Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh

Chương 37: Chợ Quỷ


Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 37: Chợ Quỷ


“Thiếu, thiếu gia, chuyện gì vậy? Chả lẽ nháo quỷ?” Ninh Phúc mặt trắng bệch run giọng hỏi.
” Đúng, đúng vậy.

Thiếu gia, nơi này cực kỳ tà ma, chúng ta nhanh nhanh rời đi”.

Ninh Quý rúc vào người Ninh Hoàn, cảnh giác nhìn chung quanh cực kỳ sợ hãi.
Ninh Hoàn rũ mắt nhìn ngôi mộ mới đắp, lớp bùn đất được xới nặn chỉnh tề nhưng lại mang màu đen thẫm, tựa như đã từng vấy máu.

Hắn chần chờ rồi gật đầu, “Được, chúng ta đi trước”.
Ninh Hoàn tìm Vương gia phụ mẫu hai người nói lời từ biệt.

Vương phụ vẫn mặc huyền phục rộng lớn, y khom người ngẩng đầu nhìn Ninh Hoàn thở dài, “Đồng môn của Tử Kỳ cũng chỉ có mình ngươi tới.

Đêm nay đường về không yên ổn, ngươi cầm cái này”.

Vừa nói, y lấy từ trong tay áo ra một tấm phù đưa cho Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn sửng sốt cúi đầu nhìn lướt qua lá bùa trong tay, thứ này cũng không khác hoàng phù Túc Tiển đã đưa cho hắn, nghĩ một lúc Ninh Hoàn vẫn nhận lấy.

Trên đường ra khỏi Vương gia hắn vẫn ngẫm nghĩ rốt cuộc đêm nay không yên ổn kia là ý gì, vừa muốn mở miệng hỏi thì Vương phụ đã rời đi, biến mất trong đám người không thấy.
Sắc trời bên ngoài đã tối sầm, hai gã tiểu tư thúc giục, Ninh Hoàn đành chắp tay thi lễ từ biệt.

Ra khỏi đại môn, ngoài đường vẫn vắng lặng như tờ, biển hiệu Vương trạch thê lương quấn khăn tang.

Chữ Hỉ dán trên cột trụ đã bay hơn nửa chỉ còn lại lác đác.

Ninh Quý nhìn Vương trạch đằng sau lưng không khỏi than thở, “Thiếu gia, nơi này là địa phương nào? Quá tà môn a”.
Ninh Phúc bên cạnh cũng phụ họa, “Đúng vậy, mới vừa rồi ta cũng cho là muốn trá thi a.

Ai, thiếu gia lần sau đừng đi nữa, nếu bị quản gia biết chúng ta đưa ngài đến nơi thế này không tránh khỏi bị mắng một trận a”.
(Trá thi là xác chết vùng dậy đó bà con)
Ninh Hoàn trong lòng còn nhiều nghi vấn, hai kẻ bên cạnh lải nhải một hồi mà hắn vẫn không lên tiếng.

Tại sao lại trá thi? Chẳng lẽ cái chết của y có ẩn tình? Từ lúc bước chân vào Vương trạch, Ninh Hoàn đã cảm thấy bầu không khí không ổn, tựa hồ mọi người đều có điều kiêng kỵ với đám Minh hôn này, lại còn dự đoán được quan tài sẽ xảy ra chuyện.

Tại sao?
Vầng trăng lưỡi liềm đỏ máu soi rọi đêm đen, một cơn gió nhẹ lướt qua mang đi hơi ấm cuối cùng trong không khí.

Cỏ dại xung quanh phát ra tiếng “Xào xạc “, Ninh Hoàn vừa cưỡi ngựa vừa suy nghĩ mà không nhận ra hắn đã bị bao quanh một tầng sương mù.
“Khách quan, vào xem hàng a, nơi này của ta cái gì cũng có”.

Bên tai vang lên thanh âm già nua, Ninh Hoàn đột ngột hồi thần, lúc này hắn mới phát hiện Ninh Phúc, Ninh Quý đã không thấy bóng dáng.
Ninh Hoàn nhìn xuống, người nói chuyện là một lão nhân gầy gò còng lưng còn chưa cao đến lưng ngựa, nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt gần như che đi những nét nguyên bản, trên người lão ta mặc một bộ trù y đen bóng.
“Khách quan, không ghé nhìn một chút sao? Ngựa giấy hương khoa, kim đồng ngọc nữ trong tiệm ta cái gì cũng có”.
Ninh Hoàn cứng đờ nghiêng đầu theo ánh nhìn của lão nhân kia, dưới ánh đèn lồng tỏa sáng xanh lục, bên trong cửa tiệm bày ra một dãy hàng hóa xa lạ.

Ngựa giấy hương khoa, kim đồng ngọc nữ, quả thật không giả, bên cạnh là một dãy quan tài mới cóng, trên tường treo một bộ liễm phục trắng muốt.
Ninh Hoàn nuốt khan một tiếng, hắn quay đầu, đối diện là tấm hoành phi đỏ sậm “Chợ Quỷ”, nhất thời một cơn ớn lạnh từ sống lưng xộc thẳng lên đỉnh đầu hắn.

Đường vừa đi đã biến mất, trước mắt là hàng gạch xanh xếp thành đường, hai bên là dãy cửa tiệm dựng bằng đá xám, ba kẻ khoác y phục cũ kĩ mặt cứng đờ lướt qua Ninh Hoàn, bốn phía vang lên tiếng hô hào “Khách quan cần mua gì a?”.
Ninh Hoàn nhìn xung quanh tìm cơ hội để rời đi, lúc này khu chợ náo nhiệt đột nhiên nhường ra một con đường, trong sương mù mờ mịt từ xa xuất hiện một đoàn người đi tới, bốn tiểu đồng hình nhân giấy khiêng kiệu dừng lại trước mặt Ninh Hoàn.


Tiểu đồng đi đầu cung kính khom người, “Công tử, chủ nhân nhà ta có lời mời”.
Ninh Hoàn sửng sốt thắc mắc, “Chủ nhân của ngươi là ai?”.

Tiểu đồng không nói lời nào vẫn ôn nhuận cúi đầu, duy trì tư thế mời hắn lên kiệu.

Ninh Hoàn cau mày nhìn những bóng ma xung quanh hướng ánh nhìn về phía mình, hắn cắn răng lên kiệu.
Đoàn người dừng lại trước một gia trạch lớn, Ninh Hoàn xuống kiệu nhìn lên, trước cửa chỉ thấy vài chữ Hỉ dán đầy cột trụ, hai dãy đèn lồng đỏ giăng từ cổng lớn khẽ đung đưa dù không có gió, chính giữa là tấm hoành phi khắc tên đỏ chói “Vương trạch”.
Ninh Hoàn giật mình, hắn đã đoán được chủ nhân nơi này là ai.

Cửa mở, Vương Sinh từ bên trong đi ra, hắn vẫn mặc y phục tân lang, chỉ là lúc này bộ dạng giống như lúc còn sống, ngũ quan tuấn tú.
“Ngươi…” Thi thể chương phềnh hôi thối còn quẩn quanh trong đầu Ninh Hoàn, hắn bặm môi chọn lời lại chẳng biết nói thế nào cho phải.
“Lang quân, là khách nhân tới sao?”.

Từ bên trong một nữ nhân bước ra, nàng ta cũng khoác trên mình y phục tân nương, đầu đội mũ phượng, mặt tươi cười rạng rỡ.

Không biết có phải là ảo giác, Ninh Hoàn thoáng thấy vẻ mặt Vương Sinh khẽ cứng đờ khi nhìn thấy nàng đi ra.
“Đây là nương tử của ta”, Vương Sinh cúi đầu, thanh âm có chút rụt rè tựa như đang sợ hãi điều gì.
Nữ nhân cười khẽ, giọng ấm ách, “Lang quân, nếu là khách nhân tới, còn không mau mời vào”.

Vương Sinh do dự, ánh mắt chần chờ nhìn về phía Ninh Hoàn, hắn cắn môi muốn nói đột nhiên bị nữ nhân đẩy đẩy, “Lang quân, khách còn chờ bên ngoài, ngươi nghĩ gì vậy?”.

Nàng ta cất giọng nhẹ nhàng, Vương Sinh đột nhiên co rúm người, cụp mắt không dám ngẩng đầu chậm rãi lên tiếng, “Ninh huynh, đã lâu không gặp, mời vào”.

Ninh Hoàn cũng nhận ra có điểm không đúng, hắn cười cười từ chối, “Không dối gạt Vương huynh, ta bị các ngươi mời tới nơi này hai gã tiểu tư còn chưa biết mà đợi bên ngoài đã lâu.

Lát nữa nếu không thấy ta sẽ cực kỳ lo lắng.

Có chuyện gì xin cứ nói tại đây”.

Ninh Hoàn khép ống tay áo, hai tay luồn vào trong, nơi này còn một ít hoàng phù Túc Tiển đưa trước khi từ biệt.
Vương Sinh dè dặt nhìn nữ nhân bên cạnh, lại nghe nàng nói “Như vậy sao được? Khách đã đến nơi có lý nào lại không mời vào nhà”.
Nữ nhân mặt âm trầm, mũ phượng trên đầu rủ xuống che đi nửa khuôn mặt, miệng nàng khẽ nhếch một nụ cười quỷ dị, giọng khàn khàn gay gắt “Nếu đã tới, sao có thể đi”.
Nữ nhân mỉm cười, ả ta giương tay phải muốn kéo Ninh Hoàn vào cửa nhưng đột nhiên bị một luồng kim quang từ trên người hắn đánh cho lùi ra xa.

Ả ta ngẩn ra, lúc này bị Vương Sinh đột nhiên xông lên ôm ghì lấy eo, y hướng về Ninh hoàn hô lớn “Chạy mau”.

Nói xong, Ninh Hoàn bị một lực mạnh mẽ đẩy ra khỏi cửa Vương phủ, trong thoáng chốc hắn nghe thấy nữ nhân kia nở nụ cười khinh bỉ, “Hừ, con trai đã chết trong tay ta còn dám đấu với ta?”.
Ninh Hoàn chưa kịp hồi thần đã nghe thấy đằng sau lưng có người gọi “Thiếu gia, thiếu gia!”
Ninh Hoàn vội vàng đáp lại “Ở đây!”.

Ninh Phúc, Ninh Quý nghe tiếng vội vã chạy tới.
Ninh Quý lau mồ hôi, “Thiếu gia, người đã đi đâu a? Sao tự nhiên nháy mắt đã không thấy đâu, hù chết ta”.
Ninh Hoàn ngơ ngác nhìn tấm hoàng phù trong tay, chính là thứ này đã cứu hắn.

Hoàng phù do Vương phụ đưa trước khi đi lúc này đã hoàn toàn thay đổi, chú văn bên trên lóe màu đỏ máu tựa hồ xếp thành một hàng chữ.

Ninh hoàn nghiên cứu hồi lâu không phát hiện ra điều gì bèn cất lại.

Hắn phất phất tay gọi Ninh Phúc, giọng điệu uể oải “Về rồi nói”.
Ngày hôm sau Ninh Hoàn còn đang nằm lì trên giường đã nghe gia đinh báo Túc Tiển tới.
“Thế nào?” Túc Tiển vừa vào cửa đã thấy vẻ mất hết sức lực của ai kia.

“Sao ngươi lại tới?” Ninh Hoàn lăn lộn trong chăn nhìn về phía Túc Tiển.

Từ sau lưng y lộ ra nửa đầu hình nhân, “Ngân xuyên cô nương, ngươi cũng tới?”.
Hình nhân chỉ vào môi son đỏ chót lại gần giường, “Son phấn kia là ngươi đưa tới?”.

Ninh Hoàn ngẩn người, lúc này mới nhớ ra, lần trước hắn đã sai tiểu tư đưa một rương son phấn đang thịnh hành đến phủ Túc Tiển, hắn gật gật đầu.
Hình nhân hiếm thấy bố thí cho Ninh hoàn một vẻ mặt hài lòng, “So với đồ đại nhân mua đúng là có phẩm vị”.

Nàng lượn lờ lòng vòng trước mặt Ninh Hoàn, chần chờ mãi mới hỏi, “Thế nào?”.

Trên mặt Ngân Xuyên đúng là có đồ một lớp phấn đỏ dày cộm nhưng Ninh hoàn vẫn nhìn thấu sự ngượng ngùng của nàng ta.
“Cái gì thế nào?” Ninh Hoàn lộp bộp hỏi lại.
Ngân Xuyên sách một tiếng, “Đầu gỗ này, ta hỏi ngươi phấn này thế nào?”
Ninh Hoàn chưa hiểu nhưng cũng phải nịnh người ta, “Tuyệt vời, màu sắc này cực kỳ hợp với Ngân Xuyên cô nương, rất trắng”.
Túc Tiển bật cười, “Nàng vốn là hình nhân, ngươi còn muốn trắng thế nào nưa? Hơn nữa cái này khác gì cái ta mua hả? Không phải đều là màu đỏ sao? Chẳng lẽ ta mua nhầm màu đen?”.
Y liếc nhìn Ninh-dở-hơi-Hoàn nằm quấn chăn trên giường, “Đúng rồi, lần sau chính ngươi mang đến, nếu không mấy gã tiểu tư kia còn nghĩ là mua cho ta dùng.

Hừ.

Còn ngươi, Ngân Xuyên”, Túc Tiển liếc nhìn cái thứ đang vòng vòng uốn éo soi gương, y tức giận gầm lên, “Cấm không được đem son phấn chất vào phòng ta, đã nói bị Đông Xưởng theo dõi, hỏi tại sao gã thái giám Lý Thuận Tử kia nhìn ta với ánh mắt ghê tởm như vậy…”
Dứt lời, y đảo mắt nhìn xung quanh bắt được tấm hoàng phù trên mặt bàn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đôi lông mày nhíu chặt quay về phía Ninh Hoàn “Thứ này ngươi lấy ở đâu ra?”.
Ninh Hoàn giật mình “Có, có người cho ta”.
“Chuyện gì vậy?” Ninh Hoàn thấy y mặt đầy nghiêm túc liền nhanh chóng kể lại tường tận chuyện hôm qua.
Túc Tiển lẩm bẩm, “Thất nhân thành cục, sinh tử thành khế.

Không được, phải thừa dịp còn chưa đủ bảy người, đem đồ vật trả lại”.
Y nhìn chằm chằm hoàng phù trên tay, hồi lâu bỗng nhiên ngẩng đầu, “Muộn rồi”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.