._Như làm nũng.
Huy lại bật cười nhẹ:
_Lạ lắm nha…hay làm gì có lỗi với anh rồi?_Huy lại dùng câu nói của Như để ghẹo cô, nhưng tay vẫn cứ ôm chặt lấy cô nàng, như đứa trẻ bảo bọc món đồ vật mà nó thích, không cho bất cứ ai đụng tới.
_Đánh chết anh….cứ ôm là có lỗi hay sao? Nếu thế không biết anh đã có lỗi với em bao nhiêu lần rồi đấy!…Chỉ là….lâu rồi không như thế này….em muốn ôm thôi…
_Anh biết….anh cũng vậy….._Huy dịu dàng hôn lên trán cô, ẵm cô ngồi lên kệ bếp, trao cho ột nụ hôn sâu.
” Em chỉ ước gì….thời khắc này vĩnh viễn dừng lại….em không muốn mất anh, không muốn rời xa anh….em phải làm sao đây…?”
Vừa hôn anh, cô vừa rơi nước mắt, cảm giác như đây là lần cuối, sẽ chẳng bao giờ được yên bình, hạnh phúc như thế này nữa….
Huy có hỏi, cô cũng chỉ nói….”Vì em quá hạnh phúc” mà thôi…..