Sói Cạnh Nhà

Chương 38: Chỉ Có Chúng Ta


Đọc truyện Sói Cạnh Nhà FULL – Chương 38: Chỉ Có Chúng Ta


Buổi tối Mạc Nhiên Nhiên đợi Từ Tuấn Vỹ đi ăn cùng bố anh về để xem kết quả có khả quan hơn lúc trước hay không, vừa lúc ngủ thiếp đi thì Từ Tuấn Vỹ bất ngờ ngã nhào đè ngang người cô, trên cơ thể anh còn nồng mùi bia.
Mạc Nhiên Nhiên vội ngồi dậy đỡ Từ Tuấn Vỹ đã say bí tỉ nằm ngay ngắn lại, cửa phòng cô bỗng có người gõ cửa, hai chân cô bị anh đè không đứng dậy được, đành phải nói lớn: “Vào đi ạ”
Mẹ Từ Tuấn Vỹ mở cửa bước vào, theo sau là bố mẹ Mạc Nhiên Nhiên, cả ba vị phụ huynh đều tập trung ánh nhìn về con sâu rượu đang nằm nghiêng ngả trên giường Mạc Nhiên Nhiên.
Thấy bộ dạng say xỉn của Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên còn tưởng không tra được gì, may thay mẹ anh lại đến, cô hiếu kỳ hỏi: “Dì, mọi chuyện sao rồi? Vẫn tốt chứ ạ?”
“Tốt lắm” Mẹ Từ Tuấn Vỹ cười nói, nụ cười tươi tắn nhất trong suốt hơn sáu năm qua: “Nó chịu ngồi nghe bố giải thích, với gặp lại Tuấn Hạo đưa bạn gái ra mắt, vui nên nó mới uống nhiều thế này”
“Thật à? Vậy chị sắp có sui rồi” Mẹ Mạc Nhiên Nhiên lên giọng hào hứng, lo bàn chuyện cưới xin của anh trai Từ Tuấn Vỹ, mẹ cô và mẹ anh vừa nói vừa đi ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại bố Mạc Nhiên Nhiên, ông ngó nghiêng dặn dò một chút cũng rời đi: “Con chăm sóc cho Tuấn Vỹ đi, ngủ ngon”
Không khí vừa mới rôm rả lại rơi vào yên lặng, Mạc Nhiên Nhiên cúi đầu nhìn Từ Tuấn Vỹ ngủ say trên chân mình, cảm giác muốn che chở anh bỗng trỗi dậy.


Trong lòng cô chợt nhẹ nhõm, có lẽ những lo lắng về mối quan hệ của Từ Tuấn Vỹ và bố anh không cần nữa.
Bàn tay Mạc Nhiên Nhiên ôm một bên mặt Từ Tuấn Vỹ, ngón cái xoa trên làn da nhẵn mịn, cô bất giác mỉm cười: “Tuấn Vỹ, từ giờ hãy để em bảo vệ anh”
Nửa đêm Mạc Nhiên Nhiên đang ngon giấc bỗng bị Từ Tuấn Vỹ phá rối, nếu không phải anh đang say có lẽ cô đã trói anh lại một chổ từ lâu.
“Nhiên Nhiên…!nước…!sa mạc…!nước…”
Miệng thì bảo Mạc Nhiên Nhiên lấy nước, tay chân Từ Tuấn Vỹ lại ôm người cô cứng ngắt không chịu buông.

Mạc Nhiên Nhiên phải vất vả mới thoát được Từ Tuấn Vỹ để đi lấy xuống nhà lấy nước cho anh.
Lấy nước trở về phòng, Mạc Nhiên Nhiên bật đèn đến lay Từ Tuấn Vỹ dậy uống nước, anh uống xong lại nằm vật vờ ra chưa tỉnh rượu, bỗng nhiên nằm ngửa ra giang tay giang chân rộng trên giường, trong cơn say vẫn không quên giành lợi cho bản thân.
“Nhiên Nhiên…!anh sẵn…!sàng…!tới đi!”
Mạc Nhiên Nhiên bật cười khổ tâm chuyển sang mếu máo, tức không thốt nên lời.

Cô đặt ly thủy tinh còn một ít nước lên bàn cạnh đầu giường, chồm người kéo chăn đắp lại cho Từ Tuấn Vỹ.
“Nhiên Nhiên…”
“Anh ngủ đi, đừng phá nữa” Mạc Nhiên Nhiên cố kéo đắp chăn cho Từ Tuấn Vỹ đang đẩy ra.

“Nhiên Nhiên…!Em ở…!đâu…” Từ Tuấn Vỹ không chịu nằm yên, tay chân quơ quào lung tung, bỗng lên giọng cáu gắt: “Anh nhớ em rồi này!”
“Em ở đây” Mạc Nhiên Nhiên bất lực ra mặt, nắm lấy bàn tay Từ Tuấn Vỹ cho anh xác nhận.
Chạm được vào Mạc Nhiên Nhiên, Từ Tuấn Vỹ kéo cô nằm xuống cùng anh.

Từ Tuấn Vỹ mắt nhắm mắt mở nhìn cô gái anh đang ôm, gật gù khẳng định: “Đúng rồi, đây là Nhiên…!Nhiên”
“Em ở đây rồi anh ngủ đi, đừng phá nữa” Mạc Nhiên Nhiên thở dài bất đắc dĩ.
“Tại sao lại là anh và em, chúng ta là chúng ta, Chúng ta hiểu không?” Từ Tuấn Vỹ bất mãn lảm nhảm không ngừng miệng, dùng cả cơ mặt chỉnh đốn Mạc Nhiên Nhiên: “Chúng ta chỉ được gọi là chúng ta, không được gọi là anh và em, chúng ta có hiểu không?”
Mạc Nhiên Nhiên vừa buồn cười vừa rối não, vội thuận theo ý Từ Tuấn Vỹ để anh nằm yên ngủ: “Chúng ta hiểu rồi, chúng ta ngủ đi”
“Được, chúng ta ngủ đi, chúng ta ngủ thôi” Từ Tuấn Vỹ trở người gác chân lên người Mạc Nhiên Nhiên, vùi mặt vào cổ cô nằm ngủ.
Cả đêm Mạc Nhiên Nhiên không thể ngủ thẳng giấc vì bị Từ Tuấn Vỹ quấy phá, sáng ra anh không những không hỏi cô đêm qua anh say đến mức nào, chỉ căn cứ vào hai cúc áo sơ mi trên cùng bị mở và dây nịch bị tháo đã lập tức gán tội cho cô.

“Nhiên Nhiên, em muốn cũng phải nói anh một tiếng, em nhân lúc anh thiếu tỉnh táo sàm sỡ thì anh lấy bằng chứng đâu mà kiện em chứ?”
Mạc Nhiên Nhiên đứng dựa vào thành bàn học nhìn kẻ đầu bù tóc rối chưa tỉnh ngủ ngồi trên giường, chậm rãi lên tiếng nhắc nhở: “Vậy xin nhắc nạn nhân bị sàm sỡ, sáng nay anh có tiết ở trường đấy”
“Phải rồi, hôm nay là thứ hai” Từ Tuấn Vỹ bừng tỉnh, cơn say đi qua vẫn còn dư âm khiến anh loạng choạng bước xuống giường, đến cửa ban công liền nghiêng người qua Mạc Nhiên Nhiên thỏ thẻ: “Lần tới muốn thì nói anh, anh không từ chối đâu, anh chỉ cần bằng chứng thôi”
Đôi môi Mạc Nhiên Nhiên cong lên vui vẻ, ánh mắt dõi theo Từ Tuấn Vỹ ra ban công về phòng.

Ngẫm lại đoạn đường đã đi, Mạc Nhiên Nhiên đã sớm hiểu được cuộc sống này không bao giờ một màu hồng, điều đó không có nghĩa sẽ hoàn toàn màu đen, trong tốt có xấu, trong xấu ắt sẽ có tốt, cứ mạnh mẽ mà đón nhận sẽ khiến mỗi người từng ngày trưởng thành hơn.
Giống như Từ Tuấn Vỹ đã nói, dù là vui hay buồn, hạnh phúc hay khổ đau, Mạc Nhiên Nhiên và anh không còn là anh và em, mà là chúng ta, cùng nhau bước chung trên một con đường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.