Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 202 – Bên Bờ Hàm Thủy
Đại Yến. Càn Khôn điện.
Quan Tuần sử Tề Châu bước lên thỉnh tấu:
” Bẩm nương nương, trên đường thần hồi kinh thì Tề Châu bỗng dưng phát dịch bệnh, nguy cơ hoành hành vô cùng nhanh chóng, nhất thời đã tràn đến hai thủ phủ làTề Châu và Kiến Nam. Kính mong đế đô ra tay cứu trợ. Dân chúng nơi đó vô cùng cảm kích hoàng ân.”
Ô Tể tướng có chút kinh ngạc, thoáng trầm ngâm hỏi: ” Có biết bắt đầu từ đâu không?”
” Thỉnh tướng quốc, mọi chuyện bắt đầu từ chiến sự Giang Nam, dân chúng di tản đổ về Đường Kinh và biên giới Đại Yến với Biện Đường, trong số đó có người bị bệnh dịch, nên vô tình mang mầm bệnh tràn vào nước ta. Phụ mẫu địa phương nhất thời không chặt chẽ nên mới để bệnh dịch hoành hành nhanh như vậy. Cũng do thần thiếu sót. Xin thỉnh tội với nương nương.”
” Đã gọi là bệnh dịch ắt lây lan phạm vi không nhỏ. Nhưng để tràn vào cả vùng rộng lớn của hai thủ phủ, tội khanh đáng trách lắm. Bổn cung phạt của khanh bổng lộc một năm, sung vào quốc khô dùng để cứu trợ người bị dịch bệnh nơi đó. Khanh có cam lòng?” Sở Kiều buông ánh mắt kiên định nhìn vị Tuần sử Tề Châu bên dưới.
” Thần tuân mệnh. Không một lời oán thán.”
” Tốt!” Nói đoạn nàng nhìn một lượt các quan viên bên dưới đứng chật cả hoàng triều, nói:
“Vậy có ái khanh nào tình nguyện dẫn đoàn cứu trợ và quân y đến Tề Châu và Kiến Nam?”
Từ hàng ngũ quan nhất phẩm bỗng bước ra một vị quan, đầu đội mũ đỏ có ấn ký Đại Yến trước trán, mặt hoa da phấn, đôi mắt tinh anh, nàng nói:
” Bẩm nương nương, thần là Nhạn Bình, Cục trưởng cục nghiên cứu đế quốc, xin tình nguyện phân ưu cùng người.”
Sở Kiều nhìn người muội muội của mình, khóe môi khẽ nở nụ cười hài lòng và hãnh diện:
” Nhạn Bình, ái khanh vì quốc gia tận tụy cống hiến. Bổn cung rất hài lòng. Nhưng ngày hôn sự của khanh không còn bao lâu nữa. Bổn cung không đành lòng để ái khanh chịu ủy khuất. Nên tìm người khác vẫn tốt hơn.”
” Vậy thần xin tiến cử một người, đó là Lạc Anh, cục trưởng cục y phòng, người ấy là một người vô cùng tinh thông y thuật, yêu dân như con, ắt hẳn sẽ khống chế dịch bệnh dễ dàng. Xin nương nương cân nhắc.”
” Được, bổn cung chuẩn tấu.” ” Dịch bệnh lần này xuất phát từ Biện Đường, trị bệnh phải trị tận gốc. Bổn cung thiết nghĩ chuyến đi lần này một mặt dừng ở hai thủ phủ của đế quốc, mặt khác tách một đoàn người tiến thẳng đến Đường Kinh, giúp dân chúng nơi đó trị dịch bệnh. Tuy đó không phải là con dân của đế quốc, nhưng chiến sự nơi đó khá khốc liệt, bọn họ không có nhiều thời gian điều động người để phòng bệnh hay chữa bệnh kịp lúc này. Nếu Yến hoàng đã chịu xuất chinh hỗ trợ thì việc chúng ta phái đoàn quân y đến phụ trách hậu phương cũng không ngoài sự mong đợi của người. Các khanh thấy thế nào?” Sở Kiều nói.
Bên dưới mọi người trở nên xôn xao hẳn ra, lời bàn tán, xì xầm cùng nhiều thái độ khác nhau khiến cục diện hoàng triều thập phần màu sắc.
Từ ngàn xưa đến nay, chỉ nghe nói việc mang quân đi công chiếm thành trì hay viện trợ quân nhân cho nước khác thì có, làm gì có chuyện chữa dịch bệnh đến tận nước khác, mục đích là để phòng bệnh dịch phát tác trở lại nước mình? Như vậy há chẳng phải đem quân kho nước nhà đi nuôi dân chúng nước bạn? Quả là một chuyện nực cười! Là bọn họ đang nghĩ nàng hồ đồ, chế giễu sự ngông cuồng tác quái của nàng.
Tất nhiên số người đồng quan điểm của nàng chiếm không nhỏ trong đám đông bên dưới. Nước bạn gặp loạn chiến, Yến hoàng mang quân đến viện trợ đã là ân điển cho bọn họ, há còn mang cả thuốc men đến lo chuyện hậu phương? Nhưng bọn họ đâu biết rằng chính bản thân Yến hoàng đang ở sâu trong lãnh thổ Biện Đường, nhỡ xui khiến năm mươi vạn đại quân hoàng triều bị dịch bệnh, há chẳng phải tổn thất lớn của Đại Yến. Điều đó còn chưa tính đến chuyện Yến hoàng lỡ không may nhiễm bệnh, tội tày đình đó ai sẽ chống đỡ được đây?
Tất nhiên suy nghĩ sâu sa, tâm cơ trong đó vô cùng to lớn. Biện Đường và Đại Yến giờ đây như đứng cùng một sợi dây. Mà con át chủ bài kia chính là Yến hoàng. Người phải bình an thì cả đại lục này mới yên ổn. Người là linh hồn thống trị sự bình yên khắp nơi ở lãnh thổ Tây Mông.
Quan Đốc phủ sứ đứng ra viện lý:
” Bẩm nương nương, thần thiết nghĩ chúng ta chỉ cần đóng cửa khẩu Tề Châu chặn sự ra vào của dân tị nạn. Chẳng những hoàn tất việc chữa trị bệnh dịch mà còn khống chế sự lây lan trở lại của mầm dịch. Vẫn là không nên dùng tiền của quốc khố trưng dụng vào Biện Đường. Xin người minh xét.”
” Vậy nếu chẳng may năm mươi vạn đại quân của chúng ta bị nhiễm bệnh dịch? Hiện giờ họ đang ở sâu trong lãnh thổ Biện Đường, há chẳng phải còn tổn thất lớn hơn sao? Ta thiết nghĩ lời của nương nương không sai, vô cùng thấu đáo.” Ổ Tể tướng trần tình phản bác lại.
Hà Thụy Nghiêm cũng không thể im lặng, vội vàng bước đến phụ họa: ” Thần cũng cho rằng lời của nương nương rất thấu đáo, suy nghĩ sâu xa cho đại cục hoàng triều. Thần nguyện sức cống hiến cùng đoàn quân y đến Biện Đường .”
Sở Kiều giãn nở đôi mày liễu, thoáng nhẹ nhõm trong lòng, ra chiều rất vui vẻ:
” Hà ái khanh, bổn cung ghi nhận tấm lòng trung của khanh, nhưng người đã tuổi cao, sức yếu, không thể đi ngàn dặm xa xôi đến biên cương. Bổn cung không muốn ép khanh vào chuyện này.”
Ngay sau đó là đồng loạt tiếng tung hô bên dưới, hầu hết đều tán thành trước lời trần tình của Ô Tể tướng lúc nãy.
” Chúng thần nguyện sức vì Đại Yến, mong nương nương trưng dụng!”
Vị quan lại lúc nãy đứng ra phản đối cũng dập đầu tung hô: ” Thần ngu muội, suy nghĩ hạn hẹp. Xin nương nương trách tội.”
Sở Kiều nhẹ nhàng di chuyển thân thể nặng nề của mình bước ra khỏi phụng ỷ. Cái thai đã năm tháng tuổi nên nàng cảm thấy hơi chật vật trong lúc di chuyển một chút. Nhưng buổi thượng triều hôm nay tâm trạng nàng khá thoải mái, vui vẻ. Rút cuộc sau một thời gian bọn họ cũng đã chịu tiếp nhận nàng là một trong hai vị chủ nhân thật sự của Đại Yến. Sự hân hoan này đúng là khó tả bằng lời!
” Ái khanh đứng lên đi. Không biết không có tội. Hiếm khi thấy các khanh đồng lòng như vậy. Tất cả đều muốn tiến cử mình. Bổn cung rất vui và cũng khó xử. Thôi vậy Ô Tể tướng là người thấu đáo triều cục, hãy chọn trong số đó giúp bổn cung một người vậy.”
Ô Đạo Nhai định bước ra nhìn một lượt các triều thần rồi quay lại thượng tấu thì thấy một nam nhân trong bộ lục bào, đầu đội mũ soái binh bước ra nói:
” Bẩm nương nương, thưa Tướng quốc công, có thể để thần tiến cử một người không? Bảo đảm chuyến đi lần này mã đáo thành công. ”
” Trình nguyên soái cứ nói.” Ô Đạo Nhai nhượng lời để Trình Viễn tiến cử người.
“Người này đã từng đi sứ đến Biện Đường nên cục diện bên đó khá tinh thông. Người đó chính là Đô úy Mã Chiêu Phong.”
” Ô Tể tướng thấy thế nào?” Sở Kiều hỏi ý tứ Ô Đạo Nhai, nàng biết người do hắn tiến cử một chút đối với nàng cũng không vui vẻ gì.
” Không tồi. Thần nghĩ cứ theo sự tiến cử của Trình nguyên soái vậy.” Ô Đạo Nhai nói.
” Được. Vậy bổn cung sắc phong Mã Chiêu Phong làm Tiết độ sứ đoàn quân y đến lần lượt Tề Châu, Kiến Nam, Biện Đường khắc phục dịch bệnh phát tác. Lạc Anh làm phó sứ, quân y chủ lực, chịu trách nhiệm cứu trợ Tề Châu, Kiến Nam. Ngày kia lập tức lên đường.”
Nương nương thánh minh! Hoàng hậu nhân đức!
Chúng quan thần hoàng triều đồng loạt quỳ rạp dưới đại điện, tung hô sự uy nghiêm của nàng. Sở Kiều khẽ phẩy tay áo, tấm áo bào hoàng hậu đương triều với vạt áo hai bên dài rũ xuống phía sau tôn lên nét cao quý, vô cùng đĩnh đạc của nàng. Sở Kiều bước chậm rãi rời Càn Khôn điện, sắc mặt vô cùng kiên định và tinh anh.
Bãi triều!
Tiếng hô the thé của viên thái giám nọ văng vẳng sau lưng. Một cơn gió nhẹ thoảng qua làm tung vạt áo dài bên hông Sở Kiều trôi dạt về phía sau, mái tóc mai buông nhẹ lòa xòa trước trán, thần thái có chút đăm chiêu cùng vẻ phiền muộn, Sở Kiều chầm chậm thả mình xuống bậc tam cấp đi về phía kiệu loan phụng lộng lẫy đang chờ đón mình phía trước.
Người đã đi được gần một tháng. Yến Tuân, chàng vẫn bình an chứ? Ta nhớ chàng, rất nhiều và rất nhiều nữa là khác!
….
Biện Đường. Sông Hàm Thủy.
Nam nhân trong quân bào sẫm màu đứng trên mỏm đất nhô cao, áo choàng bay phất phới, đôi mày kiếm sắc bén chợt châu lại giữa mi tâm, cẩn thận buông khẩu lệnh lạnh lùng:
” Bắn!”
Ào. Ào. Ào. Tiễn bay tới tấp băng qua miền sông nước rộng lớn trước mặt. Bờ phía Tây sông Hàm Thủy đen chật kín kỵ quân màu lục bào. Từng tốp tên được phóng vụt lên, xé toạt ngang bầu trời trong vắt, nhắm hướng các chiến thuyền lớn đang trôi về bờ Tây. Bầu không khí lâu lâu lại rùng lên tiếng ngựa hí vang trời, trống đánh cổ vũ nghĩa khí inh ỏi. Chiến quân của Cảnh Hành đế hừng hực sắc khí ban nãy, nhưng sau khi nghe quân tình báo về bẩm lại đoàn người vượt sông trước mặt là vua sư tử Đại Yến liền thoáng rùng mình thất kinh. Cảnh Hành đế hiểu được nỗi sợ mông lung trong mắt tướng sỹ nên vụt ngựa tung người chạy lên phía bờ đất nhô cao, ngạo nghễ cất cao giọng trấn an lòng tướng sỹ:
” Hỡi các chiến sỹ Đại Đường. Chúng ta khởi chiến là để tiêu diệt hôn quân vô đạo. Là cuộc chiến vì sứ mệnh quốc gia, tạo lại một Đại Đường đúng nghĩa. Cho dù kẻ địch trước mắt là ai, cũng không hề run sợ. Vì một Đại Đường phồn vinh, quả cảm hy sinh, một lòng báo quốc!”
” Quả cảm hy sinh! Một lòng báo quốc! Đại Đường muôn năm! Muôn năm!”
” Thề quyết chiến! Quyết chiến!”
” Bắn!” Tiếng tên vụt vội vã lên nóc thuyền quân Yến đang đi tới, một số cắm xuyên người các quân lính đang đứng xung quanh thuyền, một số khác xuyên thẳng vào bên trong, số khác bắn gãy cờ hiệu Yến thị đen tuyền trên nóc cột cờ cao chót vót. Từng người quanh thuyền binh rơi xuống, nhưng người bên trong tuyệt nhiên không thấy đâu hết, không một ai chạy ra, tiếng ú ớ hay la hét cũng chẳng thấy đâu! Một dự cảm không lành.! Cảnh Hành đế lòng thấy vô cùng bất an.
…
” Báooo! Chúng ta mắc bẫy rồi! Trên thuyền hoàn toàn không có một bóng người! Tất cả chỉ là hình nhân.”
” Báoooo! Quân Yến tấn công chúng ta ở cảng Hàm Vận! Tình thế vô cùng nguy bách. Xin bệ hạ định đoạt!”
” Báoooo! Thủy quân của vua sư tử lội dưới nước đến trước, ẩn mình trà trộn vào quân ta, đã đốt sạch kho lương thực! Không còn một chút sót lại. Khắp nơi toàn là lửa cháy. Bệ hạ chúng ta phải rút lui nhanh.”
” Báoooo….” ….
Cảnh Hành đế hai mắt đỏ rực, sắc mặt vô cùng khó coi, sự tức giận cùng thất kinh làm cho môi hắn chợt hóa tím tái, gằn những tiếng vô cùng căm phẫn trong không trung: ” Rút!”
…
” Đuổi theo!”
” Không cần đâu. Hạ trại tại đây đi.”
Mục Thanh tiến lên định bảo đoàn kỵ binh đang dẫn đầu đuổi theo phiến quân thì chợt nghe phía sau có tiếng trầm thấp của nam nhân trong hắc bào đen tuyền gọi lại mới chợt nhớ ra chuyện hệ trọng bọn họ cần hiện giờ là củng cố lực lượng, dưỡng sức trước vài ngày, sau đó mới là chuỗi ngày dài truy binh, công thành triền miên đám quân phản loạn kia.
Mày kiếm sắc dài đến tận mang tai, ánh mắt vô cùng kiên định, Yến hoàng chậm rãi nhìn chúng tướng sỹ một lượt mới nói:
” Phiến quân nhất định chạy về hai thành gần nhất là Nam Vương và An Tức. Nhưng với số lượng quân binh lớn như vậy chỉ e có mỗi Nam Vương là có thể dung nạp được chúng. Ngược lại, Nam Vương tuy lớn nhưng thủ thành thế yếu nên công thành vẫn dễ hơn nhiều các thành trì khác. Nếu ta đoán không lầm thì …”
” Ý bệ hạ đang nghĩ có thể phiến quân sẽ chạy về Phí Thành?” Hữu phó tướng quân, Bàng Thống lên tiếng.
” Đúng! Đúng! Ta cũng đang nghĩ đến chuyện này.” Tướng quân Tiên phong tên Thiên Phong không giấu nỗi hân hoan chợt reo lên.
Yến hoàng khẽ nhếch nụ cười nhạt nơi khóe môi, khuôn mặt tuấn tú tỏa ra khí tức lành lạnh kiên định và chắc chắn:
” Không sai, chính là Phí Thành. Nếu bọn chúng quyết định dâng Nam Vương và An Tức cho Đại Yến, chúng ta há để chúng phí tâm tổn sức. Ba ngày nữa thì công thành vậy.”
” Chúng thần tuân lệnh! Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế.”
” Được rồi, các khanh về nghỉ ngơi đi.” Yến Tuân khoát tay cho bọn họ rời đi.
Trời vừa sập tối thì A Tinh đến lều trướng của Yến hoàng, hắn biết người đang trông đợi tin từ nơi ấy, mà bản thân hắn cũng không khỏi lo âu. Phải, đế đô và người trong Phụng thư các kia luôn khiến Yến hoàng lo lắng khôn nguôi. Nhìn thấy chủ tử như vậy, hắn cũng không nỡ lòng chần chừ một phút giây nào. Vừa nhận mật thư từ đế đô chuyển đến, liền vội vã chạy ngay đến trình báo cho Yến hoàng, đến giầy không kịp xỏ trọn hai chân.
Thấy A Tinh bước vào, một tay cầm mật thư có ấn ký hoàng triều Đại Yến, tay kia thì cầm chiếc giầy của mình, bộ dạng hớt ha hớt hải, vô cùng nóng vội. Yến Tuân không nén nổi sự buồn cười liền nói: ” Phiến quân đột nhiên trở lại đột nhập thẳng vào lều ngươi à?”
A Tinh bấy giờ mới ngó xuống bộ dáng mình lúc này, chợt thấy vô cùng thất thố nên xấu hổ bội phần, vội vã thỉnh tội với vị trước mặt.
” A Tinh phạm tội khi quân, xin bệ hạ bớt giận. Vì có mật thư từ Phụng thư các truyền đến nên thần vội vã đến ngay, chỉ sợ chậm trễ khiến người lo âu.”
A Tinh vội bước đến hai tay kính cẩn dâng lên, len lén nhìn nét mặt Yến hoàng lúc bấy giờ, mới thấy thần thái người bỗng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều trong mấy ngày qua. Khí tức bức người dường như vơi đi đến tám chín phần, thay vào đó là sự mừng rỡ thoáng động trong đáy mắt sâu thẳm kia.
Yến Tuân cẩn thận mở mật thư ra xem, dòng chữ vô cùng quen thuộc, nét mạnh, yếu tách bạch, kèm theo hương thơm hoa lài nhàn nhạt, khiến bao hình ảnh yêu thương nơi hoàng triều chợt ùa đến, hình dáng ấy, nụ cười ấy cùng đôi mắt trong veo nhìn chàng, cứ như năm tháng chưa từng xa cách, khoảng cách địa lý từ Biện Đường đến Đại Hạ chỉ bằng nửa cánh tay người, vừa giơ tay về phía trước là có thể chạm được vào da thịt nàng, khẽ khàng đặt bàn tay thô ráp sương gió kia lên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy … thân ảnh phía trước lúc ẩn lúc hiện, cứ thế làm điên đảo tâm trí Yến Tuân, khiến chàng vui sướng, mừng rỡ khôn xiết.
Mọi thứ bỗng chốc vỡ vụn bởi những gì được ghi trong ấy.
Chỉ trọn vẹn hai chữ: Bình an!
A Tinh bỗng nhiên thấy nụ cười gió xuân trên mặt Yến hoàng chợt tắt liệm chỉ sau đó ít lâu, thay vào đó là sự ảo não cùng muộn phiền, hắn hoang mang vô cùng, không rõ là chuyện gì khiến người thay đổi chóng vánh như vậy, liền nôn nóng hỏi:
” Phải chăng đế đô … hoàng hậu … có chuyện?”
” Đều không phải! Rõ là ta đi chiến trận xa như vậy, một chút hỏi thăm nhiều hơn cũng không có. Chỉ vỏn vẹn hai từ ” Bình an.”. Rõ là vẫn còn giận trẫm. Trẫm cứ nghĩ người hiểu rõ trẫm nhất trên đời này là nàng ấy. Nhưng đôi lúc cảm thấy là do nàng cố tình không hiểu hay thật sự không hiểu hết trẫm đây? Ngươi thấy có phải không?”
” Thần … thần nghĩ là … nương nương …” A Tinh ấp úng mãi một hồi cũng không nói rõ ràng ý trong đầu khiến Yến Tuân thêm phiền muộn, liền gắt lên:
” Trẫm hỏi khanh cũng như không vậy. Nếu khanh có thể trả lời trẫm được thì đã thành gia lập thất từ lâu rồi. Lần này xong chiến sự, trẫm nhất định phải tìm một cô nương gả vào nhà khanh. À không, khanh đã có người trong lòng hay chưa? Vì trẫm không muốn làm khanh lỡ dỡ chuyện chung thân đại sự.”
A Tinh ngập ngừng xấu hổ một hồi mới dám nói thật: ” Bẩm, thần đã có người trong lòng.”
” Là cô nương nhà nào? Nếu có thể được, trẫm sẽ tác hợp cho hai người.”
” Dạ, chính là … là Nhạn Cục trưởng cục nghiên cứu, Nhạn Bình.”
Yến Tuân chợt phá lên cười, hóa ra cái tên A Tinh cục mịch, chất phác này lại phải lòng nữ nhân dưới trướng A Sở. Chủ tử đều thành đôi nên tướng sỹ theo bên mình cũng có mối duyên cảm mến ngầm với nhau, duy chỉ có đều …” Là nàng ấy đã có hôn ước. Ta e không thể giúp được khanh rồi.”
” Thần … thần biết chuyện đó, nên đã thôi ôm hi vọng. Chỉ mong nàng ấy hạnh phúc, là thần đã mãn nguyện.”
” Khanh chưa từng thổ lộ tâm ý với nàng?” Yến Tuân gặng hỏi tiếp.
” Chưa từng bao giờ.” A Tinh giấu nhẹm đôi mắt xấu hổ, yếu đuối gục đầu xuống để tránh cái nhìn chăm chú của Yến hoàng, nhưng mặt hắn đỏ, hai mang tai của hắn càng nồng đậm màu hơn.
” Thế thì khanh đã lỡ mất cơ hội rồi. A Tinh khi yêu thương một ai đó, khanh không nên chần chờ việc thổ lộ với nàng. Vì hoa càng thơm, càng thanh khiết thì càng có nhiều người muốn hái … đừng giống như trẫm, những năm tháng ấy …”
Những lời nói sau cùng mỗi lúc càng trầm thấp, mà bên ngoài tiếng khèn của ai đó chợt ngân nga khiến âm thanh người đối diện không rõ ràng như lúc đầu. A Tinh chăm chú lắng nghe, cố gắng thấu hiểu những lời sau đó nhưng đều không thể nào nghe rõ hơn nên đành tiếp tục cúi đầu chờ đợi. Một lát sau Yến hoàng bảo hắn cho người đến sắp dọn màng trướng nghỉ ngơi thì A Tinh mới miễn cưỡng, tiếc nuối lui xuống.
Màn đêm mùa thu buông xuống một màu đen tuyền, phía trên đỉnh lều nơi có ngọn cờ Yến thị tung bay nhẹ trong sương đêm là một vầng sáng dịu nhẹ trôi lơ lửng giữa bầu trời, từng khóm trúc đung đưa, lướt va chạm qua kẽ lá tạo nên âm thanh xào xạt êm ả. Tiếng khèn trong đêm thanh vắng càng thêm trong trẻo và trôi xa. Đại Hạ, hoàng triều, đế đô, Oanh ca điện … tẩm cung Yến thị, nữ nhân có mái tóc đen tuyền vắt vẻo trên bờ vai thon thả, thân hình nhỏ nhắn mềm mại khiến nam nhân ấy lưu luyến mãi, ánh mắt nàng, nụ cười dịu dàng mơn trớn của nàng khiến tim hắn ấm áp, êm đềm, không vướng bận, không chiến tranh, không chết chóc. Ở nơi ấy chỉ có nàng với hắn, đôi tay quấn quýt nhau không rời. Từng tiếng động khẽ khi da thịt chạm vào nhau, âm thanh ấy một nhỏ dần, nhỏ dần, sau cùng là một màu đen tĩnh mịch …