Sói Bắc Yến

Chương 185 - Trọng Thần


Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 185 – Trọng Thần

Phủ tướng soái.
Trình Viễn một mặt sắc đỏ bước vào trướng khách, theo sau là các tướng lĩnh thuộc hạ Vân Phong, Lôi Trấn, Hàn Thuyết cùng nhiều viên quan đại thần triều đình khác.
” Không ngờ Yến hoàng lại dùng kế sách đánh phủ đầu để chúng ta không kịp trở tay như thế. Tú Lệ Vương cứ ngỡ nàng ta trở thành Hoàng hậu sẽ giao lại binh quyền Bắc Yến về đế đô. Nào ngờ chỉ sau một buổi lễ tấn phong nàng ta vừa có được hoàng vị cao ngất mà binh quyền cùng thế lực lại bành trướng mạnh ở Sở Thành này. Ta thật không nuốt nổi cơn giận.” Trình Viễn vừa uống ngụm trà vừa vỗ mạnh lên bàn, hằn học nói với phe cánh của mình.
Hàn Thuyết cũng bức xúc nói vào:
” Tình thế lúc ấy nếu chúng ta một người lên tiếng phản đối tại khán đài, thì ắt có con đường chết. Yến hoàng rõ ràng muốn giữ kín chuyện sắc phong kia nên tương kế tựu kế việc Tú Lệ Vương muốn trả binh quyền khiến chúng ta ai cũng không đề phòng. Cuối cùng đã trở tay không kịp. ”
” Yến hoàng xưa nay luôn là người thâm trầm sâu sắc, khó đoán được ý tứ Hoàng mệnh. Xem ra chúng ta nên đề phòng mọi chuyện trước mắt vẫn là tốt nhất.” Người vừa nói là quan Lại bộ thượng thư, Tào Lam.
Trình Viễn như nhớ ra chuyện gì liền ngưng cốc trà trong tay, quay qua hỏi Vân Phong tướng quân:
” Chuyện thương hội thuốc các ngươi đã xử lý suôn sẻ chưa? ”
” Bẩm tướng soái, mạt tướng đã thông báo người của chúng ta truyền lại cho Hội trưởng nơi đó, bảo giữ giá kém hơn một chút để qua mặt quận chúa một thời gian. Đồng thời cũng liên hệ với các thương nhân ở đế đô tạm thời án binh bất động. Người ở cung Long Phụng nếu rà được manh mối chỗ Bắc Yến cũng sẽ lần về đế đô, khi đó chúng ta ắt khó thoát tội liên can.”
” Ừ. Tốt lắm. Tạm thời như vậy trước đã.” Trình Viễn vầng trán suy tư nhìn khoảng không trống trước mặt. Có lẽ khoảng thời gian sắp tới của hắn sẽ không còn yên ổn như trước đây. Khi Yến hoàng mất ký ức về người ở Phụng thư các, người rất tín nhiệm hắn. Bây giờ đã khác năm năm trước, thế cục xoay chuyển, hắn bị kèm giữa hai con hổ nên khó tránh mình sẽ bị cắn xé đến chảy máu, thương vong, đành tìm cho mình một đường lui sau này. Nhưng, một ý tưởng táo bạo chợt lóe trong đầu khiến hắn bỗng chốc vui vẻ trở lại. Được, hãy đợi đấy. Hắn thì thầm trong lòng.

Mấy ngày sau.
Trên lối đi lớn dẫn đến hành cung các phi tần trú ngụ, một cô nương vóc dáng mỹ lệ, thần thái vô cùng phóng khoáng, có chút cao ngạo của tiểu thơ gia môn quý phiệt, nàng kéo tay một tiểu thái giám lại, chỉ về hướng đám đông đoàn người đang lũ lượt kéo đến cổng hành cung:
” Ê, bọn người đó tại sao đều rời khỏi đây hết vậy?”

Tiểu thái giám rụt rè giọng the thé khổ sở trả lời người đối diện:
” Quận chúa người không biết đó thôi, sau lễ đăng quang, người ở Phụng thư các tuyên bố cắt giảm quốc khố, hậu cung cần phải noi theo học hỏi nên đã cho tất cả hơn ba ngàn cung nhân cùng tài nhân, tú nữ trở lại quê nhà. Sau đó người cho xây dựng các hội nghiên cứu gì đó, nghe rất mới lạ ở phía tây hành cung. Cho nên công việc của thái giám bọn ta lúc trước vô cùng an nhàn, vì hậu cung chưa có chủ tử thật sự kể từ ngày cố hoàng hậu qua đời. Bây giờ thì khác rồi, chúng ta bận tất bật tối ngày. Haiz. ”
Cô nương nghe thế thì bĩu môi, nheo mắt một chút ra chiều chắc có lẽ người Phụng thư các muốn giương oai ở đế đô nên mới thế:
” Không ngờ chỉ một thời gian ngắn ta ra ngoài du ngoạn khi trở lại đế đô lại có sự thay đổi lớn như thế. Yến hoàng giờ lại có thêm một Vương hậu mới. Chả trách, ta đã đến chậm một bước rồi. ”
” Không nói nhiều với quận chúa nữa, nô tài xin cáo lui.”
” Ừ.”
Vóc dáng nhỏ nhắn kia lách nhẹ người lên các hành lang rộng và dài, vừa đi vừa nhảy chân sáo, cuối cùng cũng đến được nơi mà cô hay lui đến ở hoàng cung này, chính là Long thư các.
” Trình Nhã, Thái Bình quận chúa kiến giá, Yến hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Yến Tuân đang mãi mê duyệt công văn trên áng thư nên không để ý bước chân người mới vào. Mà vị quận chúa kia cũng không cho bọn thái giám vào bẩm báo vì muốn tạo bất ngờ cho người bên trong.
” Về rồi à? Trẫm cứ tưởng muội đi du ngoạn còn lâu hơn thời gian trẫm ở Bắc Yến nữa chứ?”
Trình Nhã phấn khởi chạy lên trước áng thư nhìn ngắm Yến hoàng, dường như đã lâu bọn họ không chạm mặt nhau trong khoảng cách gần như thế, bất giác có sự nhớ nhung khôn xiết.
” Ngày trước muội cứ một mực muốn theo người đến phương Bắc, nhưng trăm ngàn lần người cũng từ chối muội. Nên chỉ còn cách phiêu bạt giang hồ cho thỏa sự khắc khoải còn hơn cứ ở mãi ở Trình phủ mà mòn mỏi nhớ mong.”
” Muội đó, đã là cô nương đến tuổi cập kê, vẫn nên tìm một chỗ tốt, trẫm sẽ ban hôn cho muội thật long trọng. Không nên suốt ngày đến quấy rầy trẫm như vậy.”

” Người biết trong lòng muội có người thương rồi. Sao cứ thúc ép muội như thế? Chỉ muốn ở bên người lâu thêm một chút, nên chuyện đó sau này hẵng nói nhé.”
” Haiz … Ngày trước thì không sao. Nhưng bây giờ hậu cung đã có vương hậu tân nhiệm. Trẫm chỉ sợ nàng có hiểu lầm khi muội suốt ngày cứ lẩn quẩn bên ta như thế. Muội thấy đó, hậu cung ba ngàn tú nữ đều được nàng cho hồi hương quy trạch, trẫm cũng không tiện can thiệp chuyện đó. Nên vẫn là muốn muội không xảy ra tranh chấp với nàng vẫn tốt hơn. Trẫm nhìn thấy muội lớn lên từ nhỏ nên có sự yêu mến, nên cũng không nỡ để muội chịu ủy khuất vào những chuyện như thế. ”
Trình Nhã đang vân vê cây bút nhỏ trong tay quanh bàn Yến Tuân, im lặng lắng nghe một hồi hóa ra người cũng không muốn nàng đụng chạm đến vị vương hậu mà người hết mực sủng ái ấy. Chỉ là người không muốn nàng buồn lòng nên nói vòng vo một hồi như thế. Không biết vị Tú lệ vương hậu đó là người thế nào mà Yến hoàng lại yêu mến hết mực như thế. Chuyện xảy ra nhiều năm trước đây, lúc ấy nàng còn quá nhỏ, hơn nữa lại được bảo bọc trong Trình gia nên khó hiểu chuyện xảy ra giữa Yến hoàng và vương hậu nọ. Nên thoáng chốc trong lòng có nhiều sự bất kham và không an lòng thủ phận. Hơn nữa người ấy còn chiếm được trái tim nam nhân mà nàng ngày đêm tưởng nhớ từ thuở nhỏ đến giờ, há sao nàng không có sự ghen tức khó chịu trong lòng, nhưng vẫn là không muốn thể hiện ý trước mặt Yến hoàng khiến người không vui nên đành thôi.
” Muội hiểu rồi. Vẫn là cho hậu cung của người được vạn sự bình an, muội sẽ không lỗ mãng với người bên Phụng thư các.”
Yến Tuân vui vẻ nhìn nàng, khẽ đặt tay lên vai trấn an kèm khuyến khích sự hiểu biết của nàng, chỉ mới một thời gian ngắn thôi mà nàng đã trưởng thành hơn rồi.
“Muội biết suy nghĩ thấu đáo như thế. Trẫm rất vui mừng. ”
” Muội mới về đế đô nên chạy đến đây thăm người trước. Bây giờ về lại Trình phủ đây. Hôm khác đến vấn an người vậy. Muội xin cáo từ trước.”
Trình Nhã mượn cớ cáo lui, Yến Tuân cũng không nỡ từ chối người từ xa mới về nên cũng gật đầu cho phép nàng hồi phủ.
Một lát sau A Tinh vào thưa chuyện cùng Yến Tuân:
” Bẩm bệ hạ, thần vừa có tin mới từ thương nhân kinh thành.”
Mắt phượng sâu xa kia không nhìn rõ sóng nước bên trong, lãnh đạm nhìn người mới vào: ” Ừ, nói đi.”
” Bẩm, các thương nhân lớn ở Mộc Lai, Bình Trấn, Vạn Hành đều cấu kết nhau đầu cơ một lượng lớn hàng hóa. Bấy lâu nay Thương ty bộ lại vẫn điều hành quốc khố sung túc, nhưng nhìn từ trong dân chúng vẫn có sự chênh lệch đời sống rất lớn. Mà nguyên nhân sâu xa là giá cả luân chuyển khắp đế đô luôn bị đẩy cao hơn mức bình thường. Các thương nhân này thuộc nhiều nghành hàng khác nhau chứ không thành bang hội như Bắc Yến nên khó lòng khống chế và thu gom họ thành một thể.”

Yến Tuân suy nghĩ miên mang việc thương buôn này đã một thời gian trước đây. Vẫn thấy có sự bất ổn trong đó nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân tại sao. Quốc khố luôn đong đầy, hơn nữa chàng vẫn luôn hạ sưu thuế hai lần trong nhiều năm. Một lần khi chiếm được Chân Hoàng. Lần thứ hai là ngày đại hôn của mình cùng sắc phong vương hậu cho A Sở. Về tình về lý, dân chúng sẽ không đói khát như thế. Ngẫm lại, tính ra Bắc Yến vẫn có cuộc sống sung túc hơn đế đô.
Hôm chàng cùng Hoàn hoàn nghe trộm được câu chuyện các thương buôn trong quán trà nọ vô tình khơi sáng rất nhiều vấn đề mà bấy lâu đang suy nghĩ.
A Sở muốn khống chế kinh tế Bắc Yến nên lập các bang hội và đề xuất người đứng đầu chịu trách nhiệm, nên khi sự việc không minh bạch xảy ra sẽ có người chịu trách nhiệm. Còn ở đế đô thì mặc sức các thương nhân tung hoành. Nhưng để làm sao giơ tay đánh khẽ mà không rối lòng dân khi đa số bọn họ đang đầu cơ một lượng lớn hàng hóa tiêu thụ thường nhật trong dân gian. Đó là vấn đề lớn cần giải quyết.
Đang triền miên trong suy nghĩ đó, bỗng tiếng A Tinh lại vang bên tai, khiến Yến Tuân chợt tỉnh ra khỏi phiền não ban nãy:
” Bẩm bệ hạ, thêm vào nữa những lần các thương buôn này xuất hàng ra dân gian thường theo chu kỳ cố định, chứ không đồng loạt tung một lần hay lẻ tẻ tự phát.”
Thì ra là thế. Vấn đề ở đây đã rõ ràng. Thật chất có người đứng sau giật dây các thương buôn nên bọn họ mới cả gan càn rỡ như thế suốt thời gian dài.
Yến Tuân hết thôi phiền muộn, mắt phượng dần tinh anh hơn khi nãy, liền bảo nhỏ A Tinh một vài câu: ” Ngươi đi làm thế này, thế này… Sau đó ắt ra kẻ đứng đằng sau những mánh khóe này.”
” Dạ, thần lĩnh chỉ, thần sẽ đi dặn người bên dưới thả lưới như người vừa nói.”
” Ừ, đi đi.”

Phụng thư các.
Sở Kiều đang líu ríu trước cửa thư các với các thái giám. Bọn họ đang tìm cách treo bảng chữ phong của Yến hoàng ở đâu đó mà không bị ủy khuất quá.
” Bẩm nương nương, nô tài nghĩ người treo trong thư các sẽ uy phong hơn ngoài này. Hơn nữa, chỗ này để biển ” Phụng thư các” nếu tháo xuống có vẻ phụ thánh ý.”
” Hàm hồ! Cả hai chữ đều từ Yến hoàng ban phong, nên đặt ở đâu cũng ý nghĩa ngang nhau, sao nói là phụ thánh ý.”
Thái giám ban nãy vẫn không ngừng góp ý khuyên can vị chủ nhân mới hậu cung này. Ngay cả Yến hoàng vẫn mười phần nể trọng thì chuyện người quyết định không ai dám cản trở, chỉ là khuyên nhủ khéo léo may ra người suy nghĩ lại.

” Nương nương, nếu người đặt chữ “Vọng” vào chỗ biển ” Phụng thư các” thì biển Phụng người sẽ để ở đâu mới thỏa đáng? Vẫn mong nương nương suy xét lại.”
” Để kia, hay chỗ kia cũng được. Chữ Vọng này đối với bổn cung có muôn vàn ý nghĩa nên ta không thể để bừa một chỗ được.”
Sở Kiều vẫn cố chấp muốn chữ Vọng được làm tên thư các chỗ nàng. Nhưng suy đi nghĩ lại vẫn thấy không thỏa đáng cho biển Phụng, vẫn là nghe lời tên thái giám nọ thì tốt.
” Thôi được, bổn cung nghe theo ý ngươi, đặt chữ Vọng trên đầu áng thư của ta. Như vầy cũng không thiệt thòi gì nhiều.”
” Dạ, nương nương thật sáng suốt. Nô tài sẽ đi làm ngay.”
Sở Kiều trêu lại: ” Hóa ra bổn cung không nghe ý ngươi thì không sáng suốt à? Ngươi cũng to gan lắm.”
Thái giám nọ chợt tái xanh mặt, luýnh quýnh quỳ xuống xin tha tội. Sở Kiều thấy thế không thôi hả hê. Hắn cứ càm ràm suốt chuyện biển Phụng để yên vị khiến nàng cũng phiền lòng nên hăm dọa hắn một chút cho thỏa sự khó chịu lúc nãy.
” Bổn cung chỉ đùa một chút. Ngươi đừng kích động như thế. Đứng dậy đi.”
” Bẩm, nô tài không có ý đó. Chỉ muốn tốt cho người mà thôi. Xin người miễn tội cho nô tài.”
” Ừ, đi đi. Không định tội. Không định.”
Sở Kiều đi dạo một vòng quanh thư các một lúc. Sau đợt lễ tấn phong, nàng quả thật bận rộn suốt. Số nữ nhân bị ghẻ lạnh ở hậu cung còn quá trẻ để sống mãi trong bốn bức tường lạnh lẽo thế này. Người ở tương lai như nàng luôn cảm thấy họ thật đáng thương. Tuy có vài người trong số họ đấu đá lẫn nhau rồi có cơ hội mới một bước lên làm quý phi, nương nương. Nhưng ba ngàn tú nữ đó liệu ai sẽ tồn tại đến cùng ở chốn thị phi này. Vẫn là được về cố hương đoàn tụ thân quyến, cùng người thương sẽ tốt hơn chôn giấu tâm tình vô vọng ở Yến Tuân.
Nàng biết Yến Tuân miễn cưỡng thu nạp họ để tránh miệng đời bảo Hoàng đế cần duy trì huyết mạch. Chàng không thể phòng chiếu đơn lạnh sau khi cố Hoàng hậu Nạp Lan thị qua đời. Một số nữ nhân đó cũng là người quan viên tiến nạp, nên để thu phục tâm ý người đó nên miễn cưỡng cho nhập cung nhưng thực chất cũng để đó chứ không qua lại thị tẩm một ai. Tú nữ của phe cánh quan lại nào tiến cung thì người đó sẽ lo cho quyền lợi tú nữ đó. Nên các phe cánh luôn kình chống nhau. Nếu bọn họ luôn dè chừng nhau thì chuyện Yến Tuân không sủng ái ai sẽ không còn quan trọng, bọn họ sẽ tự thu liễm mà dè chừng tú nữ của đối phương một ngày nào đó sẽ lọt vào sự yêu mến của Yến hoàng, một bước đưa gia tộc lên mây. Nhưng rất tiếc, ngày ấy sẽ không bao giờ đến. Ngay cả lúc nàng chưa đến đế đô đã là vậy thì bây giờ họ càng tuyệt vọng hơn.
Giải phóng được hậu cung thanh sạch, nàng sẽ chú trọng đến phát triển hậu phương quốc gia. Yến Tuân lo việc nước bên ngoài, nàng cũng muốn làm hậu phương vững chắc cho chàng, như lúc ở Hồi sơn dạy dân canh tác trị thủy.
Vì thế, nàng mới công chiếu thiên hạ tìm người tài ở các chuyên môn khác nhau, thành lập nên các cục thị riêng biệt mà người hiện đại gọi là trung tâm nghiên cứu. Mỗi cục sẽ chuyên về một sở trường riêng, do những chuyên gia hoặc nghệ nhân giỏi khắp nơi đến cùng nghiên cứu tìm ra những sáng kiến, sản phẩm tốt nhất có thể, sau đó sẽ đưa vào dân gian áp dụng. Như vậy sẽ tránh được các vùng miền phát triển không đều hoặc những người có tài nhưng không có đất dụng võ sẽ lãng phí tài nguyên nhân lực rất nhiều.
Tính đến nay cũng đang giai đoạn chiêu nạp nhân tài, trong hậu cung nàng đang cho xây dựng các cục để chờ người đến. Thời gian đầu có vẻ hơi khó khăn chút do mọi người chưa quen cách làm việc mới của nàng, nhưng Yến Tuân ủng hộ nàng tuyệt đối nên nàng thật sự rất thoải mái đưa ra các quyết định của mình. Có phu quân tốt cũng là phúc đức ông trời ban cho nữ nhân, mà nàng chính là nữ nhân vô cùng hạnh phúc hơn các nữ nhân khác được thiên mệnh chiếu cố.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.