Bạn đang đọc Sở Thích Của Sùng Ninh [h+] – Chương 12: Nói Dối🍰
Edit:Yann.
Beta: Kim Hằng/ Đậu Xanh
—
Gần đây vì Đường Sùng Ninh có trò tiêu khiển mới nên không còn quan tâm đến những trò Yêu thích trước kia nữa, cũng không đi tìm Lương Chí Hoằng.
Lương Chí Hoằng vẫn trốn học lái motor tới quán bar, còn cô thì ngoan ngoãn đến trường, chỉ là mỗi ngày trước khi ra cửa cô sẽ suy nghĩ xem hôm nay nên trang điểm thế nào.
Hôm nay, Lương Chí Hoằng tới tìm cô, trước đó đã nhắn tin hỏi tối nay cô có muốn đi hóng gió không.
Đường Sùng Ninh không còn nhiều sức lực như vậy nên đã ngại ngùng từ chối, Lương Chí Hoằng cũng không làm phiền cô nữa.
Chỉ là sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối cùng ngày, Lương Chí Hoằng trực tiếp gọi điện thoại, nói cậu ta đang ở ngõ nhỏ sau trường học đợi cô, như thể quyết tâm bắt cô phải đi cùng.
Đường Sùng Ninh nói: “Lam Kỳ không đi cùng cậu à?”
Lam Kỳ là bạn gái cậu ta, học sinh trường bên cạnh, trước kia mấy người bọn họ thường xuyên đi chơi cùng nhau.
Trước đây, lúc hai người họ ở bên nhau, Lam Kỳ luôn xem cô là tình địch, thấy cô là trừng mắt lên, sau khi ở bên Lương Chí Hoằng, Lam Kỳ vẫn trong tối ngoài sáng châm chọc cô.
Cô đã mấy lần giải thích rằng mình không có ý gì với Lương Chí Hoằng, nhưng Lam Kỳ lại không nghe, chỉ một mình đắm chìm trong sự ảo tưởng của bản thân.
Đường Sùng Ninh không quen nhìn dáng vẻ kiêu ngạo tự cho mình là đúng của cô ta, nhưng cô cũng không rảnh châm chọc cô ta nên chỉ có thể tránh đi.
Vì thế cô như ý muốn của Lam Kỳ, rời xa thế giới của hai người họ.
Nhưng dường như Lương Chí Hoằng lại không biết điều, cô đã chạy, cậu ta còn cố đuổi theo làm gì, chờ Lam Kỳ trở mặt với cậu ta sao?
“Đừng nói nữa, chia tay rồi.” Lương Chí Hoằng ở đầu kia điện thoại nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
“Mới được mấy ngày mà đã chia tay rồi?”
“Cô ấy quá khó chịu, thích ghen tuông, tôi chỉ đi ra ngoài chơi mà cô ấy đã lải nhải hết nửa ngày.”
Đường Sùng Ninh “À” một tiếng.
“Mau tới đây đi, bạn mới của tôi khai trương quán bar, phải vào lén đó, mau lên.” Lương Chí Hoằng thúc giục.
Đường Sùng Ninh nhìn thoáng qua bài tập đã hoàn thành trong tiết tự học buổi tối, cô nghĩ thầm, nên tự khen thưởng bản thân một chút không?
“Từ từ, bây giờ qua ngay.”
Lúc đi ra ngoài vừa lúc gặp Thẩm Hòe An ở cửa, thấy cô phong trần mệt mỏi, anh dừng lại, chào tạm biệt cô.
Đường Sùng Ninh vỗ vỗ bờ vai của anh, “Ngày mai gặp.”
*
Ngày hôm sau, Đường Sùng Ninh ngủ dậy muộn, cô không ngừng cố gắng vệ sinh cá nhân thật nhanh, cuối cùng cũng vào lớp trước khi chuông reo.
Mặt cô hơi sưng, tóc tai bù xù, vừa đặt mông xuống ghế đã cúi đầu ngủ, toàn bộ tiết tự học buổi sáng đều không ngẩng đầu.
Tiết đầu tiên giáo viên bảo Thẩm Hòe An gọi cô dậy, cô dụi dụi mắt, không được một lát thì lại chợp mắt, tới lui vài lần, giáo viên cũng không để ý đến cô nữa, để cô nằm bò ra ngủ.
Thể dục giữa giờ, rốt cuộc cô cũng tỉnh táo hơn, mơ mơ màng màng cầm lấy ly nước lên uống thì nghe thấy Thẩm Hòe An nhẹ giọng hỏi cô: “Rất buồn ngủ sao?”
“Tối hôm qua ngủ không đủ…” Đường Sùng Ninh xoay người, híp mắt trả lời.
“Tại sao?”
“Đi…” Nhảy Disco, ba chữ chưa kịp nói ra khỏi miệng, đột nhiên ý thức được gần đây cô đang là một “Học sinh ngoan”, cô mở to mắt, đứng dậy, sờ sờ mái tóc của mình, “Học bài suốt đêm.” Mặt không đỏ tim không đau nói dối.
Thẩm Hòe An thấp giọng lẩm bẩm: “Thân thể tương đối quan trọng, đừng thức đêm, đối với thân thể không tốt.”
Đường Sùng Ninh diễn xuất nở nụ cười một cách hoàn mỹ: “Được… chỉ hơi mệt chút thôi, lần sau sẽ không thế nữa.”
Bị Thẩm Hòe An hỏi như vậy, cô cũng tỉnh táo lại, không có cách nào ngủ tiếp nữa, đang định mở sách ra đọc để tiếp tục làm một học trò ngoan thì đầu vai bị người ta vỗ một cái.
Cô ngồi bên cửa sổ, có người ngoài cửa sổ vỗ cô.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài.
Là Lương Chí Hoằng.
Cậu ta khó có khi tới trường học, nhìn thấy cô thì cười nói: “Rất có tinh thần nhỉ, tối hôm qua nhảy hăng thế mà sáng nay vẫn có thể đi học, nếu là trước đây thì chắc chắn không thấy cậu ở trường rồi.”
Đường Sùng Ninh cảm thấy mình chắc chắn đã tạo nghiệp hoặc là ông trời không muốn để yên cho cô, nếu không tại sao cô mới nói dối hai phút đã bị người ta chọc thủng, cô thấp giọng bảo Lương Chí Hoằng câm miệng, nghiến răng nghiến lợi nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Lương Chí Hoằng.
Cậu ta đặt một chai nước tăng lực trên bàn cô, nói, “Uống đi cho có tinh thần.”
“Cút đi.” Cô nói.
Lương Chí Hoằng cười cười: “Buổi tối đi nữa không?”
Đường Sùng Ninh giống như có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thẩm Hòe An trên lưng, cô vươn tay trực tiếp đóng cửa sổ lại.
“Bang” một tiếng, suýt nữa kẹp luôn tóc của Lương Chí Hoằng, nhìn thấy dáng vẻ tức giận xù lông của cô, Lương Chí Hoằng ngượng ngùng rời đi, chỉ chỉ điện thoại.
“Đồ điên.” Cô thấp giọng mắng, thật ra là không có dũng khí xoay người.
Cô đắn đo nửa ngày mới từ từ xoay người lại.
Cô ngồi thẳng, dùng khóe mắt liếc nhìn, phát hiện Thẩm Hòe An vốn dĩ không nhìn cô —
Anh ngồi thẳng người, đang cúi đầu đọc sách làm bài, giống như không hề quan tâm cô, cũng không nghe được đối thoại của hai người.
Vừa rồi giọng nói của Lương Chí Hoằng không nhỏ, anh ngồi bên cạnh cô chắc chắn nghe thấy, tại sao anh lại không có phản ứng?
Đang lúc Đường Sùng Ninh thấy buồn bực thì Thẩm Hòe An nói chuyện.
Anh không ngẩng đầu, cũng không nhìn cô, tay còn đang viết chữ, giống như không xem chuyện cô nói dối vừa rồi là chuyện lớn lao gì, anh nói: “Không cần thiết phải nói dối tớ, tớ cũng sẽ không nói gì cậu.”
Đường Sùng Ninh nhướng mày, vẫn cảm thấy hoảng loạn, rốt cuộc cô vẫn hy vọng hình tượng của cô trong mắt anh tốt một chút…
Ít nhất không phải người nói dối hết lần này đến lần khác.
“Nhưng tớ hy vọng lần sau cậu đừng như vậy.” Anh giương mắt nhìn cô, ánh mắt không hề sắc bén, giống y hệt lúc trước, vẫn là tấm lụa che mặt, mềm mại nhu hoà.
Đường Sùng Ninh nghe thế chỉ cảm thấy Thẩm Hòe An thật sự là quá dịu dàng.
Cô thậm chí còn nghe cảm nhận được loại cảm xúc “tủi thân” và “khẩn cầu” trong lời nói của anh.
Nếu vừa rồi anh tức giận, không vui hỏi cô tại sao lại nói dối, trái tim mới vừa dán trên người anh có thể lung lay không chừng, rồi cuối cùng bị cô thu hồi.
Nhưng anh không làm thế.
Cho nên tim cô cũng sẽ không thu hồi, thậm chí còn dán càng chặt hơn.