Sổ Tay Tu Luyện Của Thám Tử Lừng Danh

Chương 12: Thám tử trong thế giới này


Đọc truyện Sổ Tay Tu Luyện Của Thám Tử Lừng Danh – Chương 12: Thám tử trong thế giới này

Dịch: Hắc Thiên Long

***

“Gã Trương không phải là gã Trương…”

“Gã Trương không phải là gã Trương!”

Chu Ngôn đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng giam, liên tục lặp lại những lời này.

Ở thế giới trước khi hắn tái sinh, có một bộ truyện tranh rất nổi tiếng tên là [Thám tử lừng danh Conan]. Mỗi khi nhân vật chính của bộ truyện tìm ra manh mối quan trọng thì luôn có một tia sáng chiếu xuyên qua đầu nhân vật chính ở một góc 45 độ.

Chu Ngôn luôn cảm thấy hình ảnh này quá cường điệu.

Nhưng vừa rồi, hắn thực sự có thể trải qua cảm giác thần quang chợt lóe, như thể có một dòng điện xẹt ngang đầu vậy.

Trong tích tắc, dường như hắn có thể xâu chuỗi nhiều thứ lại với nhau.

Trước hết, tại sao hắn lại bị ai đó đánh ngất xỉu lúc nữa đêm?

Nếu quả thật là cho vay nặng lãi, thì vừa gặp con nợ như hắn, chẳng phải câu đầu tiên nên hỏi là “mày có trả tiền cho tao hay không” à? Dù có muốn bắt hắn để dần cho một trận, thì cũng không thể làm ẩu như vậy được. Ngộ nhỡ hắn có đủ tiền trả nợ, nhưng bị ăn một cây vào đầu rồi mất mạng luôn thì sao? Chẳng phải mất sạch tiền cho vay à?

Vì vậy, rất có thể bọn người này đánh ngất hắn không phải vì đòi nợ, mà dùng cho mục đích khác.


Ngoài ra, tại sao lại giam hắn chung với gã Trương?

Ngẫm lại cũng hợp lý, vì nhà kho như vậy cũng là một nơi thích hợp để tống giam dăm ba con nợ như hắn và gã Trương.

Nhưng trời tối đen như mực, nơi đó không có lối ra nào khác ngoại trừ cánh cửa chính duy nhất – đây rõ ràng là cố ý tạo ra một “căn phòng kín” điển hình nha.

Nhân tiện, hắn nhớ lại một giả thuyết trước đó của kẻ tên [Thanh Cửu oa], chính là lắp đặt “cửa giả.”

Lúc đầu, hắn đã phủ định ý kiến này, vì nếu gã Trương không khóa cửa, nhà kho sẽ không biến thành một căn phòng kín.

Nhưng nếu gã Trương không phải là gã Trương, thì mọi chuyện sẽ thế nào?

Đúng vậy, chỉ cần gã Trương không phải là gã Trương, thì tất cả những vấn đề này sẽ được giải quyết. Dĩ nhiên, căn phòng khóa kín sẽ không còn là căn phòng khóa kín!

Chu Ngôn càng nghĩ càng thấy mạch lạc dần. Thậm chí, khi cầm quyển sách trên tay, hắn cảm giác như có hàng loạt thám tử đang ngồi cạnh bên, giúp đỡ hắn phá giải vụ án này.

Về phần tại sao những dòng chữ này lại xuất hiện trong sách…

Cứ kệ cm nó! Tính mạng của chính mình mới là thứ quan trọng nhất hiện giờ. Chỉ cần giải được câu đố của nhà kho, hắn sẽ có hy vọng sống sót.

Vì vậy, Chu Ngôn nhanh chóng ngồi trở lại giường, tiếp tục đọc sách.

Vẫn còn khá nhiều câu hỏi chưa có lời giải, ví dụ như: Tại sao hung khí giết người lại là mũi khoan sắt? Tại sao lớp bụi dưới khe cửa lại dày hơn bên trong?


Và yếu tố quan trọng nhất mà hắn cần tìm ra là… chứng cứ!

Hắn bắt buộc phải tìm ra chứng cứ ngoại phạm cho bản thân để xóa sạch mọi hiềm nghi!

Nghe thật viển vông nếu muốn giải quyết nhiều câu hỏi trong thời gian ngắn như vậy, nhưng cuốn sách trong tay này lại mang đến cho Chu Ngôn một niềm tin vô hạn.

Trong thời gian Chu Ngôn vắt óc tìm đường sống, luật sư Trâu cũng bận rộn bù đầu.

Tuân theo triết lý làm việc tận tâm, tận tụy vì quyền và lợi ích của thân chủ, luật sư Trâu đã cố gắng tranh thủ hết tất cả mọi mối quan hệ của bản thân trong suốt 20 năm hành nghề đến nay.

Cuối cùng, ngày hôm sau, một lá thư triệu tập từ đồn cảnh sát được chuyển đến bàn làm việc của Trần Hạo.

Trần Hạo, nam, 31 tuổi. Nghề nghiệp: Thám tử [cấp Marple], trực thuộc Tập đoàn Thám tử nhà họ Lâm.

Như đã nói từ trước, nghề thám tử trong thế giới trước khi Chu Ngôn tái sinh là một nghề bèo bọt điển hình. Thậm chí, bạn có thể phân loại kẻ đó là một tên vô công rỗi nghề nữa đấy. Ở những lúc ế đơn hàng ủy thác, những người được gọi là thám tử này dành phần lớn thời gian cho việc nhậu nhẹt, mua vé số, than vãn về cuộc sống… Chẳng những thế, vì miếng ăn, bọn họ thường vướng vào những trò cá cược nho nhỏ nằm ngoài ranh giới của pháp luật.

Nhưng ở thế giới này, thám tử là một nghề khá tốt.

Bởi vì, thám tử trong thế giới này và bộ máy cảnh sát luôn hỗ trợ lẫn nhau. Nói một cách tổng quát, có thể hiểu là: thám tử chịu trách nhiệm xử lý vụ án và tìm ra kẻ giết người; trong khi đó, cảnh sát phụ trách các nhiệm vụ cần tiêu xài rất nhiều calo như bắt bớ hung thủ, truy đuổi kẻ sát nhân, đấu súng với những kẻ liều lĩnh…


Một bên là văn, bên còn lại là võ, cả hai hợp tác với nhau để đảm bảo nền hòa bình của thế giới.

Nhưng dù như vậy, trên thực tế, nhân loại ở thế giới này đều cho rằng địa vị của thám tử cao hơn cảnh sát rất nhiều. Suy cho cùng, hình tượng những người có phong độ nhẹ nhàng, dùng trí tuệ để bóp chết tội phạm thực sự hiếm hoi hơn một tay cảnh sát vai u thịt bắp, súng ống khắp người, hung hăng dữ tợn.

Tất nhiên, trọng lượng “cao hơn cảnh sát rất nhiều” được đề cập ở đây chỉ giới hạn ở những vị [thám tử lừng danh] mà thôi.

Địa vị xã hội của những [thám tử lừng danh] này rất cao. Bởi vì, nếu có một vụ án lớn xảy ra ở một thành phố nào đó mà các thám tử địa phương không giải quyết được, chính quyền phải lặn lội đường xa nhờ những thám tử lừng danh kia đến giúp đỡ. Hiện thực này cũng tương đồng với một nơi xuất hiện ca bệnh khó, đành phải đi thỉnh các vị bác sĩ thâm niên có tay nghề cao về mổ giúp vậy.

Về phần Trần Hạo, mặc dù còn cách danh hiệu [Thám tử lừng danh] khá xa, nhưng sự nghiệp của gã cũng khá ổn. Dù gì đi nữa, gã đã có thể đạt tới cấp bậc [Marple] ở độ tuổi ngoài 30. Đây là điều mà nhiều thám tử trẻ phấn đấu nửa đời người cũng không đạt được.

Lúc này, Trần Hạo đang cầm lá thư triệu tập trên tay, khẽ cau mày.

“Chu Ngôn à?”

Gã hơi khó chịu khi nhìn cái tên trên thư.

“Đó là một vụ án mạng xảy ra nửa năm trước, trong một căn nhà kho ở khu phố cổ…” Có ai đó lên tiếng bên cạnh.

Trần Hạo ngẩng đầu, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.

Có một người phụ nữ đang đứng đó.

Gọi là một người phụ nữ, nhưng thật ra người phụ nữ này trông trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật của cô. Nếu không phải cô ấy đang mặc bộ quần áo công sở màu xanh đen và luôn giữ vẻ mặt cau có, chắc chắn người ta sẽ lầm tưởng cô chỉ là một nữ sinh viên đại học.

Nhưng cả tập đoàn thám tử đều biết rõ, cô gái này sắp tròn 30 tuổi.


Đó là Lâm Khê…

Cô có tính cách lạnh lùng, không thích nói chuyện, tính khí thất thường. Từ năm 12 đến 22 tuổi, Lâm Khê đam mê học tập các kỹ năng chiến đấu tự do và kỹ năng cận chiến trên bộ. Sức sát thương của cô rất lớn, đúng với cái nghĩa đen khi dán lên một tờ nhãn mác là “người lạ – cấm đến gần.”

Công ty luôn tuyển nhân viên mới hàng năm. Mấy tên trai tân ấy đều thích thể hiện, hay tỏ ra mập mờ với cô. May thay, có vài “người từng trải” ngăn cản kịp thời; bằng không, chắc có án mạng thật sự.

Trần Hạo liếc mắt sang vòng eo mảnh mai nhưng chắc nịch của cô, nói: “Tôi nhớ vụ án đó.”

“Chắc chắn là anh phải nhớ thôi. Lúc đó, tôi đã bảo là còn quá nhiều chi tiết đáng ngờ. Chẳng hiểu sao anh lại khăng khăng kết án vội vàng đến thế?”

Trần Hạo mỉm cười, dùng sự tự tin để che đi vẻ khó chịu trên gương mặt: “Tôi chỉ kết án theo đúng quy trình thôi. Dù gì đi nữa cũng đã có đủ chứng cứ rồi. Hơn nữa, lúc đó cô cũng thừa nhận đấy chính là một căn phòng khóa kín mà. Ngoại trừ gã họ Chu ấy ra, chẳng còn ai đủ khả năng giết người cả.”

“…” Lâm Khê khẽ cau mày: “Nhưng lá thư triệu tập này…”

“Đừng lo lắng, có lẽ còn vài chi tiết nhỏ mà họ cần chúng ta xử lý.” Trần Hạo vẫn tự tin: “Suy luận của tôi sẽ không sai. Và tôi nhớ rằng, bản án sẽ được thi hành trong hai ngày nữa. Gã họ Chu đó là trẻ mồ côi, lại không có bạn bè. Hắn đang ở tù, chẳng lẽ có khả năng tự phản cung cho bản thân à?”

Nghe Trần Hạo nói xong, Lâm Khê lạnh lùng gằn giọng: “Vũ khí của thám tử là bằng chứng và sự thật. Chúng ta cần phải chịu trách nhiệm về mọi suy luận của bản thân, thay vì mong đợi một người rút lại lời thú tội trong nhà tù!”

“Được rồi!” Trần Hạo nhấn giọng nặng hơn chút ít: “Dù sao tôi cũng là sếp của cô. Cô nên chú ý giọng điệu của mình… Tôi đã nói rồi, suy luận của tôi sẽ không sai.”

Lâm Khê nhìn thẳng vào Trần Hạo; có vẻ như đôi mắt xinh đẹp của cô híp nhỏ hơn bình thường.

“Tôi sẽ chuẩn bị tài liệu cần thiết cho vụ án, sáng mai sẽ đến đồn cảnh sát.” Nói xong, cô bước ra khỏi văn phòng.

Trần Hạo nhìn theo bóng lưng của Lâm Khê, chép miệng:

“Tiếc ghê, dáng ngon thế này mà lại làm thám tử…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.