Sở Thị Xuân Thu

Chương 20Hỏa Vân thần câu


Đọc truyện Sở Thị Xuân Thu – Chương 20: Hỏa Vân thần câu

Vương Minh Thái ngăn hắn lại. Ông ta hiểu rõ tính tình con ngựa này, thầm nghĩ nếu không thể thuần phục được nó chẳng may nó nổi chứng lên thì mọi chuyện sẽ trở nên tệ hại, vì thế một mặt lệnh cho Âu Dương Chi Mẫn dẫn Hỏa Vân câu vào trường luyện ngựa, một mặt lệnh cho một nghìn quân sỹ Bắc cương trong tay cầm sẵn thòng lọng thừng đứng ở bốn phía xung quanh phòng bị.
Một nghìn quân sỹ Bắc cương trong lòng hưng phấn khi thấy lại có người muốn thuần phục Hỏa Vân câu, các tướng lĩnh cao cấp ở Bắc cương đều đã thử qua, có điều tất cả đều bị nó hất ngã xuống đất, mặt xám mày tro. Nhưng khi đám quân sỹ thấy Sở Tranh tiến vào trường luyện ngựa thì cực kỳ thất vọng, nghĩ thầm trong bụng một tiểu hài tử mà cũng đòi thuần phục Hỏa Vân thần câu sao?
Lúc này Âu Dương Chi Mẫn đã dẫn ngựa vào trường luyện rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Hỏa Vân câu cũng rất quen thuộc với trường luyện ngựa này, thấy mình bị dẫn vào thì biết lại có người muốn thử, nó nheo nheo mắt nhìn Sở Tranh, không khỏi kinh ngạc, người gì sao bé tẹo.
Sở Tranh hít mạnh một hơi, đẩy chân khí trong cơ thể lưu chuyển vài vòng, sau đó chầm chậm bước về phía Hỏa Vân câu. Sau lần trước thuần phục con ngựa của Sở Lạc Thủy, hắn đã có chút kinh nghiệm, ngựa tốt gì gì đó cũng là con vật đê tiện, nếu không nếm chút đau khổ thì đừng mong nó thuần phục, hơn nữa ông ngoại và mẹ đang ở bên ngoài xem, hắn cũng không muốn mất quá nhiều thời gian như lần trước.
Hỏa Vân câu nhìn tiểu hài tử trước mặt lòng sinh cảnh giác, cảm thấy đối phương cũng không phải hạng dễ trêu vào, vì thế nó thu lại vẻ coi thường, nhìn chằm chằm vào Sở Tranh ngầm đề phòng cẩn thận.
Sở Tranh tập trung chú ý nhìn từng cử động của Hỏa Vân câu, nhưng chân không ngừng di chuyển. Lúc này Hỏa Vân câu thấy Sở Tranh đã đến đúng tầm, tụ khí hí lên một tiếng dài, cả người đứng thẳng trên hai chân sau thành hình chữ “nhân” (人), hai chân trước hung hăng dựng lên nhằm Sở Tranh mà giẫm xuống.
Bên ngoài Sở phu nhân thấy vậy hét lên một tiếng kinh hãi, hai tay che mặt lại không dám nhìn.
Sở Tranh chờ cho hai chân trước Hỏa Vân câu đến sát người thì vặn sườn bước sang một bước, tay phải nhanh như chớp toàn lực tung một quyền vào dưới gần gáy trái của con ngựa, Hỏa Vân câu tuy đứng trên bốn vó, nhưng trúng chưởng này lảo đảo suýt ngã xuống.
Quân sỹ Bắc cương bốn phía nhìn thấy một quyền đầy uy lực của Sở Tranh, tức thì ủng hộ hô vang như sấm dậy.
Bên ngoài Vương lão Hầu gia thấy vậy vỗ đùi không vui nói:
– Hồ đồ, thuần phục ngựa sao lại làm như vậy, chẳng lẽ nó lại không biết đấy là tuyệt thế thần mã sao?
Vương Minh Thái ở bên cạnh nghe vậy cười nói:
– Bá phụ, con ngựa này vô cùng kiêu ngạo bướng bỉnh, cho nó nếm chút đau khổ như vậy cũng không phải không tốt.
Vương Minh Thái lúc ở Bắc cương cũng đã thuần phục qua Hỏa Vân câu, nhưng cũng bị nó quăng xuống đất vài lần, hôm nay thấy cảnh nó bị khốn đốn không khỏi có chút khoái chí.
Vương lão Hầu gia tức giận thở phì phò nói không ra tiếng, con Hỏa Vân câu trước mắt so với Hỏa Vân câu ngày trước ông từng cưỡi trông cũng giống nhau, thấy nó bị Sở Tranh ngược đãi như vậy trong lòng cảm thấy đau xót.
Hỏa Vân câu bị Sở Tranh đánh cho một quyền đau tận xương cốt, cái cổ lúc này cứng ngắc không thể quay tới quay lui, trong cơn giận giữ liền tung hai chân sau đá hậu về phía Sở Tranh, nhưng rõ ràng tốc độ không còn nhanh như trước, Sở Tranh dễ dàng tránh được, sau đó hắn lại tung một quyền đấm vào mông của con ngựa.
Hỏa Vân câu đau quá hí lên một tiếng dài, cuối cùng chịu hết thấu trở nên phát điên phát cuồng, cắn, húc, đá, đạp tấn công Sở Tranh liên tục. Sở Tranh thi triển Thiên La bộ của Ma môn chạy vòng quanh Hỏa Vân câu, thi thoảng lại đánh ra một quyền, nhưng cũng không tung hết lực như lúc đầu.
Vương lão Hầu gia chỉ biết thở dài, quay đầu không nỡ nhìn cảnh này, nhưng Sở phu nhân bên cạnh thì lại vô cùng vui vẻ, không ngừng vỗ tay cổ vũ cho Sở Tranh.
Còn tên tiểu tử chăm sóc ngựa Âu Dương Chi Mẫn chỉ biết há hốc mồm mà nhìn, không ngờ thiếu gia thoạt nhìn thì nho nhã nhưng khi ra tay lại bạo lực như vậy, hôm nay Hỏa Vân câu chắc chạy trời không khỏi nắng phải chịu hành hạ.
Quả đúng như Âu Dương Chi Mẫn nghĩ, chưa tới nửa canh giờ, Hỏa Vân câu trong trường luyện đã lảo đảo muốn ngã, trông thấy Sở Tranh lần nữa xông đến thì vội chạy dựa vào hàng rào bằng gỗ bên sân thở dốc.
Mấy chục binh sĩ đứng cạnh hàng rào thấy vậy bật cười vang, dùng thòng lọng thừng giữ Hỏa Vân câu lại, Sở Tranh lúc này đi tới, xoay người nhảy lên ngựa, Sở Tranh tuy nhẹ nhưng do Hỏa Vân câu lúc này đã mệt đứt hơi, chân trước mềm nhũn, thiếu chút nữa là qụy xuống.
Sở Tranh quay sang ra hiệu cho đám binh sĩ bỏ thòng lọng ra, hai chân kẹp vào bụng Hỏa Vân câu, muốn cho nó chạy một vòng quanh trường, nhưng Hỏa Vân câu lúc này quả thật sức cùng lực kiệt nên đứng yên không nhúc nhích. Sở Tranh vẫn không bỏ qua, vận kình vỗ lên mông ngựa một phát, Hỏa Vân câu đau quá mới miễn cưỡng nhảy lên vài cái rồi ngừng lại. Sở Tranh thấy nó đúng là chẳng còn tí sức nào, đành nhảy xuống đi ra ngoài.
Hỏa Vân câu nhìn theo bóng lưng của Sở Tranh, lại nghĩ đến tương lai mù mịt sau này, không khỏi ủ rũ đau buồn.
Sở Tranh đi tới trước mặt Vương lão Hầu gia, cười hì hì rồi thi lễ, chỉ thấy ông ngoại sắc mặt không vui, nhưng cũng không biết vì sao nên hỏi:
– Ngoại, ngoại làm sao vậy?
Sở phu nhân ở bên cạnh cười nói:
– Ông ngoại con là người yêu ngựa, thấy con đối xử với Hỏa Vân câu như thế trong lòng đương nhiên không vui. Nhưng mà cha, Tranh nhi dù sao cũng đã thuần phục được con Hỏa Vân câu, người không được nuốt lời đâu đấy.
Vương lão Hầu gia hừ một tiếng, lệnh cho hạ nhân lấy ra một bộ yên ngựa và bộ kỳ lân khôi giáp đã phủ đầy bụi.
Sở phu nhân nhìn Sở Tranh nói:
– Đây chính là hai bảo vật của ông ngoại con, đặc biệt là bộ kỳ lân khôi giáp kia, nghe nói để rèn được nó phải mất mấy năm ròng, năm xưa ông ngoại con cũng mặc bộ khôi giáp này rong ruổi khắp vùng Bắc cương, Hồ man mới chỉ nghe tin đã chạy mất mật, con phải hết sức giữ gìn và trân trọng nó biết chưa.
Sở Tranh vui mừng đáp:
– Tạ ơn ông ngoại ban giáp quý.
Vương lão Hầu gia lúc này sắc mặt tốt hơn một chút, nói:
– Không cần đa lễ, chỉ cần sau này đối xử tử tế với Hỏa Vân câu, nhớ rằng lúc trên chiến trường, có một chiến mã tốt không khác nào có được cái mạng thứ hai, hôm nay Hỏa Vân câu vì sợ sức mạnh của cháu mà thuần phục, nếu sau này muốn người ngựa hợp nhất hiểu ý nhau, thì cháu phải thân cận nó nhiều hơn mới được.
Sở Tranh nghiêm túc đáp:
– Cháu sẽ nhớ rõ lời ông dặn.
Vương lão hầu gia gật đầu, sau đó nhìn lại Hỏa Vân câu, dường như có chút không nỡ, than thở:
– Ta già rồi, nếu ta còn trẻ như năm xưa thì…
Nói xong lắc lắc đầu rồi xoay người đi vào.
Sở Tranh trở lại trường luyện ngựa, phân phó cho Âu Dương Chi Mẫn lắp yên ngựa lên Hỏa Vân câu. Hỏa Vân câu biết một khi đã mang bộ yên này trên người thì vĩnh viễn không bao giờ có thể tháo xuống được nữa, vì vậy lại bắt đầu giãy dụa. Sở Tranh nghĩ thầm: hôm nay đã bạo lực như vậy rồi, có bạo lực thêm chút nữa cũng chẳng nhằm nhò gì, sau này đối xử với nó tốt hơn là được, nghĩ vậy liền vung tay vỗ vào mặt nó quát:
– Đứng yên nào.

Hỏa Vân câu bị đánh tối tăm mặt mũi, mắt rơm rớm nhìn Âu Dương Chi Mẫn lắp yên ngựa lên người mình.
Sở Tranh chợt nhớ ra con ngựa này tính tình dữ dằn như vậy, người thường rất khó tiếp cận, có lẽ chỉ có Âu Dương Chi Mẫn là thân thuộc với nó nhất, liền quay sang hỏi Âu Dương Chi Mẫn:
– Ngươi có người nhà ở Bắc cương không?
Âu Dương Chi Mẫn chắp tay đáp:
– Cha mẹ của tiểu nhân đã bị Hồ man sát hại lúc tiểu nhân còn nhỏ, may nhờ có Vương tướng quân thu dùng tiểu nhân, bây giờ ở Bắc cương tiểu nhân cũng chẳng còn ai thân thuộc nữa.
Sở Tranh gật đầu nói:
– Vậy ngươi có muốn theo ta chăm sóc Hỏa Vân câu không?
Âu Dương Chi Mẫn đáp:
– Có thể theo thiếu gia là phúc của tiểu nhân, tiểu nhân rất vui lòng, tiểu nhân lần này được theo Vương tướng quân về kinh chính là để tiện chăm sóc cho Hỏa Vân câu.
Sở Tranh nói:
– Tốt lắm, ta qua nói chuyện với cậu ta một chút, sau đó ngươi đi theo ta.
Sở Tranh nói chuyện Âu Dương Chi Mẫn với Vương Minh Thái, Vương Minh Thái vui vẻ đáp ứng, đối với ông ta một tên chăm sóc ngựa thì có đáng là gì, hơn nữa đây còn là cháu trai ông xin.
Sở Tranh sau đó ở lại Trấn Viễn hầu phủ thêm mấy ngày, cuối cùng cũng từ biệt ông bà ngoại chuẩn bị quay về Tiêu Dao phủ. Hai vợ chồng Vương lão hầu gia cũng không nói gì, dù sao mọi người đều ở kinh thành, có muốn gặp nhau không phải là điều quá khó khăn.
Hỏa Vân câu sau mấy ngày nghỉ ngơi thương tích trên người đã khỏi hẳn, nhưng nỗi khiếp sợ thì vẫn còn đấy, nhìn Sở Tranh đi bên cạnh mà phát run, Sở Tranh nhớ lời ông ngoại, vui vẻ quay sang vỗ về nó một chút, tiếc là hiệu quả không được như ý.
Sở Tranh vốn định cưỡi Hỏa Vân câu đi khắp nơi huênh hoang một phen, nhưng thấy dáng vẻ nó như vậy đành bỏ ý định đó đi, phân phó cho Âu Dương Chi Mẫn dắt nó theo sau xe ngựa.
Lúc ra tới đường cái, hình dáng của Hỏa Vân câu nhanh chóng thu hút ánh mắt của người đi đường, mọi người trong kinh thành đều có kiến thức rộng rãi, biết đây chính là một con ngựa tốt hiếm có khó tìm, liền dừng lại ở hai bên đường chỉ trỏ bàn tán.
Đột nhiên có một người cao giọng thốt:
– Ngựa quý, đúng là tuyệt thế thần câu, không biết vị huynh đài nào may mắn sở hữu được ngựa này, có thể xuống xe cho tại hạ gặp mặt không?
Sở Tranh lúc này đang khoác lác nói chuyện tiếu lâm với đám Liễu Khinh Như, làm cho ba người Liễu Khinh Như cười khúc khích không ngừng, không ngờ lại có người phá ngang, bị tụt mất hứng trong lòng cảm thấy khó chịu, liền nói với xa phu:
– Không cần để ý đám người vớ vẩn đó, mau về phủ.
Xa phu kia chính là người của Trấn Viễn hầu phủ, vì thế nhận ra người vừa gọi là ai, biết đây là nhân vật mình không nên đắc tội, quay đầu lại nói nhỏ với Sở Tranh:
– Tiểu thiếu gia, người vừa mới lên tiếng chính là nhị công tử của Phương tể tướng.
Sở Tranh nghe vậy sửng sốt, hắn đương nhiên biết tể tướng là người thế nào. Vì vậy liền vén màn xe lên, trông thấy một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi mang theo một đoàn người ngăn ở phía trước, chỉ nghe hắn nói:
– Tại hạ Phương Trung Thành, mong được gặp mặt chủ nhân của con thần câu này.
Sở Tranh thấy phật ý, Phương Trung Thành kia đem người ngăn xe của hắn lại làm hắn khó chịu, thầm nghĩ tên kia cũng chỉ là tên ỷ thế hiếp người, liền bước ra nói:
– Đây là ngựa của bản công tử, Phương công tử muốn thế nào?
Phương Trung Thành thấy một thiếu niên bước ra tức thì ngẩn người. Hắn thấy Hỏa Vân câu thần tuấn phi phàm, cực kỳ vui mừng, lại thấy xe ngựa này hoa lệ quý phái, chắc là sở hữu của quan lại trong kinh, mà những quan lại này hắn biết gần hết, không ngờ đi ra lại là một thiếu niên hắn chưa gặp bao giờ, nghĩ đoạn Phương Trung Thành chắp tay hỏi:
– Không biết vị này là quý công tử của phủ nào?
Xa phu của Vương phủ ở bên cạnh đáp:
– Phương công tử, tiểu nhân là xa phu của Trấn Viễn hầu phủ, vị này là cháu ngoại của Hầu gia, chính là công tử của đương triều Thái úy đại nhân.
Phương Trung Thành nghe vậy trong lòng kinh ngạc liền nói:
– Thì ra là ngũ công tử của Sở phủ, ta với hai lệnh huynh Sở Hiên, Sở Nguyên cùng ở trong cấm vệ quân, cũng có chút quen biết với hai vị tướng quân, hôm nay có chỗ lỗ mãng, mong thứ lỗi.
Nếu đã biết đây là người của Sở phủ thì có đánh chết hắn cũng không dây vào, Sở Danh Đường cùng phụ thân hắn ở trong triều là hai người đứng đầu của hai phái đối nghịch nhau, nói gì đến chuyện giao tình.
Bỗng một tiếng nói quái dị cách đó không xa truyền đến:
– Phương công tử rất thân với huynh đệ chúng ta sao, sao chúng ta lại không hề hay biết nhỉ?
Sở Tranh cũng không thèm quay đầu nhìn lại, nghe giọng không cũng đủ biết là tam ca Sở Nguyên.
Sở Hiên, Sở Nguyên và Phương Trung Thành trước mặt đều là phó tướng cấm vệ quân. Phương Lệnh Tín giữ chức tể tướng nhiều năm, tuy rằng Phương Trung Thành con ông ta thái độ làm người coi như khiêm tốn, nhưng đám con cháu còn lại của Phương gia đều tự nhận mình cao quý hơn người hai nhà Sở Vương một bậc, hai bên oán hận chất chứa nhiều năm. Hai huynh đệ Sở gia sau khi gia nhập cấm vệ quân, vì là con của Sở Danh Đường nên đã nhanh chóng tụ tập được đệ tử hai nhà Sở Vương, âm thầm giằng co với đệ tử, con cháu Phương gia do Phương Trung Thành cầm đầu.
Hôm nay hai người Sở Hiên và Sở Nguyên tới phiên trực ban, sáng sớm lúc rời phủ nghe mẫu thân nói tiểu đệ hôm nay sẽ hồi phủ, vì thế liền dẫn thủ hạ quân sĩ đi quanh quẩn gần Trấn Viễn hầu phủ, vừa lúc thấy phía trước có một đám đông đứng cản trên đường, lại nghe Phương Trung Thành đang muốn xuống nước, Sở Nguyên nghe xong không nhịn được liền châm biếm một câu như vậy.
Sở Tranh thấy Sở Hiên và Sở Nguyên đều mặc quân phục cưỡi ngựa cao to, thì cười nói:
– Hai vị đại ca trông thật uy phong.

Liễu Khinh Như nghe thấy đại công tử và tam công tử tới liền cùng Tử Quyên và Thúy Linh bước xuống xe, nhẹ nhàng thi lễ nói:
– Tiểu tỳ bái kiến nhị vị công tử.
Sở Hiên hơi gật đầu, Sở Nguyên híp mắt nhìn Liễu Khinh Như hồi lâu rồi vuốt vuốt cằm nói:
– Đứng lên đi.
Phương Trung Thành ngày thường chỉ quen nhìn nữ tử Bắc quốc, hôm nay bỗng nhiên nhìn thấy một nữ tử yêu kiều xinh đẹp bước xuống xe, da trắng như ngọc, khuôn mặt xinh đẹp không gì tả được, tức thì nhìn ngắm đến ngây dại.
Sở Tranh thấy tên sắc lang đang đứng giữa đường liền nói với Liễu Khinh Như:
– Nơi này không phải trong phủ, không cần phải đa lễ như vậy, còn không mau lên xe.
Liễu Khinh Như cười nhẹ, quay sang hai huynh đệ Sở Hiên, Sở Nguyên thi lễ lần nữa, rồi dẫn theo hai nha đầu trở lại trong xe. Phương Trung Thành cứ nhìn theo bóng mỹ nhân lên xe ngựa, không kìm được lòng thở dài mấy tiếng.
Liễu Khinh Như xuất hiện làm bầu không khí giữa hai bên trở nên bớt căng thẳng. Phương Trung Thành biết Sở Hiên đối nhân xử thế rất lão luyện, không nóng tính có gì nói nấy như Sở Nguyên, liền quay sang Sở Hiên chắp tay nói:
– Sở huynh, tại hạ thấy lệnh đệ có được ngựa quý hiếm thấy, mới lỗ mãng cản đường xe ngựa, thật là thất lễ, nói rõ ra mong huynh thứ lỗi.
Sở Hiên cũng không muốn ở chốn đông người này gây chuyện nên cũng chắp tay nói:
– Phương huynh quá khách khí rồi.
Sở Nguyên thấy bên cạnh xe ngựa của Sở Tranh có thằng nhỏ dắt theo một con ngựa đỏ rực, liền hiếu kỳ thúc ngựa đến bên cạnh Hỏa Vân câu. Hỏa Vân câu mấy ngày nay tâm trạng phẫn uất bất bình, lại thấy một người cưỡi trên một con ngựa chẳng ra gì đang chỉ trỏ mình, thầm nghĩ mình đâu phải ai cũng có thể bắt nạt. Vì vậy Hỏa Vân câu bất thình lình giương cao hai chân trước lên hung dữ đạp lên đầu con ngựa của Sở Nguyên, con ngựa của Sở Nguyên ăn một đạp lập tức hôn mê ngã lăn ra, Sở Nguyên không kịp đề phòng cũng bị ngã văng xuống đất.
Tuy vậy Hỏa Vân câu vẫn không chịu bỏ qua, giơ vó hướng về phía Sở Nguyên giẫm tới, Âu Dương Chi Mẫn ở một bên sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng ghì chặt dây cương, hết sức kéo Hỏa Vân câu xuống, nhưng Âu Dương Chi Mẫn lực tiểu sức bạc làm sao ngăn cản được. May mà Sở Tranh lúc này cũng đã chạy đến, hai tay chống nạnh quát:
– Súc sinh, ngươi muốn chết à?
Hỏa Vân câu thấy Sở Tranh tới, thở phì một phát vào Sở Nguyên, sau đó lắc lắc cổ rồi trở lại chỗ cũ. Âu Dương Chi Mẫn sắc mặt tái nhợt, hắn biết người đang nằm trên mặt đất chính là tam ca của thiếu gia, không biết đắc tội như thế thì hắn phải chịu hình phạt thế nào.
Sở Nguyên đứng dậy phủi bụi trên người, trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi:
– Tiểu ngũ, ngựa của đệ sao lại hung dữ như vậy?
Sở Tranh đắc ý vô cùng, nói:
– Đây chính là ngựa do cậu mang từ Bắc cương về tặng cho đệ đó, thế nào? Không thể so sánh con ngựa này với con ngựa kém cỏi của Lạc Thủy đại ca đâu.
Sở Nguyên hối hận nói:
– Hóa ra là vậy, nếu biết thế ca cũng theo mẫu thân đến phủ ông ngoại bữa trước.
Sở Tranh ra vẻ rộng lượng nói:
– Không sao đâu tam ca, bây giờ nếu tam ca có thể hàng phục được nó thì tam ca cứ dắt nó đi.
Lúc này Sở Hiên và Phương Trung Thành cũng đã đi tới.
Phương Trung Thành tỉ mỉ quan sát Hỏa Vân câu, đột nhiên hô lên:
– Hỏa Vân câu, lẽ nào nó chính là Hỏa Vân câu trong truyền thuyết?
Sở Tranh ngạc nhiên nói:
– Ngươi cũng biết? Hiểu biết cũng rộng đấy nhỉ?
Sở Hiên nghe vậy trách mắng:
– Tiểu đệ, không được vô lễ với Phương công tử.
Phương Trung Thành cũng không để ý nói:
– Tại hạ từ nhỏ đã yêu ngựa, trong nhà cất giữ không ít tranh họa ngựa quý, Hỏa Vân câu chính là vua của loài ngựa, nghe nói chỉ có Vương lão Hầu gia năm xưa từng may mắn có một con, tại hạ sao lại không nhận ra.
Phương Trung Thành có chút tiếc nuối nhìn Sở Tranh nói:
– Hỏa Vân câu tính tình cao ngạo, tuyệt đối không để cho thường nhân cưỡi lên, Sở tiểu huynh đệ nếu có mang Hỏa Vân câu về phủ, chỉ sợ cũng chỉ để nhìn ngắm mà thôi, nếu quả thực như thế thì đáng tiếc lắm thay.
Sở Tranh cười cười cũng không đáp lại.
Sở Hiên và Sở Nguyên hai người nhìn nhau, trong lòng đều biết tiểu đệ của mình đã đem ngựa trở về, tất đã thuần phục được nó. Nhưng bọn họ cùng Phương Trung Thành không có giao tình, tính ra còn đang đối đầu với nhau nên cũng chẳng hơi đâu nói rõ chân tướng cho hắn biết.
Sở Hiên hắng giọng nói:
– Ngũ đệ, đệ hãy mau về đi, phụ thân còn đang chờ đệ ở trong phủ đó.

Nói xong quay sang cáo biệt với Phương Trung Thành rồi cùng Sở Tranh và Sở Nguyên trở về Sở phủ.
Phương Trung Thành tiếc nuối nhìn Hỏa Vân câu dần dần đi xa, đột nhiên vỗ mạnh vào trán một cái.
Những người theo hắn thấy vậy hoảng sợ vội hỏi:
– Phương tướng quân, tướng quân làm sao vậy?
Phương Trung Thành thở hắt ra nói:
– Không có gì.
Trong bụng nghĩ Hỏa Vân câu kia bị người ta đeo lên yên ngựa, lại sợ hãi thiếu niên kia như vậy, chắc chắn đã bị thuần phục rồi, tại sao vừa rồi lại không nghĩ ra?
Phương Trung Thành nhìn về phía xa thầm nghĩ: xem ra ba người con trai của Sở gia thực sự không thể coi thường.
o0o
Sở Tranh trở về phủ, bước lại ghế nằm nghỉ, mệt mỏi thở dài một hơi. Cuối cùng thì cũng đã về đến nhà, đúng là không đâu tốt bằng nhà mình, nghĩ lại hai tháng nay ở phủ ông ngoại thật sự khổ sở, mỗi ngày đều phải vất vả học tập bao nhiêu thứ linh tinh.
Liễu Khinh Như cùng Tử Quyên, Thúy Linh mang mọi thứ từ trên xe vào phủ, Sở Tranh nhìn một lát chợt cảm thấy có chút mất tự nhiên, thầm nghĩ xem ra mình ngày càng hòa nhập vào thế giới này, thấy mỹ nữ mệt nhọc cũng vẫn thờ ơ không để ý, chẳng bù với năm xưa mình vẫn thường chịu khó phụ giúp lão bà của mình làm việc.
Sở Tranh nghĩ vậy liền xắn tay áo đi tới giúp, Tử Quyên thấy thế vội la lên:
– Công tử, người cứ nghỉ ngơi đi, việc này cứ để tiểu tỳ làm là được rồi.
Thúy Linh vốn tính tinh nghịch hoạt bát, mấy ngày nay sớm tối lại ở cùng Sở Tranh, nên cũng không còn e dè nữa nói:
– Ngài cứ nghỉ ngơi đi, nếu ngài cứ muốn giúp có khi lại làm lâu hơn ấy.
Sở Tranh tặc lưỡi nói:
– Hai người các ngươi, cái miệng cũng nhanh nhảu quá, không chịu học theo Khinh Như tỷ tỷ, lời nói cử chỉ nhẹ nhàng, đối với những việc ta làm đều hết sức nghe lời ủng hộ, các ngươi được như vậy có phải tốt không.
Liễu Khinh Như nghe vậy nhịn không được nói:
– Công tử nói lung tung gì đó, nếu để phu nhân nghe được, tưởng rằng ta để mặc cho công tử quậy phá.
Thúy Linh cười nói:
– Đúng vậy, phu nhân đã dặn tiểu thư chăm sóc cho công tử…
Liễu Khinh Như mặt trầm xuống:
– Thúy Linh, ta đã nói với em bao nhiêu lần rồi, ở trong phủ không được gọi ta là tiểu thư, người không biết nghe được thì sẽ nghĩ thế nào.
Sở Tranh thấy cũng chẳng có gì quan trọng, liền trêu:
– Như vậy cũng tốt, một người công tử, một người tiểu thư, không phải là rất xứng đôi sao, hai nha đầu các ngươi xem ra rất biết nghe lời, nhớ phải hầu hạ hai chúng ta cho thật tốt đấy nghe chưa.
Liễu Khinh Như nghe Sở Tranh chớt nhả như vậy hai má đỏ bừng lên, đang định phản đối thì từ ngoài cửa đã truyền đến một tiếng nói:
– Ngũ thiếu gia có ở trong phòng không?
Thúy Linh đáp:
– Công tử đang ở trong phòng, có phải là Xuân Mai tỷ tỷ không?
Sở Tranh thấy người đến là tiểu tỳ Xuân Mai của mẫu thân thì nói:
– Có chuyện gì vậy?
Xuân Mai khom người trả lời:
– Phu nhân sai tiểu tỳ mời Ngũ thiếu gia đến viện của Ngô tiên sinh một chuyến.
Sở Tranh thấy khó hiểu hỏi lại:
– Đến chỗ của sư phụ à, có chuyện gì thế?
Xuân Mai đáp:
– Phu nhân sai tiểu tỳ đến nói với Ngũ thiếu gia một tiếng, phu nhân Xuân Doanh của Ngô tiên sinh đang trở dạ rồi.
Sở Tranh thầm mắng mình sao lại quên khuấy mất chuyện này, may mà trở về vừa kịp lúc, liền hỏi lại:
– Có biết bao giờ thì sinh không?
Xuân Mai do dự đáp:
– Nghe bà đỡ nói thì hình như là trong ngày hôm nay.
Sở Tranh nhảy dựng lên:
– Ngay ngày hôm nay à? Sao ngươi không nói sớm.
Nói rồi không đợi Xuân Mai kịp giải thích, Sở Tranh vội chạy ra khỏi cửa, nhắm viện của Ngô An Nhiên phóng đi.
Vừa tới cửa phòng của Ngô An Nhiên, đã thấy Ngô An Nhiên đang lo lắng đi đi lại lại. Sở Tranh thấy Sở phu nhân cũng ngồi ở đó, lúc này mới nghĩ tới năm xưa Xuân Doanh cũng đã từng hầu hạ mẫu thân, liền hỏi:
– Mẫu thân, Xuân Doanh tỷ thế nào rồi?
Sở phu nhân nhướng mày nói:

– Sao con lại gọi là Xuân Doanh tỷ, phải gọi là sư mẫu mới phải.
Sở Tranh cười nói:
– Cái này phải trách sư phụ ạ, sư phụ chẳng bao giờ nói ở cùng phòng với Xuân Doanh tỷ, thế nào mà hôm nay lại có hài tử, mẫu thân, sư phụ làm như vậy cũng không đúng phải không?
Nếu đổi lại bình thường thì Ngô An Nhiên đã sớm phát hỏa, nhưng hôm nay ông ta lại nhắm mắt làm ngơ, chỉ thỉnh thoảng lo lắng nhìn vào bên trong phòng.
Sở phu nhân cười nói:
– Con chỉ nói linh tinh. Nghe hai bà đỡ nói mọi chuyện đều thuận lợi, Xuân Doanh ngày thường thân thể sức khỏe rất tốt, chắc là không xảy ra chuyện gì lớn.
Lúc này trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng trẻ con khóc, Ngô An Nhiên lập tức đứng khựng lại, rồi vội vàng lao đến cửa phòng, suýt chút nữa là đụng phải bà đỡ cũng đang từ cửa đi ra.
Bà đỡ kia thấy Ngô An Nhiên như vậy thì cười ha hả nói:
– Chúc mừng Ngô tiên sinh, mừng Ngô tiên sinh đã có thiên kim tiểu thư.
Ngô An Nhiên nghe bà đỡ nói là một nữ nhi thì trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng không vì thế mà bớt vui đi chút nào, từ trong lòng lấy ra một phần tiền thưởng đưa cho bà đỡ nói:
– Làm phiền hai vị đại tỷ rồi.
Bỗng lại nghe một bà đỡ khác trong phòng kêu lên:
– Bà mau vào đây, cô nương này vẫn còn đang đau bụng lắm…
Bà đỡ kia biến sắc, tiền thưởng cũng chẳng kịp cầm vội vã quay lại vào phòng, làm cho Ngô An Nhiên lúng túng cứ đứng ngây ra.
Sở Tranh ở một bên nói nhỏ:
– Lẽ nào Xuân Doanh tỷ sinh đôi?
Sở phu nhân tức thì quay đầu lại nhìn hắn chăm chú:
– Làm sao con biết?
Bà thầm nghĩ đứa con này sao lại biết nhiều chuyện như vậy?
Sở Tranh vừa nói xong thì biết ngay lỡ miệng, bèn ngượng ngùng đáp:
– Hài nhi chỉ đoán mò thôi.
Một lát sau, lại nghe trong phòng truyền ra thêm một tiếng trẻ con khóc, so với tiếng khóc vừa rồi còn dữ dội hơn.
Bà mụ kia trán đầy mồ hôi hớt hải chạy ra:
– Chúc mừng Ngô tiên sinh, chúc mừng Ngô tiên sinh, Doanh cô nương đã sinh long phượng song thai rồi.
Ngô An Nhiên thì thào lẩm bẩm:
– Long phượng song thai?
Bà mụ kia cười nói:
– Chính là song sinh một trai một gái.
Ngô An Nhiên nghe được tin vui, lập tức mắt trợn ngược, mồm há hốc sung sướng không cách nào tả xiết.
Sở phu nhân quay sang Sở Tranh cười cười nói:
– Con cũng biết nhiều chuyện nhỉ, đã đoán đúng rồi đấy.
Sở Tranh đứng dậy khoanh tay nói:
– Đều tại hài nhi thường ngày không nghe lời mẫu thân dạy, lại đọc nhiều sách bàng môn tả đạo, mong mẫu thân thứ tội.
Sở phu nhân không để ý lời hắn nói, đứng dậy quay sang Ngô An Nhiên nói:
– Chúc mừng Ngô tiên sinh. Ta thay mặt lão gia mang tới chút lễ vật cho Ngô tiên sinh, mong Ngô tiên sinh vui lòng nhận, coi như đây là quà của vợ chồng ta cho hai đứa nhỏ.
Hai nha hoàn mang hai phần quà tặng đến trước mặt Ngô An Nhiên. Bởi vì cũng không biết Xuân Doanh sinh con trai hay con gái, nên lễ vật chuẩn bị lúc đầu cũng là chuẩn bị hai phần, không ngờ tới Xuân Doanh lại sinh long phượng song thai, vừa đúng lúc liền dâng cả hai phần lễ vật lên.
Ngô An Nhiên lúc này mới bình tĩnh trở lại, tiếp lấy quà tặng nói:
– Đa tạ ý tốt của đại nhân và phu nhân, Ngô An Nhiên vô cùng cảm kích.
Sở Tranh lục tìm trên người một lúc, cũng chẳng thấy vật gì có thể đem ra tặng, vì thế gượng cười nói:
– Sư phụ, hôm nay đồ nhi mới từ phủ ông ngoại trở về, trong lúc vội vàng tới đây không kịp chuẩn bị quà cho tiểu sư đệ và tiểu sư muội, sư phụ để đồ nhi quay về chuẩn bị chút lễ vật.
Ngô An Nhiên hôm nay có chuyện vui mừng, tâm tình rất tốt, thấy Sở Tranh so với ngày thường cũng vừa mắt hơn nhiều, cười nói:
– Hai đứa bé mới chào đời, cần gì quà cáp, Tranh nhi không cần quá để ý.
Nói xong Ngô An Nhiên không nhịn được quay đầu nhìn nhìn vào phòng trong, rồi chắp tay nói:
– Phu nhân, thứ cho tại hạ thất lễ, tại hạ muốn vào phòng xem Xuân Doanh một chút.
Sở phu nhân cười nói:
– Ngô tiên sinh cứ tự nhiên, ta cùng Tranh nhi xin cáo từ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.