Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 83: Âm Binh
Ninh Hoàn siết chặt dây cương trong tay, tiếng vó ngựa xuyên qua tai Túc Tiển, đại môn Túc phủ rầm rầm đổ xuống đất.
“Ninh Hoàn?” Cổ họng Túc Tiển còn mang vị huyết tanh chưa tan, y cau chặt mày nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc trước mặt, miệng gào thét, “Sao ngươi còn ở đây?”
Ninh Hoàn liếm đôi môi khô khốc, hắn không quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Yêu tăng đứng trong đám hoạt thi rồi trầm giọng lên tiếng, “Ta đưa Hoàng thượng ra đây”.
Thần sắc hắn thản nhiên, nếu không phải bóng lưng còn chút run rẩy thì quả thực là một vẻ không sợ trời không sợ đất.
“Đổi lại, ngươi thả chúng ta rời đi”.
Người trên ngựa đầu cúi thấp, thân thể co ro nghiêng ngả, Túc Tiển khẽ nhíu mày, “Ninh Hoàn…”
Hoạt thi bao vây bốn phương tám hướng, quần ma loạn vũ, Túc Tiển cắn răng, Lại Tà đao chắn trước mặt, y theo bản năng đưa tay tìm kiếm trong ống tay áo nhưng hoàng phù mang theo đã dùng hết từ lâu.
Yêu tăng híp mắt yên lặng quan sát Ninh Hoàn.
Gió thổi tung lớp sa mạn, đuôi mắt đỏ rực càng thêm chói lọi yêu dã trong màn đêm mù mịt, lãnh ý dày đặc, hắn bất chợt ngẩng đầu, khóe miệng chậm rãi vẽ lên một nụ cười giễu cợt, “Hoàng thượng?”
Trong con hẻm chật chội thời gian như ngừng lại, đám hoạt thi nhốn nháo đột nhiên xoay người, hàng ngàn con mắt vô hồn đổ dồn về phía Ninh Hoàn.
Tay chân hắn lạnh như băng, sống lưng cứng đờ như tượng sáp, mồ hôi lạnh thấm ướt nội sam, Ninh Hoàn cắn môi gằn giọng, “Ta đưa Hoàng thượng cho ngươi, ngươi phải đáp ứng thả chúng ta đi”.
Hắn siết chặt dây cương kéo ngựa lùi về sau một bước, cố ý để lộ một phần dung nhan người ngồi sau.
“Ninh hoàn…” Phía sau, Túc Tiển cau mày thật chặt.
Bốn mắt chạm nhau, Ninh Hoàn hiểu hết điều y đang lo lắng.
Hắn mím mím môi, một lần nữa xoay người nhìn về phía Yêu tăng, hắn nâng cằm, ánh mắt bất mãn nhìn Túc Tiển cao giọng, “Kinh thành cũng tiêu tùng rồi, ngươi còn nghĩ cho Hoàng thượng của ngươi sao?”
Lớp tóc mai ướt nhẹp mồ hôi bám chặt vào đôi gò má Ninh Hoàn, hắn siết chặt thêm đoản đao, từng khớp xương trở nên trắng bệch mới thôi.
Bóng trăng len lỏi, đồng lõa cho cái nhìn tìm tòi của Yêu tăng, đôi mắt hắn u ám phẫn uất, “Hoàng đế”, tiếng gọi thê lương mang theo âm cười rất khẽ, “Hảo đệ đệ của ta”.
Tầm mắt của hắn bất chợt đổi hướng về phía Ninh Hoàn, lạnh lẽo chết chóc.
Ninh Hoàn thấy tim mình như hãng một nhịp, nỗi sợ hãi choáng ngợp làm hắn như quên cả hô hấp.
Đêm tàn, lặng thinh, hai ngọn đèn lồng treo trước cổng Túc phủ đung đưa chẳng cần một ngọn gió.
Chẳng…chẳng lẽ đã bị hắn phát hiện? Ninh Hoàn thầm nghĩ.
Đến khi ngọn đèn đung đưa đến hồi ba mươi hai, Yêu tăng mới từ từ lên tiếng, “Tốt”.
Ninh Hoàn thoáng ngẩn ngơ, đôi hàng mi không khỏi run rẩy, hắn thở hắt một hơi, “Ngươi nói được làm được”.
Ninh Hoàn hít sâu một hơi, người ngồi sau bị đẩy xuống như thể không xương, hoạt thi nhốn nháo, một đám đột nhiên vọt lên tóm lấy kẻ đó.
Ninh Hoàn siết chặt dây cương, ánh mắt quét về Túc Tiển phía sau lưng, Túc Tiển tỏ vẻ đã hiểu, thừa dịp tìm điểm trống nhảy phắt lên lưng ngựa.
Hắc mã hí một hơi thật dài, tung cao hai vó, mang hai người phá vỡ vòng vây xông ra ngoài.
Nếu Diệt Hồn và Lại Tà không thể dùng để đối phó những thứ kia, Ninh Hoàn chợt nhớ ra, hắn nhanh chóng lôi xấp Hoàng phù trong ống tay áo, không cần quay đầu mà luồn ra sau cho Túc Tiển.
Ánh mắt ai kia cũng bất ngờ không chút che giấu, y ngay lập tức nhận lấy xấp Hoàng phù, đưa tay bấm quyết, nhất thời hoàng phù hóa thành minh hỏa, từng ngọn lửa xanh trôi lơ lửng trên không trung bảo hộ hai người, một ngựa.
Con hẻm tối tăm, lạnh lẽo, hàng trăm hoạt thi gào thét xông lên phía trước, đâm thẳng vào bọn họ, hoàng phù ngay lập tức đổi hướng như thể một mũi lao mở đường…
Hoàng phù trong tay Túc Tiển nhanh chóng chỉ còn một hai tờ, Ninh Hoàn nhìn đám hoạt thi đông nghìn nghịt trước mặt, hắn cắn răng lôi hoàng phù trong vạt áo trước đưa cho Túc Tiển, xấp này thậm chí còn dày hơn ban nãy.
Túc Tiển nhận phù, động tác khựng lại bất chợt lên tiếng, “Ninh Hoàn, ngươi ngày thường lấy của ta bao nhiêu phù rồi hả?”
“Không có mà, đều đưa cho ngươi hết rồi” Ninh Hoàn tay cầm chắc dây cương, cũng chẳng quên mà đối đáp lại, “Đã là lúc nào rồi ngươi còn hỏi cái này hả? Ngươi có biết ta giữ bao lâu rồi không? Nếu không phải đúng thời điểm nguy cấp còn lâu ta mới lấy ra a”.
Túc Tiển ngưng mắt nhìn vẻ mặt đau khổ tan nát của ai kia mà chỉ biết cứng họng.
“Ngươi ngơ ra đấy hả? Túc đại nhân, những thứ đó sắp đuổi kịp rồi!!” Ninh Hoàn nuốt một ngụm gió, thấy ai kia ngơ ngẩn thì không nhịn được mà cao giọng mắng mỏ.
Hoàng phù nhanh chóng ngăn cản đòn tấn công từ bốn phía, Túc Tiển đưa chân đạp bay hai con hoạt thi áp sát ngựa, y nhìn chằm chằm dáng vẻ tức giận của người đằng trước, ngay cả khí thế cũng giảm đi mất nửa, Túc Tiển khẽ thở dài mím môi nói, “Vậy thì lần tới cho ngươi thêm là được chứ gì”.
“Toàn bộ phải trả lại cho ta!” Ninh Hoàn bực bội hừ hừ, thậm chí còn không thèm quay đầu lại.
Đầu còn lại của con hẻm nơi Ninh Hoàn đã thả thứ đó ở lại, nam nhân rơi xuống đất mà không phát ra âm thanh nào, tựa như mảnh lá ngô đồng.
Gương mặt của hắn ngay lập tức đối diện với yêu tăng, dung nhan xanh xao được phác họa bằng mấy nét vẽ nguệch ngoạc, đơn giản như nét vẽ bậy của hài tử…
“Ta biết” Túc Tiển thì thầm bên tai Ninh Hoàn khiến hắn phải quay đầu lại, lông mi khẽ run rẩy, “Ngươi không nên ở lại, nếu lúc đấy gã ta phát hiện người là giả, sợ rằng cả ta và ngươi đều không thể chạy thoát”.
Túc Tiển nhăn mày, bĩu môi nhìn người trước mặt, tự hỏi liệu cái đồ không tim không phổi kia có sợ hãi chút nào không.
Vậy mà chẳng thể ngờ, Ninh Hoàn im lặng hồi lâu lại nở nụ cười xấu xa, “Ta biết a”.
Hắn còn kéo dài giọng thản nhiên, “Ta còn biết Túc đại nhân ngươi chỉ biết cậy mạnh”.
Ninh Hoàn đảo mắt quay lại, ánh nhìn đắc ý vui vẻ, “Nếu ta không quay lại thì ngươi định làm thế nào? Chắc chắn là bị thương nặng hơn bây giờ.
Nhưng mà thôi, Túc đại nhân không cần quá cảm kích ta đâu a”.
Ninh Hoàn liếm liếm môi, đôi con ngươi đen láy tính toán chuyển vòng quanh, hắn ho nhẹ một tiếng che đi cái vẻ chột dạ rồi nóng lòng thốt ra, “Chỉ cần lần tới dạy ta cách làm hình nhân kia là được nhaa”.
Lòng vòng một hồi, thì ra mục đích của hắn lả ở câu cuối này đây, Túc Tiển lạnh lùng đáp trả, “Ngươi nằm mơ đi”.
…
Kinh thành chủ tọa hướng Nam, trung tâm nhô lên, lưỡng dực đối xứng.
Hai người cưỡi ngựa băng qua đường phố Trường An không một bóng người.
Lộc cộc, tiếng vó ngựa đánh tan màn đêm tĩnh mịch, nện từng bước lên mặt đường ướt sương.
Đêm đã qua canh năm, nửa vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, sương mù đen đặc bao phủ toàn bộ Kinh thành, chân trời mịt mờ không có dấu hiệu của bình minh.
Đầu tiên chỉ là một tiếng sột soạt phá vỡ bầu không khí yên ắng nhưng ngay sau đó là hàng trăm, hàng vạn tiếng kêu như thủy triều gào thét.
Ninh Hoàn thở hổn hển, tay nắm chặt dây cương, từ cuối đường, những cái bóng đen đổ dài trên nền gạch xanh dần dần áp sát hai người…
“Nhanh như vậy?” Túc Tiển nói khẽ, vẻ lo lắng thoáng lướt qua.
Bóng áo cà sa đặc biệt chói mắt giữa đám đông.
Hắn đứng đó, im lìm dưới ánh trăng, chân mày, khóe mắt diễm sắc đến quỷ dị, nụ cười u ám từ từ được vẽ lên, đôi con ngươi nhìn chằm chằm hai người.
Trong tích tắc, cuồng phong bất chợt nổi lên.
Ninh Hoàn cứng người quay đầu nhìn Túc Tiển, lòng bàn tay đã thấm mồ hôi, hắn khó khăn lên tiếng, “Ta…Chúng ta đi ngay thôi…”.
Đôi mắt đen nhánh phản chiếu bóng dáng người trước mặt, gió cuộn ống tay áo phập phồng, nửa bên yêu văn vằn vện tựa bỉ ngạn hoa đỏ chói dưới vầng trăng máu, những lời còn lại của Ninh Hoàn như bị màn đêm lạnh lẽo nuốt chửng…
Sau lưng Yêu tăng là hoạt thi, Túc Tiển xuống ngựa, đứng ngăn trước mặt Ninh Hoàn, ánh mắt căng thẳng không rời khỏi kẻ trước mặt.
Đột nhiên, y rũ mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười khó thấy.
Cửa thành đóng chặt bỗng chốc truyền đến tiếng ầm ĩ rồi từ từ mở ra, từ xa một bóng người quen thuộc chậm rãi tiến tới.
“Canh Dương?” Ninh Hoàn ngạc nhiên trợn to hai mắt.
Yêu tăng nhìn về phía người kia, có chút giật mình, nhưng chẳng yên quá lâu, hắn ngay lập tức nở nụ cười mỉa mai, âm u lên tiếng, “Hi vọng hắn sẽ cứu mạng hai ngươi sao?”..