Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 184 – Đăng Quang
1 tháng sau, Sở Kiều tiến hành nghi thức đăng quang.
” Tỷ tỷ, người thật đẹp và lộng lẫy.” Nhạn Bình đứng sau lưng không ngớt lời xuýt xoa khen nàng.
” Khi nào muội được gả đi cũng sẽ như thế. Không chừng còn tuyệt sắc hơn cả ta.” Sở Kiều trong bộ y phụng đỏ rực, khuôn trăng được trang điểm đậm hơn ngày thường đang đứng giơ tay lên cho tỳ nữ mặc phục y ngoài vào. Số phục hỷ y Bắc Yến có đến bốn lớp khiến nàng cảm thấy hơi khó thở.
Tuy đã có một hoàng nhi nhưng vóc dáng Sở Kiều vẫn không khác xưa là mấy. Vòng eo vẫn nhỏ nhắn, thân hình mảnh mai cùng ngũ quan tuyệt sắc. Sở Kiều thầm cảm ơn thân thể trời cho này của Kinh Nguyệt Nhi khiến nàng vẫn luôn ngưỡng mộ bản thân mình. Kinh gia ai cũng có nhan sắc hơn người, tiếc là không được thiên mệnh hậu thuẫn nên đến giờ cũng không còn mấy ai. Lúc nãy Kinh Tử Tô có đến giúp nàng sửa soạn y phục nhưng vì đang thai nghén nên đành về trước. Tử Tô tỷ hẹn gặp lại nàng tại lễ phong hậu trưa nay.
” Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, đã đến giờ rồi.”
” Ừ.”
” Muội có thấy Yến hoàng ở đâu không? Sáng giờ ta chưa được gặp người nữa.”
” Tỷ nôn gặp phu quân đến thế sao? Hì, Yến hoàng muốn yên tâm nên tự mình đi xem qua một lượt các khâu chuẩn bị. Dù gì đây cũng là hôn lễ của người nên đặc biệt quan tâm rất nhiều.”
Sở Kiều nghe thế bất giác vui vẻ lên. Để chuẩn bị sắc phục và thần thái tươi tỉnh hơn nên nàng đã dậy từ rất sớm để trang điểm cùng chỉnh trang mọi thứ. Những chuyện khác đã có Yến Tuân và nữ quan lễ bộ lo giúp nhưng nhân vật chính là nàng vẫn phải bận rộn đôi chút, vì thế cũng khiến nàng có khuẩn trương hơn thường ngày. Haiz, đi đánh giặc cũng chẳng lo lắng như việc thành hôn và được phong hậu.
Nữ tỳ đang giúp nàng sửa lại vạt áo sau cũng góp vào vài lời:
” Nô tỳ vào cung cũng được mấy năm rồi nên vẫn nhớ chuyện nhiều năm trước. Lúc Yến hoàng lập hậu đầu tiên là Trưởng công chúa Hoài Tống, người cũng không lo lắng và chu toàn như thế với nương nương. Khi ấy người giao mọi chuyện cho Ô tể tướng cùng quan lễ bộ sắp xếp. Nhưng lần này người tự tay làm tất cả. Nên cũng cho thấy tầm quan trọng của nương nương trong mắt người như thế nào đó.”
” Trưởng công chúa? Cố Hoàng hậu?”
” Bẩm nương nương, đích thị là người ấy. Cố Hoàng hậu hiền lương thục đức nhưng chẳng may mất sớm cũng khiến Yến hoàng đau buồn không ít trong một thời gian.”
Nhạn Bình ra hiệu đằng hắng bảo người kia bớt lời vì thấy ngữ sắc Sở Kiều có chút thay đổi. Nô tỳ kia sau một hồi thao thao bất tuyệt cũng hiểu ra mình đã quá lời nên xin phép cáo lui trước chuẩn bị lễ phục khác.
” Chúng ta đi.” Sở Kiều nhẹ giọng thản nhiên bảo Nhạn Bình cùng khởi hành đến quảng trường phong hậu cùng mình.
Khi tiếng chuông cao vút trên cổng thành Sở Thành ngân lên, vang hồi dài cùng tiếng tù và liên tục sau đó là báo hiệu giờ lành tiến hành nghi thức phong hậu cùng lễ thành hôn của Yến hoàng và Tú Lệ Vương bắt đầu. Dân chúng hai bên đường đổ xô ra ngoài cùng nhìn về hướng trung tâm đế đô, trên khán đài cao, nơi tiến hành nghi thức long trọng bậc nhất đại lục Tây Mông từ trước đến nay. Một số người sớm đã chen chân vào bên trong lễ đài. Vì nơi này được tổ chức bên ngoài cung ở quảng trường lớn cho tất cả mọi người đều đến chia vui ngày trọng đại của những người đứng đầu tộc Yến thị. Không khí vô cùng khuẩn trương nhưng không kém trang nghiêm và lộng lẫy.
Từ xa, Sở Kiều trông khôi hỷ phục đỏ rực, đầu đội mũ phụng hoàng vàng óng lung linh dưới ánh nắng. Dung nhan mỹ lệ vô ngần cùng đôi môi đào xuân đỏ thắm. Hỷ phục đuôi dài được hai hàng hài tử đồng nam, đồng nữ theo sau cầm giúp, những hài tử khác nối đuôi nhau rải đầy hoa lan khắp hai bên đường. Tất cả ánh nhìn trên lễ đài đều hướng đến cửa vào. Tân hoàng hậu từ từ bước vào lễ đài bỗng chốc trở thành nhân vật trung tâm và quyền lực nhất thời điểm này, bởi dung nhan khuynh nước khuynh thành, bộ hỷ phục đỏ mà còn dàn đồng tử nam nữ nối tiếp nhau dài đến không đếm xuể, bởi đoàn người hộ tống di chuyển từ Oanh Ca điện diễu hành thành một vòng ra ngoài cung rồi mới đến khán đài nghi thức.
Sát hai bên lối đi là những tài nhân mặt hoa da phấn xinh tươi tung giấy đủ màu dọc đường khiến cho không khí thêm đậm màu sắc cờ hoa.
Lớp kế nữa của hai bên là những quan lại triều đình cùng tướng quân từ bậc nhất phẩm đến hạ phẩm nối tiếp nhau theo lớp tràn ra phía sau quanh khán đài lớn.
Xung quanh bục đài cao được các nữ nhân phi tần hậu cung nghênh đón trong trang phục lộng lẫy uy nghiêm vô cùng.
Trọng Vũ, Trọng đại học sỹ từ hàng trên cùng bước ra đưa tay đón Sở Kiều bước lên bậc tam cấp được lót vải đỏ từ đằng tít xa ngoài cổng đến lên tận khán đài.
Sở Kiều bất giác lo lắng không thấy Yến Tuân đâu, cả Oanh nhi nữa, nên hỏi thầm Trọng học sỹ.
” Người đừng lo, một lát nữa sẽ thấy thôi.” Trọng học sỹ dỗ dành tân hoàng hậu, thấy thái độ vô âu của nàng ấy khiến Sở Kiều giảm bớt căng thẳng. Không khí quá nghiêm trang nên khiến bất cứ tân nương tử nào cũng khuẩn trương, huống chi nàng là người thế giới khác. Lần đầu chứng kiến sự kiện trọng đại này của mình sao không khỏi âu lo được chứ.
Lát sau Trọng học sỹ cũng xuống dưới đài để lại mình Sở Kiều trên khán cao. Nàng lúc này chỉ biết một mình chống chọi tình huống, dù gì nàng cũng là chủ nhân buổi lễ hôm nay, nên tuyệt không thể để mất mặt hình tượng Tú Lệ Quân bấy lâu. Nghĩ đoạn liền nhìn xuống khán đài, nở nụ cười tươi rạng rỡ nhất, dịu dàng nhìn khắp nơi để chào người bên dưới.
” Tân hoàng hậu đúng là quốc sắc thiên hương.”
” Tú Lệ Vương trấn thủ phương Bắc đó sao? Đúng là mỹ nhân tuyệt thế.”
” Người thật uy nghiêm, lộng lẫy”
…
Người xung quanh bên dưới không ngớt lời khen ngợi tân hoàng hậu trên khán đài cao, khiến nàng thấy thật sự vui vẻ. Người ta sùng bái mình, ngưỡng mộ mình đó là niềm vinh hạnh nên không có gì phải e dè hay lúng túng. Yến Tuân ơi, Yến Tuân, chàng đang chết ở phương nào để ta một mình trên này. Sở Kiều tuy vững dạ nhưng cũng không khỏi kêu thán tên Yến Tuân trong lòng.
Một lúc im lặng khắp khán đài.
…
Một giọng nam nhân trầm ấm vang lên tiếng đồng dao Bắc Yến ngân nga trong khoảng không.
…
Sau tiếng hát đồng dao thảo nguyên mất hút trong không khí, bốn trụ nhỏ ở bốn góc khán đài bỗng nổ lên tiếng pháo giòn giã, xác pháo bay khắp trời đất.
Sau đó phía sau chỗ nàng đứng, ở trụ giữa khán đài một tràng pháo nổ tung, hất mạnh bụi pháo khí bay cao vút lên bầu trời. Pháo hoa nở tung hình phụng hoàng xòe cánh nở rộ một vùng rộng lớn trên đầu nàng. Một lúc lâu sau mới theo gió tiêu tan vào không trung.
Ồ! Đẹp quá!
Phụng hoàng vẫy đuôi!
Người người bên dưới xì xào không ngớt cảnh tượng vừa rồi. Sở Kiều trên này hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Trong lòng vui sướng ngập tràn.
Từ xa đi vào một đoàn nữ nhân múa lượn trước khán đài ca khúc Phụng Cầu Hoàng theo gia điệu cách tân phương Bắc. Tiếng khèn đâu đó cũng vang lên cùng vũ điệu uốn lượn của các nữ nhân xinh đẹp kia. Tiếng khèn một lúc một lớn dần trước mặt Sở Kiều.
” Yến Tuân! ”
Yến Tuân trong hỷ phục sắc đỏ tiêu sái, đầu đội kim quang lấp lánh vẫn không che hết khí thế thần võ oai phong của chàng. Yến Tuân từ từ bước lên bậc tam cấp nhưng khuôn miệng vẫn không thôi tiếng khèn ca khúc ấy.
Bên dưới một nhạc lý xinh đẹp trong trang phục truyền thống Bắc Yến cầm khua nhỏ kéo một tràng dài trên các ống đồng tạo thêm thanh âm trong trẻo phụ họa tiếng khèn kia.
Tất cả giai điệu cùng thanh âm ca từ Phụng Cầu Hoàng vang khắp đế đô Sở Thành, đi vào lòng người khiến tâm tư trở nên sâu lắng và da diết, đầy yêu thương và khuẩn cầu tìm người trong mộng.
Yến Oanh cũng từ từ xuất hiện bên cạnh nàng trong sắc đỏ hỷ tử, môi cười tươi rói, hai mắt trong trẻo khiến người khác muốn hôn yêu thương vô cùng.
” Oanh nhi. Hoàng nhi cũng làm mẫu hậu thật bất ngờ.” Sở Kiều reo lên nhìn Yến Oanh.
” Mẫu hậu, hoàng nhi chúc người cùng phụ hoàng bách niên giai lão, phu thê ân ái suốt đời.”
” Ai dạy Oanh nhi nói những lời này. Hài tử biết gì về phu thê ân ái chứ?”
” Là Nhạn Bình tỷ tỷ đã dạy hoàng nhi nói vậy với mẫu hậu.” Hì hì.
Sở Kiều bất giác muốn mắng Nhạn Bình ghê, dám dạy hài tử nói lời nhăng cuội này, nhưng khóe môi vẫn không ngớt sự vui mừng khôn xiết.
Vũ nhân vừa dứt màn múa bên dưới thì người bên cạnh nàng cũng thôi tiếng khèn nọ. Yến Tuân nhìn nàng âu yếm đắm đuối khôn nguôi.
” A Sở hôm nay đẹp lắm.”
” Chàng cũng vậy, rất tuấn tú và uy phong.”
Sóng mắt hai bên tuôn ra dào dạt yêu thương ngập tràn thì tiếng Ô tể tướng bên dưới vang lên giữa không trung.
” Hôm nay là ngày lành tháng tốt, Yến hoàng cử hành hôn lễ với Tú Lệ Vương. Xin được cùng người dân khắp thiên hạ và bá quan văn võ uống ly rượu mừng. Kính chúc Yến hoàng cùng tân Hoàng hậu bách niên giai ngẫu. Vĩnh kết đồng tâm!
Bách niên giai lão! Vĩnh kết đồng tâm!
Yến hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!
Khắp khán đài đồng loạt tung hô hỷ sự của Yến hoàng, khiến không khí thêm rần rần sôi nổi, trống vang lên một hồi dài sau đó mới ngưng lại.
…
Cả khán đài dừng tiếng động trong giây lát để nhìn về hướng trung tâm.
Yến Tuân bước ra phía trước, mắt phượng trang nghiêm nhìn xuống bên dưới một lượt:
” Các ái khanh cùng con dân của trẫm. Hôm nay là ngày đại hỷ của ta. Rất vui vì sự chào đón nhiệt tình của mọi người.
…
Như các khanh đã biết Tú Lệ Vương là người luôn sát cánh cùng ta trong những năm tăm tối nhất đời người, chúng ta đã đi qua bao khó khăn và thử thách. Cuối cùng mới có lúc nắm tay nhau trong cảnh thái bình hôm nay. Tất cả những hi sinh thầm lặng của nàng kể không đếm xiết. Ta muốn nói với khắp đại lục Tây Mông này, nàng ấy là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của ta.
Nhẽ ra từ nhiều năm về trước, khi còn là Bắc Yến Vương, ta đã nên dạm ngỏ nàng qua cửa. Nhưng thời cuộc đưa đẩy, mối hôn nhân ấy đành tạm hoãn lại cho đến hôm nay.
…
Như các khanh đã biết, trong lúc ta mang bệnh trong người, ta đã từng thành hôn với cố Hoàng hậu người Hoài Tống. Nhưng hôn nhân đó là giữa Yến hoàng và Hoài Tống.
Hôm nay, ta nhân danh Bắc Yến Vương ngày trước, xin được thực hiện lời hứa của mình. Cưới một chính thê duy nhất đó chính là Tú Lệ Vương.
Ta xin các khanh hãy ủng hộ và chúc phúc cho chúng ta.
Xin hết.”
Nói đoạn Yến Tuân quay lại nắm tay người phía sau bước lên phía trước. Mắt Sở Kiều đã nhạt nhòa ngấn lệ. Là cảm động đến tận tâm can. Là không còn gì để diễn tả.
Lúc này Ô tể tướng lại bước ra phía trước tuyên đọc thánh chỉ:
” Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết.
Tú Lệ Vương có công cai trị phương Bắc, lại nhiều lần lập công lớn chống quân xâm lược ngoại bang. Là người hiền lương thục đức, tài sắc vẹn toàn. Không những thế còn hạ sinh đích tử cho hoàng tộc.
Nay trẫm sắc phong nàng làm Tú Lệ Hoàng Hậu, cai quản chính cung, phụ giúp trẫm chăm lo hậu phương đất nước. Do sự ái mộ tấm lòng quảng đại của nàng đối với Bắc Yến, nên trẫm quyết định cho nàng giữ lại ấn phong vương như cũ, được phép điều đình sự vụ Bắc Yến như trước đây.
Do vậy, ta thấy tước hiệu Tú Lệ vương hậu (*) là thích hợp nhất để phong thưởng cho nàng. Mong nàng tận trung báo quốc, hiếu nghĩa đảm đang để không phụ lòng mong mỏi của trẫm.
Khâm thử!”
( * Vương hậu: ngôi vị hoàng hậu của vương gia. Hoàng hậu của hoàng đế mới được gọi là Hoàng hậu. Yến Tuân vì muốn Sở Kiều làm chính thất của mình, ko tính đến NLHD, cố hoàng hậu lúc trước nên mượn cớ chỉ phong nàng làm vương hậu. Ngôi vị so ra thua NLHD một bậc nhưng người nắm giữ ấn phượng xem như là đã làm chủ hậu cung. Đồng thời chữ “vương hậu” cũng có nghĩa nói đến Sở Kiều mang hai chức vị: Tú Lệ Hoàng hậu và Tú Lệ Vương. Sở Kiều tuy chịu thiệt một chút về cấp bậc nhưng được vào tông thất chính thê của Bắc Yến Vương và đồng thời còn nắm giữ được binh quyền Bắc Yến. Nên đổi lại vẫn rất chu toàn. Phải nói Yến Tuân rất thông minh trong việc xử lý tình huống như thế. )
” Tú Lệ vương hậu, mời người bước lên nhận giữ ấn phượng.”
Yến Tuân xoay người nói nhẹ với người bên cạnh:
” Nàng xứng đáng được những điều này, nên không cần phải cám ơn ta nữa. Đi đi.”
” Yến Tuân, chàng khiến thiếp đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thiếp phải dùng lời nào để diễn tả sự hạnh phúc của mình đây?”
” A Sở, không cần phải nói hay diễn tả chuyện gì. Ta đã nói, sẽ cho nàng những thứ tốt nhất khắp đại lục này. Ta không bao giờ quên lời hứa ngày ấy.”
…
” Thần lĩnh chỉ. Tạ ơn hoàng ân bao la. Yến hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế.”
” Chúc mừng người, Tú Lệ vương hậu. Người thật xứng đáng để có được vị trí này.” Ô tể tướng vui vẻ trao ấn phượng trên mâm son cho nàng.
Chúng tướng sỹ bá quan văn võ bên dưới cùng vô mừng, đồng loạt tung hô chúc tụng nàng.
Người dân đứng ngoài cổng khán đài cũng xôn xao không ngớt lời khen ngợi Yến hoàng nhân đức, hết lòng với người cùng mình sinh tử bấy lâu nay.
” Yến hoàng thật có tình có nghĩa.”
” Tú Lệ vương hậu xứng đáng có được như thế.”
” Đúng. Đúng.”
…
Chờ cho đám đông bớt ồn ào, Ô tể tướng mới tuyên tiếp sắc dụ của Yến hoàng:
” Để bày tỏ sự vui mừng và hân hoan của trẫm và vương hậu trong ngày trọng đại này. Trẫm quyết định đại xá tử tội thành chung thân, người bị án nhẹ được tha về. Dân chúng khắp nơi được giảm thuế phân nữa trong vòng một năm. Mở kho quốc khố ban phát dân nghèo trong ba ngày. Ngoài ra, tất cả công vụ cùng việc giao thương, giáo hội đều ngưng hoạt động để vui chơi suốt ba ngày ba đêm liền.
Trẫm hi vọng các khanh cùng dân chúng có được những ngày lễ vô cùng hữu ái và hạnh phúc.
Khâm thử.”
Ồ. Đã quá. Yến hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!
Không khí một màu phấn chấn và hân hoan chưa từng thấy. Đây là lần thứ hai đế đô Sở Thành trở lại nhộn nhịp kể từ lúc Yến hoàng đăng cơ hoàng đế đến nay.
Dân chúng, quan lại buông bỏ hết các công vụ cùng giao thương. Họ mở tiệc ăn mừng, oanh ca vũ khắp nơi, đâu đâu cũng nghe tiếng đàn hát ngập trời, vang đến cả thiên địa đến những vùng đất xa xôi nhất.
Ở một nơi khá xa nơi đó có vị vương tử trẻ khuôn mặt tuấn tú nhưng băng lãnh nhìn về ráng chiều xa tít cuối chân trời, gần đó gió rít vào luồn qua Phá Nguyệt Kiếm vang lên như tiếng sáo du dương lúc xa lúc gần. Người đứng đó khá lâu cho đến khi ánh nắng nhạt nhòa đã xuống và vầng trăng mới ló dạng lên bầu trời mới thôi suy tư mà buông rèm vào trong.
Biện đường quốc chủ chìm đắm trong rượu lạt cùng giai nhân đến quên mất những buổi chầu của những ngày sau. Đây là lần duy nhất người thất thố như vậy kể từ khi đăng cơ ngôi vị cao nhất tại nơi này.
Gần thêm chút nữa, bên trong tẩm điện Long Phụng, đôi giai nhân anh hùng tài sắc thảo nguyên Bắc Yến ngày nào bên nhau e ấp, gối chăn nồng đượm hương vị tình yêu triền miên suốt những ngày sau, mãi mãi không dứt.