Sở Thị Xuân Thu

Chương 4Mưa gió trong kinh thành


Đọc truyện Sở Thị Xuân Thu – Chương 4Mưa gió trong kinh thành

Trong ngự thư phòng, Triệu vương day day đôi mắt liếc nhìn tấu chương chất cao như núi bên trái, mệt mỏi thở dài.
– Hoàng thượng, trời đã khuya, hoàng thượng hãy dùng chút gì đi đã.
Một quý phụ sang trọng bước tới gần Triệu vương nói.
Triệu vương trong lòng cảm động, đáp lời:
– Lâm ái phi, nàng cũng khổ cực quá rồi, cùng trẫm ăn một chút đi.
Lâm quý phi do dự nói:
– Cái này sợ rằng không hợp với lễ nghi cho lắm.
Triệu vương quơ quơ tay nói:
– Nơi đây chỉ có ta và nàng, còn lo ngại gì tới lễ chế chứ. Lễ chế có quy định Hậu cung không thể tham dự vào triều chính, nhưng nếu mấy năm qua không có Quý phi giúp đỡ thì trẫm đã sớm suy sụp rồi.
Lâm quý phi không dám tiếp tục từ chối, ngồi xuống bên cạnh.
Triệu vương ăn được vài miếng đột nhiên lên tiếng hỏi:
– Quý phi, nàng thấy trẫm có phải là một hoàng đế tốt không?
Lâm quý phi cả kinh, tay thoáng run lên khiến thìa canh chút nữa đổ ra ngoài, vội nói:
– Hoàng thượng anh minh thần võ…
Triệu vương cười cười nói:
– Quý phi, nàng không cần phải hoảng hốt. Trẫm chỉ nhất thời cảm khái, nàng cũng không cần học đám triều thần kia ca tụng công đức của trẫm. Trong các thời hoàng đế tới nay thì đây là vị trí dễ làm nhất mà cũng là vị trí khó làm nhất. Nói một cách đơn giản, làm một hôn quân thì rất dễ dàng nhưng để làm một hoàng đế tốt thì cực khó. Trẫm biết rất rõ mình hoàn toàn có thể biết được căn bệnh trong triều chính nằm ở đâu, nhưng để giải quyết nó thì lại hữu tâm vô lực, vì vậy ta không thể tính là một hoàng đế tốt được.
Triệu vương thở dài:
– Hoàng vị của trẫm trong lịch đại hoàng đế bản triều từ trước tới giờ là nhẹ nhàng nhất. Tiên đế thưở sinh thời có hai người con nhưng Xương Bình Vương không bao giờ tranh đua với trẫm. Vì vậy, trẫm từ nhỏ đã lập lời thề sẽ làm một vị quân vương hiền minh, nhất thống thiên hạ. Nhưng đến khi ngồi trên bảo tọa này thì mới biết mọi việc không hề dễ dàng. Chỉ tính những việc bên trong bên ngoài triều đình cũng đủ khiến trẫm phải đau đầu. Canh ba mới ngủ, canh năm phải lên triều khiến trẫm không có lấy một ngày nhàn rỗi. Trẫm thật sự ngưỡng mộ Xương Bình Vương, vô tư vô lự, tiêu diêu tự tại, sống những ngày tháng giông như thần tiên.
Lâm quý phi dè dặt nói:
– Hoàng thượng, có nhiều việc ngài có thể giao cho đại thần xử lý mà.
Triệu vương hừ một tiếng nói:
– Đám đại thần kia ai cũng có tư tâm, người nào cũng đều không đáng tin cậy hết.
Lâm quý phi như biết mình đã phạm vào cấm kỵ, không dám lên tiếng khiến không khí trong phòng nhất thời rơi vào trầm lặng.
Triệu vương đột nhiên hỏi:
– Danh Đường tại Bình Nguyên quận có tốt không?
Lâm quý phi kinh hãi đáp:
– Hoàng thượng…
– Trẫm biết nàng với Danh Đường thường xuyên thư từ qua lại.
Triệu vương thở dài:
– Hai năm qua trẫm với hắn càng ngày càng xa cách, chẳng lẽ hắn trách trẫm vì sao không đưa hắn vào triều sao?
Lâm quý phi vội rời chỗ quỳ xuống nói:
– Hoàng thượng minh giám, gia huynh tuyệt không có ý như vậy.
Tiệu vương đưa tay đỡ Lâm quý phi đứng dậy nói:
– Trẫm cũng tin Danh Đường không phải là loại người này. Hoặc giả có lẽ giữa vua tôi có sự khác biệt, cộng thêm việc Sở gia đưa hắn đi xa vạn dặm để nhậm chức khiến cho hắn lâu ngày tích tụ tức giận. Lại cón có Quách Hoài ở phương Bắc mỗi ngày liên tục đều gởi tấu chương sàm tấu khiến cho cái cảm giác khi xưa ba người chúng ta ở kinh thành hàng đêm cầm đuốc chỉ thiên hạ không còn. Đúng rồi, các ngươi ba người hình như còn là cùng quê quán, đúng không?
Lâm quý phi trả lời:
– Dạ phải, ba người chúng thần cùng ở tại một thôn.
Triệu vương cười lớn, nhớ lại:
– Lúc trẫm đăng cơ, năm đó Văn Võ trạng nguyên chính là Danh Đường và Quách Hoài, hơn nữa thánh tích còn vượt xa những người cùng thi. Hai người lại còn là đồng hương với nhau khiến cho ta không khỏi thấy kỳ lạ với bọn họ. Vì vậy ta đã cùng Tào tổng quản lén ra khỏi cung, tại một tửu quán nhỏ tìm gặp và bắt chuyện với bọn họ. Danh Đường và Quách Hoài đều là người hào sảng, chỉ nói chuyện vài câu đã cùng với trẫm uống rượu bàn chuyện thiên hạ. Hai người này đúng là kỳ tài khó gặp, chỉ là rượu tại quán kia thật sự quá khó uống khiến trẫm chỉ còn cách sai Tào tổng quản phi ngựa về cung lấy cống phẩm mang ra uống.
Lâm quý phi cười cười. Chuyện này nàng cũng đã từng nghe Danh Đường nhắc qua.
Triệu vương nói tiếp:
– Quách Hoài sau khi uống rượu cống phẩm xong thì liền ôm hết vào người, chết sống cũng không đưa cho Danh Đường, khiến Danh Đường nổi nóng suýt nữa là đánh nhau đến cuối cùng trẫm phải đáp ứng tặng hai người mỗi người một bình thì mọi chuyện mới êm xuôi. Nói thật tửu lượng hai người này kém trẫm quá xa. Chỉ uống một lúc mà Danh Đường đã say, ban đầu chỉ nói sơ sơ về triều chính. Nào ngờ chỉ nói mấy câu thì hắn bắt đầu mắng luôn cả trẫm, nói trẫm nào là hôn quân vô đạo, hoang dâm vô sỉ khiến trẫm bỗng dưng bị chửi mà không hiểu gì cả. Hỏi Quách Hoài thì mới biết hắn có muội muội là Sở Lâm vừa tròn mười sáu tuổi thì bị cưỡng ép nhập cung. Trẫm nhớ tới tên này nên khi trở về cung mới cho người triệu nàng tới gặp trẫm.
Lâm quý phi (tức Sở Lâm) làm sao mà không nhớ rõ chuyện này. Khi xưa nàng vốn trong những người nhập cung không có gì quá xuất sắc, nguyên bản vốn cả đời này chỉ biết sống trong cung tới già. Nào ngờ hoàng đế đột nhiện triệu kiến, hỏi nàng vài câu rồi phong nàng làm phi. Chỉ tới khi ca ca nàng tiến cung thì nàng mới hiểu rõ mọi chuyện.
Triệu vương đột nhiên ngừng lại, nhìn nữ nhân trước mặt mình, trong lòng có chút xấu hổ. Luận tài năng, nàng không hề thua kém ca ca nàng. Bao nhiêu năm qua, về mặt chính sự nàng đã giúp ông rất nhiều. Luận tính tình, Sở Lâm cực kỳ hiền thục. Cũng bởi nàng được ông rất sủng ái khiến cho các phi tần trong cung, bao gồm cả hoàng hậu không ngừng đố kỵ, thường xuyên liên kết đối phó nàng nhưng nàng trước sau không hề thốt câu oán hận. Nàng không có con cái. Đã bao năm qua, ngoại trừ một lần sinh non ra thì chưa hề lần nữa thụ thai. Triệu vương trước sau vẫn luôn nghi ngờ lần sinh non trước là do có người gây ra, chỉ là thái y trong cung sau mấy lần chẩn đoàn đều tìm không ra nguyên nhân khiến việc này rốt cục không thể tìm ra chứng cứ. Triệu vương thường nghĩ nếu Lâm phi có thể sinh hoàng tử, trong triều văn có Sở Danh Đường, võ có Quách Hoài thì Đại Triệu khi đó sẽ không thể có cớ gì mà không phồn hưng cho được.
Sở Lâm bị hoàng thượng nhìn bất giác thấy ngại ngùng kêu lên:
– Hoàng thượng…
Nghĩ tới thái tử do hoàng hậu sinh ra, Triệu vương lắc lắc đầu, tựa hồ như hạ quyết tâm, đột nhiên đứng thẳng dậy nói:
– Ái phi, nàng theo trẫm lại đây.
Sở Lâm không biết chuyện gì, chỉ biết theo Triệu vương tiến vào bên trong ngự thư phòng.

Triệu vương đưa tay sờ sờ một chỗ lồi lõm trên tường, một vài tiếng động phát ra, một cánh cửa đá từ từ hiện ra trước mặt hai người.
Sở Lâm theo Triệu vương bước xuống khoảng mười mấy bậc cầu thang thì mới tới mật thất bên trong. Gian mật thất này rộng rãi vượt quá sự tưởng tượng của nàng, cao tới bảy tám trượng, dài mười mấy trượng, bốn phía đều treo hỏa đăng. Chỉ thấy tại đây có một bạch y nhân đứng quay lưng về phía hai người, đang cầm bút vẽ vẽ lên tường như đang miêu tả gì đó.
Nghe tiếng bước chân người, bạch y nhân quay người lại. Sở Lâm đưa mắt đánh giá thì thấy người này độ hơn bốn mươi, dung mạo bình thường, thần sắc có chút ngây ngốc. Chỉ có điều đôi mắt người này sáng rực khiến cho người khác không dám đối mặt nhìn thẳng.
Triệu vương tựa như với sự xuất hiện của người này ở đây cũng không bất ngờ, chỉ nói một câu :
– Ngươi cũng tới đây rồi.
Sau đó, Triệu vương quay về hướng Sở Lâm nói:
– Ái phi, đây là Diệp tiên sinh.
Bạch y nhân đưa mắt nhìn Triệu vương như muốn nói gì cuối cùng lại thôi, quay người về Lâm quý phi vòng tay nói:
– Tham kiến Lâm quý phi.
Sở Lâm vội hoàn lễ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, không biết Diệp tiên sinh này là nhân vật nào mà dám đứng trước mặt hoàng thượng cũng không thèm làm lễ.
Lúc này, Triệu vương chỉ vào tường nói:
– Quý phi, nàng tới đây nhìn xem.
Sở Lâm nhìn lên bức tường đột nhiên giật mình la lên.
Trời ạ, đây là cái gì đây? Chỉ thấy trên tường khắc một tấm địa đồ cực lớn to hơn chục trượng, sông núi trên địa đồ như trải dài bất tận. Sở Lâm rất nhanh tìm thấy ngọn núi Hùng Nhĩ Sơn tại gia hương của mình. Ở trên địa đồ này, nàng không chỉ nhìn rõ những con đường mà ngay cả con đường mòn nho nhỏ cũng được vẽ bởi một đường cong màu xám quấn quanh. Sở Lâm từ nhỏ lớn lên tại đây. Nàng biết rõ con đường mòn kia ngay cả dân bản xứ chưa chắc đã biết, vậy mà tại tấm địa đồ này lại được biểu hiện ra chi tiết.
Triệu vương đứng bên cạnh giải thích:
– Lâm phi nàng nhìn xem, màu xanh biểu thị là núi non, còn đây là sông suối, còn đây là…
Sở Lâm nhìn như bị thôi miên, đột nhiên quay đầu lại hỏi:
– Hoàng thượng, địa đồ này là gì?
Triệu vương cười nói:
– Quý phi nên biết, nơi chúng ta đang đứng chính là hoàng cung của Hậu Hán vương triều. Mật thất này là do thái tổ chúng ta lúc đuổi quân man di phương Bắc, giành lại kinh thành ngẫu nhiên phát hiện ra. Những thứ trên địa đồ này vô cùng chính xác, đây chính là bí mật lớn nhất của vương triều ta.
Triệu vương đưa tay chỉ Diệp tiên sinh nói tiếp:
– Sư môn của Diệp tiên sinh đời đời thủ hộ địa đồ này. Bọn họ đi khắp nơi trong thiên hạ, không ngừng căn cứ vào biến đổi địa thế để tu sửa địa đồ.
Diệp tiên sinh thở dài than:
– Những năm gần đây, ta đi rất nhiều nơi mới cảm thấy được địa đồ chính xác như thế nào. Thật không biết tiền triều khi xưa hao tốn bao nhiêu nhân lực vật lực để có thể họa nên bức địa đồ này.
Sở Lâm hướng về Diệp tiên sinh cung kình hành lễ nói:
– Sở Lâm tại đây thay mặt Đại Triệu quốc xin đa tạ Diệp tiên sinh.
Diệp tiên sinh hồi lễ nói:
– Từng nghe Lâm quý phi nổi danh hiền đức, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.
Triệu vương chỉ địa đồ nói tiếp:
– Quý phi nàng nhìn xem. Đương kim thiên hạ được chia làm bốn. Bắc Triệu, Nam Tề, Đông Ngô, Tây Tần, trong đó Triệu quốc ta là có tình thế nguy hiểm nhất, bốn bề thụ địch. Phía Nam giáp Nam Tề cùng Đông Ngô, chỉ cần đứng bên này sông nhìn qua là thấy. Phía Bắc thì cùng man di giao chiến nhiều năm khiến một nửa binh lực tinh nhuệ của chúng ta bị cầm chân tại đây. Nhưng nếu nói uy hiếp lớn nhất thì phải là Tần quốc. Người Tần dân chúng khỏe mạnh, trong triều mãnh tướng như mây. Nhìn lại binh lực của Triệu quốc ta, nam có Sở Danh Đường, thủy quân thao luyện nghiêm ngặt khiến cho Nam Tề Đông Ngô nhiều năm qua không thể làm gì. Bắc có Quách Hoài cùng man di giao tranh liên tục thắng lợi, nếu không phải vì e ngại Tây Tần thì đã sớm xuất quân truy kích. Chỉ có duy nhất thống lĩnh Tây tuyến là Phương Lệnh Minh, em của tướng quốc Phương Lệnh Tín là tài trí bình thường, nếu không phải triều đình Tây Tần mấy lần kinh biến khiến bọn chúng không thể đông chinh thì triều ta đã sớm lâm nguy mất rồi.
Triệu vương nhìn Sở Lâm nói:
– Trẫm sớm biết nàng luôn muốn cho Danh Đường về kinh nhưng Nam tuyến thật sự không thể thiếu hắn. Vì vậy, nàng thay trẫm truyền lời cho hắn, trẫm phong hắn làm Bình Nguyên thái thú kiêm thống lĩnh đại quân Nam phương, đồng thời cho hắn thời gian ba năm bồi dưỡng cho trẫm một người có khả năng thống lĩnh thủy quân thì lúc đó trẫm sẽ cho hắn về kinh. Ngoài ra, hôm nay trẫm cũng đã chuẩn bị điều Quách Hoài về làm Binh bộ thượng thư.
Triệu vương nói tiếp :
– Lâm phi, trẫm biết nàng tại hậu cung chịu nhiều đau khổ. Ngày sau, nếu trẫm có chuyện không may thì chắc chắn hậu cung sẽ không bỏ qua cho nàng. Có Danh Đường cùng Quách Hoài trong triều, trẫm cũng an tâm hơn nhiều.
Sở Lâm rơi lệ nói:
– Đa tạ hoàng thượng.
***
Ngày thứ hai lâm triều, Triệu vương nhìn quần thần dưới điện nói:
– Chúng khanh gia, Lại bộ thượng thư mấy ngày trước lâm bệnh, Binh bộ Vương lão hầu gia tuổi đã cao nên cũng chuẩn bị từ quan. Hai bộ này không thể một ngày không có ai.
Tướng quốc Phương Lệnh Tín từ lâu đã muốn em mình Phương Lệnh Minh nhậm chức Binh bộ thượng thư, nghe Triệu vương đề cập tới vội bước ra phía trước nói:
– Thần xin tiến cử…
Triệu vương phất phất tay nói:
– Tướng quốc đừng nôn nóng, trẫm đã sớm có nhân tuyển, tin chắc rằng người mà tướng quốc tiến cử cùng trẫm dự kiến là giống nhau.
– Truyền chỉ phong Bình Nguyên quận thái thú Sở Danh Đường nhậm chức Lại Bộ thượng thư, Bắc cương thống soái Quách Hoài nhậm chức Binh Bộ thượng thư, hai người lập tức hỏa tốc về kinh nhậm chức.
Lời này vừa ban ra tức thì cả triều liền xôn xao.
Thái tổ Bắc Triệu sau khi bình định phương Bắc liền đối với thể chế quan lại tiến triều cải cách triệt để, đem Thái phó cùng Tam công đổi thành Tam tướng tức Tướng quốc, Thái úy, Tư đồ. Bỏ đi chức thượng thư chung mà dựa vào tính chất công việc chia làm sáu bộ gồm Binh, Lại, Hình, Công, Lễ, Dân, đứng đầu là thượng thư các bộ. Phía dưới thượng thư là bốn thị lang, tiếp đó là hai mươi bốn lệnh lại, còn những quan chức khác thì không thay đổi nhiều. Ở mức địa phương thì bỏ đi Châu mà đổi thành quận, phủ, huyện. Những quận vừa và nhỏ thì chỉ có quận và huyện. Quân đội thì chỉ có Bắc cương, Tây tuyến, Nam tuyến ba đội quân chủ lực chiếm gần như tới tám thành binh lực nước Triệu. Người đứng đầu phong là thống lĩnh, phía dưới là hai phó thống lĩnh, bốn tướng quân, hơn mười thiên tướng, giáo úy, đô úy. Quân đội tại các quận thì chức cao nhất là tham tướng dựa theo địa hình các quận mà phụ thuộc do ba đội quân trên quản lý.
Mà ở trong triều thì trừ tướng quốc đứng đầu các quan ra, còn thái úy, tư đồ tiếng là quản lý lục bộ nhưng thực quyền lại không có bao nhiêu. Chân chính xử lý công việc chính là thượng thư các bộ, quyền lực cực lớn. Trong bao năm qua, thượng thư các bộ thà lui thoái ẩn chứ không ai đồng ý làm thái úy hay tư đồ. Sở Danh Đường cùng Quách Hoài tuổi chưa tới bốn mươi, kinh nghiệm trong triều không nhiều. Vì thế khi nghe hoàng thượng hạ chỉ ý như vậy, trong triều nhất thời bàn tán xôn xao, có bốn năm vị đại thần đồng thời đứng ra phản đối.

Phương Lệnh Tín đưa mắt nhìn Hình bộ thượng thư Sở Danh Đình đứng đối diện, lặng lẽ lui về sau. Hoàng thượng không hề cùng hắn và Lại bộ thương nghị mà quyết đoán hạ chỉ ý như vậy chứng tỏ tâm ý đã quyết, có nói nữa cũng vô dụng. Hơn nữa nếu nói về tài năng thì Sở Danh Đường cùng Quách Hoài hoàn toàn xứng đáng, dù có phản đối cũng chỉ là ngụy biện mà thôi. Thêm nữa hắn đường đường là tướng quốc không thể tự hạ thân phận, chỉ đành phải nhờ vào các vị đại thần khác mà thôi.
Hình bộ thượng thư Sở Danh Đình lạnh lùng nhìn mọi việc xảy ra. Trước đó không lâu, Lâm quý phi đã từng nói với hắn là muốn hắn thỉnh cầu hoàng thượng triệu ca ca Sở Danh Đường về kinh, mong muốn cho Sở thị gia tộc ngày càng hưng thịnh. Lúc đó hắn chỉ khẽ cười nói là một triều nếu có hai thượng thư thì khó tránh khỏi để mọi người dị nghị, rồi sau đó từ chối.
Sở Danh Đình đối với huynh muội Sở Lâm có một nỗi chán ghét khó mà nói nên lời. Khi xưa hắn ái mộ đại tiểu thư của Tĩnh Bắc Hầu Vương Liệt. Nào ngờ Vương đại tiểu thư lại đem lòng yêu thích tên hoang dã thất phu Sở Danh Đường khiến hắn như muốn nổi điên. Còn Sở Lâm chỉ là một thôn nữ nào ngờ lại được Triệu vương sủng ái, hơn nữa sức ảnh hưởng đối với Triệu vương cực lớn. Lần này hoàng thượng giữa triều đình lại hạ chỉ cho Sở Danh Đường hồi kinh khiến cho Sở Danh Đình càng thêm phẫn nộ .
Triệu vương thấy nhiều người phản đối như vậy, giận dữ đập bàn nói:
– Sở Danh Đường làm Bình Nguyên thái thú đã hai năm được bách tính ngưỡng mộ, năng lực như vậy không lẽ còn chưa đủ? Quách Hoài tại Bắc cương đại phá mười vạn đại quân man di, chém chết Đan Vu của giặc Hồ, ngay cả phong vương cấp đất còn được, không lẽ công lao như vậy không đủ để đảm đương một chức thượng thư?
Sở Danh Đình đột nhiên chắp tay nói:
– Hoàng thượng, Quách thống lĩnh Bắc cương công lao to lớn, chiến công rực rỡ. Vương lão hầu gia thoái lui theo lý phải do y tiếp quản Binh bộ. Nhưng Sở thái thú của Bình Nguyên quận theo thần thì tạm thời không thể hồi kinh. Mấy năm qua Nam Tề Ngạc Thân Vương chấp chính quân quyền, không ngừng mở rộng quân lực, chế tạo thuyền bè, lúc nào cũng nhòm ngó Đại Triệu ta. Hiện nay Đỗ thống lĩnh Nam doanh đã già nua, Sở thái thú lưu lại Bình Nguyên quận có thể phò trợ đề phòng bất trắc.
Tức thì mấy vị đại thần thuộc Sở hệ lên tiếng tán thành. Công bộ thị lang Phương Lệnh Bạch cười lạnh lên tiếng:
– Khải tấu hoàng thượng, Sở đại nhân lo lắng Nam Tề quả thật chính xác, nhưng tâm phúc đại hoạn của Đại Triệu ta lại là Tây Tần. Phương thống lĩnh thủ tại Tây tuyến đã hơn mười năm, khổ công chống cự quân Tần ngoài biên ải, công lao to lớn theo lý phải trọng thưởng. Còn Quách thống lĩnh dù năm ngoái cùng Hồ man giao chiến khiến cho Hung Nô nhất tộc cơ hồ như tận diệt, mang lại hòa bình cho Bắc cương ít nhất cũng mười năm, đại công như thế không thể không thưởng. Chỉ là Bắc cương đại doanh nguyên khí cũng vì thế mà trọng thương, Quách thống lĩnh sao có thể rời đi lúc này được? Huống chi năm vạn tinh binh điều từ Tây tuyến tới Bắc cương cơ hồ như tử thương gần hết, thần nghĩ không bằng điều Quách thống lĩnh từ Bắc cương làm thống lĩnh Tây tuyến, mau chóng chiêu mộ tân binh, gia tăng huấn luyện để chuẩn bị nghênh chiến quân sài lang từ Tây Tần mới đúng.
Sở Danh Đình cười nhạt:
– Phương đại nhân quả có hảo tâm cơ a.
– Ngươi…
Quan viên hai phe không ngừng tranh cãi khiến Triệu vương nổi giận đập bàn hét lớn:
– Câm miệng!
– Thân là trọng thần triều đình mà lại cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì!
Triệu vương trầm giọng nói tiếp:
– Người đâu, truyền chỉ cho Quách Hoài nhậm chức Binh bộ thượng thư, thống lĩnh đại quân Bắc doanh giao cho phó thống lĩnh Mạnh Đức nhậm chức.
– Ngoài ra…
Triệu vương từ trong tay áo lấy ra một tấu chương:
– Đỗ Vệ thống lĩnh của Nam doanh mấy ngày trước có dâng tấu, nói là tuổi cao sức yếu muốn từ quan, trẫm cũng đã chuẩn tấu. Chúng khanh đã cho rằng Thái thú của Bình Nguyên quận không thích hợp với chức Lại Bộ thượng thư vậy thì để hắn kiêm chức thống lĩnh Nam doanh, ngay lập tức nhậm chức.
Không chờ quần thần phản ứng, Triệu vương đứng dậy nói:
– Ý trẫm đã quyết, không cần phải nhiều lời. Bãi triều!
Nói xong xoay người đi vào trong.
Chúng đại thần chưa bao giờ thấy hoàng thượng cường thế như hôm nay, bất giác đều đưa mắt nhìn nhau.
Phương Lệnh Bạch tới bên cạnh huynh trưởng Phương Lệnh Tín khẽ hỏi:
– Đại ca, anh nói việc này…
Phương Lệnh Tín lắc lắc đầu nói:
– Về phủ rồi bàn tiếp.
Sở Danh Đình đứng ngây người cả nửa ngày, hắn thật không ngờ kết quả của cuộc tranh cãi lại như vậy, bất giác đưa mắt nhìn Phương Lệnh Tín.
Phương Lệnh Tín như cảm giác được quay đầu lại nhìn, trên khuôn mặt lộ nét chế nhạo.
Trở về cung, Triệu vương cười cười nói với Lâm quý phi :
– Ái phi, nàng đã ba năm chưa về thăm nhà, nay trẫm chuẩn tấu cho nàng về Bình Nguyên quận thăm người thân đó.
Sở Danh Đình ngồi trong xe ngựa, nghĩ tới việc xảy ra trên triều hôm nay, trong lòng không ngừng oán hận.
Thật không biết hoàng thượng nghĩ gì mà lại phong cho Sở Danh Đường làm thống lĩnh Nam tuyến đại doanh. Làm như vậy có nghĩa là Sở Danh Đường không chỉ nắm trong tay Bình Nguyên quận mà còn khống chế mười vạn kỵ binh Nam tuyến đại doanh, tám vạn thủy quân, quản lý hơn ngàn dặm dài suốt ba quận dọc sông Trường Giang. Thống lĩnh Nam tuyến đại doanh tính ra còn cao hơn Thái thú quận một cấp. Mặc dù nói một người lo việc quân, một người lo chính trị, hai bên không liên quan lẫn nhau nhưng một khi có chiến sự thì Sở Danh Đường có thể dễ dàng khống chế ba quận phía Nam. Dù cho trong thời hòa bình thì Thái thú hai quận còn lại vì đều là môn sinh của Tĩnh Bắc Hầu Vương Liệt, nên lúc nào cũng tận trung với Vương gia. Mà Sở Danh Đường lại có thân phận là nữ tế của Vương gia, Thái thú hai quận trên nhất định sẽ nghe theo lời hắn.
– Vương gia, Vương gia…
Sở Danh Đình nhắm mắt, miệng thì lẩm bẩm gọi. Đây chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng của hắn. Năm xưa hắn ái mộ đại tiểu thư của Vương gia, lúc đó Sở Vương hai nhà hầu như ai cũng biết, trưởng bối hai nhà dù không nói ra nhưng cũng coi như mặc nhiên đồng ý. Nhưng tất cả đều thay đổi khi tên dã phu kia làm trạng nguyên. Vương gia đại tiểu thư thích Sở Danh Đường, Trấn Bắc Hầu Vương Liệt lão thất phu kia không biết vì sao lại đồng ý.
Nếu như mình có thể cưới được Vương đại tiểu thư, Sở Danh Đình đấm mạnh vào vách xe ngựa. Nếu vậy thì cái ghế tướng quốc kia làm gì tới phiên Phương Lệnh Tín chứ!
Xa phu bị tiếng động trong xe làm giật mình vội hỏi:
– Lão gia, ngài có chuyện gì phân phó cho tiểu nhân?
Sở Danh Đình cũng thấy mình thất thố, bình tĩnh lại nói:
– Không có gì, hồi phủ thôi.
Sở phủ nằm ở phía Tây kinh thành, là tòa phủ đệ lớn nhất tại đây. Màu sơn trên cửa như biểu hiện rõ trăm năm lịch sử của phủ đệ, chỉ có tấm biển do thái tổ đích thân ngự bút đề “ Tiêu Diêu Hầu Phủ” là vẫn còn như mới.
Sở Danh Đình vừa bước vào phủ thì người hầu tiến tới bẩm báo, lão thái gia đã trở về, hiện đang ở thư phòng chờ đợi.
Sở Danh Đình giật mình. Phụ thân mấy ngày trước về quê tế tổ sao lại trở về nhanh đến thế. Hắn lập tức không dám chậm trễ đi thẳng về thư phòng.
Sở Thiên Phóng, gia chủ hiện tại của Sở gia đang ngồi trong thư phòng đọc sách. Hiện tại dù đã hơn sáu mươi tuổi, cũng đã thoái ẩn nhiều năm nhưng tinh thần vẫn rất khỏe khoắn, trông trẻ hơn tuổi rất nhiều.

Sở Danh Đình tiến vào phía trong, hướng về Sở Thiên Phóng thi lễ:
– Phụ thân, người về kinh khi nào, sao không thông báo cho hài nhi trước một tiếng?
Sở Thiên Phóng không chút để ý, vẫn im lặng đọc sách.
Sở Danh Đình cảm thấy mất tự nhiên. Từ nhỏ đến lớn, hắn sợ nhất chính là bộ dạng này của phụ thân, đây chính là biểu hiện phụ thân đang bất mãn với hắn.
Sở Thiên Phóng đột nhiên lên tiếng:
– Hôm nay trong triều hình như rất náo nhiệt a.
Sở Danh Đình không có gì bất ngờ. Hắn biết phụ thân dù đã sớm thoái ẩn nhưng tai mắt trong triều vẫn có không ít, tin tức rất linh thông nên vội cẩn thận trả lời:
– Dạ, phụ thân. Hoàng thượng muốn đưa Quách Hoài, Sở Danh Đường về triều nhưng quần thần đều phản đối. Cuối cùng chỉ có Quách Hoài được triệu về triều nhậm chức Binh Bộ thượng thư, còn Sở Danh Đường thì nhậm chức Thái thú Bình Nguyên quận kiêm thống lĩnh Nam tuyến đại doanh.
Sở Thiên Phóng nhàn nhạt “Ô” một tiếng rồi hỏi tiếp:
– Nghe nói mấy ngày trước, Lý phó tổng quản bên cạnh Lâm quý phi có tìm gặp ngươi?
Sở Danh Đình hơi sửng sốt, nhưng liền đáp lời ngay:
– Dạ.
Trong lòng hắn lúc này bỗng trầm xuống, thầm nghĩ, không ngờ ngay cả việc này lão gia tử cũng biết.
– Vì chuyện gì?
– Lâm quý phi muốn hài nhi ra sức để đưa Sở Danh Đường về kinh.
– Vậy ngươi trả lời thế nào?
– Hài nhi nghĩ, muốn một Thái thú như Sở Danh Đường về kinh thì chỉ còn có hai chức Thượng thư hiện đang khuyết là phù hợp với hắn, con nghĩ chắc Lâm quý phi cũng nghĩ vậy. Chỉ là hiện con đang là Hình Bộ thượng thư, trong triều chưa bao giờ có tiền lệ người trong một nhà cùng đảm nhiệm Thượng thư, vì vậy con đã từ chối.
– Hồ đồ!
Sở Thiên Phóng ném quyển sách trong tay qua một bên. Mặc dù đã sớm đoán được Sở Danh Đình không đáp ứng, hơn nữa những gì xảy ra trong triều hắn cũng không giấu được ông ta, nhưng Sở Thiên Phóng thật không ngờ Sở Danh Đình lại từ chối một cách tuyệt tình như vậy.
Sở Thiên Phóng tức giận đứng dậy, đi qua đi lại mấy bước rồi chỉ Sở Danh Đình mắng:
– Ta biết ngươi trước giờ luôn kiêu ngạo, làm việc không kiêng nể ai. Nhưng huynh muội bọn họ hiện tại là nhân vật thế nào, sao ngươi có thể đối xử như thế được? Ngươi mặc dù không muốn giúp thì cũng được, nhưng không lẽ không thể quyển chuyển, miệng cứ nhận lời thì đã sao nào. Không lẽ không đắc tội với bọn họ không được?
Sở Danh Đình mặt đỏ ửng lên. Sở Thiên Phóng từ khi thoái ẩn tới nay rất ít can thiệp vào công việc triều chính, không thể ngờ hôm nay cha lại giận dữ như vậy, khiến hắn trong lòng bất mãn nói:
– Đắc tội thì đã sao, không lẽ Sở gia chúng ta sợ bọn chúng?
Sở Thiên Phóng tức giận cười lạnh:
– Đúng là đồ vô dụng. Ngươi nghĩ ngươi xứng với chức Hình Bộ thượng thư sao. Chỉ là do ta thoái ẩn, hoàng thượng vì muốn an ủi Sở gia nên mới cho ngươi phụ trách Hình Bộ. Nhưng ngươi nghĩ xem mấy năm qua ngươi đã làm những gì, gặp án lớn nào cũng đều dâng tấu lên mời hoàng thượng xử lý, bản thân mình không làm được thì ai mà phục ngươi. Ở trong triều lại còn không an phận, trong quan trường không nên gây thù chuốc oán. Bao nhiêu năm làm quan tới giờ ngươi còn không hiểu sao ? Huống chi huynh muội Danh Đường không phải là người ngoài, bọn họ cũng họ Sở, là người của Sở gia.
Sở Danh Đình trong lòng phẫn nộ đứng dậy hét lớn:
– Đúng, bọn chúng cũng là họ Sở, không phải là người ngoài. Nhưng con là con cha, cha không giúp con mà ngược lại đi giúp người ngoài ư?
Sở Thiên Phóng ngẩn người nói:
– Ta lúc nào thì giúp người ngoài?
Sở Danh Đình phẫn nộ đem toàn bộ oán khí tích tụ bao năm qua phát ra hết:
– Khi xưa Vương Tú Hà vì sao lại được gả cho Sở Danh Đường. Con khi đó nhậm chức tri phủ Thanh Châu trở về không kịp, nhưng cha vì sao không giúp con. Sở Vương hai nhà tuy nói bất hòa, nhưng khi xưa chỉ cần cha ra mặt thì lão thất phu Vương Liệt kia cũng không thể không nể mặt cha. Nhưng cha không những không giúp con mà còn chủ trì đại hôn cho Sở Danh Đường tại kinh thành, còn đề cái gì “ Thiên tác chi hợp” tặng hai người bọn chúng. Không lẽ cha không biết tên dã phu Sở Danh Đường kia đã đoạt mất người yêu của con mình sao? Cái này không phải cha giúp người ngoài thì là cái gì?
Sở Thiên Phóng trầm ngâm một hồi rồi nói:
– Cha từ trước tới giờ luôn nghĩ ngươi bởi vì Sở Danh Đường xuất thân chốn hoang dã mà khinh thường hắn, thì ra ngươi bởi việc này mà oán hận tới bây giờ. Nhưng năm xưa giữa ngươi và tiểu thư Vương gia còn không hề có một lời xác định nào, người thì cũng không ở trong kinh, ngươi kêu ta phải làm thế nào?
Sở Danh Đình nói:
– Cha chỉ cần ra mặt nói chuyện, đợi con từ Thanh Châu trở về gặp mặt Vương gia tiểu thư, nhất định nàng sẽ thay đổi ý định.
Sở Thiên Phóng tức giận cười lớn:
– Cùng Vương gia tiểu thư gặp mặt nhất định sẽ khiến nàng thay đổi ý định? Ngươi đúng là quá tự cao. Năm đó Vương Liệt lão già kia cũng không hề thích Sở Danh Đường, nếu không phải con gái hắn dùng cái chết để ép buộc thì hắn sao mà đáp ứng hôn sự này chứ.
Sở Danh Đình oán hận nói:
– Cái này nhất định là do Sở Danh Đường dùng thù đoạn vô sỉ gì đó mới làm cho Tú Hà bất đắc dĩ phải làm như vậy.
Sở Thiên Phóng lắc đầu. Sở Danh Đình cố chấp đến nước này khiến ông cảm thấy không thể nào khuyên được.
Một hồi lâu, ông ta lạnh nhạt lên tiếng:
– Tâm tư của ngươi năm xưa sao cha không biết, nhưng sao ngươi biết ta không đi tìm Vương Liệt?
Sở Danh Đình kinh ngạc hỏi:
– Đã tìm, nhưng sao con không biết?
Sở Thiên Phóng cười nhạt nói:
– Ngươi đã từng hỏi ta chưa?
Sở Danh Đình nôn nóng la lên:
– Vậy Vương Liệt trả lời thế nào?
Sở Thiên Phóng nói:
– Kỳ thật lý do chính để Vương Liệt đồng ý hôn sự của hai người bọn họ không chỉ hoàn toàn do mỗi mình Vương gia tiểu thư mà còn có người khác.
– Ai?
Sở Thiên Phóng chỉ lên trần nhà nói:
– Đương kim hoàng thượng.
Sở Danh Đình sợ đến ngây người, hoàng thượng ư? Khi đó Sở Danh Đường chỉ là một trạng nguyên, sao có thể có khả năng khiến cho hoàng thượng ra sức vì hắn tạo áp lực với Tĩnh Bắc Hầu chứ?
Sở Thiên Phóng nói:

– Năm xưa Sở Danh Đường, Quách Hoài hai người làm văn võ trạng nguyên. Hoàng thượng đã nhiều lần cải trang xuất cung cùng bọn họ quan hệ rất thân thiết. Sau này, Sở Danh Đường không biết sao lại quen biết tiểu thư Vương gia. Vương gia tiểu thư sợ Vương Liệt không đồng ý nên mới thỉnh hoàng thượng nhờ người đứng ra tác động.
Sở Danh Đình lẩm bẩm:
– Việc này sao ta trước giờ không hề hay biết chứ?
Sở Thiên Phóng hừ một tiếng nói:
– Ngươi không biết ư? Không hiểu ngươi làm cái gì mà cái gì cũng không biết. Quách Hoài cùng Sở Danh Đường chỉ trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi, một người làm Binh Bộ thượng thư, một người nắm đại quyền cả phía Nam, có thể coi như một Trấn Nam vương. Một Sở Danh Đường chỉ là con rể của Vương gia, còn Quách Hoài tuy không hề có bối cảnh gì thì nay đều đã là trọng thần triều đình. Nếu như không có hoàng thượng nâng đỡ thì sao bọn chúng lên được tới mức này. Đương kim hoàng thượng dù không phải là một minh quân nhưng tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản. Ngài sớm đã bất mãn với đại thần trong triều, chỉ vì tam đại thế gia nắm triều chính đã nhiều năm, căn cơ thâm hậu, môn sinh rải khắp thiên hạ, bằng không thì hoàng thượng hôm nay cũng không điều Quách Hoài về cung.
– Nói như vậy Sở Danh Đường có sự liên hệ với hoàng thượng?
Sở Danh Đình như hiểu ra, cắn răng nói:
– Nếu đã như vậy, phụ thân, người này tuyệt không thể lưu, phải nghĩ biện pháp trừ bỏ hắn.
Sở Thiên Phóng lắc đầu lạnh lùng nhìn con trai của mình. Sở Danh Đình bị nhìn như vậy, trong lòng hoảng sợ thì thào:
– Phụ thân, người sao lại…
Sở Thiên Phóng khoát tay kiên quyết:
– Đình nhi, những việc trước đây phụ thân bỏ qua cho ngươi. Từ nay về sau, Sở phủ chúng ta không thể làm khó cho huynh muội Danh Đường. Hơn nữa, sau này những việc lớn nhỏ của Sở thị gia tộc đều cũng phải thông báo cho hai người bọn họ biết.
– Cái gì?
Sở Danh Đình nhảy dựng lên:
– Như vậy chẳng phải bọn chúng trở thành chấp sự trong gia tộc sao? Dựa vào cái gì chứ?
Sở Thiên Phóng vỗ bàn nói lớn:
– Bằng cái gì ư? Bằng vào địa vị của huynh muội bọn họ hiện nay.
Sở Danh Đình nổi giận đùng đùng:
– Bất kể dựa vào cái gì, muốn con cúi đầu trước tên thất phu Sở Danh Đường là điều không thể xảy ra.
Dứt lời Sở Danh Đình đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.
Sở Thiên Phóng nhìn nhi tử đi xa, ánh mắt dần trở nên âm trầm. Vì tương lai của Sở phủ thì dù ngay cả nhi tử cũng phải bỏ qua.
Đột nhiên một âm thanh mở cửa phát ra, từ mật thất bên trong phòng bước ra một lão nhân mặt mày hồng hào. Nếu như Sở Danh Đình còn ở đây thì nhất định sẽ vô cùng kinh hãi. Lão nhân này không phải ai khác chính là kẻ thù của phụ thân hắn, nhạc phụ của Sở Danh Đường, Binh Bộ thượng thư đương triều Tĩnh Bắc Hầu Vương Liệt.
– Thế nào? Tuyệt vọng rồi chứ?
Vương Liệt nghênh ngang tới chiếc ghế của Sở Thiên Phóng ngồi xuống.
– Sớm đã nói với ngươi, lão phu vô phúc không có con trai, nhưng hai đứa con của ngươi thì đứa nào cũng vô dụng, thực còn không bằng lão phu. Hắc hắc, cuồng vọng tự đại, hơn nữa ánh mắt cũng không tốt cho lắm. Khi xưa Tú Hà vừa gặp mặt tên tiểu tử này đã muốn tránh không kịp, vậy mà hắn lại cho rằng đây là sự xấu hổ của nữ nhi, nên lúc nào cũng ở bên tai lão phu lải nhải. Nếu không phải nể mặt ngươi thì lão phu đã sớm đá hắn ra ngoài cửa rồi. Ngươi bao năm qua hao phí tâm tư bồi dưỡng hắn vậy mà kết quả ra sao, loại nghiệt tử như thế này không có cũng được.
Lửa giận của Sở Thiên Phóng lúc này vẫn chưa tắt, nghe xong cười lạnh:
– Phải không, mấy con nha đầu nhà ngươi ngoại trừ Tú Hà ra. mấy đứa khác cũng bình thường. Mà nói thật, nữ nhi rốt cuộc vẫn là con người ta, đã gả rồi thì không còn chút liên hệ gì với Vương gia của ngươi.
Đại kỵ của Vương Liệt chính là nói ông ta già mà không con trai. Mấy năm qua, các đại thần trong triều khi có con thành hôn, ông đều không tham dự, miễn phải nhìn cảnh mà ngậm ngùi. Bất quá hôm nay ông cũng không muốn tranh cãi với Sở Thiên Phóng, có tranh cãi cũng không có kết quả gì, vì dù sao việc ông ta không có con trai là một sự thực.
– Không cãi với ngươi nữa. Bao năm qua ta và ngươi trước mặt người ngoài tranh cãi chưa đủ sao? Hoàng thượng lên ngôi nhiều năm, lông cánh dần đủ, xem ra người đang muốn thu hồi đại quyền trong triều. Ta và ngươi đều đã già, ngươi thì đã thoái ẩn nhiều năm, chức Binh Bộ thương thư ta cũng sắp giao cho Quách Hoài. Quách Hoài tên tiểu tử này trung thành với hoàng thượng trước sau như một, hắn tiếp nhậm chức thượng thư này chưa chắc đã là chuyện tốt. Chỉ là quân công của hắn trong triều không ai có thể so sánh, cùng với Tây Tần Tiết Phương Trọng được xưng là hai đại danh tướng đương thời. Việc này cơ bản coi như đã, không thể thay đổi. Nếu trong triều chỉ biết dựa vào đứa con bảo bối của ngươi thì chỉ sợ không tới mấy năm, Sở Vương hai nhà chỉ còn chờ để người ta tới xâu xé thôi.
– Ngươi vừa rồi không phải nghe rồi sao?
Sở Thiên Phóng bình tĩnh nói:
– Lão phu đã quyết định Danh Đường là một trong sáu chấp sự của Sở thị gia tộc. Lâm nhi thân ở hậu cung, không tiện ra ngoài, vì vậy dù không có chức vị nhưng đồng dạng có quyền như nhau.
Vương Liệt khinh thường nói:
– Danh Đường hiện nay kiêm thống lĩnh Nam tuyến đại doanh cùng Thái thú Bình Nguyên quận, phong quang sáng rực. Chỉ là một chấp sự nhỏ nhoi của Sở gia thôi ư? Hắn chưa chắc đã để vào mắt.
– Chỉ một chức chấp sự đúng là ủy khuất cho Danh Đường.
Sở Thiên Phóng đột nhiên cười ma mãnh:
– Nhưng nếu lão phu cam lòng nhường chức gia chủ Sở gia thì sao?
Vương Liệt đứng bật dậy nói:
– Ngươi nói thật sao?
– Người ngoài đều nói Sở Vương hai nhà là địch, nhưng chân tướng trong đó chỉ có đại gia chủ hai nhà mới hiểu rõ.
Sở Thiên Phóng lãnh đạm nói tiếp:
– Huống chi lão phu đã từng bao giờ trước mặt ngươi nói lời giả tạo chưa?
Vương Liệt vẫn hoài nghi:
– Ngươi thật sự bỏ được sao?
Sở Thiên Phóng bất lực nói:
– Các đời thế gia vọng tộc khi đã lên tới đỉnh vinh quang thì không thể nào tiến hơn được nữa, một khi xuống dốc thì cũng coi như không thể gượng dậy. Như bây giờ hoàng thượng đang từng bước ép tam đại thế gia, mà Sở gia ta lại đứng mũi chịu sào. Nếu hai tên nghiệt tử của lão phu có được một nửa tài năng của Danh Đường thì ta sao lại chọn hạ sách như vậy. Huống chi chức gia chủ Vương gia các ngươi chắc chắn phải truyền cho mấy con rể, chỉ duy nhất có Danh Đường mới có thể làm cho những người khác phục. Hắc hắc, Sở Vương, Sở Vương, người đời luôn nói Sở trước Vương sau. Sở gia nếu không thể đán áp được Vương gia các ngươi thì lão phu trăm năm sau làm gì còn mặt mũi gặp tổ tiên nữa chứ?
– Ngươi…
Vương Liệt thật lòng muốn chửi ầm lên, nhưng vì sự việc quá quan trọng nên ráng nhẫn nhịn cơn tức trong lòng, hừ một tiếng nói:
– Lão phu không so kiến thức với ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng có mơ tưởng hảo huyền, mấy năm qua Sở gia các ngươi đối xử với Danh Đường thế nào? Trong lòng hắn có lẽ đã sớm nguội lạnh rồi.
Sở Thiên Phóng cười lớn:
– Danh Đường người này chí lớn tuyệt không thỏa mãn với việc xưng bá một phương. Trong lòng hoàng thượng lúc nào cũng muốn thu hồi đại quyền về triều đình, dù cho hoàng thượng coi trọng Danh Đường như thế nào thì cũng không thể giao cho hắn quyền lực cao như chức vị gia chủ của Sở gia. Về điểm này chắc chắn Danh Đường hiểu rất rõ. Một điểm nữa là hắn lại mang họ Sở, Quách Hoài kia dù trên chiến trường tung hoành vô địch nhưng nếu so với triều đình thì cũng còn lâu mới bằng Phương Lệnh Tín. Điều này thể hiện qua việc triều đình chỉ điều Quách Hoài về kinh mà không điều Danh Đường đủ chứng minh hoàng thượng cố kỵ hắn như thế nào.
– Hơn nữa, có vị nhạc phụ đại nhân như ngươi, cộng thêm Tú Hà điệt nữ một bên khuyên nhủ, không lẽ Sở Danh Đường sẽ đầu phục hoàng thượng sao chứ?
– Lão hồ ly!
Vương Liệt nghiến răng nghiến lợi nói:
– Thì ra ngươi đã tính toán hết mọi thứ, sớm biết như vậy lão phu đã không tới đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.