Sở Thị Xuân Thu

Chương 21Thái tử Đại Triệu


Đọc truyện Sở Thị Xuân Thu – Chương 21: Thái tử Đại Triệu

– Tranh nhi, thời gian vừa qua con không ở trong phủ, cô cô nhiều lần phái người đến hỏi thăm con, còn muốn ta lần này đưa con vào cung thăm nữa.
Sở Tranh nghe vậy không khỏi nhớ lại năm xưa khi ở Sở phủ ở Bình Nguyên thành có gặp qua vị phụ nhân quý phái kia, lúc đó hắn còn chút kỳ quái vì sao vị phụ nhân đó nhìn hắn mà khóc, bèn nói rằng:
– Dạ vâng, hài nhi cũng chưa vào hoàng cung lần nào, nhân dịp mở mang kiến thức một chút.
Sở phu nhân xoa đầu hắn nói:
– Lần này tiến cung gặp cô cô con, là muốn con thân cận cô cô một chút, những năm gần đây cô cô vẫn cho người thường xuyên hỏi thăm tình hình của con, chậc, năm xưa nếu cô cô con có thể sinh hạ được hài nhi thì bây giờ có lẽ cũng ngang tuổi con rồi.
Sở Tranh có chút không hiểu liền hỏi:
– Vì sao cô cô không thể sinh hài nhi?
Sở phu nhân thở dài đáp:
– Chỉ vì cô cô con mệnh khổ.
Sau đó Sở phu nhân liền đem chuyện Sở Lâm năm xưa kể cho Sở Tranh nghe. Sở Tranh nghe xong đối với cô cô ở trong thâm cung càng thêm thương cảm, từ xưa đến nay trong hoàng cung đại nội chuyện như vậy thì nhiều vô kể, nhưng rơi vào đúng thân nhân của mình Sở Tranh vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Sở phu nhân lại nói:
– Vài năm gần đây cuộc sống của cô cô con thật không dễ dàng, năm xưa mặc dù cô cô con không sinh được hài tử, nhưng hoàng thượng vẫn sủng ái. Nhưng từ khi nghe tin phụ thân con quay về Sở thị, hoàng thượng đối với cô cô con càng ngày càng nghi ngờ, cô cô con mặc dù phía sau có Sở, Vương hai nhà chống lưng, trong cung không có mấy người dám đắc tội, nhưng chỉ sợ cô cô con càng phải chịu cảnh tịch mịch cô đơn.
Sở Tranh bèn hỏi:
– Nếu hoàng thượng đối với cô cô như vậy, cô cô sao không về phủ ở vài ngày?
Sở phu nhân đáp:
– Con cho rằng hoàng cung có thể không có quy củ bừa bãi như thế à, chuyện phi tần trong cung xuất cung bị quản rất chặt, lần trước cô cô con đến phủ đợi suốt nửa ngày, mà cũng chẳng thấy con được một chút.
Sở Tranh nhình quanh thấy mấy nha hoàn đều ở cách khá xa, bèn nhỏ giọng nói:
– Con nghe nói hoàng thượng thân thể không được khỏe, có lẽ không được vài năm nữa. Nếu hoàng thượng băng hà thì cô cô làm sao bây giờ?
Sở phu nhân giật mình kinh hãi thốt:
– Con thật to gan, những lời này là ai nói với con, sao lại không biết nặng nhẹ như vậy?
Sở Tranh cười nói:
– Mẫu thân có muốn trách mắng người này cũng không được, là ông ngoại nói cho con biết. Ông ngoại đối với hoàng thượng cũng không thực hài lòng, ngày đó ông ngoại cùng hài nhi uống rượu thuận miệng nói ra.
Sở phu nhân nghe vậy liền bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói:
– Từ thời Hán Thái tông tới nay, hoàng gia không có tiền lệ phi tần tuẫn táng theo tiên vương, nhưng nếu hoàng thượng thật sự quy tiên, phụ thân con chắc chắn sẽ tìm cách cứu cô cô con ra khỏi cung. Vì thái tử là con Lưu hoàng hậu, từ nhỏ đã mang lòng oán hận cô cô con, nếu cô cô con ở lại trong cung, khẳng định là lành ít dữ nhiều.
Sở Tranh suy nghĩ một chút rồi nói:
– Dù sao hài nhi cũng đã trở về, mẫu thân, ngày mai con cùng người đi thăm cô cô.
Sở phu nhân gật đầu nói:
– Cũng tốt, hiếm người có tâm như con, cô cô con nếu biết được sẽ cảm động lắm.
Sở phu nhân đột nhiên nhìn Sở Tranh, quan sát từ trên xuống dưới rồi nói:
– Tranh nhi, con ở với ông ngoại hai tháng, đã cao lên không ít.
Vừa nói Sở phu nhân vừa đứng so với Sở Tranh:
– Con mấy tháng trước còn đứng chưa đứng đến ngực mẹ, hôm nay cao suýt soát ngang vai mẹ rồi, Tranh nhi thực đã trưởng thành.
o0o
Sở Lâm nghe nói mẹ con Sở phu nhân tới thăm, trong lòng vô cùng vui vẻ, sáng sớm hôm sau đã sai tiểu thái giám hầu hạ bên mình đến Sở phủ chờ sẵn. Luật pháp Bắc Triệu rất nghiêm, trong triều cấm trọng thần kết giao với thái giám trong cung, trừ một số ít tổng quản thái giám phụng sự đưa ý chỉ hoàng thượng mới được vào phủ đệ đại thần, còn như tiểu thái giám này căn bản không được bước vào cửa Sở phủ.
Thấy Sở phu nhân cùng Sở Tranh ra khỏi phủ, tên tiểu thái giám vội vàng chạy lại nghênh đón.
Sở phu nhân mỉm cười phân phó gia nhân đưa cho tiểu thái giám một ít tiền thưởng, sau đó cùng với Sở Tranh lên xe. Tiểu thái giám ngồi cạnh xa phu, xa phu thuần thục vung roi, xe ngựa chầm chậm chạy về phía hoàng cung.
Sở Tranh lần đầu tiên nhìn thấy hoạn quan, hơn nữa tuổi cũng xấp xỉ hắn, không khỏi cảm thấy hứng thú, dọc đường đi không ngừng cùng tiểu thái giám trò chuyện. Tiểu thái giám kia tên là Tiểu Đắc Tử, theo Lâm quý phi đã lâu, biết người đang nói chuyện là cháu trai rất được Lâm quý phi yêu quý, thì không dám chậm trễ, nhất nhất trả lời tất cả những câu hỏi của Sở Tranh.
Sở phủ cách hoàng cung cũng không xa, đi gần nửa canh giờ đã đến. Thị vệ hoàng cung đều biết Tiểu Đắc Tử nên cũng không làm khó, liền để mọi người tiến vào.

Vào hoàng cung, Sở Tranh nhịn không được bèn thò người ra ngoài quan sát xung quanh, nhưng phát hiện hoàng cung không giống như trong tưởng tượng của mình, sau khi suy nghĩ một chút không khỏi cười thầm, mình chẳng qua chỉ biết hoàng cung qua phiên bản, hôm nay nhìn thấy hoàng cung gần nghìn năm tuổi đương nhiên là có khác biệt rất lớn.
Lại đi một hồi, Sở Tranh phát hiện trong cung có một số nơi trông có chút cũ nát, không khỏi có chút thắc mắc, liền hỏi:
– Tiểu Đắc Tử, trong cung sao lại có những nơi như thế này?
Tiểu Đắc Tử cười nói:
– Nghe những lão nhân ở trong cung nói, nơi đây trước chính là hoàng cung Đông Hán, đã có mấy trăm năm lịch sử hào hùng, có những nơi không tránh khỏi cũ nát, nhưng hoàng thượng cùng mấy vị nương nương lại coi đó là những nơi rất đẹp.
Sở Tranh nghĩ thầm lẽ nào đây là ý của Lưu Thiện, khiếu thẩm mỹ cũng tầm thường.
Sở Lâm chờ sẵn ở cửa cung, Sở Tranh nhảy xuống xe ngựa chạy tới trước mặt Sở Lâm kêu một tiếng “cô cô”. Sở Lâm mắt ngấn lệ, nàng từ biệt Sở Tranh năm đó tại Bình Nguyên thành cho đến giờ cũng chưa từng gặp lại, thấy đứa trẻ ngày trước nay đã thành thiếu niên, trong lòng không khỏi bùi ngùi.
Sở phu nhân đi tới thi lễ, lúc này Sở Lâm mới bình tâm lại, tiến tới đỡ Sở phu nhân nói:
– Tẩu tẩu không cần đa lễ, chúng ta vào trong rồi nói chuyện.
Vào trong phòng, Sở Lâm kéo Sở Tranh ngồi xuống cạnh mình, nhìn Sở phu nhân hỏi:
– Đại ca dạo gần đây vẫn bận rộn sao?
Sở phu nhân thở dài nói:
– Sao mà không bận cho được, muốn điều nhiều người trong tộc xuống các quận phủ nhậm chức, lại không thể quá bạc đãi bọn họ, hoàng thượng và Phương Lệnh Tín còn thường xuyên gây khó dễ, thực sự đại ca cô ở giữa đang rất khó xử.
Sở Lâm áy náy nói:
– Đều do muội cả, muội không thể vì đại ca gánh vác chút chuyện.
Sở phu nhân vội nói:
– Sao có thể trách muội, nếu không phải vì đại ca muội thì sao muội lại bị thất sủng chứ, có trách thì trách vợ chồng tỷ mới đúng.
Sở Lâm nói:
– Thôi quên đi, chuyện ấy muội cũng không để trong lòng nữa, từ xưa tình nghĩa trong cung vốn bạc bẽo, năm đó hoàng thượng sủng ái muội, cũng là do muội trong triều đình không có ai dựa dẫm, ông ta không phải lo chuyện ngoại thích lộng quyền. Nếu thật lòng yêu quý muội, thì tại sao lại để cho người khác khi dễ muội đến chết sống như vậy, ngay đến cả hài tử cũng không có được, ông ta là hoàng thượng lẽ nào không làm được sao. Từ khi ông ta phát giác đại bá mẫu thường xuyên vào cung thăm muội, thì bắt đầu xa lánh muội, đến cả năm cũng không bước vào trong Tuyên Trữ Cung lấy nửa bước.
Sở phu nhân nhìn nàng, muốn nói vài câu an ủi nhưng cuối cùng lại chẳng biết nói gì.
Sở Lâm thấy Sở phu nhân như thế thì cười nói:
– Tẩu tẩu không cần lo lắng, việc này muội cũng đã sớm quen rồi. Năm đó muội bị ép tiến cung thì cũng đã chuẩn bị cho sự cô đơn tịch mịch trong cung đến già, bây giờ chẳng qua là chậm hơn hai mươi năm mà thôi, hơn nữa muội không giống năm xưa, trong cung cũng ít người dám khi dễ muội.
Sở phu nhân gật đầu, nhìn sang mấy người Tiểu Đắc Tử và đám thị nữ, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Sở Lâm thấy vậy liền nói với mấy người Tiểu Đắc Tử:
– Các ngươi lui ra ngoài trước đi.
Sở phu nhân đợi mọi người đi khỏi rồi mới hỏi:
– Muội muội, muội có biết gần đây sức khỏe hoàng thượng thế nào không?
Sở Lam ngẫm một lát rồi nói:
– Bây giờ hoàng thượng chuyện gì cũng đều tránh không cho muội biết, ngự y bên cạnh hoàng thượng bình thường cũng có mấy người nhận được ban thưởng của muội, nhưng cũng không dám lộ liễu đến Tuyên Trữ cung, chỉ chuyển lời qua Tiểu Đắc Tử. Nghe nói hoàng thượng từ lúc gặp Vương lão hầu gia, phụ thân của tẩu tẩu, thì tinh thần sa sút, cả ngày ủ rũ buồn bã, mấy ngày qua vẫn lưu lại ở trong cung của Đồng quý phi.
Sở phu nhân cười nói:
– Nghe nói Đồng quý phi này chưa đến hai mươi, việc vày không biết có phải thật không?
Sở Lâm cũng cười nói:
– Việc này là thật, chỉ có điều nha đầu kia chẳng biết nặng nhẹ, ỷ vào hoàng thượng sủng ái, đối với muội cũng không tôn trọng, muội niệm tình nha đầu đó còn nhỏ tuổi, trông nha đầu cũng giống mình năm xưa nên cũng không so đo tính toán. Có một lần thế nào mà nha đầu lại chọc vào Lưu hoàng hậu, may mà có muội đứng ra hòa giải, tránh cho nha đầu kia khỏi phải chịu hành hạ thân xác, từ đó về sau đối với muội rất cảm kích, đã biết điều hơn rất nhiều.
Sau đó hai người lại hứng thú nói đến chuyện gia quyến các đại thần trong triều, Sở Tranh vừa nghe vừa ngáp dài, không ngờ hai người xưa nay kín kẽ, lợi hại bao nhiêu mà khi ở cùng nhau cũng thích tán chuyện trên trời dưới đất.
Sở Lâm nhìn sang thấy Sở Tranh đang buồn chán đến phát ngốc, liền nói với Sở phu nhân:
– Tranh nhi lần đầu tiên vào cung, để muội đưa tẩu tẩu và hắn đi xem xung quanh một chút.
Sau đó ba người chậm rãi bước ra ngoài. Hoàng cung Bắc Triệu kỳ thật bắt đầu xây dựng từ thời Đông Hán, trải qua ba triều đại Đông Hán, Hậu Hán, Bắc Triệu, mặc dù đã trải qua vài lần chiến tranh, nhưng vẫn giữ được nguyên dạng, do đó trong cung di tích cũng không ít. Thấy Sở Tranh đối với chuyện tình cảm của Lưu Thiện cảm thấy hứng thú, Sở Lâm liền nắm tay hắn đi tới chỗ của Lưu Thiện năm xưa.

Nơi ở của Lưu Thiện ở phía bắc hoàng cung, cùng các nơi khác có chút bất đồng, ngói lợp đều dùng màu đen, không giống như các hoàng gia thường sử dụng màu vàng, hiển nhiên phá đi sự tôn nghiêm thường thấy của hoàng cung, mơ hồ ẩn chứa sát khí. Sở Tranh nhìn qua không khỏi thấy tim đập nhanh một chập.
Sở Tranh hỏi:
– Cô cô, nơi này giờ còn có người ở không?
Sở Lâm chưa kịp trả lời thì cửa phía trước thình lình bật mở, một nữ tử đi ra, nhìn thấy Sở Lâm thì sửng sốt rồi vội tiến lên hành lễ:
– Tham kiến Lâm phi nương nương.
Nữ tử kia trong lúc nói thì nhìn trộm Sở Tranh, vừa lúc Sở Tranh cũng lén nhìn nàng, hai người nhất thời ngẩn ngơ, hóa ra biết nhau từ trước.
Bên này Sở Lâm cười nói:
– Mẫn công chúa miễn lễ. Vị này chính là phu nhân của Sở Thái úy, còn đây là cháu trai của bản cung Sở Tranh.
Nàng đang định giới thiệu Mẫn công chúa với hai người thì thấy Sở Tranh cùng nàng ta đang ngạc nhiên nhìn nhau, Sở Lâm thấy thế ngạc nhiên hỏi:
– Mẫn công chúa cũng nhận ra Tranh nhi sao?
Sở phu nhân nhịn cười nói nhỏ với Sở Lâm vài câu, chỉ thấy Sở Lâm nghe xong nét mặt thập phần cổ quái.
Triệu Mẫn không ngờ mấy tháng không gặp Sở Tranh đã trưởng thành hơn rất nhiều, thấy Sở Tranh nhìn mình không chớp mắt thì xấu hổ mặt đỏ bừng lên. Ngày đó lúc đoàn người Sở Danh Đường đi rồi, nàng cùng Triệu Kỳ tán gẫu không ít chuyện, Triệu Mẫn cuối cùng mới biết được việc nàng yêu cần Sở Tranh tiến cung là việc vô cùng vô lễ, hôm nay lần thứ hai thấy hắn, lại nhớ tới lời Triệu Kỳ nói, trong lòng cảm thấy xấu hổ.
Sở Tranh thấy Triệu Mẫn cũng không biết làm sao, biết nàng ta da mặt mỏng, liền thi lễ nói:
– Tham kiến Mẫn công chúa, không ngờ mới từ biệt ở Thái Bình phủ, nhanh như vậy lại được gặp lại công chúa.
Triệu Mẫn lúc này cũng đã khôi phục lại bình thường liền nói:
– Sở công tử miễn lễ.
Sở Lâm chợt nảy ra một ý, quay sang nói với Triệu Mẫn:
– Mẫn nhi, Tranh nhi lần đầu vào cung, con đưa hắn đi xem hoàng cung một chút đi, bản cung cùng tẩu tẩu còn có chút chuyện muốn nói.
Nói xong kéo nhẹ tay áo Sở phu nhân.
Sở phu nhân hiểu ý cũng nói:
– Vậy làm phiền Mẫn công chúa.
Sở Tranh trong lòng khó xử, biết ý tứ trong lời cô cô, đang định phản đối thì Triệu Mẫn đã nói:
– Thỉnh Lâm nương nương cùng Sở phu nhân yên tâm, bản cung sẽ hướng dẫn Sở tiểu đệ đi xem đây đó.
Sở phu nhân mỉm cười thi lễ rồi cùng Sở Lâm rời đi. Đi một đoạn Sở phu nhân nhịn không được hỏi:
– Không lẽ muội muốn cho Tranh nhi thân cận với Mẫn công chúa?
Sở Lâm cười nói:
– Tẩu tẩu không thấy bọn chúng rất hợp sao. Muội biết Mẫn nhi từ nhỏ, nó cũng hiểu chuyện, Thụy quý phi, mẫu thân của nó là người biết đối nhân xử thế, đối xử với tiểu muội cũng có phần coi trọng, là một trong số ít người quan hệ tốt với muội ở trong cung. Chỉ tiếc năm trước đã qua đời, nếu không khi nhìn thấy Tranh nhi nhất định sẽ rất vừa mắt.
Sở phu nhân nhíu mày:
– Hoàng thượng hiện giờ nghi kỵ Sở gia, chuyện này chưa chắc đồng ý, với lại Mẫn công chúa cũng có suy nghĩ chọn lựa của mình, lại còn là hoàng thất công chúa, ta chỉ sợ Tranh nhi tương lại sẽ bị khi dễ.
Sở Lâm nói:
– Tẩu tẩu là Vương gia đại tiểu thư, chắc cũng biết trong cung có một vị Diệp tiên sinh, Hoàng thượng xưa nay đối với vị tiên sinh này thập phần tôn trọng, Mẫn nhi lại là đồ nhi của ông ta, nếu Diệp tiên sinh mở lời, Hoàng thượng hẳn cũng phải suy nghĩ lại. Đại ca cùng hoàng thượng giằng co cũng không phải là biện pháp, nếu Tranh nhi có thể cưới Mẫn nhi, rất có thể quan hệ của họ sẽ tốt hơn.
Sở phu nhân trầm mặc không nói. Sở Lâm tuy là đương triều quý phi, nhưng dù sao xuất thân bần hàn, cũng không biết Sở phu nhân không phải không biết Diệp tiên sinh, mà là biết rất rõ, năm xưa vì Triệu Kỳ là đồ nhi của Diệp tiên sinh, bà hết sức phản đối hôn sự của nàng với Sở Hiên. Không ngờ tới Diệp tiên sinh còn có một đồ đệ nữa, hơn nữa còn có quan hệ không tệ với Sở Tranh.
Bên này Sở Tranh theo sau Triệu Mẫn, Triệu Mẫn nói một câu hắn đáp một câu. Triệu công chúa trước mắt là người hắn không thể đắc tội, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ cảm thấy không thích hợp.
Giá mà nàng ta và cái thân phận kia không có liên quan thì tốt, Sở Tranh tự giễu nghĩ. Hắn vốn đã có sẵn thành kiến về công chúa và bạch mã vương tôn vương tử, đám cành vàng lá ngọc này thật khó hầu hạ. Sở Tranh mặc dù bên ngoài hòa nhã nhưng trong tâm vô cùng cao ngạo.
Triệu Mẫn là người tinh ý, cùng Sở Tranh hàn huyên một hồi phát hiện hắn không có hứng thú, trong lòng không vui nên cũng không thèm nói nữa.

Sở Tranh thấy nàng có chút bất mãn, biết biểu hiện của mình hơi quá trớn, vì vậy nói:
– Công chúa lần trước cùng Kỳ tỷ tỷ ra ngoài du ngoạn, không biết đã đi qua những địa phương nào?
Triệu Mẫn thấy Sở Tranh chủ động cùng mình nói chuyện, bật cười đáp:
– Đó là lần đầu tiên ta rời cung, mọi chuyện đều theo Kỳ tỷ, đại khái cũng đi qua năm, sáu quận gì đó. Đúng rồi, ta còn đến Bình Nguyên thành ở trong nhà Kỳ tỷ một thời gian nữa.
Sở Tranh mỉm cười:
– Đó không phải là hang ổ của tiểu đệ hay sao?
Triệu Mẫn không cười đáp:
– Lần này ta ra ngoài thu được lợi ích rất lớn. Ta từ nhỏ đều ở trong cung, ngày ngày đều cùng sư phụ đọc sách luyện võ, bình thường nghe được toàn lời ca tụng công đức, quốc thái dân an, cho rằng bách tính Đại Triệu dưới sự cai trị của phụ hoàng đều an cư lạc nghiệp. Nhưng ta ra ngoài rồi mới biết hiện thực quả khác xa, có nơi dân chúng lầm than, ta cũng đã chất vấn quan viên địa phương nhưng họ đều tỏ ra bất lực, không lâu trước đó biên giới phía tây báo nguy, đại bộ phận lương thực đều vận chuyển đến tiền tuyến, lương thực của quan phủ thì như muối bỏ biển. Mà bọn thế gia đại tộc hàng ngày chỉ biết ức hiếp bách tính, chiếm lấy ruộng tốt, bọn họ thà rằng để lương thực bị hỏng, cũng không chịu bỏ ra một chút nào cứu tế dân chúng. Ngươi nói những thế gia đại tộc này làm thế có được không…
Triệu Mẫn chợt ngừng nói, người trước mắt này chính là công tử của thế gia lớn nhất nước Triệu.
Sở Tranh thấy Triệu Mẫn đằng đằng sát khí, đành gượng cười im lặng.
Triệu Mẫn nghĩ một chút lại nói:
– Tuy nhiên Bình Nguyên quận là nơi tốt nhất, bách tính an cư lạc nghiệp, sinh hoạt cũng coi như đầy đủ sung túc, lệnh tôn Sở Thái úy quả nhiên là quan có năng lực. Đúng rồi, nghe Kỳ tỷ nói ngươi trước đây ở Bình Nguyên thành cực kỳ uy phong, thường dẫn theo một đám choai choai đi nhiễu sự, con cháu quan lại nơi này đều rất nghe lời ngươi.
Sở Tranh gãi gãi đầu:
– Sao Kỳ tỷ chuyện gì cũng nói thế.
Triệu Mẫn lại nói:
– Có một ngày ta cùng Kỳ tỷ đến Sướng xuân viên du ngoạn, vừa khéo gặp nữ nhi của tân nhiệm Thái thú Bình Nguyên quận Ninh Phương Khiêm, có phải nàng ta và đại ca Sở Hiên ngươi có hôn ước?
Sở Tranh bất đắc dĩ gật đầu.
Triệu Mẫn bất bình thay cho Triệu kỳ nói:
– Ta nghĩ nàng kia vô luận tướng mạo cùng học thức đều không thể so với Kỳ tỷ, không hiểu phụ mẫu ngươi thế nào lại coi trọng nàng ta, chẳng lẽ người nhà ngươi có định kiến với người hoàng tộc hay sao?
Triệu Mẫn soi mói nhìn Sở Tranh nói:
– Ngươi nói chuyện với bản cung lãnh đạm thờ ơ, lẽ nào cũng là vì lẽ đó?
Sở Tranh cảm thấy nhức đầu, nói:
– Công chúa, tiểu đệ tuyệt đối không có ý này. Gia phụ cùng gia mẫu cũng tuyệt không có tâm tư như vậy, tiểu đệ nghe nói bởi vì Kỳ quận chúa nhiều năm không ở Bình Nguyên thành, đại ca niên kỷ lại lớn, nên khi Ninh gia tới cửa cầu thân gia phụ gia mẫu không tiện cự tuyệt, mới đồng ý việc này.
Triệu Mẫn hừ một tiếng:
– Chẳng qua đấy chỉ là cái cớ.
Sở Tranh thầm thở dài, thảo nào người xưa nói gần vua như gần hổ, trước mắt chỉ là một công chúa nhưng hắn đã cảm thấy như kim nhọn châm lưng, vô cùng khó chịu.
Lúc này trước mặt có đoàn người đi tới. Triệu Mẫn sắc mặt khẽ biến, kéo kéo áo Sở Tranh muốn tránh đi.
Nhưng chưa kịp rời đi thì đã thấy có người nói:
– Hoàng muội, tại sao ở trong cung ngươi lại cù cưa cù nhằng với một nam nhân như vậy, chẳng còn thể thống gì.
Sở Tranh nghe người nọ gọi Triệu Mẫn là hoàng muội, không khỏi ngẩn ra, lẽ nào người này là đương kim thái tử Triệu Khánh?
Triệu Mẫn trên mặt thoáng sắc giận, quay sang Sở Tranh thấp giọng nói:
– Chúng ta đi, không cần để ý đến hắn.
Sở Tranh có chút do dự, nếu như người này thực là thái tử Triệu Khánh, Triệu Mẫn đương nhiên có thể rời đi, nhưng hắn làm vậy có thể thất lễ.
Đang nghĩ ngợi thì người nọ đã tới trước mặt hai người, chỉ thấy người này trang phục hoàng gia, sắc mặt nhợt nhạt, mặt mày hung ác nham hiểm. Sở Tranh biết mình không đoán sai, liền tiến lên một bước hành lễ:
– Tham kiến thái tử.
Triệu Khánh híp mắt nhìn hắn một chút rồi hỏi:
– Ngươi là ai?
Sở Tranh đáp:
– Tại hạ Sở Tranh…
Bên cạnh Triệu Khánh chợt có người nổi giận quát:
– Ngươi là ai, dám đứng trước mặt thái tử điện hạ mà tự xưng tại hạ, muốn chết phải không.
Thanh âm chói tai rõ ràng là của một tên thái giám.
Sở Tranh từ nhỏ tới giờ chưa bị người nào mắng qua, nghe vậy trong lòng giận dữ, trừng mắt nhìn sang người nọ.

Tên thái giám thấy Sở Tranh trừng mắt nhìn hắn, kêu lên:
– Ô, ngươi còn không phục? Coi chừng công công ta móc hai mắt ngươi ra.
Triệu Mẫn ở một bên vội nói:
– Vị này là Ngũ công tử của Sở Thái úy, hắn theo mẫu thân vào cung.
Tên thái giám nghe vậy sợ hãi, Lâm phi nương nương trong cung quyền to thế lớn, hắn tuy có thái tử làm chỗ chống lưng nhưng cũng không dám đắc tội với cháu trai của nương nương, vì thế đành câm miệng không dám lên tiếng.
Triệu Khánh ngạc nhiên:
– Ngươi là người của Sở gia, vào cung để gặp mặt Lâm phi?
Sở Tranh thấy hắn đối với cô cô mình không chút tôn kính, bực bội trong lòng, nhưng chung quy không tiện đắc tội với người này nên đành đáp:
– Đúng vậy.
Triệu Khánh đi một vòng quanh Sở Tranh rồi nói:
– Vẫn nghe nói người Sở gia tự cao tự đại, không coi ai ra gì, hôm nay thấy ngươi quả như thế, dám ngang nhiên vô lễ với bản vương như vậy.
Triệu Mẫn nhịn không được nói:
– Hoàng huynh không nên nói thế, Sở tiểu đệ vừa mới vào cung còn chưa hiểu quy củ, nhưng huynh cũng đừng vì vậy mà trách tội Sở gia.
Triệu Khánh cười hắc hắc:
– Hoàng muội vì sao lại che chở cho Sở gia như thế, chẳng lẽ ngươi muốn gả vào Sở gia à? Ồ, không phải ngươi nhìn trúng tiểu tử này rồi chứ, hắn so với ngươi còn hơi nhỏ đó. Hoàng muội đừng quên, nếu phụ hoàng biết được thì sẽ nghĩ thế nào?
Triệu Mẫn tức giận khuôn mặt đỏ bừng:
– Hoàng huynh thân là thái tử một nước, tiểu muội hy vọng hoàng huynh biết tự trọng thân phận. Sở gia đã vì triều đình lập nhiều công lao hiển hách, Sở Thái úy cũng là trọng thần đương triều, về tình về lý thì hoàng huynh cũng không thể xuất ngôn tùy tiện như thế được.
Triệu Khánh ngạo nghễ nói:
– Người khác không dám chọc Sở gia, nhưng bản vương há gì phải sợ chúng. Trong lòng bản vương, tiểu tử này thực còn không bằng cận vệ của bản vương.
Sở Tranh hít một hơi, nói:
– Nếu điện hạ đã nói như vậy, tiểu nhân tự biết thân phận, tiểu nhân xin cáo lui.
Triệu Khánh đã nói như vậy, Sở Tranh cũng không cần lễ độ, xoay người muốn bỏ đi.
Triệu Khánh thấy Sở Tranh vô lễ, trong lòng giận dữ, quát lớn:
– Trước mặt bản vương, ngươi cho là ngươi có thể quay lại như thế. Người đâu, bắt hắn lại đánh một trận cho ta.
Triệu Mẫn tiến lên một bước ngăn trước mặt Sở Tranh nói:
– Khoan đã.
Triệu Khánh liếc nhìn Triệu Mẫn hừ nhẹ:
– Hoàng muội thật muốn che chở cho tiểu tử này?
Triệu Mẫn nghiêm mặt nói:
– Muội được Lâm phi nương nương nhờ chiếu cố cho hắn, đương nhiên phải bảo hộ hắn chu toàn, mong hoàng huynh thứ lỗi.
Nàng biết võ công của Sở Tranh không kém, nếu động thủ sợ rằng Triệu Khánh sẽ phải chịu thua thiệt, đến lúc đó, với tính tình của vị huynh trưởng này, chỉ sợ tình hình trở nên tệ hại sẽ không thể vãn hồi.
Triệu Khánh có chút do dự, nếu trước mắt không có hoàng muội thì hắn có thể mặc sức ăn hiếp tiểu tử này, hắn cũng biết võ công của hoàng muội, nếu thật sự động thủ thì người bên mình toàn thái giám không làm nên trò trống gì, hơn nữa nếu phụ hoàng biết chuyện cũng không hay. Nghĩ đoạn hắn quay sang Sở Tranh nói:
– Hôm nay nể mặt hoàng muội tạm thời tha cho ngươi, ngươi tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.
Sở Tranh nghe xong muốn choáng, đây là thái tử của một nước sao, thật chẳng khác gì phường đạo tặc.
Nhìn theo bóng lưng Triệu Khánh, Sở Tranh bỗng thấy hơi lo lo, chưa kế vị Triệu Khánh đã như vậy, không hề có lòng bao dung, lại còn so đo với một hài tử như hắn, đối với Sở gia lòng mang oán hận, tương lai nếu như hắn thật sự kế vị sợ rằng phụ thân trong triều chẳng còn chỗ đứng, Sở gia cũng không được ngày nào yên ổn.
Triệu Mẫn thấy Sở Tranh đăm chiêu liền hỏi:
– Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Sở Tranh lắc đầu nói:
– Thái tử điện hạ cũng quá…
Triệu Mẫn hiểu ý tứ của hắn, thở dài nói:
– Có lẽ vị ca ca này của bản cung không thích hợp làm vua, sư phụ vẫn thường lo lắng, nếu hắn thật sự lên ngôi không biết sẽ dẫn dắt Đại Triệu đi về đâu, nhưng phụ hoàng cũng chỉ có hắn là nhi tử, ngôi hoàng đế ngoài hắn thì còn có thể truyền cho ai?
Sở Tranh thở dài, đúng là như vậy, cũng chỉ có hắn mới có thể làm hoàng đế. Nếu cô cô năm xưa có thể sinh hạ được một hoàng nhi thì tốt bao nhiêu, không thể kém cỏi như tênTriệu Khánh này, Sở gia cũng sẽ toàn lực ủng hộ hắn làm hoàng đế, còn mình thì là biểu đệ của hoàng thượng, có thể nghênh ngang tác oai tác quái, không phải lo lắng cho tương lai như bây giờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.