Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 66: Mắc Kẹt
Bánh xe cán qua vũng cạn văng nước lên tung tóe, thùng xe rầm rầm rung động từng nhịp rồi từ từ dừng lại.
“Bà bà muốn ra khỏi thành à? Ai- cổng thành đóng mất rồi, sáng mai bà bà hẵng quay trở lại”.
“Sao tự nhiên lại đóng cổng?”, giọng nói khàn khàn của lão quỷ bà vang lên từ tốn.
“Nghe nói là có người ngoài lẻn vào, chúng ta còn đang tra đây!”.
Ninh Hoàn khẽ giật mình, chẳng lẽ hành tung của bọn họ bị phát hiện? Nhưng nghe kỹ giọng điệu của gã quỷ sai kia thì có lẽ bọn chúng đang tìm một người khác, chẳng lẽ cũng có ai đó xâm nhập vào Quỷ thành?
“Được rồi”.
Lão quỷ bà trả lời, “May mà đồ hôm nay cũng không nhiều, mai ta quay lại”.
Dứt lời bà ta quay đầu xe, trục xoay két một tiếng chói tai, bánh xe lại lộc cộc rời đi.
Không biết mất bao lâu, bánh xe lăn qua chướng ngại vật rồi dừng lại, xe nghiêng về phía trước, thùng gỗ lạch cạch di chuyển rồi được buộc cố định.
Chiếc xe tựa hẳn vào góc tường, tiếng chân của lão quỷ bà xa dần rồi biến mất sau tiếng mở cửa.
Túc Tiển đẩy nắp thùng, ánh sáng lọt vào bên trong.
Ninh Hoàn hít sâu một ngụm khí trong lành, hắn ngước đầu lo lắng nhìn Túc Tiển, thì thầm bên tai y.
“Quỷ bà kia đã đi chưa?”.
Túc Tiển gật đầu, “Đi rồi, hẳn là vào nhà”.
“Chúng ta phải đợi ở đây cho đến mai sao?”.
Ninh Hoàn vừa nghe quỷ bà đã đi thì nhẹ cả lòng, nhưng nhớ lại lời của gã quỷ sai, hắn không nhịn được mà sốt ruột.
Túc Tiển lắc đầu, cũng bất lực.
“Chúng ta chỉ có thể đợi đến ngày mai”.
Bất kể tình huống bên ngoài như thế nào, “người ngoài” kia cũng đủ để y cảm thấy nghi hoặc.
Túc Tiển nhíu mày, “Không biết kẻ mà gã quỷ sai kia nhắc tới là ai”.
Nói đến đây, Ninh Hoàn chợt nhớ đến thiếu niên đứng trong đoàn người.
Hắn ngập ngừng trả lời, “Có lẽ ta biết”.
“Ngươi biết?”.
Túc Tiển nhướng mày kinh ngạc nhìn Ninh Hoàn.
Y dùng khuỷu tay phải nhẹ nâng nửa người lên, nửa người dưới vẫn dán vào người Ninh Hoàn.
Không gian bên trong thùng gỗ chật chội, thân thể hai người cơ hồ là dính chặt vào nhau.
Hô hấp ấm áp của Túc Tiển thoảng qua gò má của Ninh Hoàn, nhẹ nhàng quấn quýt bờ mi cong vút.
“Ninh Hoàn?”.
Túc Tiển thấy hắn ngẩn ra mặt đỏ lựng thì cau mày gọi khẽ, “Ngươi sao vậy?”.
“Không sao…”.
NInh Hoàn lấy lại tinh thần nhẹ giọng lầm bầm, hắn khẽ mím môi quay đầu đi chột dạ.
Nhưng ai mà ngờ, đầu vừa quay thì đối diện ngay một gương mặt người chết, cái vẻ mặt kia còn nguyên vẻ sợ hãi, thân thể co quắp nằm ngay sát bên cạnh.
Ninh Hoàn giật cả mình quay phắt lại, khóe môi khô khốc suýt chút nữa chạm phải gò má ai kia đang nghi hoặc cúi xuống.
Ninh Hoàn sợ đến mức chẳng kịp ý thức được tình huống xấu hổ vừa xảy ra, chỉ thấy hàng mi của Túc Tiển rung lên, nhìn mình ngây ngẩn xuất thần.
“Túc Tiển?”
“Ngươi..ngươi vừa nói gì?”.
Túc Tiển ho nhẹ giấu đi sự rung động trong giọng nói, con ngươi lơ lửng nhìn sang một bên.
Ninh Hoàn còn chưa nhận ra ai kia đang xấu hổ, hắn nuốt nước miếng nói ra nghi hoặc và suy đoán của chính mình.
“Hắn trông cũng chỉ như một tiểu tử bình thường, ta không hiểu hắn trà trộn vào đây như thế nào”.
Ninh Hoàn ngập ngừng, “Hơn nữa, hắn vào đây để làm gì?”.
Vừa dứt lời hai người liền trầm mặc.
Lát sau Túc Tiển ngước mắt nhìn bên ngoài, y đẩy mở nắp thùng chống tay muốn ra ngoài.
“Ngươi đi đâu vậy?”, Ninh Hoàn hỏi, ánh sáng xộc vào bất ngờ khiến hắn khó chịu híp mắt.
“Ta đi xử lý Bán đầu cổ, đám cổ trùng này không diệt hết thì sẽ còn gây họa”.
Y khuỵu gối nhìn ra bên ngoài qua nắp thùng gỗ, mắt đảo về phía Ninh Hoàn thầm thì, “Ngươi và Đường ca đợi ở đây, chờ ta trở lại”.
“Ta muốn đi cùng”.
Ninh Hoàn vội vàng kéo vạt áo của Túc Tiển, ngửa đầu nhìn chăm chú người kia.
Không biết tại sao nhưng kể từ lúc bước vào Quỷ thành, hắn luôn có một cảm giác bất an vô hình.
“Ngươi đi?”.
Túc Tiển xoay người cau mày, “Ngươi đi làm cái gì?”.
“Ta có thể trông chừng nha”.
Ninh Hoàn nhanh chóng trả lời, “Lúc ngươi xử lý mấy con cổ trùng dù sao thì…cũng cần có người canh gác.
Vạn nhất quỷ bà kia bỗng nhiên xuất hiện thì làm thế nào?!”.
Đôi mắt đen láy nhìn chăm chú, hiện rõ rõ ràng ràng mấy chữ “mang em theo với~”.
Túc Tiển khẽ lắc đầu, “Vậy Đường ca thì sao? Chúng ta vất vả lắm mới cứu được y”.
Ninh Hoàn sửng sốt, thoáng qua chút nuối tiếc, đúng vậy, sao hắn lại quên mất Đường ca cũng đang ở đây.
Túc Tiển cúi người, đôi mắt ánh lên tiếu ý, gương mặt tuấn tú áp sát Ninh Hoàn.
Vừa lúc được luồng hơi ấm áp bao bọc lấy, Ninh Hoàn ngước mắt nhìn hàng mi dày của ai kia.
“Ngoan ngoãn đợi ở đây, chăm sóc Đường ca của ngươi.
Ta xử lý xong mấy thứ kia sẽ trở lại ngay, nhé?” (nhé….ối dồi ôiii~~~)
Ninh Hoàn gật đầu nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Túc…!Túc đại nhân.” Lúc này trong góc thùng vang lên một tiếng rên rỉ, Túc Tiển nghe thấy bèn quay người lại.
“Đường ca?”.
Ninh Hoàn giật mình nói, “Ngươi có sao không?”.
“Ta không sao”.
Ninh Thịnh đẩy thi thể bên trên nhoài người dậy, y cười tự giễu, “Chỉ là mùi ở đây thật sự quá nồng, sợ là thêm một lúc nữa thì mạng cũng tàn”.
Vừa nói y vừa nhìn về phía Túc Tiển chắp tay, “Đại nhân mang theo Ninh Hoàn đi thôi.
Nơi này tà môn, Đường đệ lại nhanh trí, thêm một người là thêm một phần chiếu ứng”.
Túc Tiển cau mày, vừa muốn cự tuyệt lại nghe Ninh Thịnh nói tiếp.
“Tại hạ tuy võ nghệ không bằng Túc đại nhân nhưng lúc này muốn trốn chạy hay tự vệ thì vẫn còn dư sức.
Đại nhân không cần quá lo lắng cho ta”.
Ninh Hoàn nhăn mày lo lắng nhìn Ninh Thịnh.
Vị Đường ca này cái gì cũng tốt chỉ có lòng tự trọng thì cao vô cùng, hẳn là y không cam tâm phải cần có người bảo hộ.
Túc Tiển thở dài, thôi được, thay vì ở lại đây với đống xác này thì thà đi xử lý đám quỷ quái kia cùng hắn thì hơn.
“Ninh huynh nếu thân thể không ngại thì đi cùng ta thôi”.
Túc Tiển bỗng lên tiếng, sợ Ninh Thịnh cả nghĩ y lại tiếp, “Thêm một người là thêm một phần chiếu ứng”.
Dứt lời y rút từ trong tay áo một thanh đoản đao ném cho Ninh Thịnh, “Thử cái này xem”.
NInh Thịnh vui vẻ cầm đoản đao, tay múa một vòng không khỏi lên tiếng khen ngợi, “Đao tốt”.
Túc Tiển nhếch khóe miệng, “Dùng được là tốt rồi”.
Ninh Hoàn trợn mắt, đảo từ Ninh Thịnh lại đảo sang Túc Tiển.
Từ lúc nào hai người này nói chuyện thân thiết như vậy nha? Ơ mà còn cái tính khí ương ngạnh bình thường của Đường ca đi đâu mất rồi hả? Còn thanh đoản đao kia chính là thứ lần trước Túc Tiển đưa cho y đúng không, đao tốt? Ninh Hoàn vặn mày vặn mặt chẳng thể nhớ nổi lần trước đã ném nó ở nơi nào.
Túc Tiển nhìn vẻ mặt nhộn nhạo của Ninh Hoàn thì chọc chọc mấy cái, mãi mới đưa được người trở lại, “Không được chạy loạn, nghe chưa?”..