Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 82: Ảo Ảnh Hai
“Ninh Hỉ…”
Ninh Hoàn căng lưng tựa vào góc tường nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt.
Đường kinh mạch xanh lét kéo dài từ cổ hoạt nhân lan tới hai bên thái dương, chân nó như thể bị đóng đinh trên mặt đất, cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào.
“Ninh Hỉ”, Ninh Hoàn gọi một một tiếng, hắn dè dặt nhìn phản ứng của hoạt thi, từ từ nghiêng người bước chân chậm rãi di chuyển lại gần.
Ninh Hỉ nhìn từng cử động của Ninh Hoàn, miệng thở hổn hển như dã thú, đôi mắt đục ngầu ác độc, nhưng cánh tay vẫn buông thõng hai bên.
Ngay tại thời điểm Ninh Hoàn cho rằng hắn đã đánh thức được Ninh Hỉ thì bất chợt hoạt thi co giật, nó ngẩng phắt đầu lên, hai tròng mắt đỏ máu nhìn chẳm chằm Ninh Hoàn, miệng gào thét lao thẳng về phía hắn.
Gió táp qua lỗ tai Ninh Hoàn, trong cơn gào thét vang lên tiếng ầm thật mạnh.
Ninh Hoàn cứng người nhìn ra sau lưng, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn là một hoạt thi hoàn toàn khác đang chống chọi với Ninh Hỉ.
Mái tóc bù xù che đi đôi mắt nồng đậm sát khí, hung ác tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống Ninh Hoàn.
Nó gào lên muốn vồ lấy Ninh Hoàn nhưng cánh tay đã bị Ninh Hỉ xé xuống, máu tươi bắn đầy mặt Ninh Hỉ, hắn dùng hết sức bình sinh đè lại hoạt thi đang giãy dụa khó khăn ngẩng đầu hét to, “Thiếu gia, chạy mau —— “
Ninh Hoàn ngước mắt.
Dưới ánh trăng ảm đạm, từ góc tối tiến lên từng bóng người, bao vây lấy hắn.
Bước chân của họ cứng ngắc, chậm chạp lê từng bước, đến khi chỉ còn cách hắn vài bước chân thì dừng lại.
“Ninh…Ninh Bá?” Ánh trăng đổ dài lên những gương mặt không còn chút huyết sắc.
Ninh Hoàn nhận ra Ninh Bá.
Y vẫn mặc chiếc áo cũ trắng bệch nhưng bên dưới lớp tay áo, vạt áo là vệt máu thật dài.
Hoạt thi ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu thống khổ, “Tiểu…Tiểu thiếu gia…”
Từng gương mặt quen thuộc thay nhau lướt qua, tầm mắt Ninh Hoàn dừng lại trước nhân ảnh quen thuộc, hai tròng mắt dần dần trợn to, đoản đao trong tay run rẩy, khớp xương gằn lại xanh trắng.
Ninh phụ, Ninh mẫu đứng trước mặt hắn, máu tươi đã thấm đẫm y phục, tròng mắt đen thẳm nhìn Ninh Hoàn.
“Phụ, mẫu” Ninh Hoàn nghẹn ngào hét lên.
“Đi mau ——” tiếng Ninh phụ khàn khàn vang bên tai, Ninh Hoàn ngước mắt.
“Mau”, bờ môi y run rẩy, miệng khó khăn cất từng tiếng.
Ánh trăng yêu dã, không gian tĩnh mịch, đoàn người vây quanh dần dần tản ra tạo thành một lối đi cho Ninh Hoàn.
Hắn sững sờ nhìn những người thân thuộc xung quanh mình.
“Tiểu thiếu gia! Chạy mau đi ——” một tiếng nói nghẹn ngào bỗng chốc vang lên.
“Hoàn nhi, đi mau ——”
Hắn không muốn đi, nơi này là nhà của hắn…
Ninh Hoàn đỏ mắt, hai hàng lệ dâng trào.
Hắn phải cứu mọi người, nhưng phải làm thế nào chứ? Sự tuyệt vọng đáng sợ dâng trào như muốn nhấn chìm hắn.
“Đi!” Ninh phụ rưng rưng hét lên.
Ninh Hoàn lảo đảo hướng về phía cửa…Hắn quay đầu nhìn Ninh phủ lần cuối rồi dứt khoát xoay người chạy đi…!Tựa như một con kiến muốn gánh trời, như thể một con rối đã thoát khỏi xiềng xích trói buộc.
Hắn quay đầu một lần cuối, máu tươi từ khoang miệng những người thương yêu đã chảy dài, từng vệt từng vệt thấm đẫm mảnh đất này, chút thanh minh nơi đáy mắt cũng đã dần biến mất…
Ninh Hoàn tựa lưng vào cánh cửa đã đóng chặt, thân thể không ngừng run rẩy như bị ném vào trốn băng tuyết, hàn ý từ trong tâm khảm toát ra, nỗi đau quặn thắt ruột gan khiến cho hắn thống khổ xụp người.
Trong cơn hoảng hốt hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, vừa nhìn thấy Ninh Hoàn người kia cũng hạ chậm bước chân.
Ánh trăng lấp đầy nếp nhăn hai ống tay áo, đem thân ảnh của y kéo thật dài.
Hai tròng mắt đen nhánh khẽ sáng lên nhưng rồi lại lấp đầy luống cuống.
Lâu sau, trong bóng đêm vang dội một tiếng thở dài, y chậm rãi lại gần, bóng đen đặt tay lên thân người đang rúc mình trong góc tối, hai thân ảnh xếp chồng hòa làm một.
Lòng bàn tay ấm áp vòng lấy thân thể Ninh Hoàn khẽ nhấc lên, hắn ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào đôi con ngươi thâm thúy.
“Túc Tiển”.
Ninh Hoàn chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt dần lấy lại tiêu cự.
Bốn mắt gặp nhau, gương mặt tuấn tú kia, dưới hàng mi cong vút là đôi mắt đen thuần khiết lo lắng nhìn hắn…!như thể nâng niu một tách trà mỏng manh dễ vỡ.
Lãnh hương quen thuộc bao phủ, Ninh Hoàn cẩn thận hít một hơi thật sâu giống người sắp chết đuối tìm lại được không khí, “Túc Tiển”.
Hắn thì thào gọi tên người kia, mũi có chút chua xót, lệ tích ở khóe mắt cuối cùng cũng rơi xuống…
“Ta ở đây”.
Túc Tiển ôm chầm lấy người kia, vỗ về sống lưng.
Có lẽ cả đời này đây là lần đầu tiên y ôn nhu với một người như vậy.
“Ninh Hoàn” Túc Tiển ôm mặt Ninh Hoàn, đầu ngón tay lau đi hai hàng nước mắt.
“Quỷ vực và Kinh thành đã trọng hợp.
Tất cả mọi người đều bị yêu thuật của Hỉ Nhạc Phật ảnh hưởng nên mới trở nên như vậy”.
Ninh Hoàn nghẹn ngào không ngừng lắc đầu, chẳng biết đã nghe được bao nhiêu.
Thêm một tiếng thở dài bất đắc dĩ, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua vành tóc mai Ninh Hoàn, “Ngươi a…”.
Chóp mũi của y khẽ vuốt ve mặt người kia.
Con ngươi trong veo ôm trọn ánh mắt còn bi thương.
Túc Tiển hơi dừng lại rồi nhẹ nhàng áp môi vào bờ môi ai kia còn run rẩy…
Ninh Hoàn trợn to mắt, khẽ lảo đảo lùi về sau kinh ngạc ngẩng đầu, “Ngươi…”
Gò má Túc Tiển hiện tia ửng đỏ, y mất tự nhiên quay đi, “Bây…bây giờ ngươi có thể nghe ta nói chưa?”.
Túc Tiển cắt lời Ninh Hoàn, dưới ánh mắt kinh ngạc của ai kia, y tiếp tục lên tiếng, “Bây giờ chỉ có thể diệt trừ Hỉ Nhạc Phật thì mới cứu được mọi người”.
Túc Tiển quay đầu, tầm mắt rơi vào đôi mắt còn ướt của Ninh Hoàn, “Ninh Hoàn, mọi người trong Ninh phủ sẽ không sao”.
“Ngươi, ngươi nói là…” Ninh Hoàn sửng sốt quên luôn cái hôn vừa qua.
Hắn cắn môi kích động kéo tay áo ai kia, “Thứ kia phải diệt trừ như thế nào, chúng ta…chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Túc Tiển nhìn đôi mắt đen láy, hơi ngẩn người, lúc sau y mới mím môi nói, “Chờ”.
Y tỉnh bơ cởi ngoại sam trùm lên người Ninh Hoàn, thay hắn buộc chặt dây dưới cằm.
“Yên tâm, có ta ở đây”.
Ninh Hoàn ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc, túm lấy tấm áo còn vương hơi ấm của ai kia.
“Túc Tiển”, Ninh Hoàn chần chừ mãi mới cất tiếng gọi.
Túc Tiển nhìn sang, ánh mắt lấp lánh, “Sao thế?”
“Ngươi…lần tới không cho phép hôn ta như vậy” Ninh Hoàn cúi thấp đầu, di di mấy hòn đá vụn dưới chân, giọng thì thào.
“Ồ?”, Túc Tiển dài giọng hỏi, “Vì sao?”
Ninh Hoàn dừng bước, hắn không thể tin được mà tròn mắt nhìn người kia.
“Vì sao?”.
Câu đấy lại từ Túc Tiển hỏi ra sao? Ninh Hoàn đỏ mặt ậm từ chữ Ngươi nửa ngày trời, rốt cục cũng ngậm ngùi mà hừ hừ khó chịu trả lời.
“Ngươi…ngươi đồ đăng đồ tử, nếu như mà bị quan phủ thấy được chắc chắn là bị mang đi ngâm chuồng heo”.
“Ồ”.
Túc Tiển trầm giọng, y híp mắt nhìn Ninh Hoàn hồi lâu rồi đột ngột đưa tay tháo dây buộc dưới cằm người ta.
“Ngươi làm gì thế?” Ninh Hoàn vội vàng đẩy tay y ra.
“Trả áo khoác cho ta”.
Túc Tiển vẫn không buông mà đưa tay kéo dây buộc.
“Nam nam thụ thụ bất thân, áo khoác của ta ngươi mặc là không thích hợp rồi, trả cho ta đi”.
“Ngươi, ngươi” Ninh Hoàn che chắn nút buộc, nhảy khỏi vòng vây của người kia.
Hắn nhìn Túc Tiển bực mình, “Đồ đã đưa cho ta nào có lý nào trả lại”.
“Biến thành đồ của ngươi từ khi nào vậy hả?” Túc Tiển khịt mũi, y nhìn Ninh Hoàn cười nhạo, “Không trả ta liền hôn ngươi”.
Rõ ràng là khiêu chiến đúng không, Ninh Hoàn hắn đây chưa ngán ai bao giờ.
“Có hôn ta cũng không trả”.
Ninh Hoàn giận bừng bừng, cắn răng đáp lại.
Coi như là để đối phó với loại không thèm để ý đến mặt mũi này nhé, hắn ném xấu hổ sang một bên luôn.
Ninh Hoàn áp sát, chu miệng lên, cố làm bộ âm dương quái khí nói, “Hôn thì hôn, dù sao hai ta đều đã ngủ chung rồi, cũng không trong sạch gì nữa nha”.
“Ngươi ——” Người kia vừa áp sát, mang theo khí tức nhàn nhạt pha với lãnh hương trên áo khoác khiến Túc Tiển muốn cứng đờ người.
Hai mắt chăm chú nhìn lại nhìn, lâu sau mới nặn ra được một câu “Đồ không biết xấu hổ”.
“Túc đại nhân, ngài quá vô lý nha, không hôn thì thôi đi còn mắng người ta?” Ninh Hoàn hừ hừ ra tiếng, “Ta không thèm cưỡng bách ngươi”.
Dứt lời, hắn chui tọt ra sau khiêu khích cười, răng nanh nhỏ cũng lộ cả ra nghênh ngang đi trước.
Mâu quang ai đó lấp lóe nhìn bóng lưng người kia, ánh trăng mờ mịt hoàn mỹ che đi vành tai ửng đỏ, y khẽ cười, “Tiểu ngu ngốc”.
“Ngươi nói gì?” Ninh Hoàn chẳng biết từ lúc nào đã lượn về bên cạnh Túc Tiển, hắn đưa tay kéo kéo đuôi tóc người kia, nghi ngờ hỏi.
“Buông tay” Túc Tiển nghiến răng.
Dưới ánh nhìn chẳng-mấy-thiện-cảm ấy, Ninh Hoàn vô tội thả tay rồi chột dạ gượng cười.
Túc Tiển liếc mắt nhìn hắn, “Muốn biết?”.
Ninh hoàn vội gật đầu.
Y tặng ngay một nụ cười mỉa mai, “Ta nói ngươi là đồ ngốc nghếch không biết xấu hổ”.
…
Hai người bỏ qua đám hoạt thi quay trở lại Túc phủ.
Túc Tiển nhẹ nhàng gõ cửa.
Két một tiếng cửa mở ra, hai người phía sau tựa hồ chờ đã lâu.
Vương bá đứng một bên nhìn thấy hai người thì khẽ thở phào, “Đại nhân, hai người đã trở lại”.
Ninh Hoàn mím môi nhìn người kia, chỉ vì hắn mà Túc Tiển không thể hồi phủ ngay lập tức, Ninh Hoàn ngại ngùng cúi thấp đầu.
Túc Tiển liền nhanh tay đẩy người vào trong.
“Đại nhân”, Vương bá đột nhiên gọi trở lại.
“Có chuyện gì?”.
Y ngập ngừng chỉ vào bên trong, “Bên trong có khách quý.
Đang ở chính sảnh chờ đại nhân”.
Túc Tiển giật mình, y xoay người tiến về chính sảnh.
Bên trong phòng ánh nến nhàn nhạt, một người ngồi đó xoay lưng về phía cửa đang trò chuyện cùng hai người ngồi đối diện.
Nghe tiếng bước chân, y đứng lên.
Mãng y đỏ thẫm, phi ngư, đầu đội ô sa, lưng thắt đai châu dắt Tú xuân đao, phẩm cấp chỉ hơn không kém.
“Đại nhân”, Túc Tiển ôm quyền hạ lễ, người trước mắt chính là Đồng tri Cẩm Y Vệ, Quách Ngạn Thanh.
Quách Ngạn Thanh xoay người gật đầu, y chỉ về phía chính phòng nói, “Thánh thượng đang nghỉ ngơi”.
Túc Tiển sửng sốt, nghe y nói tiếp, “Lần này Thánh thượng bị kinh sợ, tạm thời ngươi và ta giữ kín chuyện này, bên trong đã có Hư Không”.
Túc Tiển gật đầu, “Khoảng thời gian ta không ở đây, chuyện gì đã xảy ra?”
Quách Ngạn Thanh thở dài nhìn cây nến đỏ đã đốt hết một nửa, nhăn mày nói, “Ngươi còn nhớ việc Trương Quý phi hoài thai?”.
Túc Tiển gật đầu.
“Đêm qua, hậu cung bỗng truyền thái y, nói Trương Quý phi sắp sinh”.
“Nhưng…tháng mười hoài thai, chẳng phải là mới chỉ hoài thai mấy ngày trước?” Ninh Hoàn tò mò chen lời.
Chợt hắn nhớ ra người trước mắt là Thủ lĩnh Cẩm Y Vệ, chặn lời y quả thực là không còn thể thống gì nữa.
Hắn bèn le lưỡi trốn ra sau lưng Túc Tiển.
Quách Ngạn Thanh khẽ cười, dường như không quan tâm đến sự đột ngột của Ninh Hoàn.
Nếu chẳng phải thời cơ không thích hợp, y ngược lại là rất có hứng thú với mối quan hệ giữa thiếu niên kia với cái thứ cấp dưới lạnh lùng-không thèm quan tâm đến một ai hết của mình kia kìa.
Y bám theo lời nói của Ninh Hoàn, “Đúng là như vậy.
Chuyện này đã kinh động đến Hoàng thượng, ngài ngay lập tức tuyên thái y vào cung”.
Quách Ngạn Thanh khẽ dừng, y hít sâu một hơi tiếp tục nói, “Theo lời bà đỡ, Trương Quý phi quả thật là sắp lâm bồn”.
“Đứa bé trong bụng là?”
“Ngươi còn nhớ Hồ Thường Tại*, người đã mất tích ba năm trước?” (* Thường tại là cấp bậc phi tần nha các bác)
“Không phải nàng ta đã chết sao” Túc Tiển thì thào, “Hay Trương Quý phi…”
“Không sai” Quách Ngạn Thanh cười một tiếng, “Ngươi biết, ta biết, hậu cung biết, Hoàng thượng cũng biết.
Trong bụng Trương Quý phi chính là hài cốt của Hồ Thường Tại, ngay cả vòng tay Thánh thượng ban cho nàng ta cũng ở đấy.
Thánh Thượng giận dữ, cho rằng tất cả là do yêu tăng quấy phá, lập tức cho đòi hắn vào cung.
Không ngờ hắn lại tự mình dâng đến cửa”.
Quách Ngạn Thanh ngước mắt, mâu quang phức tạp nhìn Túc Tiển, y chần chừ thấp giọng nói, “Yêu tăng kia tháo xuống mặt nạ, ngươi có đoán được hắn là ai không?”.
Lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng huyên náo.
Vương bá hổn hển chạy vào, “Đại nhân, không xong, những thứ kia đã bao vây nơi này”..