Đọc truyện Sói Cạnh Nhà FULL – Chương 37: Lời Muộn
Đối diện với Diễm Hà mặt mày tái xanh, bộ dạng Lý Vũ Hàn lạnh lùng chưa từng xuất hiện trước đó đã hiện lên.
Anh đứng yên nhìn chằm chằm vào kẻ đã khiến Hạ Linh nhập viện, không nhanh không chậm nói với cảnh sát chịu trách nhiệm vụ tai nạn này.
“Luật sư của bên tôi sẽ đến làm việc vụ này, nếu không thể khiến cô ta vào tù, tôi nhất định sẽ thưa đến cùng”
Phía cửa đồn, Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên yên lặng nhìn nhau khi bắt gặp dáng vẻ có chút đáng sợ của Lý Vũ Hàn.
Khi nhìn thấy Diễm Hà, Từ Tuấn Vỹ đã lên hẳn kế hoạch trong đầu trả thù cô ta bằng cách kinh khủng nhất, nhưng Lý Vũ Hàn đã ra tay, anh xen vào chỉ thêm tốn công.
Buổi tối muộn ở bệnh viện, sau khi Mạc Nhiên Nhiên và Từ Tuấn Vỹ vào thăm rồi ra về, trong phòng bệnh chỉ còn mỗi Hạ Linh.
Bố mẹ Hạ Linh vốn không còn từ khi cô lên cấp hai, anh trai gánh vác cả gia đình thường xuyên đi công tác, ở nhà chỉ còn mỗi Hạ Linh tự chăm sóc lấy mình.
Trong phòng yên tĩnh phát ra tiếng mở cửa, Hạ Linh rời mắt khỏi trang sách tâm lý học trên điện thoại ngước nhìn, Lý Vũ Hàn từ bên ngoài vào, trên tay còn mang theo sữa trái cây.
“Chẳng phải em đã nói anh đừng đến nữa sao? Giữa chúng ta xem như chưa từng có chuyện gì là được rồi” Hạ Linh quay mặt đi, khi biết bản thân không có thai, cô vui mừng lẫn thất vọng, cứ ngỡ có thể cùng người mình thích thầm nên duyên vợ chồng, tất cả đều đã tan thành mây khói.
Lý Vũ Hàn kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, qua một lúc mới trầm lắng lên tiếng hỏi: “Hạ Linh, có ai từng nói nụ cười vô tư của em rất thu hút không? Nếu có, người đó chính là anh”
Nghe những lời đường mật từ Lý Vũ Hàn, Hạ Linh ngạc nhiên xoay đầu nhìn anh.
Lý Vũ Hàn cong môi cười, thư thả tiếp lời.
“Lần đầu tiên anh thấy em là lúc em học lớp mười một, không ngờ cơ duyên lại đưa đẩy chúng ta tiếp tục học cùng trường đại học, cùng một ngành.
Năm cuối cấp ba anh không theo đuổi em, năm cuối đại học cũng không.
Anh đã luôn tự hỏi vì sao không thể mạnh dạn như Tuấn Vỹ theo đuổi Nhiên Nhiên, sau đó anh đã hiểu, vì anh không chắc em có thích anh bằng loại tình cảm nam nữ hay không”
Không gian chỉ có hai người, hai trái tim không rõ từ khi nào lại đập cùng một nhịp, Lý Vũ Hàn chân thành bày tỏ: “Xin lỗi vì đã không theo đuổi em một cách tử tế, nhẫn anh đặt vẫn chưa hoàn thành, đợi vài ngày nữa anh sẽ đường đường chính chính cầu hôn em”
Hạ Linh bật khóc trước những lời nói của Lý Vũ Hàn, cô chưa từng nghĩ anh đã để ý cô từ rất lâu rồi, khi cô vẫn là đứa nữ sinh trầm lặng giữa những nữ sinh nổi bật thời điểm đó.
Lý Vũ Hàn đứng lên đến bên cạnh ôm Hạ Linh vào lòng, nỗi lòng bấy lâu đã có thể giải bày: “Chúng ta đều là những kẻ nhút nhát, chỉ có tình yêu mãnh liệt là không”
Sáng sớm hôm sau trong phòng ngủ của Mạc Nhiên Nhiên đã vang lên tiếng phấn khích của cô, ngay khi nghe Hạ Linh kể về chuyện Lý Vũ Hàn tỏ tình tối qua, Mạc Nhiên Nhiên còn kích động hơn cả nhân vật chính, Từ Tuấn Vỹ bên cạnh cũng bị làm phiền giấc ngủ, mặt nhăn mày nhó kéo chăn qua khỏi đầu.
Nghe điện thoại xong Mạc Nhiên Nhiên tươi tỉnh xuống giường, để Từ Tuấn Vỹ ngủ thêm một lúc.
Chẳng còn bao lâu nữa sẽ đến ngày game của công ty Từ Tuấn Vỹ chính thức ra mắt thị trường, công tác chuẩn bị đã vào giai đoạn hoàn tất, thời gian anh ngủ nướng xem như bù lại khoảng thời gian bận rộn thực hiện dự án.
Buổi chiều Từ Tuấn Vỹ cùng mẹ chuẩn bị ra ngoài đi ăn cùng bố và anh trai là Từ Tuấn Hạo, Mạc Nhiên Nhiên lấy áo mới mua đã giặt lúc sáng đưa anh mặc.
Từ Tuấn Vỹ đứng trước gương ngắm nghía áo sơ mi mới trên người, chậc lưỡi cảm thán: “Đều do anh nhẫn nhục để em sờ mó, nếu không làm sao em lại mua vừa size thế này”
Mạc Nhiên Nhiên bày ra bộ mặt khinh bỉ, thư thả đáp: “Trên áo bình thường anh mặc có ghi size, đừng có vu oan biến em thành kẻ biến thái giống như anh”
“Hừ” Từ Tuấn Vỹ bật cười, bước đến ôm lấy Mạc Nhiên Nhiên thì thầm: “Anh sẽ đi sớm về sớm”
“Đừng về sớm” Mạc Nhiên Nhiên đẩy Từ Tuấn Vỹ ra, nghiêm túc nói với anh: “Anh phải nhớ đừng vì cảm xúc kích động nhất thời lại nổi nóng, chuyện gì cũng phải kiên nhẫn lắng nghe người khác giải thích, hiểu không?”
“Hiểu” Từ Tuấn Vỹ kéo lê giọng chán nản trả lời.
“Tuấn Vỹ, em chỉ nhắc anh một chuyện, sau này sẽ có một ngày anh cũng làm bố” Mạc Nhiên Nhiên dịu dàng lay chuyển trái tim Từ Tuấn Vỹ, mong ước lớn nhất là có thể nhìn thấy anh làm lành với bố.
Biểu cảm Từ Tuấn Vỹ nghiêm trở lại, không còn nét đùa giỡn hay tỏ ra khó chịu, trong anh chỉ tồn tại một câu hỏi, liệu cảm giác làm bố phải trải qua như thế nào? Liệu rằng một ngày nào đó anh có bận rộn với công việc đến mức không có thời gian dành cho vợ con? Câu trả lời đó chỉ có thể để tương lai trả lời.