Bạn đang đọc Sở Thích Của Sùng Ninh [h+] – Chương 11: Muốn Hôn🍰
Edit: Kim Hằng
Beta: Đậu Xanh
—
“Hai học sinh kém ngồi cùng nhau thì mãi mãi sẽ không thể tiến bộ.” Đường Sùng Ninh cười nói với Trần Nhất Chu, sau đó lại hỏi Thẩm Hòe An: “Khi nào thì chúng ta đổi vị trí thế?”
Thẩm Hòe An trả lời: “Chắc trong khoảng hai ngày đổ lại nữa thôi.”
Sau mỗi khi thi xong, lớp của bọn họ sẽ đổi vị trí một lần, chọn vị trí theo thứ tự xếp hạng, bài thi tốt thì có thể chọn vị trí mà mình muốn, còn người cuối cùng chỉ có thể ngồi vào vị trí còn sót lại.
Vì thế Đường Sùng Ninh và Trần Nhất Chu mới có thể gặp nhau ở bàn cuối cùng.
“Được, tớ biết rồi, cảm ơn lớp trưởng.” Đường Sùng Ninh đẩy anh đi.
Thẩm Hòe An chỉ cảm thấy một chuyến này thật choáng váng, chưa hỏi rõ ràng cái gì cả, cũng không biết mình được hỏi gì đã bị cô đẩy đi rồi.
Tiết đầu tiên là của chủ nhiệm lớp, sau khi lên lớp xong, cô ấy thông báo chuyện buổi chiều sẽ chuẩn bị đổi chỗ ngồi.
Thẩm Hòe An nghiêng đầu, thoáng nhìn thấy ánh mắt Đường Sùng Ninh đang nhìn về phía mình, anh nhìn cô, cô nở nụ cười với anh.
Ngực giống như bị thiêu đốt, anh cúi đầu rồi xoay người lại.
Ý cười của Đường Sùng Ninh càng đậm hơn.
Đường Sùng Ninh rất biết ơn Trần Nhất Chu đã cho cô ý tưởng mới–
Gần quan được ban lộc [1]
[1] Gần quan ban lộc: Ý chỉ gần gũi người có thế lực sẽ được lợi trước.
Ngồi cùng bàn gần đến như vậy, một ngày mấy tiếng luôn ở cạnh nhau, sẽ rất dễ dàng sinh tình cảm… Ngồi gần còn có thể ăn đậu hủ của anh.
Cho dù là chỉ ngồi nhìn mặt của anh, cô cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
*
Sau khi tan học, Thẩm Hòe An nhận được một tờ giấy nhỏ do Đường Sùng Ninh đưa cho.
Phía trên của tờ giấy viết…
“Lớp trưởng ^ ^ tớ có thể ngồi cùng bàn với cậu không? Gần đây tớ rất muốn cải tà quy chính, học tập thật tốt!”
Anh ngẩng đầu nhìn bóng dáng của cô, cô đi có hơi nhanh, tóc đuôi ngựa ở phía sau cũng lắc lư theo nhịp bước chân của cô.
Thẩm Hòe An ngẫm nghĩ, sau đó anh xé một tờ giấy nháp rồi viết chữ lên trên.
Bỗng Lâm Hân Di gọi anh một tiếng, anh hỏi cô ta có việc gì không.
“Chúng ta có thể tiếp tục ngồi cùng bàn với nhau không?” Mặt của cô gái nhỏ hơi ửng hồng, nhưng cũng không phải rất lo lắng, thành tích của hai người vốn dĩ đều rất tốt, trước đây là anh chọn vị trí đầu tiên, người thứ hai là cô ta cũng trực tiếp đi vào ngồi bên cạnh anh. Lâm Hân Di nói như vậy cũng chỉ là thông báo trước cho anh mà thôi, nhưng cô ta lại không ngờ đến…
Thẩm Hòe An cảm thấy có lỗi mà nói với cô ta: “Thật xin lỗi, tớ đã hứa ngồi cùng bàn với người khác.”
Vẻ mặt của Lâm Hân Di cứng đờ, nhưng nhanh chóng nở một nụ cười tự nhiên, “Không sao đâu.” Suy nghĩ một lúc lại có chút không cam lòng, cô ta hỏi: “Là ai thế?”
Thẩm Hòe An đang muốn nói cho cô ta thì liếc thấy Đường Sùng Ninh tiến vào từ cửa trước, còn sắp đi qua anh, anh khựng người mấy giây, sau đó vươn tay ra ngăn cô lại.
Đường Sùng Ninh cúi đầu nhìn anh, đôi mắt rất sáng.
Thẩm Hòe An còn chưa viết chữ lên tờ giấy xong, nhưng cũng không chờ kịp mà nói với cô: “Được.”
Đường Sùng Ninh có chút sửng sốt, bị lời nói không đầu không đuôi của anh làm cho khó hiểu, “Được cái gì?”
“Chúng ta ngồi cùng bàn.”
Đường Sùng Ninh đã hiểu ra, cô cười sâu xa: “Cảm ơn lớp trưởng.”
*
Biết được chuyện hai người ngồi cùng bàn, chủ nhiệm lớp không phản đối, thậm chí còn cảm thấy vui mừng.
Tuy rằng lúc đầu vẫn luôn bảo Thẩm Hòe An đừng đi quản lý Đường Sùng Ninh, nhưng dáng vẻ tuân thủ quy định gần đây của Đường Sùng Ninh làm cô ấy nguôi giận không ít. Đường Sùng Ninh đã có lòng muốn nỗ lực học tập, hơn nữa Thẩm Hòe An cũng vui vẻ tiếp nhận, cô ấy làm chủ nhiệm lớp cũng không thể nào đi ngăn cản.
Vì thế hai người thuận lợi ngồi cùng bàn với nhau.
Ngày đầu tiên ngồi cùng bàn, Đường Sùng Ninh đã hiểu ra tại sao Lâm Hân Di lại thích Thẩm Hòe An…
Anh có một khuôn mặt tuấn tú như vậy, mấy tiếng đồng hồ luôn ngồi ở bên cạnh mình, sao có thể có người sẽ không đắm chìm chứ?
Hơn nữa anh vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, nói chuyện ôn hòa tinh tế, còn đặc biệt biết quan tâm người khác.
Có ai sẽ không thích kiểu nam sinh như thế này chứ?
Dù sao thì Đường Sùng Ninh cũng thích muốn chết.
Cô vì thích anh mà đúng giờ dậy đi học, thậm chí còn làm bài tập.
Bởi vì dáng vẻ khi Thẩm Hòe An hướng dẫn cô làm bài thật sự rất dịu dàng.
Cô và anh cách nhau rất gần, cô vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đôi mắt trong veo của anh, có đôi khi ngồi nghe một lúc, ánh mắt sẽ không tự giác mà nhìn vào đôi môi lúc đóng lúc mở của anh, nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại kia, cô sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện không nên nghĩ, sau đó chính là một mớ hỗn độn.
Không nghe rõ bất cứ thứ gì gì cả, đầu óc còn nóng hầm hập.
Anh hỏi cô đã hiểu chưa?
Sau đó lại như nói đến miệng lưỡi khô khốc mà vươn lưỡi liếm lấy môi dưới của mình.
Bên tai Đường Sùng Ninh “Ù” một tiếng dài, cô hạ giọng nói với anh: “Cậu khát à?”
Bởi vì cô đến gần nên người Thẩm Hòe An hơi cứng đờ, khóe miệng mấp máy: “Cũng không khát lắm.”
Đường Sùng Ninh dùng loại ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm môi anh, chậm rãi nói: “Vậy cậu đừng liếm môi, tớ không tập trung được.”
Giọng điệu lưu luyến ái muội, âm lượng lại nhỏ đến mức chỉ có mình anh có thể nghe thấy.
Nghe rõ lời cô nói, trái tim của Thẩm Hòe An lại đập loạn xạ, toàn thân cứng đờ.
Đường Sùng Ninh thấy con ngươi của anh đột nhiên co rụt, trong lòng không có cảm giác hốt hoảng, ngược lại còn có một loại khoái cảm khi nắm chắc trò chơi.
Qua vài giây sau, anh cũng không hỏi vì sao cô lại mất tập trung. Chỉ là vô thức không khống chế được tiếp tục liếm môi mình.
Lúc này Đường Sùng Ninh lại luống cuống.
Giống như bạn cho rằng con mồi mà bạn đã bắt được đột nhiên vùng lên cắn ngược lại bạn một ngụm.
Tuy rằng bạn đã uy hiếp nó, nhưng lại không dám làm hành động tiếp theo.
Nhưng cô không biết chính là, con mồi cắn ngược lại không phải khiêu khích cũng không phải phản kích, mà chỉ vì bị cô ép đến mức không biết làm sao nên mới làm ra hành động vô thức mà thôi.
Cô cảm thấy trong thân thể dường như có ngọn lửa đang bùng cháy lên, thiêu đốt cô đến muốn ngất đi, dây thần kinh trong đầu kia run rẩy như sắp bị đứt.
Vì phòng ngừa tình huống mất khống chế, cô lui lại phía sau, cầm lấy ly nước của mình uống một ngụm nước lạnh, lúc này mới áp xuống được ngọn lửa tàn ác kia.
Thẩm Hoè An cũng xoay người uống nước.
Khi anh quay đầu lại, Đường Sùng Ninh đã lấy lại sách bài tập của mình, tựa người vào bên bàn tự suy nghĩ.
Thẩm Hoè An nhìn chằm chằm sườn mặt của cô một lúc, sau đó cũng xoay đầu lại làm bài.
Nhìn vào bài tập một hồi lâu nhưng anh mãi không có ý tưởng giải đề nào.
Trái tim vẫn chưa khôi phục lại tần suất bình thường, bên tai đều là tiếng tim đập “thình thịch”.
Còn Đường Sùng Ninh không biết đã viết lên giấy nháp hai chữ “Muốn hôn” bao nhiêu lần, đến khi chuông tan học vang lên ngọn lửa trong tim mới được dập tắt.
Quả nhiên viết chữ có thể làm cho con người thanh tâm quả dục [1], cô vò tờ giấy nháp tràn đầy ham muốn của mình lại thành một khối rồi ném vào chỗ sâu nhất trong ngăn bàn.
[1] Thanh tâm quả dục: (Thanh tâm nghĩa là lòng trong sạch, còn quả dục là: ít ham muốn. Bỏ bớt lòng ham muốn.)