Đọc truyện Sổ Tay Tu Luyện Của Thám Tử Lừng Danh – Chương 13: Thế giới mới
Dịch: Hắc Thiên Long
Sáng hôm sau… Chu Ngôn thức dậy.
Hắn hơi ngạc nhiên với bản thân vì đã quen thuộc với nếp sống trong tù qua 3 ngày nay rồi. Sáng nào, hắn cũng dậy lúc 7:25, sắp xếp xong chăn màng là có người mang đồ ăn sáng đến.
Vì gần đến ngày xử bắn, Chu Ngôn không phải tham gia các hoạt động ngoài trời, cũng không cần lao động công ích. Hắn chỉ cần ở yên trong phòng giam suốt 24 giờ. May mắn thay, cơ sở vật chất nơi này khá tốt, giường đủ mềm và các bữa ăn khá ngon.
Vẫn còn hai ngày nữa trước khi đến lúc hành quyết.
Nói chính xác hơn, chỉ còn 30 tiếng đồng hồ nữa. Tối nay, hắn sẽ được dẫn ra ngoài tắm rửa, gọi điện cho người thân và bạn bè trong 20 phút, sau đó ăn một bữa tối mà bản thân được phép tự gọi món. 9:00 sáng hôm sau, hắn sẽ nói lời từ biệt thế gian này.
Vì vậy, hôm nay sẽ là ngày quyết định kết cuộc của bản thân.
Chẳng bao lâu, bữa sáng đã được chuyển đến, gồm sữa, bánh mì, trứng rán, vài quả hồng nhỏ và một miếng giăm bông hun khói. Hồi còn chưa hồi sinh, có lẽ bữa ăn sáng của các nước phương Tây cũng không ngon như thế này.
Chu Ngôn cầm đĩa ăn lên, ăn chậm rãi bằng dao nĩa được làm từ nhựa. Tuy là đang ăn, nhưng hắn lại nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tường đối diện qua song sắt.
Chu Ngôn không rõ, liệu luật sư Trâu có thành công hay không?… Hắn đành phải kiên nhẫn chờ.
10:40 phút…
“Tít tít”, một âm thanh phát ra từ cánh cửa điện tử ở hành lang.
Chu Nhan bất giác nắm chặt tay.
Theo thời gian biểu bình thường, phải đến 11:00 mới có bữa trưa. Lúc đó, gã cai ngục sẽ mang bữa trưa đến, nhân tiện mang khay chứa bữa sáng đi.
Nhưng hôm nay, gã đến sớm hơn 10 phút.
Chẳng mấy chốc, tên cai ngục quen thuộc đã bước vào tầm mắt của Chu Ngôn mà không có khay cơm trưa trên tay.
“Luật sư của mày muốn gặp mày…” Gã cai ngục nói bằng cái giọng điệu “để xem mày còn phá phách đến mức nào.”
Chu Ngôn kìm nén lòng thấp thỏm xuống, vội hỏi: “Ngoài luật sư ra, còn có ai nữa không?”
Gã cai ngục sốt ruột mở cửa phòng giam: “Còn có hai thám tử nữa.”
Nói xong, gã mở cửa phòng giam, bước vào, lấy còng ra, khóa hai tay Chu Ngôn vào nhau.
“À khoan… chờ một chút.” Chu Ngôn nói.
“Gì nữa?”
“Tôi cần mang theo sổ tay của mình…”
……
……
Ngay sau đó, Chu Ngôn đã được dẫn đến căn phòng lấy khẩu cung hôm trước.
Đây là lần thứ ba hắn đến đây.
Nhưng lần này, có ba người đang ngồi sẵn trong phòng.
Một trong 3 người là luật sư Trâu. Lúc này, gã đang ngồi ở bên cạnh bàn, vẻ mặt rất bình tĩnh và tự tin.
Còn lại hai người là một nam và một nữ; hiện tại, người đàn ông lạ mặt kia đang đọc một xấp tài liệu nào đó, sắc mặt tỏ vẻ dửng dưng.
Bên cạnh người đàn ông này là một cô gái trông còn rất trẻ nhưng mặc đồ khá già dặn, khiến Chu Ngôn nhất thời không đoán ra được tuổi tác. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, cô gái này sẽ rất xinh đẹp nếu ánh mắt của cô ta có thể dịu dàng hơn chút ít.
Thấy Chu Ngôn đi vào, Trần Hạo ngẩng đầu nhưng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó quay sang nói với luật sư Trâu: “Anh gọi tôi đến đây chỉ vì một ít bụi bặm dưới cửa à?”
Luật sư Trâu không hề sợ hãi, gật đầu: “Khách hàng của tôi có yêu cầu như vậy, đương nhiên tôi sẽ cố hết sức sắp xếp. Hơn nữa, chuyện này vẫn phù hợp quy định.”
Trần Hạo thở dài, đặt xấp giấy trong tay xuống bàn.
Lúc này, Chu Ngôn đã ngồi đối diện với gã.
Trần Hạo nhìn Chu Ngôn…
“Ừm, giờ tôi đã ở đây. Anh muốn kể cho tôi nghe gì về chuyện đột ngột khôi phục ký ức và một nhúm “bụi bặm” trong trí nhớ của anh?”
Giọng điệu của Trần Hạo rất ôn hòa, nhưng gã cố ý nhấn mạnh hai từ “bụi bặm.”
Rõ ràng, đây là một thái độ mỉa mai ngầm.
Thế nhưng mà, điều khiến gã không bao giờ ngờ tới chính là câu hỏi đầu tiên của Chu Ngôn, “Uhm… Xin hỏi, tôi phải xưng hô với anh thế nào?”
“Cái gì?” Thái độ bình tĩnh của Trần Hạo bị xao động nhẹ.
Cũng khó trách, vì chính Trần Hạo là người phụ trách vụ án của Chu Ngôn cách đây vài tháng. Hai người chưa từng chạm mặt nhau qua một thời gian rất dài. Ấy thế mà, giờ tên Chu Ngôn này lại giả đò làm mặt lạ với mình cơ à? Liệu đây có phải là một sự khiêu khích hay không?
“À, đừng hiểu lầm. Tôi bị ốm và mất trí nhớ, vừa khỏi bệnh chưa được bao lâu.” Hắn giải thích.
Trần Hạo nhìn Chu Ngôn từ đầu đến chân rồi tự hỏi, thằng này vừa phục hồi trí nhớ hay tự dưng mất trí nhớ vậy nhỉ?
Cơ mà, gã cũng không thèm quan tâm, cứ thế dựa lưng vào ghế, bắt chéo tay, tạo ra một tư thế rất phong cách.
“Tôi không quan tâm trí nhớ của anh đã xảy ra chuyện gì. Tóm lại, giờ anh cần gì?”
“Tôi muốn xem tất cả tư liệu liên quan đến vụ án, và tôi muốn đến hiện trường vụ án, chính là căn nhà kho kia.”
“Tại sao?”
“Tôi vô tội! ”Chu Ngôn nói, nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
“Ha ha ha! Thú vị đấy! Nếu anh vô tội, tại sao đến lúc này mới bắt đầu phản cung kêu oan?”
“Trước đây tôi bị bệnh, là bệnh tâm thần đấy, nên đầu óc không sáng suốt cho lắm. Có bệnh án hẳn hòi trong bệnh viện đấy, là hàng thật giá thật, không dối già gạt trẻ đâu!”
“…” Trong một khoảnh khắc, Trần Hạo không thể tìm ra bất cứ lời nào để phản bác lý do này.
Bên cạnh đó, nhằm chứng minh cho cái lý luận “đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn”, ngay lúc này, luật sư Trâu cười nói: “Anh Trần, bất kể thân chủ của tôi có phản cung ở thời điểm nào, thì chúng ta có nghĩa vụ phải hợp tác đấy.”
“Nhưng chuyện này qua lâu rồi mà. Huống hồ, hắn sẽ bị xử bắn vào sáng mai.”
“Chính anh cũng nói hắn sẽ bị xử bắn vào ngày mai, thế nên hôm nay… cảm phiền anh Trần đi cùng chúng tôi một chuyến nhé.” Luật sư Trâu nói tiếp.
Trần Hạo nhìn luật sư Trâu, sau đó chỉ liếc nhìn Chu Ngôn rồi im lặng một lúc thật lâu.
“Được rồi… nhưng các người cần hiểu rõ, thế này chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi!”
Luật sư Trâu mỉm cười rạng rỡ, hai hàng chân mày giãn ra hài lòng, nói: “Chúng tôi cam tâm tình nguyện.”
…
Hai chiếc xe cảnh sát bật còi báo động, chạy nhanh một mạch đến căn nhà kho trong khu phố cổ.
Chu Ngôn và luật sư Trâu ngồi riêng, còn Lâm Khê và Trần Hạo ngồi riêng trong chiếc ô tô còn lại.
Lúc này, Chu Ngôn cũng đã có được toàn bộ tư liệu liên quan đến vụ án.
Trong bộ hồ sơ này có đủ cả ảnh chụp của nạn nhân khi còn sống và đã chết, bao gồm luôn kết quả khám xét hiện trường.
Trong lúc xe chạy, Chu Ngôn háo hức đọc…
Buổi chiều 13:00 giờ, xe đến nơi cần đến.
Mở cửa ra, Chu Ngôn xuống xe… Vì nắng trưa hơi chói, Chu Ngôn híp mắt lại, cảm nhận luồng gió đầu tiên của thế giới này.
Rất ấm áp.
Hắn nhìn xung quanh… Đây là một con đường không rộng lắm, hơi giống mấy con đường cái ở các vùng ven trong thế giới trước khi mình được hồi sinh. Tuy là đường nhựa nhưng nó đã xuống cấp, đầy vết rạn nứt, phủ đầy bụi đất vì chẳng có nhiều xe cộ lưu thông qua nơi này.
Có vài cửa hàng xập xệ trước mặt Chu Ngôn, vừa nhìn đã biết chúng có tuổi đời khá lâu rồi. Hầu hết các tiệm này đều đã đóng cửa, chỉ có một vài cửa hàng xa hơn vẫn còn mở bán. Lúc này đang là khung giờ mặt trời đứng bóng, nhưng độ sáng bên trong các quầy hàng ấy khá thấp, khó mà nhìn rõ được vào trong. Ngay sau cửa chính của mấy cửa tiệm đó, một vài nhân viên bán hàng đang thò đầu ra nhìn, dường như đang cố tình hóng chuyện vậy.
Hiển nhiên, đây đúng thật là một khu phố cổ, mà “cổ” ở cái dạng đánh mất dần vẻ phồn hoa một thời, bị cư dân phớt lờ qua thời gian theo công cuộc đô thị hóa.
Ngước nhìn lên trên, qua mái nhà xập xệ, Chu Ngôn có thể quan sát rõ những tòa cao ốc hiện đại sừng sững. Ngay từ khoảng cách xa thế này, hắn vẫn có thể nhìn thấy những hàng kính sáng ngời đang phản chiếu ánh sáng từ độ cao gần hàng trăm mét.
Từ lúc được hồi sinh, đây là lần đầu tiên mà Chu Ngôn được nhìn ngắm thế giới hiện tại.