Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 38: Thất Nhân Cục
Edit; H.Junk
Ninh Hoàn giật mình, nghi ngờ thắc mắc “Cái gì thất nhân? Sao lại muộn?”
“Thất nhân thành cục, sinh tử thành khế”.
Túc Tiển liếc nhìn Ninh Hoàn giải thích, “Đã ký sinh tử khế thì phải vào sinh tử cục, đây là quy tắc”.
“Chờ đã, ta ký sinh tử khế lúc nào?” Ninh Hoàn bật người dậy, khiếp sợ nhìn Túc Tiển.
Túc Tiển bĩu môi, tức giận nhìn Ninh Hoàn, “Ngươi hỏi sao ta biết được, sinh tử khế, bảy người chỉ có một người còn sống đi ra.
Cái ngươi cần bây giờ là suy nghĩ xem nên làm thế nào để giữ mạng”.
“Sẽ chết sao?”.
Ninh Hoàn hít sâu một hơi, sững sờ nhìn đỉnh giường chạm khắc hoa văn phía trên, hồi lâu sau hắn nặng nề rúc sâu vào chăn, lật người giãy đành đạch như cá mắc cạn.
“Nếu ta chết.
Sau này…tiết thanh minh hàng năm đừng quên thắp cho ta một nén hương…”.
Tiếp đó hắn lại thở dài, “Ai, đáng tiếc, những thứ quý giá trong phòng kia..thôi thì ta sẽ bảo người nhà di chúc lại cho ngươi”.
“Ta cũng chẳng thèm mấy thứ đồ kia, đốt luôn cho ngươi cầm chơi dưới đó có phải hơn không”, Túc Tiển tự rót cho mình ly trà nóng, thuận miệng hùa theo Ninh Hoàn.
“Yên tâm đi, Thanh Minh, rồi Đông chí, rồi cả Quỷ tiết, Ngày giỗ…!ta sẽ không quên mà thắp cho ngươi nén hương”.
Ninh Hoàn nghe đến đây thì ngẩng phắt đầu lên, giương vẻ mặt đưa đám mà hét hò, “Ngươi..Ngươi thật sự định để cho ta đi chịu chết aaaaa!”
Túc Tiển buông ly trà mím môi trả lời, “Chẳng phải muốn ta thắp cho nén hương sao?”
Ninh Hoàn hừ hừ rúc đầu vào trong chăn, nhất quyết không thèm quan tâm kẻ đương ung dung uống trà kia.
Đột nhiên bên người vang lên tiếng cười khẽ trầm thấp, chăn bông bị vén lên một nửa, người kia mỉm cười chui vào chiếc chăn ấm áp bao bọc Ninh Hoàn.
“Ta đâu có nói không quan tâm, ngươi tức cái gì.
Giữa chúng ta ai thắp nhang cho ai còn chưa biết đâu..”
“Thật sự” Ninh Hoàn xoay người, hắn chớp chớp mắt nhìn Túc Tiển nghiêm túc hỏi.
Túc Tiển cong cong khóe miệng, hai tay gối ra sau ót, một người chiếm hết gần nửa cái giường, còn không ngại ngần mà tựa vào Ninh Hoàn, y gật đầu, “Ta đã bao giờ lừa ngươi”.
Ninh Hoàn nhỏ giọng hừ hừ “Vậy ngươi nói cái trò chơi bảy người kia là thế nào? Cái thứ khế ước sinh tử kia ta một chút ấn tượng cũng không có”.
Ninh Hoàn nhỏm dậy mân mê cằm, vẻ mặt khổ não nhớ lại, “Hoàng phù kia là do Vương phụ đưa, chính nó đã cứu mạng ta.
Huống hồ nhìn hắn cũng không phải người làm ra việc hại đến tính mạng người khác”.
“Đồng môn của ngươi, Vương Sinh kia có phải chết bất đắc kỳ tử hay không?”.
Ninh Hoàn gật đầu.
Túc Tiển trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn về phía Ninh Hoàn, “Vậy thì ngươi chính là kẻ thay thế hắn tham gia trò chơi”.
“Ta thay hắn?” Ninh hoàn nhăn mày.
Túc Tiển đáp lời, “Ngươi nói sau khi rời khỏi chợ quỷ thì hoàng phù biến dạng, nên ta đoán hẳn là do tân nương kia ra tay.
Nhưng không quan trọng.
Cái chính là làm thế nào để sống sót thoát ra ngoài.
Ta sẽ chuẩn bị ít thứ, sau đó sẽ tìm ngươi sau”.
Dứt lời y xoay mình rời giường.
Ngân Xuyên từ gương đồng ngẩng đầu lên, mắt đảo về phía Ninh Hoàn ngây ngẩn ôm chăn, một bên là Túc Tiển đang sửa sang y phục bước từ trên giường xuống, áo khoác còn nếp nhăn mới thấy.
Ngân Xuyên hít một hơi, “Mới một tháng không gặp, hai người các ngươi đã tiến nhanh vậy sao?” (ha ha)
“Cái gì nhanh?” Ninh Hoàn mặt mờ mịt hỏi, Ngân Xuyên chặc chặc liễu hai tiếng, lắc đầu một cái, miệng lẩm bẩm “Không thể nói, không thể nói”.
Nàng bám theo Túc Tiển bay ra ngoài.
Chẳng biết Túc Tiển chuẩn bị thứ gì nhưng Ninh hoàn cũng chẳng thể nằm được nữa, bật người rời giường.
Rửa mặt xong hắn chuyển lời cho quản gia vội vã đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Ninh Hoàn tới Túc trạch.
Trạch gia tựa hồ đã được xây dựng lâu năm, tấm hoành phi cũ, màu sơn rơi rụng hơn nửa lộ ra lớp sơn trắng bên trong.
Tường đá nứt nẻ bám đầy rêu xanh, cây hòe cổ thụ sừng sững cơ hồ che kín ánh sáng ban ngày, cành lá rậm rạp vươn dài vào trong nội trạch dáng vẻ đã lâu không có người tu bổ.
Túc trạch nằm sâu trong con hẻm nhỏ, xung quanh không có dấu vết của người qua lại.
Ninh Hoàn thấy kỳ quái, Túc Tiển dầu gì cũng là quan tứ phẩm lại còn là cận thần của Hoàng thượng, tại sao lại ở nơi cũ nát như vậy.
Hắn còn chưa kịp nghĩ sâu xa đã thấy cửa mở ra, người bên trong là một lão nhân mặt mũi hiền lành cung kính khom người, “Là Ninh công tử đúng không, đại nhân đã phân phó, xin mời đi theo ta”.
Lão nhân mở cửa bên cạnh mời Ninh Hoàn đi theo.
Ninh Hoàn khẽ gật đầu nhấc chân bước vào Túc trạch.
Nội viện cũng không khác gì phía ngoài, kiến trúc cổ xưa nhưng lại rất sạch sẽ ngăn nắp, bớt đi phần nào vẻ u ám bên ngoài.
Nội viện cũng không có người hầu, trừ lão nhân trước mắt, Ninh Hoàn chỉ thấy một thiếu niên da ngăm đen đứng ở chuồng ngựa phía xa xa.
Ninh Hoàn đi theo lão nhân tò mò ngắm nhìn xung quanh, “Phủ đệ cũng đã lâu năm rồi nhỉ?”
Lão nhân chậm lại bước chân, ông ta xoay người hướng Ninh hoàn gật đầu, “Đúng vậy, phủ đệ này có từ lúc đại nhân còn chưa sinh ra.
Sau này khi đại nhân hồi kinh, Vạn tuế gia có ban thưởng phủ mới nhưng đại nhân lưu luyến lão trạch liền từ chối”.
Lão nhân chỉ về thiếu niên kia, “Nó là người câm, sau khi đại nhân tu đạo ở Tam Thanh Sơn về chỉ lưu lại ta và y ở lại trông nom nơi này”.
“Vậy Túc lão gia và Túc phu nhân đâu?” Ninh Hoàn hỏi.
“Từ lúc đại nhân lên bảy tuổi, lão gia và phu nhân đã không còn tại đây”, lão nhân cong người thở dài.
“Bất quá những chuyện này đại nhân sẽ tự nói cho ngài”.
Ninh Hoàn ngẩn người, vậy ra Túc Tiển mất cha mẹ từ khi còn bé như vậy sao? Ninh Hoàn khẽ gật đầu không hỏi tiếp.
Đến gần chính đường thì thấy Ngân Xuyên đang treo người nghịch xích đu, tay trái cầm gương đồng, thấy Ninh Hoàn tới nàng liền kêu lên, “Tới rồi nha, đại nhân đang chờ ngươi bên trong”.
Ninh Hoàn ngẩng đầu đập vào mắt là hình nhân mặt đầy son phấn nghẹo đầu nhìn mình, miệng đỏ chót mở to trông đến khiếp người.
Ninh Hoàn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hắn nhìn về phía tường rào hỏi nhỏ “Người của Đông Xưởng theo dõi nơi này sao”.
Ngân Xuyên bật cười “Đám thái giám chết bầm kia chỉ dám cử người đảo qua lúc ban ngày, bình thường bóng dáng cũng chẳng thấy”.
Lão nhân đứng cạnh Ninh hoàn cũng hớn hở, “Nhắc mới nói, người bình thường đầu tiên dám vào Túc phủ chính là Ninh công tử a”.
Ninh Hoàn giật giật khóe miệng đi thẳng vào chính đường.
Giữa phòng là một bài vị thẳng đứng, bên dưới là ba cây hương vừa đốt còn đượm khói, phía dưới nữa là một hình nhân trẻ con, bên trên có đề ngày tháng năm sinh.
Ninh Hoàn nhìn kỹ lại phát hiện dòng cuối cùng có ghi tên Túc Tiển.
Hắn rùng mình, phía sau truyền đến thanh âm lười biếng “Ngươi tới rồi?”
“Cái này..thứ này là sao?” Ninh Hoàn xoay người chỉ bài vị phía trên không thốt nên lời.
Túc Tiển chẳng sao cả liếc nhìn bài vị của chính mình giải thích “Một sinh tử khế chỉ có thể một người đi”.
Ninh Hoàn hơi trợn to mắt nhìn y cầm lấy hình nhân, Túc Tiển lấy ra một tấm phù dán vào hình nhân.
U lam nhanh chóng đốt hình nhân thành tro.
Túc Tiển đem tro đổ vào ly nước, dùng chủy thủ cắt tay mình.
Giọt máu rơi vào ly nước tạo thành từng đường vân kỳ dị.
Y cầm ly nước đưa về phía Ninh Hoàn “Uống đi”.
“Đây là…” Ninh Hoàn bối rối nhìn chằm chằm ly nước.
“Uống đi đã” Túc Tiển giục.
Ninh Hoàn ngẩng đầu uống cạn, đột nhiên hắn cảm thấy cơ thể nặng chịch.
Ninh Hoàn xoay người nhìn Túc Tiển đã thấy y mặt mày tái nhợt vịn bàn ngồi xuống, “Một khế ước chỉ có thể một người đi, nhưng bây giờ bảy phách của ta đã phụ trên người ngươi.
Tối nay thất nhân cục khởi động thì ta có thể cùng ngươi đi vào”.
Ninh Hoàn nhìn chằm chằm y, lo lắng gật đầu.
Túc Tiển thấy vẻ u sầu của ai kia thì cười khẽ “Thừa dịp bài vị của ta còn ở đây, có muốn thắp nén hương không?”
Ninh Hoàn chẳng nói gì lườm y một cái.
Hai người ngồi chờ đến đêm, bầu không khí dần trở nên an tĩnh.
Quản gia đi vào trong đốt đèn, dưới ánh sáng lập lòe, Ninh hoàn hai tay chống cằm đầu giật giật ngủ gật.
Chợt nghe bên tai có tiếng người gọi lớn “Ninh Hoàn, Ninh Hoàn, tỉnh lại!”.
Ninh Hoàn mông lung mở mắt, nghe Túc Tiển thì thầm, “Chuẩn bị đi!”.
Lúc này hắn mới hoàn toàn thanh tỉnh, Túc trạch đã không còn tung tích, hai người đang ở một vùng hoang vu cằn cỗi, sương mù dày đặc bao quanh chẳng thể thấy rõ phương xa.
Mà ngay dưới chân là một con đường nhỏ, quanh co nhưng cũng chẳng biết dẫn tới nơi nào….