Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh

Chương 61: Hỉ Nhạc Phật Hai


Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 61: Hỉ Nhạc Phật Hai


Túc Tiển mắt đối mắt nhìn Ninh Hoàn, chẳng chịu được đến một khắc mà phải chịu thua, y tức giận lên tiếng, “Ta-không-làm-ảo-thuật, ta phải nói bao nhiêu lần nữa!”.

Lúc này trong tay áo y rơi ra hai hình nhân giấy, vừa chạm đất đã hóa thành hình của Ninh Thịnh và Ninh Hoàn.
“Rồi, rồi, ngươi không làm ảo thuật”.

Ninh Hoàn đáp lại có lệ, hắn nhìn thiếu niên trước mặt mình đánh giá, “Ngươi không thể biến ta uy vũ một chút sao?”.
Túc Tiển hừ hừ, y liếc mắt nhìn Ninh Hoàn, “Chỗ nào? Tay chân lèo khèo như vậy có điểm nào không giống ngươi?”.
Tay chân lèo khèo, tay-chân-lèo-khèo, mấy từ leng ca leng keng vang dội trong đầu Ninh Hoàn.

Hắn từ từ nhắm hai mắt, miệng thở hừ hừ, không tức giận, không tức giận, Ninh Hoàn nhủ thầm trong lòng.

Được một lúc thì mở mắt, bĩu môi phồng má cắm đầu ra khỏi phòng không thèm nhìn lại.
Túc Tiển mộng bức, làm sao mà lại giận rồi?
Túc Tiển ngơ ngẩn xoay người nhìn hai hình nhân giấy.

Y quan sát hình nhân Ninh Hoàn không thể hiểu nổi, “Ta nói gì sai mà ngươi giận hử?”.
Hình nhân chẳng khác người kia chút nào, gương mặt nhìn thẳng vào Túc Tiển, ánh mắt vênh vênh.

Y nhếch môi, “Lại còn bảo ta làm quá?”.

Y đưa tay nhéo nhéo gương mặt kia, “Ngốc nghếch, ngớ ngẩn, hổ đầu hổ não”.
Được một hồi thì y bĩu môi xì một tiếng, “Ta sinh khí với hình nhân giấy làm gì không biết”.
“Túc đại nhân, ngài có đi hay không nha!”.

Ninh Hoàn quay lại giận dỗi lớn tiếng hỏi.
Túc Tiển giật cả mình, vội vàng giấu hai tay đang nhéo mặt ai kia.

Y quay người ho nhẹ một tiếng thờ ơ, “Giục cái gì mà giục, đang đi đây”.
“Hứ!”.

Ninh Hoàn hừ hừ mấy tiếng đi trước không thèm quay lại.

Túc Tiển quay sang nhìn hình nhân thêm mấy hồi, ôi cái mặt lạnh lùng giống hệt ai kia, y bực mình nhéo thêm mấy cái.

“Hừ hừ, hung dữ thế cơ à”.

Thời gian đã vào canh năm.

Lúc Túc Tiển và Ninh Hoàn đến trước Hỉ Nhạc Phật Miếu phía chân trời đã sáng rõ.


Vậy mà bao trùm thôn trang là bầu không khí yên tĩnh quỷ dị, không một tia sáng có thể lọt vào được.

Ngày vào canh năm, cũng đến giờ người người thức dậy chuẩn bị cơm nước, theo lý không thể yên tĩnh như vậy được.

Trên con đường vào thôn không có một bóng người, tiếng gà gáy, chó sủa cũng biến mất trong lớp sương mù trắng xóa, toàn bộ thôn trang tĩnh mịch như không có vật sống.
Ninh Hoàn bất an nhìn xung quanh, hắn liếm đôi môi đã nứt nẻ nhìn Túc Tiển hỏi, “Nơi này…!Có phải đã xảy ra chuyện gì?”.
Túc Tiển lắc đầu, “Không biết, chúng ta đi nơi khác nhìn xem”.
Hai người đi đến căn nhà đầu tiên hôm qua khám xét.

Những cái xác không đầu trong nhà đã được Cẩm Y vệ mang về Đại Lý tự ngay trong đêm.

Trong phòng còn lưu lại mùi máu tươi chưa tan, tiếng bước chân giẫm lên lớp bùn trộn máu lép nhép.
Ninh Hoàn nhìn vệt máu trên nền đất liền xuất thần, hắn mím môi ngẩng đầu nói với Túc Tiển, “Nếu như Bán Đầu Cổ chết, thân người sẽ biến thành máu loãng.

Vậy thì mấy cỗ thi thể treo ở đây hôm qua..liệu có phải là chúng chưa chết?”.

Ninh Hoàn rũ mắt, thì thào, “Vậy rốt cục là bọn chúng muốn làm cái gì?”.
Túc Tiển cũng không lên tiếng, trầm mặc, tựa hồ y và Ninh Hoàn đều có chung một nghi hoặc.

Rốt cuộc là bọn chúng muốn làm cái gì?
“Trong cung vô sự chứ?!”, Ninh Hoàn thắc mắc.

Hắn bỗng nhiên nhớ đến Bán Đầu Cổ đã trà trộn vào trong cung, trong lòng lo lắng.
Túc Tiển lắc đầu, chỉ đáp lại đơn giản, “Có Chỉ Huy Sứ đại nhân tọa trấn, ngươi không cần lo lắng”.

Lúc này Ninh Hoàn mới yên tâm gật gật đầu.
Hai người đi một vòng trong nhà cũng không phát hiện ra điểm khác biệt.

Túc Tiển ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài trời đã sáng choang, y nói với Ninh Hoàn, “Chúng ta tìm trưởng thôn”.
Hai người ra khỏi nhà, trên đường vẫn không có lấy một bóng người.

Nhà trưởng thôn đóng kín, Túc Tiển tiến lên gõ cửa nhưng không ai trả lời.
“Không có ai?”.

Ninh Hoàn nhón chân nhìn xuyên qua hàng rào, trong sân không có người, chỉ thấy cửa nhà khẽ hé mở.
“Túc Tiển”.

Ninh Hoàn chỉ vào khe cửa, “Cửa phòng mở”.

Ninh Hoàn vốn muốn bật người qua hàng rào đi vào, hai tay hắn cố bám vào leo lên nhưng không đủ lực, chân thì bật không nổi, thử mấy lần cuối cùng tan tác thảm bại trở về.

Hắn cau mày nghiên cứu hàng rào.

Lúc này chợt nghe tiếng cười không kiềm chế bên cạnh.

Túc Tiển bị phát hiện, nhưng cũng chẳng thèm chột dạ.

Trong cái nhìn bất mãn của ai kia, y giơ chân đạp vào đại môn.

“Rầm” một tiếng, phiến cửa nằm chết trên mặt đất…
Túc Tiển chưa vội đi vào trong mà quay đầu nhìn Ninh Hoàn.

Y chậm rãi, khoan thai lượn một vòng trước mặt ai kia, khóe miệng còn nhếch lên.

“Phốc” một tiếng, Túc Tiển tung người đứng vững trên hàng rào, rũ mắt nhìn Ninh Hoàn.

Trong ánh-nhìn-có-thể-giết-người của hắn, y lại bật người tiếp đất, còn búng một cái phủi bụi trên y phục, cười cợt trêu ngươi người đứng sau hàng rào…
Ninh Hoàn híp mắt nhìn kẻ đáng ghét kia mà không khỏi mài mài răng.

Hắn phủi bụi trên áo, không chịu thua mà tiếp tục sự nghiệp leo trèo.

Được một lúc thì bất lực xoa xoa hai bàn tay đã đỏ lên, mắt liếc đại môn đã rộng mở.

Hắn bĩu môi thầm nghĩ, việc gì phải tự hành hạ bản thân kia chứ.

Hừ!.
Túc Tiển dựa cửa, hai tay khoanh trước ngực ngạc nhiên nhìn Ninh Hoàn.

Ai kia bĩu môi, vênh mặt, giấu hai tay đã đỏ hồng ra sau lưng ưỡn ngực vênh vênh tự đắc đi vào bên trong.
Ai mà chẳng có một chút lòng tự ái nha! Người đọc sách, có công phu miệng lưỡi chính là Khí khái!!!
Ninh Hoàn nhìn cánh cửa khép hờ không khỏi nhăn mày.

Động tĩnh ngoài đại môn lớn như vậy mà không thấy có người đi ra.

Chợt hắn nhớ tới lời nói của thiếu niên hôm qua, nếu trưởng thôn thờ phụng Hỉ Nhạc phật, bây giờ lại không thấy bóng dáng ông ta, liệu có phải đã xảy ra chuyện?
Ninh Hoàn mím môi nhìn Túc Tiển đẩy cửa bước vào nhà.


Hắn bám sát phía sau.

Kỳ quái là trong nhà không có người.

Cũng không bắt gặp tràng cảnh kinh dị ngày hôm qua, trong phòng không có một chút mùi máu tanh.

Ninh Hoàn nhớ lại biểu hiện quái dị của trưởng thôn liền suy đoán, “Có phải lão ta sợ nên đã bỏ trốn?”.
“Không nhất định”.

Túc Tiển mở tủ gỗ trên đầu giường, bên trong là vàng, bạc, trang sức chưa được thu dọn.

“Nếu chạy trốn nhất định sẽ không bỏ qua mấy thứ này”.

Ninh Hoàn nhíu mày khó hiểu.
Hai người lại tiếp tục đi thám thính mấy căn nhà bên cạnh, đều không có người.

Đồ đạc quý giá còn nguyên, trong trù phòng còn cơm nước chưa ăn.

Rốt cuộc là người trong thôn này đã đi đâu? Ninh Hoàn nghĩ không ra.
Hai người rời khỏi khu thôn xá, đi đến trước mặt ngôi miếu thờ đỏ chói quỷ dị.

Túc Tiển xoay người nói với Ninh Hoàn, “Chính là tòa miếu này?”.

Ninh Hoàn gật đầu, nhớ lại chuyện hôm qua sắc mặt của hắn không khỏi ngưng trọng.

Ninh Hoàn do dự nói, “Chúng ta vào trong chứ?”.
Túc Tiển rũ mắt nhất thời không biết đang nghĩ gì.

Ninh Hoàn thấy y chưa lên tiếng thì cũng mím môi không quấy rầy.
“Meo meo” trong góc chợt truyền đến một tiếng mèo kêu.

Ninh Hoàn giật mình nhìn xung quanh tìm kiếm, một thân hình lông bông bé xíu cẩn thận dò xét từ trong bụi cỏ bò ra ngoài, nó lí nhí “meo meo” thêm một tiếng.
Ninh Hoàn đi tới ôm lấy bé lông bông.

Mèo này toàn thân trắng muốt, hai mắt như lưu ly xanh biếc nhìn Ninh Hoàn, hai cái tai cụp xuống, nệm thịt hồng hồng đạp đạp vào tay hắn, nom có vẻ không vui.
“Túc Tiển, mau xem, nơi này có miêu”.

Ninh Hoàn giơ mèo trong tay hưng phấn khoe với Túc Tiển.

Hắn đã nhìn thấy không ít vật nuôi của quan to hiển quý trong Kinh thành, con mèo này nhìn qua đã thấy là vật bất phàm, lại còn xuất hiện tại nơi này đúng là kỳ quái.
Bé mèo dụi dụi vào lồng ngực Ninh Hoàn, ở trong ấm áp khẽ kêu meo meo thêm vài tiếng.

Túc Tiển nhíu mi, liếc con mắt không kiên nhẫn, “Thứ gì mà ngươi dám tùy tiện ôm”.


Túc Tiển trợn mắt giật lấy con mèo trong tay Ninh Hoàn, y hờ hững nhấc gáy sinh-vật-lạ, “Đây không phải miêu của Vương Chiêu Nghi sao?”.

Túc Tiển dứt lời quay qua nhìn miếu thờ.

“Vậy là nàng ta thật sự đã từng ở đây.

Xem ra ngôi miếu này có liên quan đến án mất tích trong Kinh, cả chuyện xảy ra trong cung”.
Mèo nhỏ không ngừng vùng vẫy trong tay Túc Tiển, gương mặt đáng yêu khó chịu giương móng muốn cào y, nhưng chẳng thể chạm nổi vào tay Túc Tiển.

Ninh Hoàn nhìn con người vui vẻ khoái trá như báo được mối thù lớn lắm không khỏi thắc mắc, “Ngươi biết nó à?”.
Động tác của Túc Tiển dừng lại, y giống như nhớ tới chuyện cũ mà khinh thường hừ một tiếng, vứt lại mèo cho Ninh Hoàn, “Không biết!”.
Ninh Hoàn nhủ thầm hay do mình cả nghĩ? Lại nghe Túc Tiển lên tiếng, “Trước đó vài ngày bảo bối này mất tích, vừa đúng là phiên của ta túc trực.

Bắt ta tìm nguyên một đêm”.

Túc Tiển vừa nói vừa cười đến nghiến răng nghiến lợi.
Ninh Hoàn có chút không nói nên lời, hắn thở dài, nghiêm giọng, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi a? Cái dáng vẻ so đo với một con miêu là sao? Ngươi không thể rộng lượng một chút sao?”.

Mèo vung trảo, miệng vẫn không ngừng méo meo hướng về phía Túc Tiển mà đạp đạp.

Túc Tiển liếc mắt nhìn nó cười lạnh.

“Ngươi nhìn xem, cái đồ tay chân bé xíu này mà còn đòi cào người ta, thật không biết xấu hổ!”.
Ninh Hoàn vừa nghe “tay chân bé xíu” nhất thời bực mình, rộng lượng là cái khỉ gì, Ninh Hoàn hắn có thể ăn không? Hắn tức giận đáp trả, “Tay chân nhỏ thì sao.

Trí lực nó hơn người biết không hả!”.

Lúc này mèo nhỏ trong tay Ninh Hoàn cũng không vùng vẫy nữa, đôi mắt tròn xoe nhìn Ninh Hoàn, lại nhìn Túc Tiển, lại quay nhìn Ninh Hoàn.
Túc Tiển bị người ta mắng thì cũng chẳng có tí manh mối nào.

“Hừ!” Ninh Hoàn quay phắt mặt đi.
Hai người còn đang ấu trĩ giằng co thì lúc này một cơn gió lạnh thổi tới, mang theo màn sương mù dày đặc.

Nhất thời trời tối sầm.

Mèo trong tay Ninh Hoàn đột nhiên xù lông.

Nó giương móng vuốt cào một vệt dài lên tay Ninh Hoàn, hắn giật mình đau đơn thả lỏng tay.

Ngay lập tức con mèo nhỏ vọt đi mất.

Ninh Hoàn vừa muốn đuổi theo đã thấy Túc Tiển biến sắc, y túm lấy Ninh Hoàn, bịt miệng hắn kéo ra đằng sau.

Màn sương mờ ảo từ từ tạo thành một lối đi, cách chỗ bọn họ không xa xuất hiện một đoàn bóng người….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.