Bạn đang đọc Sợi Dây Chuyền Định Mệnh – Chương 29
_Này, anh nuốt luôn cả xương đấy à?
Huy nghe Như thét lớn liền buông đũa nhăn nhó:
_Cái gì? Xương?
_Còn gì nữa, không lẽ anh nhai mà không thấy cứng à?_Như nhức cả đầu.
_Tôi….tưởng gân…?
_Trời ạ, lươn mà có gân sao…lần đầu tôi biết đấy! Anh…..ói ra đi….
_Cái gì? Em đùa tôi đấy à? Tự nhiên làm sao ói ra được chứ….ư ưm…_Huy bắt đầu thấy khó nói chuyện.
_Đấy….không ói thì có mà nghẹn chết cho xem……mau cố ói ra đi…_Như buông đũa xuống, gương mặt trở nên lo lắng khuyên Huy và vỗ lưng cho anh.
_Không…_Huy cố gượng cứng đầu.
_Hừ, tới giờ này mà còn không gì nữa, không nghe lời em anh chết chắc đấy, đi nào!_Như chẳng để ý gì nữa mà cứ thế lôi Huy vào nhà vệ sinh, ấn anh ngồi xuống rồi bắt đầu ra lệnh (hệt như Huy đã làm với cô):
_Ói ra mau lên, nếu như anh còn muốn sống!
Huy chỉ ho lấy ho để mà chẳng chịu làm theo lời Như, anh như thế làm cô bực mình nên đã lấy hẳn tay mình bóp chặt mũi Huy iệng anh mở ra, tiện đó Như…..cho tay vào móc họng giúp anh ói ra luôn. Sau khi đã nôn ra gần hết những gì trong bụng…..Huy bắt đầu hít thở gấp gáp rồi dần dần lấy lại được nhịp thở của mình…..anh bình thường lại nhưng cổ họng vẫn đỏ lên.
_Anh thấy sao rồi?
_Hừ….cũng nhờ…phước của em đấy…tay em có sạch sẽ không vậy?
_Thật là….giờ này còn quan tâm tới chuyện tay có sạch không á? Em hỏi anh thấy thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?
_Hừm….cũng bớt một chút….cổ họng….vẫn rát không nói….được…_Huy vẫn nói và ôm lấy cổ mình.
_Vậy thì phải đi bệnh viện thôi…_Như vừa đứng lên định đưa anh đi bệnh viện thì Huy gọi lại.
_Không…cần….lấy điện thoại….gọi bác sĩ đến…đây…
_Anh có bác sĩ riêng à?_Đến lúc này còn thắc mắc được thì cũng bó tay với cô nàng.
_Nhanh…._Huy cáu.
Như lật đật chạy lên bàn ăn lấy chiếc điện thoại đưa cho Huy, nhưng điều này lm2 anh giận hơn nữa:
_Đưa cho tôi? …Em…em nghĩ tôi…ưm…có thể nói chuyện lúc…này à.._Huy có nói một cách khó khăn, có vẻ cổ họng anh bị xương làm xước rồi.
Như nghe xong mới biết mình vô ý, cô gọi ngay cho bác sĩ đến:
_Alô? Dạ…có phải…
_Lâm…
_À….cho hỏi có phải bác sĩ Lâm không ạ?
_Vâng tôi đây….
_Vậy mong ông tới biệt thự của Thiệu Huy ngay được không ạ? Anh ấy có một vài vấn đề về sức khỏe….
_Vâng, tôi đến ngay!
Nhận được câu trả lời xong Như cúp máy rồi đỡ Huy lên phòng anh. Cô nghĩ anh ăn được gì đều ói ra cả rồi nên cô lại loay hoay dưới bếp làm cháo trứng cho Huy ăn lại sức. Cô bê nồi cháo lên tận phòng Huy sau khi bác sĩ vừa ra. Tuy là bình thường cô cũng giỏi chăm người bệnh lắm, nhưng với bệnh nhân này, cô mà không đàng hoàng thể nào cũng ảnh hưởng công việc và tính mạng của mình nên cô rất tận tình. Nhưng lí do lớn hơn là cô áy náy vì Huy ăn phải đồ ăn mình nấu nên mới trở nên như thế, dù vốn dĩ là do anh chàng ăn lấy ăn để nên mới xảy ra chuyện. Như định đến đỡ Huy dậy rồi đút cháo cho anh, nhưng Huy khỏe được một chút liền đẩy cô ra, tự mình ngồi dậy cầm lấy chén cháo ăn. Như thấy anh ăn ngon lành nên cũng chẳng so đo gì nữa, cô chờ anh ăn xong rồi dọn ra ngoài.