Sổ Tay Hình Sự

Chương 152: Ánh Trăng


Bạn đang đọc Sổ Tay Hình Sự FULL – Chương 152: Ánh Trăng


Hai ngày tiếp theo, việc điều tra của cảnh sát rất thuận lợi, Vu Yên cũng nhận được lời khai và các thông tin về vụ án.
Đến chiều nay, đội trưởng Lý đưa nốt số hồ sơ còn lại cho họ.
Vu Yên đọc lời khai, xâu chuỗi lại vụ án.
Có nhân chứng trước cổng, công tác điều tra vô cùng thuận lợi.
Báo cáo khám nghiệm xác nhận thời gian tử vong của Chu Băng Di là từ sáu giờ đến tám giờ tối, chưa ăn tối.
Cảnh sát nhanh chóng xác định thân phận người ra vào qua camera an ninh.
Từ chiều đến tối hôm đó có tất cả ba người từng ra vào nhà Chu Băng Di.
Người đầu tiên là một nhân viên vệ sinh làm công gần đây, năm nay 42 tuổi, tên Hứa Chiêu Nhiên.

Chu Băng Di tự làm hầu hết việc trong nhà, thỉnh thoảng cô mới qua dọn, tần suất khoảng một tháng một lần.
Người thứ hai là một bà cô thuộc tổ dân phố của khu nhà, họ Du, tên là Du Nhiễm.

Năm nay bà 72 tuổi, là một bà cụ đã có tuổi.

Là người thuộc tổ dân phố, bà thường xuyên đến nhà các cụ già neo đơn, mang chút trợ cấp cho họ rồi hỏi thăm đôi câu.
Người thứ ba là đứa cháu họ hàng xa của Chu Băng Di, năm nay 33 tuổi, là Chu Vọng Lâm.

Dù đã có vợ con nhưng người này không chịu làm việc tử tế, năm ngoái mới bị đơn vị đuổi việc, từ đó tới nay chỉ làm công ngắn hạn.
Cảnh sát gọi họ đến hỏi một lượt.
Đối chiếu lời khai với thời gian camera quay được họ ra vào khu nhà, cảnh sát đã tái hiện được tuyến thời gian ngày hôm đó.
Khoảng bốn giờ chiều hôm đó, Chu Băng Di gọi Hứa Chiêu Nhiên đến dọn vệ sinh, trong lúc cô dọn dẹp, khoảng năm giờ chiều thì Du Nhiễm tới, hai người nói chuyện một lát.
Năm giờ bốn mươi phút chiều, Hứa Chiêu Nhiên dọn dẹp xong xuôi, Du Nhiễm cũng nói xong, hai người cùng ra về.
Hứa Chiêu Nhiên và Du Nhiễm đều nói rằng khi mình đi Chu Băng Di vẫn khỏe mạnh, không có gì khác thường.
Sáu giờ, Chu Vọng Lâm vào khu nhà, đến sáu rưỡi thì vội vàng rời đi, hơn nữa nhìn qua camera có thể thấy lúc rời đi gã còn mặc ngược áo khoác.
Chu Vọng Lâm vô cùng khả nghi, đội trưởng Lý thẩm vấn suốt đêm, cuối cùng gã cũng nhận tội.
Chu Vọng Lâm thừa nhận quá trình mình gϊếŧ chết bác mình, mà động cơ là vì căn nhà đứng tên Chu Băng Di này.
Không có công ăn việc làm, một nhà ba người phải chen chúc trong căn nhà chật hẹp chỉ vỏn vẹn ba mươi mét vuông, vậy nên gã bắt đầu lăm le hòng chiếm căn nhà của bà Chu.
Năm nay Chu Vọng Lâm đã đến tìm Chu Băng Di mấy lần, ban đầu còn nói họ sẽ chăm sóc bà, sau này bảo có thể đón bà qua nhà ở cùng nhưng Chu Băng Di vẫn luôn từ chối.
Lần này Chu Vọng Lâm vẫn chưa từ bỏ, thậm chí còn mang một tờ giấy chuyển nhượng tài sản qua cho Chu Băng Di ký.
Chu Băng Di tức giận cầm dao gọt hoa quả lên đuổi người, cuối cùng trong lúc bà vật lộn với Chu Vọng Lâm đã sơ ý ngã xuống, dao đâm vào người mình.
Chu Vọng Lâm sợ mất mật, máu bắn vào người nên gã mặc ngược áo lại, vội vàng bỏ chạy.
Vu Yên đọc tới đây bèn hỏi đội trưởng Lý: “Đội trưởng Lý này, còn thuốc độc thì sao? Sao không thấy lời khai nhắc đến?”
Trong mắt anh, bị dao đâm chỉ là bề ngoài, muốn tìm ra hung thủ thật sự thì phải xác định được kẻ đầu độc Chu Băng Di.
Đội trưởng Lý nói: “Vụ đó sáng nay mới hỏi được, giờ vẫn đang chỉnh lý lại, Chu Vọng Lâm khai gã mua một gói thuốc ngủ từ một tay buôn thuốc lậu dưới quê, định cho vào nước cho Chu Băng Di uống.

Gã muốn chờ Chu Băng Di ngất xỉu rồi ịn dấu tay của bà lên giấy.”
Vu Yên: “Chuyển nhượng tài sản cần công chứng mà…”
Đội trưởng Lý: “Do gã không biết luật thôi.”
Vu Yên nhíu mày, “Hơn nữa Chu Băng Di chưa từng uống thuốc ngủ.”
Nếu bà uống rồi, dù có ít tới đâu thì xét nghiệm máu cũng phải thấy, nhưng báo cáo khám nghiệm tử thi không nhắc tới chuyện này.
Đội trưởng Lý nói: “Chắc là người bán bán nhầm thuốc rồi, không phải loại thuốc chuột đó cũng là dạng bột trắng sao? Mà cũng có khi Chu Vọng Lâm muốn gϊếŧ người lâu rồi, nói dối vậy để giảm nhẹ án thôi.”
Vu Yên thấy hắn ta chột dạ, anh ngước lên hỏi: “Thế à?”
Đội trưởng Lý ảo não gãi đầu, lúc này hắn ta mới nói thật: “Tên đó lúc thì nói thấy nạn nhân uống rồi, lúc thì nói không nhìn rõ, lúc lại nói đã quên, không biết đã uống hay chưa.


Chúng tôi vẫn đang thẩm vấn, muốn có lời khai chính xác.

Nhưng chắc chắn chuyện này có liên quan đến gã rồi.

Phần còn lại không phải do cảnh sát chúng ta quyết định, sau này tòa án sẽ phán quyết dựa trên lời khai của gã.”
Vu Yên nói: “Vậy…!có còn vật chứng không? Có chứng minh được gã cho Chu Băng Di uống thuốc gì không?”
Đội trưởng Lý lắc đầu, “Chu Vọng Lâm nói gã sợ để lại dấu vết nên đã đổ nước, rửa cốc rồi.”
“Kiểm tra ống thoát nước chưa?” Vu Yên lại hỏi: “Phần thuốc còn lại đâu?”
“Đã mấy hôm rồi không kiểm tra được nữa.

Gã không còn thuốc thừa, tên bán thuốc biết chuyện cũng chạy rồi.”
Vu Yên hỏi: “Vậy tức là bây giờ chúng ta chỉ có lời khai của Chu Vọng Lâm thôi?”
“Có lời khai còn chưa đủ à? Chúng tôi đã thẩm vấn cả đêm qua, gã cũng thừa nhận rồi, làm gì có chuyện không biết người lại nhận bừa chứ.” Đội trưởng Lý nhíu mày hỏi Vu Yên: “Tổ trưởng Vu, tôi thấy đây chỉ là một vụ án mạng do tranh chấp tài sản trong gia đình thôi.

Chu Vọng Lâm gϊếŧ người thì phải trả giá, chúng tôi chuẩn bị kết án rồi đây, cố gắng cho vụ án qua duyệt nhanh.”
Vu Yên im lặng một lát mới “ừ” một tiếng.
Anh cảm giác có chỗ nào đó không bình thường, nhưng anh cũng không dám chắc vấn đề nằm ở đâu.
Đội trưởng Lý nhìn anh, hắn ta nói tiếp: “Thầy Vu này, tôi biết người học tâm lý tội phạm các anh đều đa nghi, có lúc nó sẽ có ích cho vụ án.

Nhưng cũng có những lúc các anh dễ phức tạp hóa những chuyện rất đơn giản.

Theo tôi ấy, vụ án này đúng là do Chu Vọng Lâm gây án, hai người còn lại, một là một bà cụ còn già hơn cả Chu Băng Di, một là chị quả phụ bất hạnh đã ngoài bốn mươi.

Hai người họ đều rất thân thiết với Chu Băng Di, có thể nói là bạn bè duy nhất của bà ấy.

Họ không có thù oán cũng không tranh chấp tài sản với nạn nhân, sao có thể là họ được?”
Vu Yên để ý đội trưởng Lâm có dùng một tính từ, anh sửng sốt, “Bất hạnh?”
Đội trưởng Lý gật đầu, “Đúng vậy, người phụ nữ đó đáng thương lắm, bố mẹ mất hết, chồng cũng chết rồi, con trai con gái chết luôn, đúng là cái số cô đơn rồi.

Chúng tôi mới hỏi vài câu chị ta đã khóc cả buổi.

Hiện tại, chủ cũ hay gọi chị ta đến làm cũng chết rồi…!Giờ bấp bênh lắm.”
Vu Yên hỏi: “Sao tôi không thấy khẩu cung ghi chuyện này?”
Đội trưởng Lý “À” một tiếng, sau đó giải thích: “Chị ta khóc gần một tiếng cơ, viết hết mấy cái này vào cho lãnh đạo xem để họ phát điên à? Yên tâm đi, chúng tôi làm đúng quy trình mà, có ghi âm hết.”
Thấy Vu Yên không nói gì, hắn ta lại bảo: “Được rồi, được rồi, chúng tôi sẽ bổ sung khẩu cung.

Mà thầy Vu này, anh xem bao giờ anh tiện ký cho chúng tôi được?”
Lúc này đội trưởng Lý đã hơi hối hận vì đã nhờ tổ phân tích hành vi giúp đỡ, biết trước đơn giản thế này hắn ta đã không kéo tổ phân tích hành vi vào cuộc rồi.
Những vụ án có tổ phân tích hành vi tham gia đều cần chữ ký của Vu Yên mới được kết án.
Vu Yên mà lôi thôi thêm mấy ngày sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất phá án của họ.
Vu Yên suy nghĩ một lát, “Đội trưởng Lý, tối nay tôi xem lại hồ sơ, nghiên cứu thêm một chút, nếu không có vấn đề gì thì chiều mai tan làm tôi ký cho anh.”
“Mai cơ à…” Đội trưởng Lý không được vui vẻ lắm, giờ là ba giờ chiều, vốn dĩ hắn ta muốn kết án trong ngày luôn.

“Sao thế? Anh sốt ruột à?” Vu Yên lạnh lùng nói, anh ngẩng đầu nhíu mày hỏi.
Trước giờ anh vẫn luôn mềm mỏng, nhưng đó chỉ là trong cuộc sống thôi.

Một khi đụng vào vụ án Vu Yên không bao giờ làm qua loa, cũng đừng ai hòng qua mắt anh.
Đội trưởng Lý nghe thấy vẻ sắc bén trong lời nói của anh, bỗng nhiên bị phê bình, hắn ta đang định nổi cáu, nhưng biểu cảm của Vu Yên lại khiến hắn ta nghẹn lại.
Hắn ta cũng từng nghe tin đồn trong tổng cục, nhất là những người có tuổi không thích những thứ mới, họ coi tổ trưởng Vu như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Vu Yên có ngoại hình rất đẹp, nào là gian thần gian tướng đều mắng được hết.
Nhưng hắn ta làm việc ở tuyến đầu, từng thấy Vu Yên phá mấy vụ án, biết anh là người có bản lĩnh, không cần nịnh nọt lãnh đạo để ngồi lên vị trí này.
Dù sao mọi người cũng là cộng sự, nếu chọc giận Vu Yên, cuối cùng người bất tiện vẫn là họ.
Nghĩ vậy, đội trưởng Lý dằn cơn tức xuống, quyết định không chọc giận anh, “Đâu có, anh cứ xem từ từ.

Một buổi một ngày gì đó tôi vẫn đợi được mà.”
Nói xong đội trưởng Lý ra ngoài.
Vu Yên đưa tài liệu cho Diêu Phi, dịu giọng nói: “Em in thêm một bản, sau đó điều tra ghi chép tử vong trong ba năm trở lại đây ở khu vực quanh đó.”
Diêu Phi nhận hồ sơ, đáp “Vâng”.

Sau đó hắn hỏi: “Thầy Vu, anh nghi ngờ vụ án này do Thiên thần tử vong làm à?”
Vu Yên hỏi lại hắn: “Em thấy sao?”
Diêu Phi cúi đầu suy nghĩ một lát, “Không giống lắm, thông thường Thiên thần tử vong chỉ ra tay với những người già không có khả năng tự hành động, Chu Băng Di thì khác.

Em biết mấy năm trở lại đây trong nước có tình trạng bảo mẫu không muốn chăm sóc người cao tuổi, hoặc con cái thuê người gϊếŧ bố mẹ.

Nhưng Hứa Chiêu Nhiên này chỉ là dọn vệ sinh thôi, không phải bảo mẫu.

Không có lợi ích, dễ bị lộ, gϊếŧ người thiếu suy nghĩ rất nguy hiểm với cô ta.”
“Những gì em nói là tình huống điển hình, còn có những tình huống không điển hình nữa.” Vu Yên nói với hắn: “Suy luận như vậy rất dễ mắc lỗi phán đoán chủ quan.

Chúng ta cứ điều tra như bình thường trước đã, cẩn thận ghép án điều tra, em cứ lấy tài liệu qua đây đi.”
Diêu Phi “Vâng” một tiếng, bắt đầu gọi cho chi cục.
Lúc này Vu Yên lại nghĩ đến nhóm QQ mình thấy trong điện thoại Chu Băng Di lúc trước, anh tìm kiếm nhóm chat định tham gia thử.

Không ngờ đó lại là nhóm kín, không cho người ngoài xin vào, trong nhóm có tất cả ba mươi sáu người.

Phần giới thiệu nhóm chat chỉ viết, nhóm điểm danh hằng ngày.
Vu Yên liên hệ cảnh sát mạng trích xuất lịch sử, định vị nhóm chat ở gần khu nhà, mọi người trong nhóm không hề tán gẫu mà chỉ điểm danh…
Nhìn avatar, không có hoạt hình, hầu hết là chó mèo và phong cảnh, có thể thấy độ tuổi của người trong nhóm đều không thấp.
Khoảng năm giờ chiều, chi cục gửi hết hồ sơ và tài liệu qua.

Diệu Phi sàng lọc trước, bỏ bớt những vụ tai nạn và có nguyên nhân chết rõ ràng ra, đưa những vụ án không rõ nguyên nhân cho Vu Yên.
Vu Yên ngồi đó đọc tài liệu, Diêu Phi hơi rảnh rỗi, hắn nhìn đồng hồ rồi đóng máy tính, nhắc nhở anh: “Thầy Vu ơi, tan làm thôi.”

Vu Yên “ừ” một câu, “Tôi tăng ca một lát, tối sẽ về.”
Diêu Phi mở app gọi đồ ăn, “Em gọi gì đó cho anh nha?”
Vu Yên lắc đầu, “Muộn muộn tôi qua nhà người thân ăn ké.” Thấy Diêu Phi đứng im, anh lại hỏi: “Sao em không về?”
Diêu Phi gác chân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Về nhà cũng chỉ có mình em thôi, ở đây còn có điều hòa.”
Vu Yên nghe vậy đành mặc kệ hắn, anh tiếp tục đọc tài liệu.

Vu Yên cứ lật xem mãi, quên cả thời gian.
Có lẽ Diêu Phi đã gọi đồ ăn rồi, đang ra ngoài lấy đồ.
Vu Yên mở điện thoại ra xem, có một nhóm chat đang hiển thị 99+ tin nhắn.
Đây là một nhóm chat cho cảnh sát toàn thành phố, Vu Yên cũng không nhớ mình vào đây lúc nào.

Anh vẫn luôn cho nó vào phần “Quản lý nhóm”[1], hôm nay có người tag anh mới hiện lên.
[1] QQ có chức năng cho các nhóm chat mình ít đọc vào mục này, có tin nhắn mới nhóm cũng không xuất hiện, chỉ khi nào mình được tag thì mới có thông báo.
Trong nhóm không chỉ có cảnh sát của tổng cục, mà cảnh sát chi cục cũng ở trong đó, có tất cả vài trăm người.
Dù trong nhóm chỉ toàn cảnh sát nhưng cũng không có mấy người là lãnh đạo, bình thường mọi người cũng chỉ chém gió, chia sẻ thông tin trong nhóm, rồi hẹn nhau đi chơi gì đó.
Lúc này có một người tên Kim Đại Phúc đang nổi điên trong nhóm.
Bởi lẽ không phải nhóm chat công việc, mọi người cài tên trong nhóm cũng đủ mọi kiểu, tên kiểu gì cũng có.
Kim Đại Phúc đang nói vụ này đây, “@Tất cả, các cô cậu trẻ tuổi này có nhớ mình là cảnh sát không đấy, mấy cô cậu đặt tên kiểu gì vậy? Gì mà Bác tài ơi đưa em theo với, Bé Lâm mập mạp, Người làm công cải thảo.

Các cô cậu có ý thức được mình là cảnh sát nhân dân không? Tư tưởng của các cô cậu có vấn đề à?!”
Đây là thành viên mới, không ai trong nhóm biết hắn ta.
Có người hỏi: “Ông là ai vậy, nhà ngoài biển hay gì mà lo rộng mênh mông thế?”
“Đúng thế, lãnh đạo của chúng tôi còn chưa nói thì anh khùng điên cái gì vậy?”
“Chúng tôi đi làm, hoàn thành nhiệm vụ đã mệt rồi, tại sao về nhà lại không được đặt một cái tên vui vui?”
“Tài khoản riêng chứ có phải công việc đâu, đặt tên trên mạng cũng phải theo quy định kỷ luật à?”
Mọi người mắng té tát, một tài khoản tên Phi Thiên Mao Đài còn nhắn một biểu cảm châm biếm.
Kim Đại Phúc: “Tôi là Kim Đạt!”
Mọi người lập tức im lặng, ai cũng biết đây là tên của cục phó Kim bên tổng cục.

Dạo này ông ta đang khơi mào trào lưu kỷ luật cảnh sát, hôm nay cải trang đến đây vi hành.
“Mấy người các cô cậu đừng tưởng là dùng tài khoản riêng, vào nhóm trong chat là được đứng ngoài pháp luật.

Ai đặt tên không đúng, hay đăng ảnh linh tinh thì sửa lại hết cho tôi, vi phạm nghiêm trọng thì phải viết bản kiểm điểm.” Cục phó Kim nói tiếp: “Còn cậu nữa, Phi Thiên Mao Đài cái gì? Nghe như đội ngũ cảnh sát đang sa đọa vậy!”
Phi Thiên Mao Đài phản bác: “Tôi chỉ đặt tên chơi vậy thôi mà, ông làm lãnh đạo nhưng bình thường cũng uống đâu có ít.”
Nhóm chat lập tức lặng ngắt.
Cục phó Kim vốn cũng chỉ chọn một người để ra oai, đổi tên là được rồi, thế mà ông anh này lại nhảy ra bật lại ngay.
Cục phó Kim: “Làm phản hết rồi, cậu ở chi cục mấy? Phòng ban nào?!”
Nhóm chat càng yên lặng hơn.
Phi Thiên Mao Đài kia không trả lời.
Một lát sau, có người rụt rè nói: “Không…!Không biết ạ…”
“Chúng tôi không quen hắn ta…”
“Không phải người chi cục ba chúng tôi.”
“Nhóm này mấy trăm người cơ mà, có khi không phải cảnh sát ấy chứ.”
“Trưởng nhóm đâu? Không phải kiểm tra xong mới được vào sao?”
Phi Thiên Mao Đài im lặng một hồi, thẳng tay đăng một tấm hình.

Không biết hình ảnh được chụp từ lúc nào, cục phó Kim trong ảnh uống tới đỏ cả mặt, mất hết hình tượng.

Mà chết là bên cạnh lại đúng là một chai Mao Đài.
Mọi người!!!!!!

Người kiểm tra kỷ luật bỗng bị “bóc phốt”.
Hóa ra vừa rồi hắn ta không bật lại để chuẩn bị chiêu lớn.
Sau đó mọi người cũng bừng tỉnh, “Anh giai, cứng đấy!”
“666666666.”
“Người trong ảnh này là ai thế…”
Cục phó Kim im lặng một lát rồi bất lực nổi giận: “Thằng oắt kia, đợi tôi bắt được cậu đấy!”
Vừa mới gõ xong.
Đã có người hét lên: “Bảo vệ anh hùng.”
“Sợ cái gì? Mình đông người mà!”
“Tôi cũng không ưa lão già dở hơi thích cáo mượn oai hùm này, có ngon thì đuổi hết chúng ta đi!”
Sau đó có người nói: “Trưởng nhóm mau chạy đi!”
“Giải tán giải tán!”
Sau đó nhóm chat giải tán thật.
Vu Yên ít dùng QQ, nếu không phải hôm nay điều tra vụ Chu Băng Di, đã lâu lắm rồi anh không mở phần mềm này ra.

Không ngờ vừa mở ra đã thấy trò cười này.
Anh hồi tưởng lại, thấy avatar của Phi Thiên Mao Đài kia hơi quen, anh bèn mở danh sách bạn tốt ra tra…
Sau đó anh nhìn thấy Diêu Phi một tay xách đồ ăn, một tay cầm điện thoại đi vào.
Hắn ngậm điếu thuốc trong miệng, bờ môi mỏng mím lại, nhưng không châm lửa.
Vu Yên: “…”
Diêu Phi: “…”
Vu Yên: “Vừa rồi…!người trong nhóm không phải em đấy chứ?”
Diêu Phi ngậm thuốc, ấm ớ trả lời: “Thầy, anh yên tâm, trong nhóm có tới hàng trăm người, cộng hết các chi cục đến hàng nghìn tài khoản, tài khoản phụ của em ông ta không tìm ra đâu.”
Để không khiến Vu Yên lo lắng, hắn nói tiếp: “Với cả em đã nói gì đâu, em nói thật mà.

Tấm hình kia em tình cờ chụp được thôi, ông ta dám làm thì em dám đăng, đối chất với em em cũng không sợ.

Em còn mấy tấm nữa cơ, lát nữa em gửi cho ủy ban kỷ luật.”
Vu Yên đỡ trán, “À, để an toàn thì em đổi tên trước đi.”
Diêu Phi cười nhếch mép, “Em thấy tên này hay mà? Sang trọng, còn có mùi tương nữa.”
Vu Yên: “…”
Thấy Vu Yên có vẻ đau đầu nhìn mình, Diêu Phi ấm ức nói: “Thế đổi thành gì đây? Phi Thiên Tiểu Nữ Cảnh?”
Vu Yên cúi đầu thở dài, “Em không thể đặt tên gì bình thường, khiêm tốn một chút à?”
Hai người vừa nói tới đây thì văn phòng bỗng dưng tối sầm, như thể bị ngắt điện, đèn và máy tính đều tắt ngúm, cả điều hòa cũng ngừng chạy.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Căn phòng tối đen, chỉ còn ánh sáng phát ra từ điện thoại cùng với ánh trăng rọi vào qua khe ở rèm cửa.
Diêu Phi cúi đầu nhìn Vu Yên, ánh trăng chiếu xuống hắt lên gương mặt anh.
Giữa bóng đêm mờ tối, chỉ có người trước mắt hắn tỏa sáng, vầng sáng ấy nhàn nhạt màu trắng bạc, tựa như anh đang tỏa ra vầng hào quang thánh khiết.
Thời gian như dừng lại.
“Ánh trăng…” Diêu Phi kìm lòng không đặng lên tiếng, điếu thuốc trong miệng cũng rơi xuống đất.
Ánh trăng đêm này đẹp quá.
“Gì cơ?” Vu Yên vẫn đang ngơ ngác vì mất điện, không hiểu ý Diêu Phi.
Có người lỡ tắt nguồn điện, tổng cục chỉ mất điện khoảng ba mươi giây, tối tăm chỉ lướt qua trong chốc lát rồi căn phòng lại sáng bừng, điều hòa lại bắt đầu chạy.
Thế giới lại bừng sáng.
Diêu Phi vẫn đang hồi tưởng lại cảnh tượng mình thấy lúc mất điện.
Vu Yên hỏi: “Vừa nãy em nói gì thế?”
Diêu Phi không trả lời ngay mà ngồi xổm xuống nhặt lại điếu thuốc vừa rơi.
Hắn cầm điếu thuốc lên kề dưới mũi ngửi, hơi hơi quyến luyến, sau đó hắn làm động tác búng thuốc rồi ném điếu thuốc vào thùng rác.
Diêu Phi ngước đôi mắt đào hoa lên nhìn Vu Yên, hắn nói: “Thầy, em nghĩ ra tên mới rồi, là Ánh Trăng.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.