Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 60: Bán Đầu Cổ
Ninh Hoàn rúc trong ổ chăn, mành giường xám nhạt khép chặt, sau tiếng két ban nãy thì không còn động tĩnh, căn phòng yên lặng như tờ.
Đột nhiên, đằng sau mành giường vang lên tiếng “lạch xạch”, như thể có thứ gì đang đến gần.
Lòng bàn tay Ninh Hoàn đổ mồ hôi, hắn khẽ liếm đôi môi khô nứt, vươn tay khẽ hé chăn thành một khe hở nhỏ.
Vừa hấp hé mắt đã thấy một bóng đầu người, vết máu loang lổ từ từ thấm đỏ tươi chiếc mành.
Tiếng tí tách càng lúc càng gần, mùi tanh nồng sực lên.
Hình dạng cái đầu lâu ngày càng rõ ràng, mành giường bị hất tung lộ ra thứ đằng sau.
Một cái đầu người chui vào bên trong, dưới ánh trăng gương mặt của nó nửa người, nửa quỷ, một bên là gương mặt thống khổ của Ninh Thịnh, mà bên kia là mặt quỷ nữ xám xịt, há miệng cười khát máu….
Ninh Hoàn trong chăn hít một hơi thật sâu, nháy mắt khi cái đầu người phi đến, hắn nhanh chóng lắc người đến mép giường lăn ra ngoài.
Ninh Hoàn không chạy, hắn ép người vào cửa chính quay lại nhìn con quái vật dữ tợn đằng sau.
Đầu người trôi nổi giữa phòng, Ninh Hoàn lúc này mới phát hiện ra cái đầu kia như con diều căng gió, dây diều buộc vào nội tạng rơi trên mặt đất, máu chảy dài loang lổ.
Nó quay đầu lại, mắt lóe lên ánh xanh lục.
Đầu người âm u nhìn Ninh Hoàn, lộ ra nụ cười trào phúng, “Ngươi còn chưa chạy?”.
Là thanh âm của nữ nhân.
Ninh Hoàn nắm chặt đoản đao trong tay áo, bình tĩnh hỏi, “Ninh Thịnh ở đâu?”.
“Ninh Thịnh?”.
Đầu người cau mày, “Ý ngươi nói là nhân loại này?”.
Ả cười một tiếng, “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”.
Vừa dứt lời nó đã nhe nanh nhào về phía Ninh Hoàn.
Hắn vội vàng lộn một vòng tránh né, “Tách” một giọt máu bắn vào trán Ninh Hoàn.
Hắn đưa tay xoa đi vết máu, thản nhiên đứng dậy mỉm cười, “Đương nhiên là vì Hỉ Nhạc phật”.
Đầu người đột nhiên ngừng hành động, Ninh Hoàn thầm nghĩ quả nhiên hắn đã đoán đúng.
Hắn bày ra tất cả nghi vấn trong đầu, cẩn thận đánh giá từng phản ứng của con quái vật, “Bởi vì…ta cũng được ngài ấy phái tới đây”.
Đầu người lộ vẻ nghi hoặc, Ninh Hoàn thấy thế liền chậm rãi dựa vào mép giường.
Đột nhiên đầu người phi về phía hắn, Ninh Hoàn vừa cho rằng bị bại lộ định lấy đao ra thủ thế thì con quái vật dừng lại.
Nó đưa mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh nhìn khinh bỉ hèn mọn nở nụ cười lạnh.
“Ta vốn đang nghĩ mình đã xui xẻo, phải thế thân cho một tên vũ phu vô dụng”.
Đầu người trào phúng liếc nhìn Ninh Hoàn rồi cười phá lên, “Nhìn xem, cái thứ tay chân lèo khèo của ngươi, đúng là phế vật”.
Khóe miệng Ninh Hoàn khẽ giật giật, tay chân lèo khèo thì là phế vật??? Xin lỗi nhé, trí lực ta đây hơn người!!! Hắn hít sâu một hơi hướng con quái vật kia cười một cái, “Vậy..vậy thì sao nào”.
Cái đầu ai oán thở dài, hai mắt nhìn về phía ngoài, giọng nói trở nên oán độc, “Vận khí của ta đây cũng không tốt bằng mấy kẻ được vào cung kia”.
Tiến cung? Ninh Hoàn nghe đến đây thì biến sắc, ngón tay hắn vo lấy tấm ga giường, lên tiếng hỏi, “Ngươi…ngươi nói ai tiến cung?”.
“Ngươi không biết?” đầu người sửng sốt, vừa định trả lời thì biến sắc.
“Không đúng”, hai tròng mắt nó đảo trắng, thanh âm phát ra oán độc.
“Ngươi đang gạt ta?”.
Ninh Hoàn bị phát hiện cũng không bối rối, hắn nở nụ cười nhạt, “Hiểu lầm, hiểu lầm”.
Ninh Hoàn lảo đào lùi một bước, quét mắt nhìn ra phía sau rồi thừa dịp cái đầu còn chưa chú ý liền cầm chăn chùm lên nó.
Bên trong chiếc chăn lộ ra hoàng phù Ninh Hoàn đã dán lên từ trước.
Cái đầu người rơi trên mặt đất liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc, Ninh Hoàn nhanh nhẹn lăn một vòng trên đất, cầm vội đoản đao hướng tấm chăn đâm xuống…
Lúc này con quái vật cũng không còn cọ quậy, Ninh Hoàn lau gương mặt dính đầy máu khẽ thở một hơi.
Hắn nhìn bầu trời trắng xóa bên ngoài, sau đó nhìn đầu người trên mặt đất đột nhiên nhớ tới liền giận đùng đùng mà phi một cái.
“Ngươi mới là phế vật!! Mắng ta à, có mà mười cái đầu như ngươi ta cũng đối phó được”.
Đầu người trong chăn tựa như giãy giụa lần cuối trước khi chết, nó nhe nanh nhào về phía Ninh hoàn.
Hắn vội vàng né tránh nhưng đoản đao còn đang nằm trong miệng con quái vật.
Ninh Hoàn vội vàng đem số phù còn lại dán tứ lung tung lên đầu quái vật, lúc này nó mới há miệng chết hẳn.
Ninh Hoàn thở hổn hà hổn hển lại tiến tới đâm thêm mấy đao…
Một lúc sau hắn mới cẩn thận mở lớp chăn bông bị nhuộm đỏ máu.
Đầu người đã hoàn toàn biến thành đầu quỷ mặt xanh nanh vàng.
Ninh Hoàn mím môi, trong lòng không khỏi bất an.
Không ngờ thứ này đã xâm nhập vào Hoàng cung, Hỉ Nhạc phật kia muốn làm cái gì?
Ninh Hoàn cầm đầu quái vật đi ra ngoài.
Hắn chợt nhớ tới những cái xác không đầu sáng nay.
Nếu như Đường thúc thấy cảnh tượng như vậy…!Hắn chần chờ chốc lát rồi chuyển bước đến phòng Ninh Thịnh.
Cảnh tượng kinh hoàng không thấy, căn phòng không có một bóng người.
Ninh Hoàn còn đang nghĩ đến cái xác đột nhiên cửa két một tiếng có động tĩnh.
Ngoài cửa một bóng người mảnh khảnh bao phủ bởi bóng trăng bước vào phòng.
Ninh Hoàn vừa thấy hình bóng kia nhất thời thả lỏng, “Túc Tiển?”.
Túc Tiển tiến đến.
“Sao ngươi lại ở đây?”, Ninh Hoàn hỏi.
Túc Tiển bĩu môi, hừ hừ một tiếng, “Sợ ngươi đi tìm chết”.
Y vào phòng nhưng không thấy có bất cứ thứ gì tà vật liền chọn mi hỏi, “Thứ kia đâu rồi?”.
Ninh Hoàn mở tấm chăn bông chỉ chỉ, “Ở đây này!”.
“Thứ gì vậy?”.
Túc Tiển thản nhiên liếc mắt một cái, bất chợt y khựng lại, con ngươi mở to vài phần không dám tin mà nhìn Ninh Hoàn, “Ngươi giết?”.
Ninh Hoàn ưỡn ngực tự hào gật gật đầu.
“Nhưng mà ta không tìm thấy thân thể của hắn”.
Hắn thở dài một hơi, mặt bối rối.
Túc Tiển nhìn quái vật trong tay hắn thì lắc đầu nói, “Đây là Bán đầu Cổ, đầu Cổ chết, nửa đoạn thân còn lại tự nhiên cũng biến mất”.
Túc Tiển quét mắt nhìn căn phòng một vòng, đến giường của Ninh Thịnh thì dừng lại.
Y vẫy tay gọi Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn cúi xuống nhìn theo hướng tay Túc Tiển liền ngửi thấy mùi máu tươi.
“Đã hóa thành máu loãng”, Túc Tiển giải thích.
Y ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ninh Hoàn, đoán được ngay hắn đang nghĩ gì.
“Nếu là Bán Đầu Cổ thì hẳn là Đường ca của ngươi còn sống”.
Ninh Hoàn ngẩng phắt đầu, “Thật sao?”.
Túc Tiển gật đầu, ánh mắt hiện lên tia bất an, y nhìn vẻ mặt mong đợi của Ninh Hoàn không nỡ nói ra kết quả xấu nhất.
“Nhưng”, Túc Tiển chần chừ, “Tốt nhất là phải mau chóng tìm thấy y”.
Ninh Hoàn gật đầu.
Lúc này hắn mới để ý bộ quan phục của Túc Tiển dính đầy vết máu khô, Ninh Hoàn kéo kéo y phục của y thắc mắc, “Sao lại dính đầy máu thế này?”.
Túc Tiển nhíu mày, quét mắt thản nhiên nói, “Hoàng Hậu giết Vương Chiêu nghi, Thánh thượng muốn che mắt người ngoài nên mệnh cho ta xử lý thi thể”.
“Hoàng hậu giết Vương Chiêu Nghi?”.
Ninh Hoàn nghe đến đây thì giật mình, lát sau mới bụm miệng, mở to hai mắt, hắn ghé sát tai Túc Tiển chột dạ, “Này…cái này ngươi nói cho ta có thích hợp không a?!”.
“Ngươi hỏi còn gì?”.
Túc Tiển bĩu môi trả lời.
Y quay đầu nhìn Ninh Hoàn hừ lạnh một tiếng, “Biết vậy rồi lần sau có thể cho tai ta yên tĩnh chưa?”.
“Ta làm gì nào?!”, Ninh Hoàn nỏi.
Túc Tiển cả giận nói, “Ai một mực đòi nghe chuyện Vương Thượng thư!”.
“Ơ kìa, hai chuyện hoàn toàn khác nhau a!”.
Ninh Hoàn cảm thấy Túc Tiển đúng là đồ ngang ngược không biết lý lẽ.
“Không hề giống nhau!”.
Túc Tiển nghiêm mặc gằn từng chữ, “Không khác nhau!”.
“Ngươi có nói lý không a”, Ninh hoàn gân cổ.
Túc Tiển cười khẩy quay đi.
Ánh mắt của y rơi vào nửa thân thể còn lại (đoạn này chắc tác giả viết nhầm.
Vì đoạn trước vừa thành bãi máu rồi cơ mà nhỉ).
“Vương Chiêu Nghi cũng bị mất đầu”.
Ninh Hoàn sửng sốt chợt nhớ lại lời con quái vật đã nhắc đến, hắn vội vàng nói, “Chờ đã, mới..mới vừa nãy thứ kia nói với ta, có Bán Đầu Cổ xâm nhập vào Hoàng Cung”.
Túc Tiển ngẩng đầu, mắt lóe lên, y trầm giọng nhắc lại lời Ninh Hoàn, “Lẻn vào cung?”.
“Có lẽ Hoàng Hậu đã bị oan rồi”, Ninh Hoàn suy nghĩ rồi nói.
Túc Tiển tiếp lời, “Hoàng Hậu hại chết Vương CHiêu Nghi, chuyện này chẳng lạ lẫm gì trong cung.
Nhưng lần này…không phải hạ độc, cũng không phải nhờ tay kẻ khác mà chính Hoàng Hậu tự mình động thủ, lại còn trắng trợn như vậy…!Huống chi Vương Chiêu Nghi còn đang được sủng ái, vừa vặn bị Hoàng thượng bắt gặp”.
“Đắc sủng ư?”, Ninh Hoàn mím môi, trong lòng hắn đang có một suy đoán.
“Sao vậy?”, Túc Tiển thấy hắn biến sắc thì lo lắng.
Ninh Hoàn bèn kể lại hết tất cả những chuyện kỳ lạ sau khi Túc Tiển rời đi.
Y nhíu chặt lông mày trả lời, “Nếu như vậy, ta phải đi Hỉ Nhạc Phật Miếu đó điều tra”.
“Ta cũng muốn đi”.
Túc Tiển vừa đứng lên đã bị Ninh Hoàn túm lấy tay áo.
“Ngươi đi làm cái gì?”, Túc Tiển bực mình.
“Ta sẽ không gây phiền phức nha.
Đừng quên con Bán Đầu Cổ kia là một mình ta xử lý”.
Ninh Hoàn giương đôi mắt trong veo dòm Túc Tiển.
Không sai, xử lý bằng phù của y, lại còn cầm đao của y, Túc Tiển nhếch môi.
Ấy thế nhưng mà vừa nhìn cái đôi mắt kia, câu cự tuyệt bị nuốt ngay xuống bụng.
Túc Tiển bĩu môi, quên đi, mang theo vậy, y hừ hừ một tiếng đáp ứng Ninh Hoàn.
Ai kia ngay lập tức nở nụ cười sung sướng, vui đến mức lộ cả răng nanh tinh nghịch.
Túc Tiển ngứa ngáy trong lòng khẽ nhếch khóe miệng.
Y đưa tay hung hăng nhéo mặt Ninh Hoàn, “Đi”.
Hai người vừa định ly khai thì Ninh Hoàn chợt nhớ ra.
“Ngươi sao vậy?”, Túc Tiển thắc mắc.
Ninh Hoàn đưa tay gãi gãi đầu, “Sáng mai nếu Thúc phụ không tìm thấy chúng ta, lại còn vũng máu kia…nhất định sẽ lo lắng không yên”.
Túc Tiển khoanh tay, híp mắt nhìn Ninh Hoàn.
Chỉ thấy hắn liếm môi lộ nụ cười chân chó, “Túc đại nhân, ngươi có biện pháp nào không.
Thì…thì….như lúc trước, ngươi biến ra vài người ngụy trang ấy”..