Đọc truyện Sở Thị Xuân Thu – Chương 3Điên đảo Càn Khôn
Ngô An Nhiên mặt đỏ bừng, hướng về phía Sở Danh Đường nói:
– Đại nhân yên tâm, bệnh tình của lệnh công tử cứ tính lên người của ta.
Sở Danh Dường uống nhiều rượu người cũng lâng lâng, uốn lưỡi mà nói:
– Tất cả toàn bộ xin nhờ hết cả vào tiên sinh.
Ông ta hoàn toàn không biết rằng, nếu như không phải Sở Tranh trời sinh dị bẩm thì sợ rằng lúc này Sở phủ đang chuẩn bị tang sự rồi.
***
Ngô An Nhiên vừa uống trà vừa nhìn Sở Tranh ở phía trước mặt, đúng là càng ngắm càng thấy vui mừng.
Sở Tranh bị ông ta nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, mất tự nhiên cố nghiêng người né tránh ánh mắt kia.
Ngô An Nhiên liền ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên bờ vai nhỏ của Sở Tranh, vừa cười vừa nói:
– Ngũ công tử, có muốn theo bá bá học công phu hay không?
Sở Tranh nhìn ông ta, đột nhiên nói:
– Công phu ư?
Ngô An Nhiên sửng sốt, không phải tiểu tử này sau khi tỉnh lại chưa từng mở mồm nói cái gì a? Bất quá ông ta cũng không để ý lắm, nói chuyện như vậy mới dễ dàng cho cả hai bên rất nhiều.
– Công phu gì?
Sở Tranh lại hỏi.
– Công phu rất hay.
Ngô An Nhiên tự dưng lại khó trả lời câu hỏi của Sở Tranh, đành hàm hồ đáp:
– Khi luyện được tốt rồi có thể khi dễ người khác a.
Ông ta nói mà âm thầm cười khổ trong lòng, mình từ khi nào lại đối xử với người khác ôn nhu như thế chứ, tự nhiên còn xưng là “Bá bá”.
Thấy Sở Tranh vẫn mang bộ dạng mờ mịt không hiểu, Ngô An Nhiên đứng thẳng lên, vận kình khí trong cơ thể rồi nói:
– Xem cho kỹ!
Ngô An Nhiên đưa tay hướng về phía ấm trà trên bàn hư không đánh một trảo, bất ngờ một dòng nước trà tử trong ấm bắn thẳng ra, trà này là lấy từ Vân Sơn Lục Trà nổi danh nhất tại Bắc Triệu quốc pha ra, cho nên nước trà xanh thắm trong trẻo, tại không trung trông rất đẹp mắt. Khi nước trà bắn nhanh đến trước ngực thì Ngô An Nhiên lưỡng chưởng hư không ôm một cái, dòng nước trà đột nhiên ngừng lại, tụ thành một quả cầu nước trôi nổi giữa không trung của hai bàn tay. Chỉ trong chốc lát, Ngô An Nhiên chợt nâng tay trái lên, hai ngón tay phải chập vào nhau( ngón trỏ và ngón thứ 3), một luồng điện quang bắn thẳng vào quả cầu nước, quả cầu nước liền tản ra thành một dòng nước, theo ngón tay của Ngô An Nhiên mà cử động trên không trung, giống như một con rồng nước xanh thắm khi thì bay lơ lửng ở trên chín tầng trời, lúc thì quẩn quanh dưới biển sâu.
Ngô An Nhiên nhìn Sở Tranh một cái, chỉ thấy hắn há hốc miệng, đứng yên ở một bên ngây người nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mặt.
Ngô An Nhiên trong lòng đầy đắc ý, bỗng nhiên nhướng mày, mặt từ trắng chuyển thành ửng hồng, hai ngón tay phải chỉ vào Sở Tranh, dòng nước màu xanh kia bắn thẳng vào người hắn, khi sắp đụng vào chóp mũi của Sở Tranh thì “Bang” một tiếng thật nhỏ, nhất thời hóa thành một mảng hơi nước.
Ngô An Nhiên mỉm cười chắp tay đứng thẳng, tiêu sái vô cùng. Kỳ thực ông ta có khổ mà không thể nói lên lời, vì muốn dụ tiểu tử này làm đồ đệ mà ông ta xuýt liều cả cái mạng của mình. Khi dòng nước bắn về phía Sở Tranh thì ông ta đã không còn hoàn toàn khống chế được nó, cuối cùng nhanh trí vận công dùng “Huyễn Thiên Chưởng” đánh tan dòng nước, nhưng vì vận công quá mức mà khiến vết thương cũ tái phát.
May mà trong lúc này còn không có xảy ra cái gì xấu cả.
Ngô An Nhiên thận trọng hỏi:
– Ngươi có muốn học loại công phu này không?
Sở Tranh hưng phấn nói:
– Nguyện ý!
Ngô An Nhiên gật đầu hài lòng:
– Tốt lắm, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ dạy cho ngươi một ít tâm pháp.
Ông ta nói xong liền quay người rời đi.
Ra khỏi cửa được mấy bước, Ngô An Nhiên nhịn không nổi nữa, mồm phun ra một ngụm máu.
***
Sau cuộc nói chuyện với Ngô An Nhiên tới giờ, bệnh tình của Sở Tranh bỗng nhiên ổn định rất nhiều. Hôm nay hắn nằm dài phơi nắng trên mặt cỏ, Sở phu nhân thì đi nấu thuốc bổ cho hắn, mấy người nha hoàn biết ngoại trừ phu nhân ra thì thiếu gia không cho bất luận kẻ nào tiếp cận hắn, thành ra không thể làm gì hơn là đứng ở phía xa nhìn hắn.
– Meo meo.
Sở Tranh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con mèo nhỏ màu tuyết trắng ở cách đó không xa cũng đang nhìn về phía hắn.
Sở Tranh đưa tay vẫy vẫy.
Con mèo nhỏ tựa hồ cũng nhận được hắn là tiểu chủ nhân, chạy tới bên trái của Sở Tranh nằm xuống.
Sở Tranh vuốt ve nó một lúc, đột nhiên nói khẽ:
– Ta nhớ ngươi là vật nuôi của tiểu hài tử kia, trong trí nhớ của hắn, ngươi được gọi là Tuyết Ngọc.
Tuyết Ngọc híp mắt khoan khoái nhìn, cũng không để ý hắn nói cái gì.
Sở Tranh cười cười, vẫn khe khẽ nói:
– Ta không biết ngươi có thể hiểu ta nói gì hay không, bất quá cho dù ngươi có trí tuệ đi nữa cũng sẽ không hiểu ta đang nói cái gì, trên đời này không ai có thể nghe hiểu được ta. Trong thế giới của ta, loại ngôn ngữ này chính là Hán ngữ, một ngôn ngữ mà dân tộc ta đã sử dụng hơn kém năm nghìn năm trời.
– Rất kỳ quái phải không, kỳ thực ta cũng không biết vì sao ta lại tới nơi này. Trong cái thế giới kia, ta chính là một quan chức trung bình, hai mươi chín tuổi thì thành phó thị trưởng của một thành phố lớn với 500 vạn nhân khẩu, có một cô vợ xinh xắn, có một đứa con kháu khỉnh, có một gia đình hạnh phúc. Ngày đó, ta đang chuẩn bị về nhà ăn cơm cùng gia đình thì lão thủ trưởng đột nhiên gọi điện tới, nói rằng tỉnh thành đang tổ chức một đoàn thể phái sang Mỹ khảo sát, ta cũng là một người trong đó, hơn nữa lại là người đứng đầu chịu trách nhiệm tuyển lựa người gia nhập đoàn khảo sát này. Bất quá, hiện tại nghĩ đến việc này, ta cho nó là một bất hạnh cực lớn đối với ta.
– Chuyến đi này tới nước Mỹ tất cả đều rất thuận lợi, ta vì muốn thăm thú mấy trường đại học bên này một chút nên không có cùng đoàn khảo sát về chung một ngày, mà hai ngày sau mới bay về nước. Đều nói máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất, xác xuất cực kỳ nhỏ bé nếu xảy ra rủi ro, chỉ không ngờ rằng cái xác xuất nhỏ bé nhất này lại rơi xuống trên đầu ta…
Sở Tranh nhìn Tuyết Ngọc một chút, thấy nó đang dùng móng vuốt trêu đùa mấy ngọn cỏ, tiếp tục nói:
– Máy bay cất cánh chưa được bao lâu thì động cơ bị hỏng, rơi xuống biển. Ta lúc đó hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại thì thấy mình đang bồng bềnh trên một mảnh vỡ máy bay giữa biển rộng mênh mông, ta chỉ có thể cầu khẩn ông trời, mong có người sẽ đến cứu ta, nhưng rốt cuộc chẳng có ai. Phiêu lưu trên biển gần hai ngày, ta rốt cục quá tuyệt vọng, cái đói cái khát hành hạ khiến ta cảm thấy trước mắt hình như có một con suối thật lớn, cơ thể ta đã hoàn toàn kiệt sức, chỉ có cố mở to con mắt nhìn thân hình mình đang bị cuốn vào con suối đó, cuối cùng chìm vào bóng tối vô tận.
– Lần thứ hai tỉnh lại thì ta đã ở trong thân thể này rồi. Lúc đó ý thức của tiểu chủ nhân của ngươi còn chưa có tiêu tán, chẳng hiểu vì sao ý thức của chúng ta lại hòa quện vào nhau rồi từ từ dung nhập. Ta thực cũng không cố ý làm như vậy, nghe thanh âm của tiểu chủ nhân của ngươi dần dần biến mất, lòng ta đau như dao cắt, hắn cũng tầm tuổi con ta, ta đã chết qua một lần, tuyệt không bao giờ muốn làm tổn thương một hài tử vô tội, mặc kệ tình trạng của hắn ra thế nào đi nữa, nhưng ta lại không có bất kỳ lực lượng nào kháng cự được việc đó…
Sở Tranh đưa hai tay lên úp vào mặt, một lúc lâu sau bỏ ra rồi nói tiếp:
– Sau này có một điểm khiến lương tâm ta thoải mái hơn nhiều, đó là ta cảm thấy tiểu chủ nhân của ngươi dường như chưa có biến mất đi hẳn. Tuyết Ngọc, đêm đó Sở phu nhân đập đầu đến nỗi chảy máu, tiểu chủ nhân của ngươi như hoàn toàn thức tỉnh lại, ta rõ ràng cảm giác được hắn rất lo lắng, rất đau lòng, lực lượng của hắn đột nhiên trở lên cường đại, khống chế được cái thân thể này, lẳng lặng nằm ở trong lòng mẫu thân hắn cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
– Có thể là ý thức của ta so với hắn cường đại hơn nhiều hoặc là vì nguyên nhân nào đó, lần sau đó khi tỉnh lại thì ta vẫn khống chế được thân thể này như cũ. Thế nhưng những ký ức của tiểu chủ nhân của ngươi lại khắc thật sâu ở trong linh hồn ta, có thể nói cái thân thể này vừa của ta cũng vừa của hắn, hắn trong có ta, ta trong có hắn.
Sở Tranh ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên một ý niệm lớn mật hiện lên trong đầu, hắn cúi đầu xuống thì thầm:
– Ây, ngươi hiện tại có cảm giác được ta đang nói gì không?
Sở Tranh liền hỏi lại vài lần, đột nhiên từ sâu trong tâm linh có cái gì đó chuyển mình, hắn không khỏi nở nụ cười:
– Ngươi quả nhiên cảm giác được, ta có thể giúp ngươi làm cái gì?
Một lúc lâu sau, Sở Tranh thì thào:
– Được, ta đáp ứng ngươi, Viên Nhược người này đã không còn tồn tại nữa rồi, từ nay về sau trên đời này sẽ chỉ có Sở Tranh. Yên tâm đi đi, ta sẽ không làm cho cha mẹ ngươi lo lắng nữa.
Sở Tranh cúi người ôm lấy Tuyết Ngọc, âu yếm chọc nhẹ vào mũi nó, khẽ nói:
– Ngày hôm nay ta nói với ngươi rất nhiều chuyện, ngươi nhất định phải giữ bí mật đó nha.
Tuyết Ngọc móng vuốt cong cả lại, tựa hồ không thích động tác này của chủ nhân lắm.
– Tiểu Ngũ, đến giờ uống thuốc rồi.
Sở phu nhân lúc này đã nấu xong thuốc, bưng một bát tiến về phía Sở Tranh.
Sở Tranh nhịn không được nhíu mày, cái lão Thái tiên sinh kia không biết viết ra cái toa thuốc gì mà thực quá khó uống. Hắn suy nghĩ một chút, mắt đột nhiên lộ ra một chút bướng bỉnh, vẻ mặt đau khổ nói:
– Mẹ, Tiểu Ngũ Nhi đã đói bụng, không muốn uống thuốc.
Sở phu nhân theo bản năng nói:
– Ngoan, uống thuốc trước đã…
“Bộp!”
Chén thuốc trong tay Sở phu nhân rơi thẳng xuống đất.
Sở Tranh trong lòng thầm nghĩ: thực ra chẳng có bệnh gì mà cần phải uống thuốc cả
Sở phu nhân hạ người xuống nhìn nhi tử, đôi môi không tự chủ được có chút run run:
– Mẹ không có nghe nhầm chứ, Tiểu Ngũ Nhi, con vừa nói ư?
Sở Tranh nhìn Sở Phu Nhân, chậm rãi từng chữ nói:
– Mẹ, Tiểu Ngũ Nhi đói bụng.
Sở phu nhân lúc này không còn khống chế được nữa, ôm chầm lấy Sở Tranh, vừa khóc vừa vui mừng nói:
– Tiểu Ngũ, con cuối cùng cũng nói được rồi, con có biết mẹ mấy ngay nay lo lắng cho con đến nhường nào không?
Sở Tranh nằm ở trong lòng của Sở phu nhân, cảm thấy ấm áp vô cùng, từ sâu trong đáy lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác vui sướng mãnh liệt khó tả, không khỏi thầm nói trong thâm tâm: ta thật hâm mộ ngươi, có một người mẹ yêu thương ngươi hết lòng như vậy, hãy yên tâm, nếu ta trong lúc vô ý chiếm thân thể của ngươi thì ta cũng sẽ coi mẹ ngươi như mẹ ruột của ta, ta hứa sẽ cực kỳ hiếu thuận với bà ấy.
Một lát sau, Sở phu nhân đột nhiên cả kinh kêu lên:
– Nguy rồi, bát thuốc bị đổ rồi, mẹ sẽ nhanh nấu lại một bát khác cho con.
Sở Tranh quýnh lên, vội kêu to:
– Không muốn, thuốc này khó uống lắm.
Sở phu nhân khuyên nhủ:
– Tiểu Ngũ, thuốc đắng dã tật, Thái tiên sinh nói rằng thuốc này ít nhất phải uống trong một tháng đó.
Sở Tranh nắm lấy tay của Sở phu nhân, làm nũng:
– Không cần đâu mẹ, con đã khỏi hẳn rồi.
Nói xong câu này trong thâm tâm hắn không khỏi có chút khó tin, mình thế nào lại có thể có động tác trẻ con như vậy, lại còn biết làm nũng, hơn nữa rất tự nhiên là đằng khác? Lẽ nào mình không những chỉ dung hợp ký ức của Tiểu Sở Tranh mà ngay cả tính tình của hắn cũng kế thừa luôn? Bất quá, như vậy cũng tốt, thân thể này nguyên bản là của một tiểu hài tử, nếu như tâm tính quá mức thành thục sẽ không giống với người thường, rất dễ khiến cho người khác nghi ngờ, không bằng coi như mình đang trở về thời tuổi thơ là được. Trên thực tế, Viên Nhược cũng chỉ còn lại một linh hồn, thân thể hắn ở thế giới kia chắc đã tàn rữa từ lâu, có về cũng chẳng được nữa, chi bằng coi như đang ở trong giấc mộng đi, hoành thành cái tâm nguyện của tiểu hài tử kia, quyết không để cho mẫu thân lo lắng.
Khúc mắc đã được cởi ra, Sở Tranh lại càng cố ý làm nũng kéo không cho Sở phu nhân đi.
Không có biện pháp, Sở phu nhân đành bỏ đi ý niệm bắt hắn uống thuốc.
Sở phu nhân trong lòng chợt nảy ra một ý:
– Tiểu Ngũ, chúng ta đi gặp cha con có được không?
Mắt của Sở Tranh xoay chuyển, nhất thời đoán được ý của Sở phu nhân, vỗ tay đồng ý.
Sở Danh Đường lúc này đang ở thư phòng xử lý công văn thừ nha phủ gửi qua, mấy ngày liền như vậy, công văn đã chất cao thành một đống lớn. Ngô An Nhiên ngồi ở một bên đọc mấy quyển sách cổ mà Sở Danh Đường sưu tầm được, thỉnh thoàng thấy được đoạn nào đặc sắc liền gõ nhịp cảm thán.
Hôm qua Sở Danh Đường còn nhận được một bức thư nhà của Lâm quý phi gửi từ trong cung ra, ám chỉ triều đình sắp tới sẽ có biến động lớn về nhân sự, bà ta muốn anh mình chú trọng viết tấu chương, làm sao cho hoàng thượng chú ý tới mình, cũng đừng quá trông mong Sở gia ở kinh thành sẽ chiếu cố cho mình.
Sở Danh Đường tất nhiên là hiểu việc này, người khác đều cho rằng mình chính là con cháu của Sở gia, lúc nào cũng có thể trông đợi vào gia tộc, nhưng Sở gia đã có lúc nào thực sự giúp mình chưa?
Sở gia là một trong tam đại thế gia của Bắc Triệu, tổ tiên của họ Sở, Sở Tiên Hành, chính là anh em kết nghĩa của Triệu thái tổ, chiến công hiển hách, Triệu thái tổ từng lập lời thề:
– Con cháu của ta không được giết một người nào của Sở gia.
Nói thì nói vậy, nhưng Triệu thái tổ vẫn có chút kiêng kỵ đối với Sở Tiên Hành, không ngừng cắt giảm binh quyền của ông ta. Sở Tiên Hành tâm như gương sáng, biết tiến biết lùi, lập tức cùng đám tướng lĩnh thân cận xin từ chức về hưu, điều này lại khiến cho Triệu thái tổ áy náy trong lòng, ông ta và Sở Tiên Hành vốn tình như anh em ruột, liền sắc phong Sở Tiên Hành làm Tiêu Dao Vương, nhưng Sở Tiên Hành lại nhất quyết không chịu, sau bảy đạo tấu chương liên tiếp mới khiến cho Triệu thái tổ đổi thành Tiêu Dao Hầu. Còn lại một số ít những kẻ không biết thức thời như Hoàng, Tạ, Lâm ba nhà bị Triệu thái tổ dần dần hãm giết sạch sẽ, chó gà cũng không tha.
Gần hai trăm năm thành lập Bắc Triệu quốc tới nay, Sở gia cũng lúc thăng lúc trầm, có khi còn bị buộc về quy ẩn tại sơn lâm, may mà trong tộc lại xuất hiện mấy nhân vật kiệt xuất, có tài năng được trọng dụng ở kinh thành. Cho đến nay, trong số chin đại thế gia giúp Triệu thái tổ xây dựng Bắc Triệu quốc thì chỉ còn Sở, Vương, Phương ba nhà. Ba nhà này vừa tương trợ vừa kiềm chế lẫn nhau, những năm gần đây luôn bảo trì một thế cân bằng rất vi diệu. Sở Danh Đường chỉ là con sinh ra trong nhà một nhánh bà con xa của Sở gia, hơn nữa ở kinh thành lại có một chút ân oán với đại công tử của Sở gia, bởi vậy Sở gia đối với ông ta quả thực luôn như gần như xa. Sở Danh Đường làm được cái chức Thái Thú của Bình Nguyên quận này cũng bởi vì muội muội Lâm quý phi của ông ta và nhà của cha vợ tác động, chính là Vương thế gia đại tộc kia. Như vậy từ góc độ các vị đại thần trong triều mà nhìn, Sở Danh Đường phía sau có Sở, Vương hai nhà hậu thuẫn, đã thế còn có Lâm quý phi ở Hậu cung làm chỗ dựa, người này bản thân lại thông minh tháo vát, thủ đoạn lão luyện, để người như vậy vào torng triều, sợ rằng ngày sau bọn họ sẽ chẳng có lúc nào sống được yên ổn, bởi vậy kiệt lực ngăn cản Sở Danh Đường vào triều.
Sở Danh Đường biết rõ con đường làm quan của mình rất gian nan, Sở gia chưa hẳn đã nguyện ý giúp đỡ mình, Vương gia thì thế lực đơn bạc, ở trong triều cũng không có ảnh hưởng gì to lớn lắm, Vương gia cũng làm hết khả năng mới giúp cho Sở Danh Đường làm Thái Thú, muội muội Lâm quý phi của ông ta dù sao thân cũng ở Hậu cung, không thể lên triều tranh tranh luận luận được.
Sở phu nhân lúc này đã dẫn Sở Tranh đi đến gặp Sở Danh Đường.
Sở Danh Đường đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương rồi uống một ngụm trà, hỏi:
– Phu nhân, có chuyện gì sao?
Sở phu nhân ánh mắt lộ vẻ giảo hoạt, cùng Sở Tranh nhìn nhau cười.
Sở Tranh đột nhiên lên tiếng:
– Tiểu Ngũ Nhi bái kiến phụ thân.
Sở Danh Đường “phụt” một tiếng phun luôn ngụm trà đang uống ra ngoài, hai mắt trợn to, mắt đầy vẻ khó tin nhìn mẹ con hai người.
Sở phu nhân đứng ở một bên, cười đến khom cả lưng.
Sở Danh Đường vội tiến tới, mãnh liệt ôm chầm lấy Sở Tranh, quay vòng trong thư phòng một vòng rồi cười to:
– Tốt, tốt!
Sở Tranh mơ hồ nhìn thấy Sở Danh Đường khóe mắt chớm lệ, trong lòng cảm động thầm nghĩ, có một người cha như vậy cũng thật tốt a.
Sở Danh Đường lúc này mới hạ Sở Tranh xuống, quay người hướng về phía Ngô An Nhiên chắp tay nói:
– Đa tạ Ngô tiên sinh, đa tạ Ngô tiên sinh! Y thuật của tiên sinh quả thực rất cao minh, quả đúng là thần y.
Ngô An Nhiên ngây người ra hoàn lễ:
– Đâu có, đâu có.
Kỳ thực, người kinh ngạc nhất ở đây lại chính là Ngô An Nhiên, ông ta rõ ràng là chưa có làm cái gì, lúc này cúi đầu nhìn hai bàn tay mình một chút, trong lòng nghi hoặc tự hỏi: chẳng lẽ “Đại Sưu Hồn Thủ” có thể trị bệnh?
Bất quá, từ nay về sau mình cũng không phải lo lắng Sở Tranh sẽ trở thành một vị tông sư võ thuật ngốc nghếch, hơn nữa xem ra Sở Danh Đường thập phần cảm kích mình, lại rất tín nhiệm, đây cũng là cơ hội mà mình danh chính ngôn thuận thu nhận Sở Tranh làm đệ tử.
Ngô An Nhiên trong lòng đã định chủ ý, liền giả vờ sầu lo nhìn Sở Danh Đường nói:
– Đại nhân, tiểu công tử khôi phục lại thần trí, hiển nhiên là tại hạ hôm qua điều trị đã mang lại kết quả, cái mà tại hạ vẫn lo lắng là không biết bệnh của công tử có tái phát lại hay không.
Vợ chồng Sở Danh Đường cả kinh, nghĩ lại thấy ông ta nói cũng có lý, Sở phu nhân vội la lên:
– Vậy nên làm thế nào bây giờ?
– Nhớ lại hôm qua đã từng nhắc qua, tại hạ có một chút công phu tổ truyền dùng để tu thân dưỡng tính, rất có hiệu quả đối với bệnh tình của tiểu công tử, bất quá…
Nói đến đây, Ngô An Nhiên mặt lộ vẻ khó xử:
– Gia tộc có tổ huấn, công phu này không được phép truyền cho người ngoài, trừ phi…
Sở Danh Đường vội vã nói:
– Xin tiên sinh cứ nói.
Ngô An Nhiên nói tiếp:
– Trừ phi tiểu công tử bái tại hạ làm sư phụ, tại hạ tất nhiên có thể truyền thụ tỉ mỉ cho hắn.
Sở Danh Đường yên lòng, vội đáp lời:
– Ngô tiên sinh tài đức hơn người, Tiểu Nhi mà được bái tiên sinh làm thầy thì đó là phúc khí của nó, chờ chọn ngày tốt xong ta sẽ tổ chức đại lễ bái sư cho nó.
Ngô An Nhiên trong lòng mừng thầm, ngoài miệng thì khoan thai nói:
– Lệnh lang căn cốt rất tốt, lại rất thông minh tài trí, Ngô mỗ có được đồ đệ như vậy cũng là cái may mắn nhất của đời người rồi.
***
Sở phu nhân mang theo Sở Tranh trở lại nội viện, đầu tiên ru con ngủ, sau đó sai người kêu Cao tổng quan tới, hỏi:
– Cao tổng quản, người được phái đi Nam Tề đã tìm ra được gì về lai lịch của Ngô tiên sinh chưa?
Cao tổng quản chính là cao thủ trong phủ nhà mẹ đẻ của Sở phu nhân, khi Sở Danh Đường rời kinh thành đến Bình Nguyên quận nhậm chức, Tĩnh Bắc Hầu Vương Liệt vì biết quan trường hung hiểm, lo lắng cho an toàn của con rể và con gái nên liền phái Cao tổng quản và một vài cao thủ đi theo về phía Nam.
– Bẩm đại tiểu thư.
Cao tổng quản khom người nói:
– Còn chưa có thông tin xác nhận chính thức. Bất quá, với võ công của người ngày và một số thông tin truyền đến từ Tề quốc, nếu lão nô đoán không nhầm, vị Ngô tiên sinh này chính là đại tông chủ của Ma Môn Huyết Ảnh Tông với biệt danh Ma Tú Sĩ.
– Huyết Ảnh Tông ư?
Sở phu nhân sửng sốt nói, trên mặt lộ ra nét tiếu ý cổ quái, miệng lẩm bẩm:
– Cái này thật quá khéo léo đúng dịp…
Cao tổng quản không hiểu được ý tứ trong câu nói này của đại tiểu thư, trầm ngâm đôi lát rồi nói:
– Tiểu thư, Ma Môn là tà ma ngoại đạo, vốn luôn là công địch của võ lâm thiên hạ, lão nô nghĩ, nếu lão gia để cho tiểu thiếu gia bái người này làm sư thì quả có chút không thích hợp…
Sở phu nhân suy nghĩ một lát rồi nói:
– Cái này cũng không cần ngươi quản làm gì, cứ theo lão gia phân phó mà làm. Dù sao bệnh của Tranh Nhi cũng là do hắn chữa khỏi, tạm thời cứ giữ hắn ở đây, bất quá ngươi cũng phải cẩn thận, phòng ngừa người này có tư tâm gì khác.
– Xin tiểu thư cứ yên tâm, có lão nô và đám đệ tử ở đây, vị Ngô tiên sinh kia muốn đùa giỡn cái gì cũng không dễ dàng đâu.
Nói đến đây, Cao tổng quản hơi ngập ngừng một chút:
– Việc này…vậy chúng ta có nên nói lai lịch của Ngô tiên sinh cho cô gia biết không?
– Tạm thời đừng nói cho lão gia.
Sở phu nhân đáp lời:
– Qua mấy ngày nữa ta sẽ nói cho hắn biết.
***
Sở lão phu nhân khi biết chuyện Sở Tranh đã khỏe trở lại liền đến gặp Ngô An Nhiên để biểu thị lòng biết ơn.
Bà cháu gặp nhau, Sở Tranh liền lên tiếng vấn an sức khỏe, luôn mồm kêu nãi nãi khiến Sở lão phu nhân mừng rỡ khôn cùng, khóe mắt chớm lệ, ôm lấy Sở Tranh vào lòng, tỉ mỉ ngắm nhìn cháu mình.
Bà cháu hai người hàn huyên vui đùa một lúc, Sở lão phu nhân mới nói:
– Ngô thần y có y thuật thật cao minh, chữa cho Tiểu Ngũ khỏi được bệnh, lão thân xin tạ ơn.
Ngô An Nhiên khiêm tốn nói:
– Lão phu nhân quá khen.
Ngô An Nhiên tâm tình lúc này rất tốt, thật lòng mà nói, ông ta chưa bao giờ trải qua cái cảm giác này. Trước đây, ngoại trừ đám đệ tử của Huyết Ảnh Tông và Ma Môn ra, người trong giang hồ trông thấy ông ta nếu không phải chưởng xuất đao chém thì quay người bỏ chạy, nhưng lúc này ở Sở phu, dù đi đến thư phòng hay đến đâu, ai ai trong Sở phủ gặp ông ta thì thái độ rất tôn kính, điều này khiến trong đầu Ngô An Nhiên không khỏi hiện lên một ý niệm: “ Thỉnh thoảng làm chuyện tốt cũng hay a.”
– Đây là chút lòng thành của lão thân, bày tỏ sự tôn kính tới y thuật của thần y, mong Ngô thần y vui lòng nhận cho.
Sở phu nhân nói xong khẽ phất tay, ý bảo nha hoàn đứng bên cạnh bưng quà tặng qua bên Ngô An Nhiên.
Ngô An Nhiên giả vờ từ chối đôi ba lượt, cuối cùng cười ha hả thu nhận lấy. Ông ta trước đây là người đứng đầu một tông phái, vốn chẳng bao giờ phải lo nghĩ đến tiền tiêu vặt, nhưng trước đó vài ngày đã biết sợ sự thực tàn khốc, nếu không có tiền thì quả thực rất khó sống.
Sở lão phu nhân thuận miệng hỏi han một ít chi tiết chuẩn bệnh, Ngô An Nhiên đã sớm chuẩn bị, nên miêu tả mình làm sao phán đoán được bệnh tình của Sở Tranh, rồi làm sao kết hợp công phu tổ truyền, đổi cũ thành mới, nhằm vào chứng bệnh của Sở Tranh mà đặc biệt sáng chế ra thủ pháp xoa bóp mới, dùng để kích thích huyệt vị của não bộ vân vân.
Mọi người nghe xong, ai ai cũng biểu lộ sự thán phục, khen Sở Tranh may mắn gặp phải một vị thần y như vậy.
Sở Tranh ngồi ở trong lòng Sở lão phu nhân cũng càng nghe càng chán ghét, hắn đương nhiên biết mình làm sao “khôi phục lại thần trí”, nhưng thấy Ngô An Nhiên miêu tả trôi trảy, đem toàn bộ công lao chuyển hết lên người ông ta, điều này khiến Ngô An Nhiên trở thành một kẻ lừa đảo trong mắt của Sở Tranh.
Ngô An Nhiên thì vẫn ra vẻ khiêm tốn mỉm cười mà lại không biết được rằng cái tên đệ tử kia của mình đã sớm biết toàn bộ sự thật của việc này rồi.
Danh tiếng của Ngô An Nhiên rất nhanh chóng nổi như cồn, trong Sở phủ hầu như ai cũng biết đến vị Ngô thần y trị khỏi bệnh cho tiểu thiếu gia kia, thỉnh thoảng có người còn len lén đến xem vị Ngô thần y kia là người thế nào nữa.
Ngô An Nhiên tuy rằng tuổi đã quá bốn mươi, nhưng tướng mạo thanh tú pha một chút nho nhã, nhìn bề ngoài thế nào cũng không ai dám bảo đây là một sát nhân tầm cỡ ma đầu. Đã thế, không lâu sau lại truyền ra tin Thái Thú đại nhân vì tán thưởng học vấn của Ngô thần y nên muốn cho tiểu thiếu gia bái ông ta làm thầy, điều này lại càng làm tăng địa vị của Ngô An Nhiên trong lòng mọi người, thậm chí mấy nha hoàn lớn tuổi trong phủ cũng không ít lần liếc mắt đưa tình với ông ta.
Chúng quan viên của Bình Nguyên quận cũng rất nhanh chiếm được tin tức này, lại tiếp tục đến Sở phủ chúc mừng. Sở Danh Đường dù sao thân cũng ở trong quan trường, một số việc cũng không thể qua loa cho qua, lúc trước vì bệnh tình của Sở Tranh khiến cho Sở Danh Đường phiền muộn không muốn tiếp bất kỳ ai mặc cho người ta đến tận cửa bái phỏng, như vậy cũng đắc tội không ít người rồi, hôm nay bọn họ lại đến tiếp, Sở Danh Đường không thể làm gì hơn là niềm nở tiếp đón biểu thị lòng biết ơn của mình.
Do Sở Danh Đường chấp chưởng toàn bộ quan viên trong quận, đại quyền sinh sát, cho nên mọi người đến đây trong miệng đều nói “Chỉ là lễ mọn biểu thị kính ý.” Mà “lễ mọn” ở đây là đủ các loại kỳ trân dị bảo. Người của Sở phủ vốn quen thuộc với chuyện này nên sau khi dẫn người đi bái phỏng Sở đại nhân xong thì đem quà lễ cất vào trong kho, ghi chú rõ từng món quà một vào trong hồ sơ.
Ngô An Nhiên một bên nhìn trân trối, ông ta giờ mới hiểu được vì sao trên đời này nhiều người muốn làm quan đến vậy, trước đây, Huyết Ảnh Tông có trên dưới mấy trăm người, để duy trì sinh kế mà không ngại làm sát thủ, cũng có lúc chúng nhân còn lâm vào cảnh túng thiếu, mà Sở phủ đây chỉ một lần nhận lễ đã đủ để Huyết Ảnh Tông chi dùng trong vài năm rồi. Điều này khiến Ngô An Nhiên lần đầu tiên hoài nghi việc mình liều mạng đánh giết tại giang hồ thực sự có ý nghĩa gì hay không nữa.
Còn chưa hiểu được thấu đáo cái ý nghĩa cuộc sống của mình thì Ngô An Nhiên đã phải đối mặt với một phiền toái còn lớn hơn nữa.
Không ít quan viên biết được ông ta chính là vị Ngô thần y đã trị khỏi bệnh cho Sở tiểu thiếu gia, nên sau khi bái kiến Sở đại nhân xong lại đến bái kiến Ngô An Nhiên, có người thậm chí biểu thị ngưỡng mộ vô hạn y thuật của Ngô thần y, muốn mời ông ta chữa bệnh cho người nhà của mình. Ngô An Nhiên thì kinh hoảng khôn thôi, lẽ nào mình ai cũng phải áp dụng “Đại Sưu Hồn Thủ” để chữa bệnh, dùng xong chắc người chết còn nhiều hơn người sống, mà đâu phải ai cũng như Sở Tranh. Cái khó ló cái khôn, ông ta vội vã nói với Sở Danh Đường rằng mình vốn là người Nam Tề, giờ đã thu Sở Tranh làm đồ đệ nên không thể tùy tiện lô diện, tránh việc có người lợi dụng điều này gây bất lợi với Sở Danh Đường.
Sở Danh Đường ngẫm lại cũng có lý, Bình Nguyên quận chỉ cái Nam Tề có một con sông, bản thân mình lại là Thái Thú của Bình Nguyên quận, thực rất bất tiện nếu có quan hệ mật thiết với người Nam triều, vì vậy liền an trí cho Ngô An Nhiên một biệt viện thanh tĩnh, lại còn phân phó Trương Đắc Lợi phụ trách cuộc sống hàng ngày cho Ngô thần y, không cho phép ai tùy ý tiến vào nơi đó.
Việc Trương Đắc Lợi đưa Ngô An Nhiên tới phủ cứu tiểu thiếu gia có thể nói là công lớn. Sau khi Sở phu nhân biết việc này liền khen ngợi Trương Đắc Lợi không ngớt, thế là Trương Đắc Lợi từ một gác cổng trở thành Trương đại quản sự, không phụ kỳ vọng của Tiểu Hồng.
***
Một ngày, Sở phu nhân bê bát thuốc đến tìm Sở Tranh nhưng lại chẳng thấy hắn ở đâu cả.
– Tiểu Ngũ Nhi, con ở nơi nào, mau ra đây uống thuốc.
Sở phu nhân ngó nghiêng bốn phía, vừa đi vừa hô, hai người nha hoàn đi theo sau, người thì bê hộ bát thuốc, kẻ thì bưng một chén nước trong.
Sở Tranh trốn ở dưới gầm bàn, nghe thấy thanh âm của Sở phu nhân dần dần đi xa, miệng không khỏi nhẹ nhàng ngâm nga: không ra được là không ra được, ra không được a.
Mấy ngày này, mỗi ngày đều phải uống thuốc, điều này quả thực là cực hình đối với Sở Tranh, nhìn bát nước thuốc đen kịt hắn thực sự khó có thể nuốt xuống bụng. Huống chi Sở Tranh biết mình thực ra chẳng có bệnh tật gì cả, không bệnh mà dùng thuốc thì có trời mới biết sẽ xảy ra cái bệnh khỉ gió gì nữa.
Sở Thanh đoán Sở phu nhân đã đi thật xa rồi, thở phào nhẹ nhõm, từ gầm bàn chui ra, phủi phủi bụi bặm dính trên người, không ngờ vô tình dụng rơi một quyển sách.
Khi cúi xuống nhặt lên, nhìn qua một chút, thì ra là cuốn “Luận ngữ”, là sách sưu tập ghi chép lại những lời dạy của Khổng Tử và những lời nói của người đương thời, Sở Tranh liền đặt nó trả lại trên bàn.
Đột nhiên thân thể của Sở Tranh chấn động mãnh liệt, miệng thì thào:
– Không có khả năng. Luận ngữ ư? Thế giới này sao lại có quyển sách này chứ?
Sau một thời gian, hắn căn bản đã hoàn toàn dung nhập vào cái thân thể mới này, mọi hành vi tính tính đều dựa vào ký ức của hài tử kia lưu lại mà biểu hiện, như một kẻ bị thôi miên không còn nghĩ tới việc của kiếp trước nữa, bất quá, có một chút ký ức mà hắn không có khả năng xóa nó đi, ví dụ như chữ Hán mà hắn viết hơn kém hai chục năm trời, tuy hai chữ “Luận ngữ” trên bìa sách kia được dùng phồn thể viết lên, nhưng hắn cũng nhận ra được.
Sở Tranh run run cầm lấy quyển sách lần thứ hai, chậm rãi mở nó ra, hắn kiếp trước vốn quen nhìn chữ giản thể *, mà chữ viết trong sách này đều dùng phồn thể mà viết, hơn nữa lại viết theo phương thức từ trên xuống dưới, từ phải qua trái không đúng với thói quen đọc sách tại thế giới kia của Sở Tranh nhưng hắn vẫn tìm được một số câu chữ lúc nhỏ nghe nhiều nên thuộc lòng.
Trích:
*Trung văn giản thể hay Giản thể tự, Giản thể Trung văn (giản thể: 简体中文 hay 简体字; chính thể: 簡體中文 hay 簡體字; bính âm: jiǎntǐzhōngwén hay Bản mẫu:Translit-zh2) là một trong hai cách viết tiêu chuẩn của chữ Hán hiện nay. Cách viết này được chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa giản hóa từ Trung văn phồn thể nhằm tăng tỷ lệ biết chữ và đơn giản hóa cách viết chữ Hán. Trung văn giản thể được sử dụng ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Singapore và Malaysia. Tuy nhiên, đây là một trong nhiều cách đơn giản hóa chữ Hán đã được thực hiện trong nhiều thế kỷ qua.
Trung văn phồn thể, trong khi đó, được sử dụng ở Hồng Kông, Macau, Đài Loan và bởi nhiều cộng đồng Hoa kiều. Gần đây Trung văn giản thể dần dần giành được sử phổ biến trong cộng đồng Hoa kiều do ngày càng có nhiều người Trung Quốc di cư ra nước ngoài.
Loại chữ Hán giản thể này được tạo ra bằng cách giảm số nét viết của nhiều chữ Hán truyền thống. Nhiều chữ được đơn giản hóa bằng cách áp dụng các quy luật thông thường, ví dụ như cách bằng cách thay thế một số bộ bằng bộ khác gần (theo cách mà chữ Hán đã được sáng tạo ra, đặc biệt là chữ biểu thị âm và ý nghĩa). Nhiều chữ được đơn giản hóa không theo quy tắc và nhiều chữ được đơn giản hóa thì không đồng dạng với chữ truyền thống.
“Tử( ở đây, Khổng Tử) viết: học nhi thì tập chi, bất diệc thuyết hồ?
Khi học xong rồi lại thường ôn tập, có thể ôn cũ mà biết mới, không phải là khiến cho người ta rất hứng thú hay sao?
Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ?
Có bạn từ phương xa đến thăm, không phải là khiến cho người ta rất vui hay sao?
Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ?”
Người khác không biết đến tài học của mình, mình cũng không giận, đấy chẳng phải là người có tu dưỡng đức quân tử hay sao? (Gs. Minh Chi dịch)
Sở Tranh nhất thời thất thần để quyển sách xuống, thân thể mềm nhũn cố bám trụ vào bàn cho khỏi ngã, lòng nhịn không nổi mà ai thán: trời ạ, cuối cùng ta đã đến cái thế giới nào đây?
Hắn nhớ lúc Sở phu nhân đọc sách cho hắn nghe, khúc dạo đầu có cái gì gì đó miêu tả tình hình thiên hạ hiện nay được chia làm bốn, gồm Bắc Triệu, Nam Tề, Đông Ngô và Tây Tần… Tuy rằng hắn ở kiếp trước chỉ học khoa tự nhiên, đối với lịch sử cũng không rõ ràng rành mạch lắm, nhưng Trung Hoa cổ đại con mẹ nó lúc nào từng có lịch sử như vậy chứ. Sở Tranh không khỏi chửi đổng trong lòng một câu.
Khi nghe đọc những đoạn này, hắn lúc đó tâm tình còn đang hỗn loạn, nghe được mấy câu liền cho rằng mình đến một thế giới khác có phần giống Trung Hoa cổ đại, nên cũng chẳng chú ý rằng thế giới này dùng văn tự nào để viết. Mà từ trong ký ức của tiểu hài tử Sở Tranh trong cơ thể, hắn cũng có thể nghe hiểu người khác nói gì, do tâm tình bối rối nên cũng chẳng suy nghĩ cặn kẽ điều này. Bây giờ ngẫm lại, ngôn ngữ của thế giới này thật có điểm tương đồng với ngôn ngữ của thế giới kia của mình, có thể nói, nó có vài phần giống tiếng địa phương phía Nam của Trung Hoa.
Sở Tranh vừa xoay chuyển suy nghĩ của mình về với cuốn “Luận ngữ” này thì chợt thấy cái lỗ tai tê rần, khẽ liếc về phía sau phát hiện ra thủ phạm chính là mẫu thân mình.
Sở phu nhân trong lòng có vài phần cáu giận, từ khi Tiểu Ngũ Nhi khỏi bệnh hồi phục càng trở nên linh hoạt, càng ngày càng khó tìm được hắn. Bà ta vừa rồi đi khắp quanh viện những hai vòng, đôi bàn chân đều thấy đau nhức, không kìm chế được tăng sức mạnh trên tay:
– Xem ngươi chạy đi đâu thoát!
Tai Sở Tranh đau nhức không thôi, còn chưa kịp nói, Sở phu nhân nhìn quyển sách trong tay hắn, bất chợt thốt lên:
– Ây, con đọc “Luận ngữ” à?
Oán khí trong lòng Sở phu nhân nhất thời tiêu tán, tay cũng buông lỏng ra.
– Mẹ trước đây đã từng đọc cho con rồi mà, muốn nghe lại sao?
Sở Tranh trong lòng nháy động, liền đáp:
– Hài nhi hiện tại không muốn nghe “Luận ngữ”, hài nhi muốn nghe mẹ giảng chuyện xưa.
Sở phu nhân cười nói:
– Được rồi, vậy trước tiên uống thuốc đã.
Nhìn nước thuốc đen ngòm trước mắt, Sở Tranh muốn nôn mửa, nhưng vì muốn nghe giảng chuyện xưa nên đành hít một hơi dài nhắp mắt ừng ực mấy ngụm uống sạch bát thuốc.
Sở phu nhân cảm thấy kỳ quái, nói:
– Con hôm nay sao lại ngoan thế, uống một hơi hết toàn bộ bát thuốc?
Sở Tranh thở phì phò, cầm bát nước trắng trong tay một nha hoàn, xúc miệng vài cái xong rồi nói:
– Hài nhi đi tìm sách, mẹ đọc, giảng cho con nghe nha.
Sở Tranh bước vài bước về phía giá sách, cật lực tìm kiếm vài quyển sách có chữ Trung Hoa phồn thể, cuối cùng tìm được một quyển có tên khá quen thuộc, chỉ vào nó nói:
– Mẹ, con muốn nghe đọc quyển này.
Sở phu nhân nhìn theo ngón tay của hắn, ngạc nhiên hỏi:
– Con muốn mẹ đọc “Sử ký” cho con nghe ư? Có biết đây là sách gì không?
Sở Tranh đầy vẻ vàng thật không sợ lửa, hùng hồn nói:
– Biết ạ, sư phụ từng nói với con, “Sử ký” là do sử gia ghi chép lại những sự kiện chính trị, kinh tế, văn hóa, lịch sử mà thành, là một đại tác phẩm.
Hắn mồm thì nói vậy, nhưng lòng lại thầm nghĩ: kiếp trước có câu buôn bạn bán bè, đến thế giới này chắc phải chuyển thành buôn sư phụ làm lá chắn mất.
Cái lá chắn này thực sự rất linh nghiệm, thứ nhất, Sở phu nhân vị tất đã đi hỏi, thứ nhì, Sở phu nhân có muốn đi hỏi thì cái vị sư phụ họ Ngô kia hiện tại cũng không ở trong phủ. Nguyên lai Thái Giác tiên sinh của Từ Ân Đường nghe nói Sở phủ có một vị Ngô thần y, dùng chút tiểu kỹ liền trị khỏi được bệnh tình của Sở Tranh, nên rất kinh ngạc, đặc biệt tự thân đến Sở phủ muốn giao lưu với vị Ngô thần y vang danh kia. Mà Ngô An Nhiên vừa nghe Trương Đắc Lợi nói vị Đại nội ngự y này muốn gặp ông ta, sợ đến mức bỏ trốn mất dạng khiến Thái tiên sinh chỉ đành buồn bực vô cớ mà về.
Người khác thì không rõ vì sao Ngô thần y lại không muốn gặp Thái tiên sinh, nhưng Sở Tranh thì lại biết rõ ràng nguyên nhân, hắn càng ngày càng khẳng định sư phụ chính là một kẻ lừa đảo. Bất quá, việc Ngô An Nhiên ngày đó biểu hiện công phu trước mặt hắn là thực 100%, mà Sở Tranh ở kiếp trước lại rất si mê tiểu thuyết võ hiệp, không ngờ tại dị thế này lại mắt thấy tai nghe được loại võ công như vậy, cho nên, nếu Ngô An Nhiên muốn dạy hắn, hắn cũng rất lấy làm hứng thú.
Sở phu nhân sai nha hoàn đem tất cả các cuốn sách của bộ “Sử ký” trên giá sách đem xuống, hơi ngần ngừ nói:
– Tiểu Ngũ, bộ “Sử ký” này có rất nhiều bản, con muốn nghe từ đâu?
Sở Tranh nhìn qua quít những quyển sách trước mặt một cái rồi nhấc tay chỉ chỉ:
– Vậy bắt đầu từ quyển này nha mẹ.
Sở phu nhân liền ngồi xuống, bắt đầu đọc cuốn “Hạng Vũ bản kỷ” (Khi chép truyện Hạng Vũ, Tư Mã Thiên đặt tên là “Hạng Vũ bản kỷ”, có nghĩa đặt ngang Hạng Vũ với các hoàng đế Tần Thuỷ Hoàng, Lưu Bang chứ không hạ Hạng Vũ xuống ngang với các chư hầu như Câu Tiễn hay Trần Thắng).
Hạng Vũ có tên húy là Tịch, Vũ là tên tự của ông ta. Lúc bắt đầu, tuổi mới tầm 24. Hạng Vũ vốn là cháu nội đại tướng Hạng Yên nước Sở thời Chiến Quốc, người bị tướng nước Tần là Vương Tiễn giết. Họ Hạng đời đời làm tướng nước Sở, được phong đất ở Hạng cho nên lấy họ là họ Hạng…
Sở Tranh làm bộ làm tịch lắng nghe một lúc rồi đột nhiên hỏi:
– Mẹ, cuốn Sử ký này là do ai viết ra?
Sở phu nhân đáp:
– Là Tây Hán Tư Mã Thiên viết ra.
Sở Tranh giả vờ ngây thơ nói:
– Vậy ông ta cũng chỉ có thể viết đến thời Tây Hán thôi sao?
Sở phu nhân mặt lộ khen ngợi:
– Hài nhi quả thực thông minh. Họ Tư Mã kia là người thời Tây Hán Vũ đế cho nên cuốn “Sử ký” này đích xác củng chỉ miêu tả tổng quát về lịch sử đến thời Hán cao tổ xưng đế, còn sau đó thì miêu tả không mấy tỉ mỉ.
– Vậy Triệu quốc chúng ta thì sao, nằm ở trong thời đại nào?
Sở phu nhân xuy nghĩ một chút rồi đáp lời:
– Vị vua trẻ Tây Hán xưng vương chưa được mấy năm thì Vương Mãng soán vị, sửa đổi quốc hiệu, rồi Hán quang vũ đế Lưu Tú khôi phục lại Hán thất, sử gọi là Đông Hán, dời đô về Lạc Dương, cũng là kinh thành của Đại Triệu quốc chúng ta ngày nay. Rồi giữa năm đầu thời Đông Hán, giặc khăn vàng tạo phản, thiên hạ đại loạn hơn mười năm, cho đến khi Đông Hán Thái tông xưng đế, thiên hạ mới quay về nhất thống…
– Đông Hán Thái tông là ai?
Sở Tranh trên mặt lộ vẻ hiếu học, cười nói:
– Mẹ có thể giảng kỹ hơn một chút được không?
Sở Tranh cuối cùng cũng biết được, lịch sử thế giới này khác thế giới của mình ở đoạn nào.
Sở phu nhân nói tiếp:
– Đông Hán Thái tông Lưu Thiện có hùng tài đại lược, cha là Lưu Bị chết trận nơi sa trường, Thái tông sau đó dẫn quân Đông Hán dùng sáu năm trời mới thống nhất được sáu phương, năm đó liền xưng đế, lấy quốc hiệu là Hán, sử gọi là Đông Hán, người Đại Triệu chúng ta thường gọi là Đại Thục vương triều.
Sở Tranh không khỏi than nhẹ một cái, thật đỡ không nổi, cái tên A Đẩu Lưu Thiện tự nhiên lại thành một kẻ hùng tài đại lược, làm bá chú nhất thống thiên hạ, đây là chuyện lạ gì a?
Sở phu nhân thấy thần sắc hắn khác thường cũng không hỏi mà tiếp tục nói:
– Đông Hán truyền thừa bất quá được 100 năm thì giặc Hồ từ phương Bắc tấn công, đại quân Nam hạ, quân đội Đông Hán vô lực ngăn trở, kinh đô Lạc Dương bị công phá rất nhanh, hoàng thất Đông Hán hầu như bị giết chết hết. Để chống lại giặc Hồ, các lộ nghĩa quân đều dựng cờ khỏi nghĩa đuổi giặc Hồ ra khỏi lãnh thổ…
Sở phu nhân mặt đầy vẻ cảm thán, khẽ thở dài:
– Đây cũng là thời kỳ quần hào cùng khởi nghĩa, anh hùng lớp lớp xuất hiện.
Bà ta quay đầu nhìn Sở Tranh cười nói:
– Tổ tiên của con Sở Tiên Hành cũng là một trong những người đó, oai phong một cõi, cầm trong tay mười vạn đại quân ở nơi biên cương đánh đuổi giặc Hồ chạy ngàn giặm, thực sự là một nhân vật anh hùng tài ba.
Sở Tranh không khỏi hừ khẽ một cái, Sở Tiên Hành ư? Là ai chứ? Ta chẳng có hứng thú gì về nhân vật này.
– Sau khi các lộ quần hùng cùng nhau đuổi giặc Hồ ra khỏi Trung Nguyên, chỉ có một người có thể thu phục chúng nhân, vì vậy được mọi người tôn làm vương, vì người này là hậu nhân của một trong Ngũ hổ tướng khai quốc công thần nhà Hán – Triệu Vân – nên đặt tên quốc hiệu là Triệu.
Sở Tranh nghe đến đây gật gù suy nghĩ, không phải là Thường Sơn Triệu Tử Long đó sao?
Sở phu nhân cuối cùng thấy vẻ mặt của Sở Tranh có cái gì đó không đúng, vội vã hỏi chuyện gì xảy ra.
Sở Tranh lắc đầu biểu thị mình không có việc gì, nhưng Sở phu nhân trải qua mấy ngày này đã thành chim sợ cành cong, lo lắng vội dìu con quay về phòng nghỉ ngơi.
Sở Tranh có thể nói hôm nay đã nhận được một kích động to lớn, hắn nằm ở trên giường, hai mắt mở to nhìn thẳng lên trần nhà, như thế nào mà A Đẩu Lưu Thiện lại thành một minh quân khai quốc một thời thế, cái họ Tư Mã kia quanh quẩn ở đâu?
Từ sau hôm đó, Sở Tranh cả ngày ngâm mình trong thư phòng của Sở Danh Đường. Sở phu nhân thấy hài nhi đột nhiên ham học đến vậy, lòng rất vui vẻ, con nhờ đọc sách nào là đọc ngay cho con nghe. Đến khi nghe hết các sách viết về lịch sử thời Tam Quốc, Sở Tranh cũng dần dần hiểu ra, chỉ biết Quan Vũ bại chết ở Mạch Thành, Trương Phi thì bị thuộc hạ giết chết, Lưu Bị sau cái chết của hai em được hai năm thì cũng chết trận trên sa trường, rồi Lưu Thiện kế vị, với sự giúp đỡ của Gia Cát Lượng và đám hiền thần đã thống nhất được Trung Nguyên, trọng hưng Hán thất, họ Tư Mã căn bản chẳng có tạo thành cái gì trở ngại cả. Những quyển sách này đối với vị Đông Hán Thái tông đa phần khen ngợi hết lời, chỉ có khi viết về cái chết của ông ta thì chẳng mấy tỉ mỉ, thực khác hẳn với đoạn viết về Lưu Bang.
Phương diện này khẳng định có vấn đề! Sở Tranh chán nản thầm nghĩ, chính là vẫn không tìm ra được vấn đề đó nằm ở chỗ nào.
Để tránh cho Sở phu nhân hoài nghi, Sở Tranh cuối cùng cũng tạm thời buông tha cho chuyện này. Hiện giờ hắn đã ở thế giới này, có muốn quay đầu lại cũng không có biện pháp trở về, thân thể ở thế giới kia không thối rữa thì cũng nằm trong bụng cá rồi.
Vậy tội gì mà phải lo nghĩ, cứ theo một danh ngôn kia mà sống: nếu số phận đã an bài, vô lực phản kháng thì hãy nghĩ biện pháp tìm kiếm lạc thú trong đó mà sống.
Sở Tranh đột nhiên đánh mạnh một cái vào ngực, chạy chậm ra khỏi phòng, khóc nức nở kêu:
– Mẹ à, con đói bụng.