Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh

Chương 65: Thanh Đồng


Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 65: Thanh Đồng


Nhìn dáng vẻ kinh nghi của Ninh Thịnh, Ninh Hoàn không khỏi cau mày, “Đường ca thực sự không nhớ gì sao?”.

Ninh Thịnh nghe vậy thì mờ mịt lắc đầu.
“Đường ca, việc cuối cùng ngươi nhớ được là gì?”.

Ninh Hoàn hỏi, “Mấy ngày trước, ngươi đi khỏi Kinh thành để nhập hàng, sau đó thì mất tích.

Ngươi còn nhớ không?”.
“Mất tích?”.

Biểu cảm khó tin xẹt qua đôi mắt Ninh Thịnh, “Tại sao ta không nhớ gì cả?”.

Thanh âm của y càng lúc càng nhỏ, giống như đang tự lẩm bẩm một mình.

Y không thể nhớ được khoảng thời gian mất tích kia đã xảy ra chuyện gì.

Ninh Thịnh cau mày, hồi lâu sau mới lên tiếng, “Có người nói với ta, ở phụ cận Kinh Thành có một tòa miếu cực kỳ linh nghiệm, có thể biến mọi ước nguyện trở thành sự thật.

Chính vì vậy trên đường hồi kinh ngày hôm ấy ta quyết định ghé qua xem thử…”.
“Tòa miếu đấy có phải tên là Hỉ Nhạc Phật Miếu?”.

Ninh Hoàn cắt ngang lời Ninh Thịnh.
Y suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Quả thật có ba chữ Hỉ Nhạc Phật ở cổng miếu”.

Ánh mắt y thoáng mờ mịt nhớ lại, “Nhưng sau khi bái phật thì ta liền trở về”.

Ninh Thịnh dừng lời ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, “Đây là đâu?”.
Quả nhiên vụ án mất tích ở Kinh Thành có liên quan đến tòa miếu kia, Ninh Hoàn lòng đầy nghi hoặc, chốn Quỷ thành này lại giống Kinh Thành đến bảy tám phần, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Còn bức tượng Hỉ Nhạc phật ngày hôm qua đã biến đi đâu mất? Nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú Ninh Thịnh hỏi, “Đường ca, ngươi còn nhớ dáng vẻ của vị phật kia không?”.
“Hỉ Nhạc phật?”.

Ninh Thịnh chần chừ, y nhíu mày nhớ lại, “Kỳ thực ta không nhìn thấy bất cứ tượng phật nào, gian thờ đó trống không”.
“Trống không?”.

Đôi mắt đen láy của Ninh Hoàn mở to, nhất thời không nói được một từ.


Tại sao tòa miếu đó lại trống không…vậy thứ hắn thấy hôm qua là cái gì? Ảo giác?
“Đường đệ, rốt cuộc đây là đâu?”.

Ninh Thịnh nhìn bốn phía nhỏ giọng hỏi.

Tại nơi quỷ dị này, cơ hồ bất cứ ai cũng kìm giọng nói.
Ninh Hoàn nhất thời còn chưa hoàn hồn, hắn lo lắng không trả lời Ninh Thịnh.

Túc Tiển đứng bên người lúc này mới lên tiếng, “Nơi này có quan hệ với tòa quỷ miếu kia, không an toàn”.

Y đảo mắt nhìn xung quanh, “Được rồi, đi thôi”.
Ninh Thịnh giật mình, lúc này y mới để ý đến người đứng trong bóng tối.

Chỉ thấy người kia mặc y phục đen tuyền, tóc buộc cao bằng một sợi dây đỏ, phần mái trước trán che gần hết khuôn mặt, thoạt nhìn có vẻ là một thiếu niên tuấn tú bình thường.

Nhưng đến khi y ngẩng đầu, phút chốc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt lãnh đạm mang theo sát khí của người kia, Ninh Thịnh không khỏi rùng mình.

Vốn cũng là người tập võ, khi thiếu niên kia không một tiếng động lại gần, trực giác cho Ninh Thịnh biết thiếu niên này không phải người thường.
Ninh Hoàn rốt cục cũng định thần lại, hắn xoay người kinh ngạc hỏi, “Chúng ta cứ như vậy mà về sao?”.
Ánh mắt của Túc Tiển không rời khỏi Ninh Hoàn, nghe vậy y khẽ nhếch khóe miệng, gương mặt lãnh đạm lộ ra một nụ cười khẽ.

“Làm sao? Ngươi còn muốn diệt trừ Hỉ Nhạc phật kia?”.
“Ta đâu có nói thế”.

Ninh Hoàn lầm bầm phản bác.
Ninh Thịnh nhíu mày, nhìn dáng vẻ nhu nhuận của đường đệ nhịn không được mà cắt ngang câu chuyện của hai người.

Y hướng về phía Ninh Hoàn hỏi, “Hoàn nhi, vị này là…”.
Ninh Hoàn giờ mới sực nhớ còn chưa giới thiệu hai người, hắn ưỡn ngực kiêu ngạo, đảo mắt về phía Túc Tiển mà nói, “Đây là Túc Tiển”.

Vừa nói còn khoác tay lên vai người ta, “Hảo huynh đệ của ta!”.
“Đường ca, hắn chính là Cẩm Y vệ đã cứu ta ở Nghĩa trang ta từng kể với ngươi đó”.

Ninh Thịnh nhìn thiếu niên lạnh lùng trước mặt, nguyên lai là Cẩm Y vệ à? Đôi mắt be bé khẽ híp lại, lại thấy thiếu niên kia rũ mắt nhìn cánh tay Ninh Hoàn tựa trên vai mình.


“Bỏ xuống, nghe không”, Túc Tiển mài răng thì thầm vào tai Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn nghe vậy không thèm buông tay, còn càn rỡ mà vỗ thêm vài cái.

Túc Tiển bĩu môi bực mình nhưng cũng không nói gì, mặc cho móng vuốt nhỏ kia tiếp tục càn quấy trên vai y.
Ninh Thịnh nhíu nhíu mày nhìn đường đệ khẽ lắc đầu, “Ninh Hoàn, Túc đại nhân là mệnh quan triều đình, ngươi không thể gọi tên riêng của y như vậy”.
Ninh Hoàn bị đường ca giáo huấn thì ngay lập tức buông tay, hừ hừ dẩu môi.

Túc Tiển liếc nhìn ai kia giận dỗi thì vui vẻ khiêu khích lên tiếng, “Nghe thấy chưa”.

Ninh Hoàn thấy vẻ đắc ý của y thì tức đến phồng má.
Ninh Thịnh thở dài đứng lên, vốn là người luyện võ nên dù sắc mặt y còn tái mét nhưng vẫn giữ tư thế thẳng tắp.

“Túc đại nhân”, Ninh Thịnh cung kính chắp tay, “Đa tạ ân cứu mạng của Túc đại nhân”.

Y liếc qua đường đệ, thấy gương mặt hắn vẫn giận dỗi thì lắc đầu bất lực, “Tiểu nhân cũng thay đường đệ cảm ơn ân cứu mạng tại Nghĩa trang”.
Túc Tiển sững người, lúc này y mới nghĩ đến thường ngày mình và Ninh Hoàn đũa giỡn quen thói, không ngờ vị đường ca này lại cả nghĩ như vậy.

Túc Tiển nhìn Ninh Hoàn còn ỉu xìu đứng bên cạnh.

Ừ thì nghe thấy ai kia gọi mình là “Túc đại nhân” cũng êm tai lắm nhưng mà…nếu cứ gọi vậy hoài thì…!Túc Tiển chợt thấy thắt hết cả lòng cả dạ.
Y tiến lên đỡ Ninh Thịnh, “Đường ca và Hoàn Hoàn gọi ta Túc Tiển là được rồi”.

Ninh Hoàn kinh ngạc liếc Túc Tiển lại bị y túm lấy vòng tay qua cổ.

Con mắt hắn hiện rõ cái nét rùng mình khi nghe biệt hiệu ai kia đặt cho mình, ấy thế mà Túc Tiển lại chẳng thèm để ý nói tiếp, “Ta với Hoàn Hoàn là huynh đệ, đường ca gọi ta như vậy có phải là quá khách khí hay không?!”.
“Nhưng…” Ninh Thịnh còn chưa nói xong đã bị y cắt lời, “Nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi thôi”.
Ninh Thịnh ngước mắt nhìn thanh niên tuấn tú lại đảo sang đệ đệ nhà mình còn đang nhe răng trợn mắt.

Ninh Hoàn còn chưa quên cái tên õng ẹo người ta đặt cho mình đây này.

Hắn dài dọng, “Tiển Tiển~”, thanh âm phát ra du dương trầm bổng, quyết tâm gọi chết ai kia.

“Ừ~”, Túc Tiển vừa đáp vừa cười gằn, không thèm quan tâm.

Ninh Thịnh chợt thấy có cái gì đấy sai sai nha, mà nhất thời không biết sai thế nào, sai ở đâu, y đành đáp ứng, “Cũng…cũng tốt”.
Ninh Hoàn ngó nghến xung quanh một hồi rồi mím môi nói, “Vậy tiếp theo chúng ta ra ngoài thế nào?”.
Túc Tiển suy nghĩ một chút trả lời, “Ta có để lại một tấm phù ở bên ngoài.

Sau khi rời khỏi Quỷ thành cứ dựa theo nó mà đi ra.

Chỉ là…”.

Y hơi ngập ngừng, Ninh Hoàn nhanh chóng hiểu ý tứ.

Chính là họ được lão quỷ bà kia đẩy tới đây, không biết bên ngoài như thế nào.

Huống hồ nếu muốn rời khỏi Quỷ thành, nhất định phải đi qua cổng.

Chẳng lẽ họ lại phải tiếp tục chui vào thùng gỗ.
“Nếu chúng ta lại trốn vào thùng chờ lão quỷ bà kia đưa ra ngoài thì sao?”, Ninh Hoàn hỏi.
Túc Tiển gật đầu.

Tuy đây là phương án tốt nhất nhưng y vẫn cảm thấy bất an, dường như có thứ gì đã bị bỏ quên.

“Sao vậy?”, Ninh Hoàn nhìn Túc Tiển nôn nóng thì cắn cắn môi thấp thỏm.
Túc Tiển lắc đầu, “Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi”.

Ngón tay y miết nhẹ lên vỏ đao, Túc Tiển trầm mặc một lúc sau mới ngước mắt nhìn Ninh Hoàn, không nhịn được mà nói ra nghi hoặc.

“Nơi này có gì đó không đúng, trên đường đi phải cẩn thận hơn”.
Ninh Hoàn gật đầu, “Ta hiểu được”.
Ba người nhất thời yên lặng, lúc này từ xa vang lên tiếng bước chân nặng nề đi về phía họ.

Trong tầm mắt xuất hiện hai bóng Binh sĩ khoác giáp đồng, ngoại trừ phần đầu người, toàn bộ cơ thể bên dưới như thể được chế tạo từ thanh đồng.

Hai tay kéo theo hai xác chết.

Những cái xác bị kéo lê trên mặt đất để lại một vệt máu dài, mà thi thể kia tựa như đã chết từ rất lâu rồi, tóc ướt nhẹp dán chặt vào hai bên gò má vàng vọt, trũng sâu, đôi con ngươi trắng dã lồi ra ngoài, ổ bụng hình như đã bị khoét sạch.
Hai binh sĩ đi đến khu vực để thùng gỗ, chúng mở nắp thùng vứt thi thể vào trong, vang lên những tiếng rầm rầm nặng nề.

Xong việc, bọn chúng quay người trở về.

Lặp đi lặp lại vài lần, thùng gỗ đã được chất đầy thi thể.
Thấy chúng vừa quay người rời đi, Túc Tiển nhanh chóng đánh ánh mắt về phía Ninh Hoàn.


Ninh Hoàn khẽ gật đầu, hai người đỡ Ninh Thịnh trà trộn vào trong một thùng gỗ.

Mùi tanh tưởi hôi thối nồng nặc, bên dưới là gần mười hai cái xác trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Ninh Hoàn lo lắng nhìn đường ca.

Ninh Thịnh vừa nhìn thấy hai gã người đồng kia là biết có chuyện không ổn, y đã từng nghe về thứ liêu trai này nhưng không nghĩ chính bản thân mình lại gặp phải.

Y cắn răng nhịn đau hướng về phía Ninh Hoàn gật đầu, dù thân thể bây giờ đang cực kỳ suy yếu nhưng cũng không muốn gây phiền phức cho hai người kia.
Ninh Hoàn nhìn thùng gỗ đã chất đầy xác cũng đành bịt mũi nhảy vào.

Bên dưới không còn là đáy thùng dơ dáy mà là xác người.

Hắn cảm nhận rõ ràng hơi ấm còn sót lại từ những cái xác đã cứng ngắc…
Ba người trốn trong thùng, dùng những cái xác khác che lên yểm hộ.

Tiếng bước chân nặng nề lại một lần nữa vang lên, thêm hai thi thể được ném vào.

Một cái xác bất ngờ rơi thẳng vào lưng Ninh Hoàn, hắn cắn chặt môi, nuốt vào tiếng hét pha với vị rỉ sắt.

Ninh Hoàn cuộn tròn người, nhắm mắt cố kìm nén cơn đau.
Đột nhiên cơ thể hắn nhẹ nhàng được kéo ra sau, Ninh Hoàn lại nghe tiếng xác người rơi vào trong thùng, nhưng lần này hình như nó va chạm với một tấm màn chắn.

Ninh Hoàn giật mình ngước mắt lên đã thấy Túc Tiển dang tay bảo vệ hắn trong lồng ngực.

Gương mặt tuấn mỹ lúc này dính đầy vết máu, lọn tóc đuôi ngựa cũng rũ xuống, hô hấp ấm áp phả vào lọn dây đỏ khẽ cọ qua mặt Ninh Hoàn.

Hắn ngẩng đầu nhưng chẳng thể thấy rõ mặt Túc Tiển.
Nắp thùng được đóng lại, xung quanh chìm vào bóng tối.

Ninh Hoàn lại nghe thấy giọng nói khàn khàn, kẽo kẹt của lão quỷ bà.
“Tất cả đều ở trong rồi chứ?”, bà ta lên tiếng hỏi.
“Đều ở trong rồi”.

Hai gã binh sĩ thanh đồng khúm núm trả lời, “Bà bà, đến khi nào chúng ta có cơ hội được ra ngoài?”.
Lão quỷ bà bỗng im lặng, lúc lâu sau mới lên tiếng, “Rất nhanh, rất nhanh thôi, chờ ta…”.

Thùng xe được nâng lên, bà ta đẩy xe đi mất, tiếng lăn bánh lộc cộc lại vang lên đều đều…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.