Sổ Tay Hình Sự

Chương 153: Vụ Án Này Vẫn Còn Đáng Nghi


Bạn đang đọc Sổ Tay Hình Sự FULL – Chương 153: Vụ Án Này Vẫn Còn Đáng Nghi


Khi Vu Yên đến nhà chị gái Vu Miểu đã là tám giờ tối.
Nhà cô có hệ thống sưởi dưới sàn, vừa vào nhà anh đã thấy ấm áp.
Vợ chồng Vu Miểu đã ăn xong, vẫn để phần cơm cho anh, mùi thơm của đồ ăn tràn ngập khắp căn phòng.
Hôm nay có canh sườn, gà xào ba ly, cải ngồng nấm hương, đậu phụ trứng hành, thấy anh tới, Vu Miểu còn bảo nấu thêm cho anh.
Vu Yên vừa cởϊ áσ khoác vừa nói: “Chị ơi, không cần làm nữa đâu, thế này đã đa dạng hơn đồ ăn ngoài nhiều rồi.”
Vu Miểu nói: “Không sao, không làm gì phức tạp đâu, xào thêm món thịt bò em thích nhất là được.

Em ăn trước đi, tẹo là xong ngay.”
Lúc này Vu Yên không nói gì nữa.
Căn phòng tràn ngập ánh đèn ấm áp, Lục Bác Sinh tự rót cho mình một tách trà, sau đó rót một cốc nước ấm cho Vu Yên rồi ngồi đối diện anh.
Vu Yên vừa gắp đồ ăn vừa hỏi: “Anh rể, dạo này Lục Tuấn Trì ở nước ngoài vẫn khỏe chứ ạ?”
Lục Bác Sinh nói: “Thằng bé từ nhỏ đã biết tự chăm sóc mình rồi, không cần lo cho nó đâu.

Giờ vẫn còn nửa năm học nữa, nó gọi điện bảo với anh là muốn về làm việc trong nước.

Nếu nó về nước chắc sẽ làm việc ở Hoa Đô đó.

Dạo này cậu có bận không?”
Vu Yên đáp: “Gần đây em mới nhận một vụ án, vẫn đang điều tra.”
Lục Bác Sinh: “Bên các cậu không đủ người, đừng ép mình làm quá lại mệt mỏi.”
Vu Yên: “Lãnh đạo đã duyệt thêm người rồi, nếu suôn sẻ thì qua năm người mới sẽ tới, đến lúc đó em không bận vậy nữa đâu.”
Lục Bác Sinh nghe vậy mới yên tâm gật đầu.

Hai người mới tán gẫu vài câu Vu Miểu đã bưng một đĩa thịt bò xào hành nóng hổi lên, “Thẻ xanh Mỹ của anh chị đã xong rồi, có lẽ sang năm sẽ ra nước ngoài.

Tới lúc đó Hạo Sơ học đại học trong nước, Tuấn Trì cũng về rồi, mấy người các em chăm sóc lẫn nhau.

Em để ý hai đứa nó nhiều vào.”
Lục Bác Sinh cười, “Em coi em trai em là bảo mẫu của mấy đứa nhỏ à?”
Vu Miểu nói: “Có gì mà không được? Không phải Vu Yên chăm chúng nó từ nhỏ đấy à? Còn thân với cậu hơn với mẹ nữa.”
“Không sao, không phiền đâu ạ.

Giờ Tuấn Trì lớn rồi, không biết là em chăm nhóc ấy hay nhóc ấy giúp em đâu.” Vu Yên gắp một miếng thịt bò, tay nghề chị anh rất tốt, thịt bò thơm ngon mềm mại, không dai chút nào.

Anh hỏi tiếp: “Thành tích của Hạo Sơ ổn không anh chị?”

Vu Miểu nói: “Cũng ổn, lần thi thử này đứng thứ 130 toàn trường, mỗi tội hơi kém tiếng Anh nên nó mới muốn học trong nước, không muốn ra nước ngoài học với anh chị.”
Vu Yên nói: “Hay em bổ túc cho cậu ấy nhé?”
Vu Miểu nói: “Môn Anh của nó không phải học bù một hai hôm mà được đâu, sao dám làm phiền người bận rộn như em chứ!”
Vu Yên nghĩ hồi, nói: “Em có một đồng nghiệp lúc học đại học thành tích tiếng Anh tốt lắm, có gì em hỏi giúp cho.”
Anh định hỏi xem Diêu Phi có rảnh không, có thể kiếm thêm một khoản ngoài.
“Được đấy, vậy em hỏi giúp chị nhé.” Vu Miểu gắp đồ ăn cho anh, “Ăn nhiều vào, chị thấy em gầy đi đấy.”
Vu Yên đáp “vâng” rồi vùi đầu ăn.
Vu Miểu Lại nói với Vu Yên: “Với lại Hạo Sơ cũng muốn vào đại học Cảnh sát Hoa Đô học, chị đang mong nó đừng học trinh sát hình sự như anh nó, đề nghị nó làm hậu cần.

Hai đứa này đều theo em hết, đứa nào đứa đấy muốn làm cảnh sát.

Cứ chỗ nào nguy hiểm là đâm đầu vào.”
Con cái làm cảnh sát, tất nhiên bố mẹ sẽ lo.
Lục Bác Sinh nhìn vợ mình rồi lại nhìn Vu Yên, anh hòa giải: “Làm cảnh sát tốt mà, phục vụ nhân dân, anh ủng hộ.”
Lát sau thì Lục Hạo Sơ cũng dắt chó đi dạo về, vừa vào nhà cậu đã hét gọi “Cậu”, sau đó thả chó ra định ngồi xuống bàn, “Cậu ơi, dạo này có vụ án nào hay không cậu?”
“Vụ án thì lấy đâu ra mà vui?” Vu Miểu đẩy cậu, “Con hóng gió xong rồi, đừng quấn lấy cậu nữa, nhanh vào phòng học đi.”
Ăn xong bữa cơm, Vu Yên đặt bát đũa xuống định rửa bát đỡ họ.
Vu Miểu lập tức giành với anh, “Em làm việc bận rộn, để chị làm là được, em về nghỉ sớm đi.”
Lục Bác Sinh nhắc anh: “Công ty anh phát quýt, em mang mấy quả về mà ăn.”
Lúc này Vu Miểu mới nhớ ra, cô cầm một chiếc túi lớn ra ngoài, “Lấy nhiều vào, chia cho đồng nghiệp nữa.”
Vu Yên suy nghĩ rồi nói: “Vậy em mang thêm mấy quả cho học sinh của em.”
Vu Miểu bật cười, “Học sinh đó của em tên Diêu Phi đúng không? Chị nghe em nói mấy lần rồi, cứ mở miệng ngậm miệng là lại học sinh.”
Lục Bác Sinh cũng trêu anh, “Xem ra em không chỉ phải chăm trẻ ở nhà mà đến tổng cục vẫn phải chăm nữa.”
Vu Yên thở dài, “Cậu ấy là một đứa trẻ thông minh, mỗi tội không biết điều, không bớt lo được.”
Vu Miểu đề nghị: “Trẻ con bây giờ được chiều chuộng quá, hay là em giới thiệu bạn gái cho cậu ấy đi? Có những người phải yêu rồi mới hiểu nhiều chuyện, mới biết thương người khác.”
Lục Bác Sinh nói: “Em đừng ý kiến linh tinh nữa, tới lúc đó không làm việc tử tế lại càng khó chăm hơn.”
Hai người vừa nói vừa bỏ quýt vào túi, đến khi Vu Yên nói không xách được nữa mới dừng lại.
Vu Yên ra khỏi nhà chị gái, gọi xe về nhà.

Mở cửa vào nhà xong, anh đặt quýt xuống rồi lấy tài liệu trong túi ra đặt lên bàn.
Giờ đang là mùa đông, dù có mở điều hòa vẫn sẽ hơi lạnh.
Vu Yên ngồi trong phòng một mình, đối mặt với những thứ dụng cụ lạnh lẽo, anh cảm giác có sưởi thế nào cũng không ấm lên được.
Anh bỗng hâm mộ sự ấm áp trong nhà chị mình…
Vu Yên pha cho mình một tách cà phê nóng, sau đó mở tài liệu ra xem.
Càng xem, vẻ mặt anh càng nghiêm túc.

Sáng hôm sau, Vu Yên xách một túi quýt vào văn phòng.

Diêu Phi đã ngồi sẵn trong đó, hắn gác chân lên chiếc ghế bên cạnh, thấy anh vào mới bỏ chân xuống, “Thầy Vu, chào buổi sáng.”
Vu Yên đưa quýt cho hắn, “Quýt này, mang về ăn đi.”
Diêu Phi sững sờ nhìn chiếc túi đầy quýt, vừa mở ra hắn đã ngửi được mùi quýt thơm ngọt, “Thầy, sao anh tự nhiên mang quýt cho em thế? Sáng sớm thế này anh đi đâu mua? Vừa vào đã diễn màn Dáng lưng[1] rồi à?”
[1] Tình tiết trong tác phẩm Dáng lưng của Chu Tự Thanh
“Chị tôi cho, tôi không ăn hết nên mới mang cho em ăn giúp.” Vu Yên lườm hắn, “Đừng huyên thuyên nữa, qua đội hình sự với tôi một chuyến.”
Diêu Phi nhận quýt rồi đứng dậy, hắn nghe vẻ nghiêm túc trong giọng Vu Yên, lập tức xắn tay áo hỏi: “Đánh nhau hả anh?”
“Ngày nào cũng chỉ biết đánh nhau…” Vu Yên thở dài, chăm trẻ khó quá.
Anh giải thích: “Vụ án đó có vấn đề, không thể kết án.”
Diêu Phi sửng sốt, “Sao thế ạ? Có cần ghép án không?”
Vu Yên lấy mấy tập hồ sơ đã được gom sẵn đưa hắn.
Diêu Phi vừa xem vài trang đã hiểu ngay, “Em đã nói mà, vụ án này không bình thường.”
Hai thầy trò kéo nhau sang tòa nhà của đội hình sự, lên thẳng văn phòng đội bốn, vừa vào cửa Vu Yên đã hỏi: “Đội trưởng Lý của các cậu đâu?”
Cậu cảnh sát trẻ thấy hai người hầm hố vào phòng bèn chỉ vào đội trưởng Lý đang đứng trước cửa, tay xách bánh bao và quẩy.
Vu Yên nói: “Đội trưởng Lý, vụ án hôm qua vẫn còn chỗ đáng ngờ.”
“Vậy đợi chút, chúng ta qua phòng họp nói.” Đội trưởng Lý nói xong bèn kéo họ sang phòng họp trống bên cạnh.
Hắn ta ngồi bên cạnh, cầm bữa sáng lên chuẩn bị vừa ăn vừa nói.
Vu Yên hít sâu một hơi, báo một tin giật gân: “Đây là một vụ án gϊếŧ người liên hoàn.”
Đội trưởng Lý suýt nữa nghẹn bánh bao, “Tổ trưởng Vu, anh…!Chúng tôi đã sắp kết án rồi, anh lại lục ra thành một vụ gϊếŧ người liên hoàn, phải có bằng chứng đấy nhé.”
Vu Yên bảo Diêu Phi dán ảnh và tài liệu lên bảng trắng.
Hôm qua anh đã làm việc hơn nửa buổi tối, soạn ra số tài liệu này từ hàng trăm bộ hồ sơ, cuối cùng mới phát hiện một vài manh mối.
Vu Yên: “Đây là những vụ còn đáng ngờ trong ghi chép tử vong tại khu vực quanh đó trong ba năm trở lại đây.

Người chết đều là người cao tuổi trong khoảng 60 đến 90 đuổi, sống một mình, không có con cái, bạn đời, bố mẹ.

Không rõ nguyên nhân tử vong, cuối cùng quy về chết do bệnh hoặc chết già, không có khám nghiệm tử thi.”
Đội trưởng Lý nhíu mày, “Sao lại không có khám nghiệm tử thi?”
Vu Yên giải thích: “Độ tuổi của người chết đã lớn, mắc các bệnh thường gặp, sau khi chết mấy hôm thi thể bắt đầu phân hủy, tất nhiên sẽ bị quy thành chết già.

Dân thường không thể đứng ra chứng minh cái chết có bình thường hay không, nhưng tổ dân phố và viện Y tế thì có thể.”
Diêu Phi ôm cánh tay, “Muốn khám nghiệm tử thi cũng phải có người báo cảnh sát, không ai báo cảnh sát thì cảnh sát địa phương cũng sẽ không nhiều chuyện.


Ngày nào trong khu cũng có gần trăm người chết, mấy pháp y ở chi cục không làm xuể.

Vả lại khi đó ai sẽ là người trả tiền khám nghiệm tử thi?”
Vu Yên gật đầu, “Người phát hiện mấy người chết này đều là Du Nhiễm, người đứng ra chứng minh cũng là bà ta.”
Lúc này đội trưởng Lý cũng thấy vụ án này khác thường, “Du Nhiễm? Người ở tổ dân phố đó sao? Xem ra bà ta cũng rất khả nghi.”
Vu Yên nói: “Tôi chưa nói hết.

Họ có chụp ảnh hiện trường tử vong lập hồ sơ theo đúng quy định.

Nhìn vào hình ảnh có thể thấy vết máu rất nhạt ở khóe miệng của mấy cụ già này, cùng với dấu vết lau chùi.

Ngoài ra tôi phát hiện hiện trường những vụ án này đều có chung một đặc điểm, đó là rất sạch sẽ.

Cũng tức là có người đã dọn dẹp trước khi họ chết, mà rất có thể người dọn là là Hứa Chiêu Nhiên.

Người phụ nữ đó chuyên làm việc nhà cho người già neo đơn, giá thuê lại rẻ, rất có tiếng trong hội người cao tuổi, mọi người cũng sẽ giới thiệu việc làm cho cô ta.”
“Quét dọn xong thì hạ độc gϊếŧ người?” Đội trưởng Lý cau mày, “Vậy là Du Nhiễm và hứa Chiêu Nhiên cùng gây án?”
Vu Yên không trả lời ngay mà nói tiếp: “Tôi đã đối chiếu lại, phần lớn người chết đều tham gia một nhóm chat điểm danh, mà chủ nhóm chat này là Du Nhiễm ở tổ dân phố.

Họ điểm danh trong nhóm cũng tức là báo cáo tình trạng sức khỏe của mình, một khi có người không điểm danh Du Nhiễm sẽ đến nhà thăm hỏi.

Người chết sẽ bị xóa khỏi nhóm.

Nhưng khi đối chiếu lịch sử nhóm chat và thời gian tử vong của những người kia, tôi phát hiện vài trường hợp bị xóa khỏi nhóm trước khi được xác nhận đã chết.”
Tựa như Du Nhiễm biết trước những người đó sẽ chết nhanh thôi.
“Tôi đã điều tra kỹ thông tin cá nhân của Hứa Chiêu Nhiên, cô ta vốn tên là Hứa Chiêu Đệ, là con lớn trong gia đình.

Sau đó bố mẹ cô ta sinh thêm hai người con trai nữa nhưng một người ngã giếng chết, một người chết bệnh, không ai sống quá ba tuổi.

Sau đó bố mẹ cô ta qua đời, năm hai mươi tuổi thì kết hôn, một năm sau có thai, đứa con chết lúc bốn tuổi, sau đó người chồng cũng chết.”
“Xui gì xui quá vậy.” Đội trưởng Lý nói xong mới hiểu ra, “Không phải ý anh là người phụ nữ này gϊếŧ nhiều người vậy đó chứ?”
Vậy thì đâu có phải bất hạnh, là sao chổi mới phải, mà nói là quả phụ đen cho vuông.
Vu Yên nói: “Nguyên nhân tử vong của người nhà cô ta cũng có tính chất ngẫu nhiên, không có nhiều bằng chứng và manh mối còn sót lại, nhưng với tần suất và mật độ tử vong này, không thể loại trừ khả năng là cố ý gϊếŧ người.”
Đội trưởng Lý ngạc nhiên hỏi: “Vậy tại sao cô ta phải gϊếŧ người? Động cơ là gì?”
Vu Yên nói: “Tôi nghi ngờ Hứa Chiêu Nhiên là một sát thủ liên hoàn mắc hội chứng Munchausen[2].”
[2] Người mắc hội chứng Munchausen là những người giả vờ ốm đau để được chăm sóc y tế.

Họ thường làm cho mình mắc những triệu chứng kinh khủng bằng cách tự gây thương tích cho bản thân hoặc tự tiêm chất độc vào cơ thể để liên tục đến bệnh viện chữa trị.

Điều họ muốn chủ yếu là tìm kiếm sự chú ý và chăm sóc.
Sau đó anh giải thích: “Hội chứng Munchausen chỉ người bất chấp làm hại cơ thể mình và người khác để có được sự thương cảm từ mọi người.


Do bề ngoài họ thể hiện như người cứu rỗi và nạn nhân nên rất khó phát hiện.”
Đội trưởng Lý thấy có sát thủ liên hoàn thật, hắn ta ngạc nhiên quên cả ăn, nghển cổ nghe Vu Yên giải thích.
Vu Yên phân tích tiếp: “Nữ sát thủ liên hoàn khác hẳn nam sát thủ liên hoàn.

Đầu tiên, nữ sát thủ liên hoàn thức tỉnh khá muộn, hầu hết nữ sát thủ liên hoàn có độ tuổi khoảng ba mươi hoặc hơn.

Tiếp đó, nam sát thủ liên hoàn thường chọn ra tay với người lạ, còn hầu hết nữ sát thủ liên hoàn lại chọn người mình quen biết hoặc ở gần mình.

Thứ ba, hầu hết nam sát thủ liên quan có động cơ liên quan đến tìиɦ ɖu͙ƈ, còn nữ sát thủ liên hoàn lại vì lợi ích.

Thứ tư, đại đa nữ sát thủ liên hoàn có đồng lõa.

Thứ năm, họ thường gϊếŧ người bằng những cách ít bạo lực như hạ độc.”
Hứa Chiêu Nhiên hoàn toàn phù hợp với những đặc điểm này…
Vu Yên tổng kết: “Nếu đúng như vậy thì có thể chân tướng của vụ án là Hứa Chiêu Nhiên và Du Nhiễm hạ độc Chu Băng Di khi qua chơi.

Khi hai người đi chất độc vẫn chưa phát tác.

Sau đó Chu Vọng Lâm tới, trong lúc bà ta ẩu đả với Chu Vọng Lâm thì chất độc phát tác, sơ ý đâm trúng mình.”
Suy luận này khớp với kết quả khám nghiệm tử thi.
Hứa Chiêu Nhiên và Du Nhiễm quen nhau, tất nhiên sẽ bao che cho nhau.
Đội trưởng Lý cấu một miếng quẩy, nghĩ kỹ lại, hắn ta cũng nhớ ra một vài manh mối, “Bảo sao mấy bà đó khóc với tôi cả tiếng…!Rõ ràng là đang khoe khoang quá trình gϊếŧ người trước mặt cảnh sát mà…”
Lời khai của Chu Vọng Lâm không rõ ràng cũng có thể hiểu được.
Diêu Phi ngồi nghe, không khỏi muốn vỗ tay cho Vu Yên.
Hôm qua hắn phán đoán Hứa Chiêu Nhiên có thể không phải thiên thần tử vong, giờ xem suy luận này vẫn rất chủ quan.
Nếu đúng như Vu Yên nói, hai người phụ nữ này cũng biếи ŧɦái thật.

ngôn tình hài
Vu Yên nói tới đây, anh nghiêm túc nói: “Đương nhiên, hiện giờ vẫn chưa chứng minh được kỹ hơn.

Chắc chắn những cái chết này có liên quan đến vụ án chúng ta đang điều tra, nhưng tôi nghĩ những vụ án này vẫn còn chỗ đáng nghi, cẩn thận thì hơn.

Sự thật cụ thể thế nào vẫn cần đội trưởng Lý điều tra thêm.”
Đội trưởng Lý nghe phân tích xong đầu mướt mồ hôi, bây giờ hắn ta mới hiểu sự nghiêm trọng của vấn đề.

May mà hắn ta chưa vội vàng kết án, nếu không đã có thể mắc sai lầm lớn, để hung thủ thật sự nhởn nhơ ngoài pháp luật rồi.
Hắn ta vội nói: “Cảm ơn tổ trưởng Vu, tôi gọi Hứa Chiêu Nhiên và Du Nhiễm qua hỏi lại rồi điều tra tiếp ngay.”
Nói xong, đội trưởng Lý mặc kệ bữa sáng còn dang dở, chạy ào ra khỏi phòng họp.
Đội hình sự bỗng chốc lại tất bật..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.