Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 203 – Hỷ Sự Ở Đế Đô
Biện Đường. Thành Hiền Dương.
Một viên tướng Biện Đường bước đến dõng dạc thị uy: ” Các ngươi từ đâu đến?”
” Ta phụng lệnh hoàng triều đế đô đến Biện Đường cứu trợ dân gặp ôn dịch.” Mã Chiêu Phong nheo cặp mắt hẹp nhìn viên tướng nọ. Ánh mặt trời gay gắt càng làm cho quang cảnh vốn nhếch nhác ở vùng biên giới này càng thêm ảm đạm, người ra vô cổng thành với khuôn mặt thất thểu, hoảng loạn kèm theo cả đói khát, lũ lượt kéo nhau qua lại.
Tướng Biện Đường vừa nghe Mã Chiêu Phong xưng hô xong thì thập phần rạng rỡ, liền xuống nước mời hắn vào thành: ” Hạ quan có mắt như mù, không thấy bồ tát. Xin người đừng để tâm. Mời đi lối này.”
Mã Chiêu Phong chỉ hừ một tiếng rồi ra hiệu cho đoàn quân y phía sau tiếp tục đi vào thành. Nhưng từ bên trong lại đi ra một toán người khác, tầm khoảng mười người, ăn mặc như thầy thợ đóng tàu, bọn họ vừa đi vừa rôm rả nói chuyện. Thoáng qua nghe có vẻ không có gì gọi là tiêu điểm trong câu chuyện ấy, nhưng Mã Chiêu Phong hắn lại nghe được vài chỗ khiến bất giác nảy sinh ý tò mò vô cùng nên ngoắc tay bảo bọn họ đến hỏi thăm:
” Các ngươi là từ đâu đến thành này?”
” Bẩm, chúng ta vừa từ sông Hàm Thủy chạy về đây. Chiến sự Biện Đường quá rối ren nên nghĩ trở về vùng biên giới vẫn tránh được họa chết chóc hơn.”
” Vậy các người có nghe tin của Đại Yến quân ở đó?”
Mấy người thợ liền cười phì, ra chiều vô cùng biết nữa là đằng khác: ” Tưởng gì, trước khi đi chúng ta há chẳng làm tàu thuyền gấp rút cho Đại Yến quân hay sao chứ?”
” Vậy tình hình chỗ đó thế nào?”
” Bọn họ đều qua sông an toàn, vô cùng vẻ vang!” Đoạn hắn quay lại cười với đám đồng nhân đi cùng: “Có phải không các huynh đệ? Thuyền chúng ta đóng quá chắc chắn mà. Thập phần hoàn mỹ.”
Mã Chiêu Phong nhất thời kinh ngạc, liền nói: ” Tất cả đều qua sông hết sao? Ý ngươi là năm mươi vạn đại quân? Ngần ấy người sao có thể trong thời gian ngắn chiêu nạp đủ số lượng tàu thuyền cỡ lớn để vượt sông chứ? Hoang đường!”
” Đại nhân, chắc người nhầm lẫn chăng? Chúng ta thấy không đến số lượng đó đâu.” Một gã thợ lên tiếng.
” Đúng, đúng, ta nhắm chừng có khoảng ba mươi vạn đại quân là cùng. Không nhiều đến mức ngài nói đâu.” Gã khác lại phụ họa.
Lúc này trong lòng Mã Chiêu Phong dường như dậy sóng kinh hoàng, một dự cảm không lành vồ vã ập đến, bất giác môi hắn mấp máy, vô thức thốt lên khiến cho đoàn người phía sau cũng không thể hiểu được:
” Không xong rồi! Tất cả đều là một cái bẫy! Nguyên soái đã bị mắc lừa rồi.!”
Nói đoạn hắn kêu một tên tâm phúc của mình đến, lẩm nhẩm bên tai hắn vài câu thì người kia liền vội vã quày ngựa ngược lại đường cũ, nhắm hướng đế đô, ngày đêm vũ bão về báo hung tin.
” Hi vọng vẫn còn kịp lúc.” Mã Chiêu Phong âm thầm khấn vái trong lòng, vẻ mặt vô cùng sầu não, đoạn đạp hai bên thân ngựa chạy vọt vào cổng thành. Đoàn quân y phía sau cũng không dám chậm trễ liền đuổi theo vào trong.
………………………………………………………
Đế đô Sở Thành. Ngày đại hôn của Nhạn Bình.
Trình Viễn đang ngồi trong thư phòng, vẻ mặt vô cùng chật vật, cảm giác như đang đi trên sợi dây đàn, thập phần điêu đứng. Từ khi hắn phát hiện số thư vật mà nhi tử Hàn Thuyết đang nắm giữ chính là số văn thư có mộc phủ hắn ấn ký với Lạc Vương, thì trong lòng đã luôn bất an, lo sợ. Ngoài ra còn có một số thư nữa dùng để trao đổi với các quan lại khác về chuyện thương gia của tổng đà đế đô. Những lần trao đổi như thế hắn luôn giao cho Hàn Thuyết xử lý thay, vì hắn nghĩ Hàn Thuyết là bậc ngu trung nên sẽ không có chuyện phản bội lại hắn. Hắn cẩn mật cả đời, bày mưu sắp kế người khác vô cùng hoàn mỹ nhưng đâu ngờ có một ngày lại bị chính người thân tín nhất bên cạnh đâm một nhát sau lưng, đau đớn như vậy?
Trình Viễn đang chìm đắm trong bao muộn phiền chất chứa thì bỗng nghe một giọng nói trong trẻo bên cạnh vang lên:
” Đại ca, dừng tay lại đi. Có được không?” Trình Nhã đã đến bên cạnh từ lúc nào, ánh mắt thống khổ nhìn hắn. Nét hồn nhiên trên khuôn mặt xinh xắn ấy đã bay vụt đâu mất, nàng quỳ xuống một bên gối hắn, nhẹ lay chân hắn, khiến tâm tư hắn xáo trộn, động lòng, suýt chút nữa đã đầu hàng:
” Muội là nữ nhi, biết gì chuyện của đại ca chứ? Muội về đi. Ở đây không có chuyện của muội.”
” Đại ca muốn giấu muội đến bao giờ? Muội tuy tinh nghịch, thích bay nhảy khắp nơi, nhưng muội không ngốc, tâm trí không bay đi xa đến nỗi không biết chuyện gì đang xảy ra. Chúng ta đều là người phương Bắc. Gian nan lắm mới có ngày yên ổn như hôm nay. Đại ca hà cớ gì phân tranh với người. Quyền hành, tước vị, Trình gia như ngày hôm nay, còn gì cho đại ca phải nuối tiếc? Nghe lời muội, dừng tay lại, có được không?”
Trình Viễn chỉ hừ lạnh một tiếng, tâm trí sắc đá nhìn người bên cạnh, hắn nói:
” Muội sống trong sự bảo bọc quá êm đềm của Trình gia nên khiến muội không nỡ nhìn thấy những cuộc sóng gió, biển đổi sao dời. Cũng là lẽ thường. Vì chuyện đó nên đại ca vẫn không muốn muội nhìn thấy tất cả những điều đen tối đó. Đại ca hi vọng muội muội có thể gả vào một phu quân tốt, là người hiện giờ phải ở Phụng thư các kia chứ không phải ả Tú Lệ vương nọ. Ả ta mê hoặc hoàng đế, chiếm dụng binh quyền cùng tất cả sủng ái. Năm năm muội bên người, người cuối cùng vẫn không chọn muội đấy thôi. Muội hà cớ gì khóc thương cho người? Ta làm tất cả cũng vì muội, vì Trình gia, muội có hiểu không?”
” Muội không cần! Phụ mẫu chúng ta trên trời có linh thiêng nhất định sẽ ủng hộ muội. Yến hoàng không có ở đế đô, muội sẽ thay người bảo vệ người nhà Yến thị. Muội không cho phép huynh làm càn nữa.” Trình Nhã đã thôi vẻ bi thương như lúc nãy, thay vào đó là ánh mắt quật cường, kiên định. Nàng yêu Yến hoàng, nàng nguyện vì người bảo vệ những người mà chàng yêu quý nhất.
” Muội điên rồi! Trình Nhã, muội hãy tỉnh lại cho ta.” Trình Viễn gắt lên, hai tay lay mạnh bả vai của nàng, khiến nàng đau thốn một vùng da thịt chỗ ấy, nhưng ánh mắt kiên định kia vẫn không hề manh động, vẫn quật cường chống đối hắn. Trình Viễn thấy không thể khuyên bảo được nên sai người đến áp nàng về phòng:
” Nhốt quận chúa trong phòng, không có lệnh của ta thì không ai được để muội ấy bước ra ngoài một bước. Trái lời sẽ bị trừng trị thẳng tay.”
” Đại ca! Nếu huynh làm tổn hại đến một người nào của chàng, muội sẽ không bao giờ tha thứ cho huynh. Đại ca, huynh hãy nhớ đó.”
Hừ… đúng là hết thuốc chữa! Trình Viễn làu bầu một mình trong thư phòng.
Một lát sau thì hai người Phong Vân, Lôi Trấn vội vã đến, vẻ mặt vô cùng hớt hải, căng thẳng. Trình Viễn thấy thế càng thêm muộn phiền trong lòng:
” Chuyện gì nữa đây?”
” Bẩm soái công, khi các mạt tướng đến thì đụng độ với một toáng người khác, Hàn Lân đã bị những người đó dẫn đi. Mạt tướng bất tài. Xin tướng công trách phạt.”
Nói đoạn bọn họ quỳ rạp trên nền, đang định ngửa mặt lên nói vài điều nữa thì một cái tát như trời giáng xuống ngay bên má, cả hai đều thất kinh, đau điếng nhưng vẫn không dám nửa lời thống khổ. Trình Viễn khuôn mặt đỏ lừ, hai mắt hiện lên vài hằn sấm sét oanh tạc nảy lửa như muốn thiêu hủy tất cả:
” Chỉ là một hài tử các ngươi cũng xử lý không được? Trước kia là một nữ nhân và nhi tử cũng để trốn thoát, ta có thể du di. Nhưng nay chuyện này cũng không xong? Là tên nghiệt súc đó gặp may mắn hay do các ngươi bất tài? Mẹ kiếp! Giữ các ngươi bên cạnh chỉ như phế thải!”
” Tướng soái bớt giận, bớt giận!”
” Kẻ địch là người phương nào?”
” Bẩm, nhìn y phục trên người, đoán là … người của Phụng thư các.”
” Cái gì?!”
Xoảnggg! Tiếng ly tách trên bàn ào ào bắn đổ tung tóe trên nên nhà. Trình Viễn nghiến răng đến nghe ken két khiến hai người đang quỳ bên dưới phải lạnh thấu xương.
” Đã lâm vào bước đường này. Chi bằng chọn cách bước ra vẻ vang còn hơn làm con rùa rụt cổ, mặc người định đoạt.”
Phong Vân, Lôi Trấn nhất thời thất kinh, há miệng kinh hoảng hỏi lại:
” Ý người … chúng ta …”
” Phải! Đảo chính!”
” Có thể được sao? Nếu không may sẽ bị tru di cửu tộc. Tướng gia hãy suy nghĩ lại.”
Trình Viễn cười lạnh, ánh mắt sâu cay, hiểm độc, chậm rãi khép hờ đôi mắt, từ từ nói:
” Tất nhiên là được. Đế đô giờ nhưng cái lồng trống hoắc, quân đội cũng không. Yến hoàng đã đem hết số Hắc ưng quân đi viễn chinh, chỉ để lại quân đội trong tay ta ở lại để bảo vệ đế đô. Nếu ta đem quân đảo chính trong lúc này, há chẳng phải thời cơ ngàn năm có một hay sao? Cho dù ả họ Sở kia có dùng viện quân của các hầu vương lân cận hay Bắc Yến quân, tất cả đều không còn kịp nữa. Yến hoàng thì ở quá xa, không thể một sớm một chiều lập tức có mặt ở đây để cứu binh. Ngươi đoán xem, ông trời còn cho ta bao nhiêu lần cơ hội nữa đây?”
” Phải, tướng gia nói đúng. Là mạt tướng suy nghĩ nông cạn.”
” Hôm nay là ngày đại hôn của nữ tướng bên cạnh đương kim Hoàng hậu, ắt phòng bị sẽ lơ là, chi bằng nhân cơ hội này tấn công hoàng cung còn hơn ngồi đây đợi người Phụng thư các đến áp giải về Tử lý tự.” Bàng Thống hiến kế.
” Huy động tất cả quân lực, lập tức tiến cung. Ta xem ả còn chạy đi đâu được nữa đây!”
…
Tân lang, tân nương đã đến!
Một thái giám đứng ngay cửa điện Càn Khôn há to khẩu hình, âm thanh sang sảng vang động khắp chánh điện. Sau đó là tiếng khèn trống từng hồi vang lên rôm rả. Càn Khôn điện hôm nay được trang trí thêm nhiều nến đỏ rực, mùi hương nồng đượm lan tỏa trong không trung. Hai bên chánh điện được bày biện các cỗ mời, hoa quả, rượu lạt cùng các món ăn trứ danh thượng hạng thiết đãi quần thần vô cùng thịnh soạn.
Tân nương trong khôi hỷ phục vô cùng kiêu sa, khuôn mặt được che bởi lớp mạng mỏng, đôi môi đỏ mọng e ấp sau lớp vải khiến người người động lòng ngưỡng mộ. Bộ lễ phục của tân lang tân nương được làm từ các loại tơ tằm trứ danh của Bắc Yến, dùng những sợi tơ đầu tiên mềm mại nhất và tinh nguyên nhất của tằm trong tháng ba nhả ra để dệt thành bộ hỷ phục mềm tựa như lông hồng, nhẹ nhàng quyến rũ có tựa như không. Mũ tân nương được cẩn vô số hạt pha lê ngũ sắc đẹp mắt, dưới ánh nắng chói chang bên ngoài buông xuống, vắt ngang qua thành điện Càn Khôn, ánh lên muôn vẻ lấp lánh đến chói mắt người xem hai bên sảnh đại điện. Ngoài ra hai bên ống tai áo và hài cũng được cẩn vào các hạt ngọc bích làm tăng thêm vẻ lộng lẫy đến kiêu sa của tân nương tử. Từ xa nhìn qua, tân nương tử như một khối hoa hồng trong suốt lấp lánh trong ánh nắng không quá gắt của ngày chớm thu, vừa mềm mại, vừa dịu dàng, vừa hoa lệ vô ngần.
Tân lang nở nụ cười xuân triền miên từ lúc bước vào chánh điện. Quầng trán cao ráo, đôi mắt tinh anh, khuôn mặt tuấn tú hơn người, đúng là một bậc trai tài gái sắc, trời đất khéo tác hợp mà thành.
Mậu gia quả là có phúc. Tân nương đúng là tài hoa đều có. Vài viên quan bên dưới trầm trồ thán phục. Có người thì xuýt xoa khen ngợi không dứt. Sở Kiều từ trên cao nhìn xuống không khỏi hạnh phúc và mãn nguyện. Nàng rút cuộc cũng đã đợi đến ngày muội ấy được gả cho phu quân tốt, thấy bất giác lòng lâng lâng, nhớ đến hôm nàng và YếnTuân thành hôn. Cảm giác của nữ nhân lần đầu khoác lên mình bộ hỷ phục vừa sung sướng, vừa ngập tràn cảm xúc lẫn lộn. Là từ đây bọn họ sẽ không chỉ sống và suy nghĩ chỉ riêng bản thân mình như trước nữa, phàm làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho đại cục, không thể dễ dàng kích động, nói buông là buông, bỏ là bỏ. Suy cho cùng nữ nhân thời đại này hay kiếp trước của nàng cũng vậy. Đã là nữ nhân thì dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ vẫn giữ bản chất mềm yếu và hi sinh hết lòng vì gia đình, mái ấm nhỏ của mình. Cũng như nàng vậy, nếu là như trước kia, cái ngày Yến Tuân bước vào Thanh Ngân điện ấy thì nàng đã đùng đùng đến đó đòi giết chết nữ nhân ấy ngay tức khắc hay thậm chí phế truất Yến Tuân không chừng. Như năm xưa nàng đã từng nói với Lý Sách:
” Nếu một ngày Yến Tuân bỗng nhiên thấu đáo, nạp thêm phi tần mỹ nữ, ức hiếp nàng. Kiều Kiều nàng có thể đến Biện Đường. Ta có thể chịu thiệt cho nàng chỗ tá túc qua ngày.”
” Sẽ không bao giờ có ngày đó … Nếu như có đi nữa, ta sẽ giết hết tất cả nữ nhân đó, rồi phế truất huynh ấy, chiếm đoạt toàn bộ tài sản của huynh ấy, mới thật hả dạ.”
Rất tiếc, đó là những năm tuổi trẻ nông nổi, lời nói ấy chưa qua tháng năm tôi rèn nên dễ bộc phát. Năm tháng qua đi sẽ làm ý chí con người thêm ngoan cường, giỏi chịu đựng và sức bền bỉ càng cao hơn. Nàng sẽ không làm gì tổn thất đến Yến Tuân, nhưng sự phản bội kia thì không thể nào chấp nhận được. Vẫn là hai người không thể cùng ở trong tổ ấm Oanh ca điện đó mãi được. Rời Sở Thành, trở về Bắc Yến. Nơi đó mới thật sự là nhà của nàng, là quê hương luôn chờ đợi nàng trở về.
” Nhạn Bình, xin lỗi muội, hôm nay muội được hứa gả vào danh môn ở đế đô rồi, khó có thể cùng ta trở về Bắc Yến được nữa. Đành phải phụ bạc tấm lòng của muội mất rồi. Xin lỗi.”
” Nương nương!” ” Tân lang tân nương đang quỳ bên dưới chờ người đón nhận lễ bái và ban rượu mừng.” Tiếng thái giám theo hầu nàng bỗng rỉ vào bên tai, khiến nàng trấn tĩnh lại sau một hồi nghĩ ngợi.
” Ừ. Ta biết rồi.”
” Tân lang, tân nương dâng rượu lên quốc mẫu Đại Yến.” Quan lễ nghi đứng gần đó tung hô các nghi thức cho đôi tân giai nhân bên dưới. Lần lượt nữ quan hai bên tả hữu bước đến đưa cho mỗi người một ly rượu bạch ngọc được trạm khắc tinh tế. Tân lang dịu dàng đỡ tay tân nương quỳ xuống bên cạnh mình, sau đó cả hai dùng hết tất cả sự kính cẩn thuần chất nhất dâng rượu mừng lên:
” Chúng thần đội ơn Hoàng đế bệ hạ đã ban hôn ước cũng như cảm kích bất tận trước sự quan tâm và chiếu cố của nương nương. Xin người hãy nhận của phu thê thần ly rượu hỷ như một lời tri ân sâu sắc. Nguyện sẽ vì Đại Yến cúc cung tận tụy, tận trung báo quốc.”
Đại Yến mãi trường tồn! Yến hoàng anh minh. Hoàng hậu nhân đức!
Bá quan văn võ hai bên đồng loạt tung hô khiến cho không khí buổi ban hôn vô cùng long trọng và náo nhiệt. Sở Kiều bước đến đón rượu mừng của đôi tân nhân, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ, nàng nói:
” Mậu khanh, ta thật không nỡ rời xa vị muội muội này. Nàng là người tài đức vẹn toàn, thông minh mẫn cán. Là cánh tay đắc lực của bổn cung. Nay vì chuyện trăm năm đại sự của nàng nên đành chịu thiệt, bổn cung sẽ trao nàng cho khanh. Mong khanh từ nay đừng để phụ tấm lòng hoàng ân, yêu thương và chăm sóc nàng. Một lòng một dạ.”
Đoạn Sở Kiều bước xuống bậc tam cấp, đến bên cạnh Nhạn Bình, cầm lấy tay nàng đặt vào tay của tân lang, trìu mến ân tình nhìn hai người:
” Bổn cung chúc hai khanh bách niên giai ngẫu, vĩnh kết đồng tâm.”
Sóng mắt Nhạn Bình đã mấp mé những giọt nước từ lúc nào, bây giờ không kiềm chế được bỗng dưng tuôn ào xuống dưới, vươn đến mép càm nàng thì bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hoàng hậu đã kịp chặn lại, nàng khẽ vuốt ve chỗ ấy rồi lau những giọt lệ kia, chỉ nghe ngữ khí vô cùng ấm áp yêu thương phả bên vai nàng thì thầm:
” Muội đó lớn rồi, đã xuất giá mà còn mè nheo như thế. Ta thật mất mặt!”