Bạn đang đọc Số Phận Mỗi Người: Số phận mỗi người – chương 16
Chương 16: Món quà.
Điện thoại đổ chuông đúng 12h đêm. Đưa tay quờ quạng chiếc điện thoại để dưới gối, Nguyên bật hẳn dậy.
– Cái quái gì vậy? Cậu biến mất rồi xuất hiện vào lúc 12h đêm hả?
– Xin lỗi. – Giọng nam phát ra từ đầu dây bên kia. – Có việc. Xin lỗi bạn hiền của mình nha. Cậu đang thức hả?
– Ừ. Làm sao mà ngủ được.
– Chúc mừng sinh nhật. Sáng mai mình sẽ qua đón. Ở nhà đợi đó.
– Được rồi.
Tắt máy. Lại ngồi trầm ngâm trong bóng đêm. Không khí trong phòng ngột ngạt đến đáng sợ. Từ khi nghe được những lời nói từ chàng trai tóc vàng. Nguyên không thể nào ngủ được. Anh ta có liên quan gì tới việc cô và Linh bị bắt cóc. Không thể lý giải được. Cô mất ngủ. Ngồi im trong phòng và không hề chợp mắt một lúc nào. Cái giọng nói lạnh lùng nhưng lại gần gũi của chàng trai cứ văng vẳng bên tai cô. Ba phát đạn…
Không hiểu sao. Những lời nói đó như một lời thách đố. Một lời thách đố đơng giản nhưng có uy lực. Giống như muốn thách cô rằng hãy tìm người bắt cóc cô đi. Khống hiểu tại sao Nguyên lại có cái cảm giác bất an mạnh mẽ như vậy.
Một đêm thức trắng. Hôm nay là một ngày đặc biệt nhưng chỉ đối với Nguyên mà thôi. Đối với mọi người. Ngày đặc biệt đã qua cách đây 6 tiếng đồng hồ rồi.
Một ngày bình thường như bao ngày khác khi cô gái nhỏ bước xuống nhà. Món quà đầu tiên là của chú Chính. Một quyển album đã cũ và rất to. Nguyên còn ngửi thấy được mùi xưa cũ trong nó.
– Chú cháu sẽ thích. nó rất đặc biệt. Hãy mở ra thì biết.
– Cảm ơn chú. Nhưng cháu sẽ xem vào buổi tối. Như vậy món quà sẽ ý nghĩa hơn. – Nguyên ôm quyển album trước ngực, mỉm cười với ông chú già.
– Được rồi. Chú phải ra đây một chút. Hãy cất cẩn thận đó. Nó rất có ý nghĩa.
– Vâng.
Khi vào đến phòng ăn. Không khí ồn ào đến bức bối, nóng nực mặc dù trời đã vào đông. Nhét quyển album dày vào chiếc túi xách to đùng đeo bên người, cô đến bàn ăn của gia đình. Mọi người đang ngồi đó. Không một lời chúc mừng nào cả.
– Con xin lỗi. Hôm nay con có hẹn với bạn nên không ăn sáng ở nhà. Con đi đây. Mọi người ngon miệng.
– Đượi rồi. Ra đây một chút Nguyên Anh. Ta có chuyện. – Ông Bình với lấy áo khoác vắt sau ghế và đứng lên đi cùng con gái.
– Ta xin lỗi. Ta không thể tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho con được. Đây là quà của con. Ta nghĩ con sẽ thích.
Đưa một hộp gỗ nhỏ cho con gái, ông mỉm cười và nói tiếp:
– Của mẹ con đó. Hãy luôn đeo bên mình nhé. Nó sẽ giúp con mạnh mẽ hơn.
– Cảm ơn bố. Con phải đi đây. Bạn con đang đợi ngoài cửa.
– Cẩn thận đó.
– Bố vẫn nợ con một lời hứa đó. Tối nay nhé.
– Ừ. Tối nay. – Ông Bình vẫy tay chào tạm biệt cô con gái.
Vừa chạy nhanh ra phía cổng, Nguyên vừa cười. Ít ra bố còn nhớ đến sinh nhật của cô. Chỉ cần thế thôi là đủ.
Chiếc motoo phân khối lớn đã ở đó từ bao giờ. Chàng trang ngồi trên chiếc xe quay đầu lại.
– Sớm quá ha. Đợi lâu không? – Nguyên vẫy tay với cậu bạn.
– Không lâu lắm đâu. Cổ chỉ dài vừa bằng cổ cò thôi.
– Vậy thì không sao. Cổ cò dễ thương mà. Đi. – Cài mũ bảo hiểm và leo lên xe, cô giục.
– Hôm nay bùng học nhá?
– Đi đâu?
– Thử thì biết. Yên tâm. Mình không bắt cóc cậu đâu mà lo.
– Thỉnh thoảng bỏ một buổi không chết ai. nhưng chiều nay mình có buổi học tiếng Pháp ở trung tâm lúc 3h đấy.
– Bỏ. Đã bỏ là bỏ tất.
Không đợi bạn đồng ý. Quân đã phóng xe lao vút đi.
Cảm giác những cơn gió mùa đông đập vào mặt thật là sướng. Lạnh. Giống như tâm hồn một ai vào hiện tại.
Đưa Nguyên đến một sở thú. Quân bước xuống.
– Đi. Cậu sẽ thích món quà này.
Bước theo cậu bạn vào phía trong, hàng loạt những con thú hoang dã và cả những chú chó, chú mèo rất dễ thương bị nhốt trong chuồng kêu phía trong. Nguyên đặc biệt chú ý đến một chú chó giống Phú Quốc màu xám, có vằn quanh người giống hổ và có đôi tai vểnh lên rất đáng yêu. Đúng là giống chó săn tinh khôn.
Cuối cùng, khi bước vào một căn phòng rồi, Quân mới dặn Nguyên đứng yên.
Đẩy một chiếc lồng gỗ có hình một ngôi nhà từ phía cửa ra, cậu bạn nói:
– Nó là của cậu. Rex ra đi.
Một chú hổ con từ trong đi ra. Chú ta có hai chiếc tai vểnh cao, dựng đứng. Đôi mắt màu lam đặc biệt.
– Trời đất. Cậu lấy ở đâu vậy? – Nguyên reo lên.
– Mình biết cậu thích mà. Nó là giống hổ hiếm đấy. Đợt tình nguyện vừa rồi mình chỉ phải đi một tuần thôi. Tình vào rừng gặp nó còn bé xíu nằm yếu ở trong đống lá cây ở bên đường. Làm hết giấy tờ rồi. Nó là của cậu.
– Cảm ơn. Mình chạm vào nó được không?
– Được chứ. Nó đã được thuần rồi. Yên tâm đi.
Đưa những ngón tày xương xương, dài dài lên chạm vào đầu con hổ, Nguyên thích thú:
– Rex. Ngoan nào.
Con hổ khẽ gầm gừ rồi nằm im như Nguyên là một người nó đã biết từ lâu vậy.
– Nó mấy tháng rồi? – Quay sang, cô hỏi Quân.
– 1 tháng 13 ngày. Mấy bác bảo hồi mới mang về là nó sinh đươc khoagr 3 hôm. Chưa thể tự đi tìm lấy thức ăn. Có lẽ mẹ nó bị bọn thợ săn bắt mất. Nó sẽ bảo vệ cho cậu. Yên tâm đi.
– Mình luôn muốn có một con hổ nhưng bố mẹ lúc nào cũng cho hổ nguy hiểm.
– Thôi. Bây giờ thì về. Bố mẹ mình nói hom nay làm cơm, mời cậu qua ăn để chúc mừng sinh nhật. Sướng nhá. Sinh nhật mình nhiều lúc bố mẹ còn quên. Ganh tị với cậu thật.
– Ganh tị đi. Cứ thử làm con ngoan trò giỏi xem. Chả quý cậu như vàng ấy chứ.
– Tào lao nhiều chuyện. lát nữa mình sẽ nhờ họ mang Rex về. Giờ chúng ta đi trước.
– Được rồi.
Sau khi đăng ký dịch vụ chuyển thú về tận nhà. Nguyên và Quân lên xe đi luôn.
Dừng xe trước cổng, Quân lịch sử mở cửa mời cô bạn vào nhà. Mới bước đến sân mà Nguyên đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ trong bếp bay ra.
– Cô chú. Con đến rồi. – Nguyên nhảy 3 bước lên hè rồi phi thẳng vào bếp, không quên chào ông Bắc đang ngôi xem TV ở phòng khách.
– Cô có nấu gì không? Con giúp.
– Không. Xong hết rồi. Đợi con đến thôi. Thơm không? – Bà Ngọc chỉ vào chảo sườn ram trên bếp.
– Thơm chết người luôn. Lâu lắm rồi con mới được ăn món ngon như vậy.
– Rồi. Ta thương. Con ra bàn ăn ngồi cho ta nhờ.
Nói rồi, bà Ngọc bưng nốt đĩa sườn ram ra bàn và gọi bố con Quân vào ăn.
Bữa ăn diễn ra nhẹ nhàng và hạnh phúc. Đã lâu rồi cô gái nhỏ không thấy vui như vậy. Kết thúc bữa tiệc, ông Bắc và bà Ngọc tặng Nguyên một gói quà khá lớn. Còn cẩn thận dặn dò khi nào về đến nhà mới được mở ra xem.
Ôm một gói quà to đùng, người Nguyên như chỉ còn 2 cái chân thôi vậy. Chiếc xe môtô lại phóng vút trên đường.
***
Đang định đi vào thì chiếc xe tải cồng kềnh của sở thú chở tới. Đẩy chiếc cũi gỗ của Rex xuống, người lái xe còn dặn dò một vài điều và đưa cho cô thực đơn của hàng ngày của Rex. Cảm ơn. Nguyên đẩy chiếc cũi cso bánh lăn vào nhà. Lòng cô thầm nghĩ không biết mọi người sẽ phản ứng ra sao khi nhìn thấy Rex nữa. Dù sao thì nó cũng là một chú hổ.
– Con về rồi. – Bước vào nhà lớn, Nguyên chào mọi người.
– Con đi đâu mà hôm nay về trưa vậy? – Ông Tùng đang ngồi đọc mấy hợp đồng ngoài phòng lớn ngẩng đầu lên hỏi – Con ăn chưa?
– Con ăn rồi. Hôm nay con được nghỉ.
Đúng lúc đó, Linh từ ngoài đi vào:
– Ủa? Nguyên Anh hả? Mọi hôm em có về vào buổi trưa đâu.
– Vâng. Hôm nay em được nghỉ.
– Vậy hả? Bố ơi? Con hổ ngoài kia là của bố mua cho con hả? Nó dễ thương lắm bố ạ. – Linh hớn hở.
– Hổ hả? Không. Làm gì có con nào. Chơi hổ rất nguy hiểm. Hôm nào ta sẽ tìm cho con một chú chó nếu con thích.
– Nhưng con hổ ngoài kia của ai? – Linh bắt đầu nheo mày thắc mắc.
– Của em. – Nguyên ngập ngừng đáp lại câu hỏi của chị họ.
– Của em ư?
– Của con?
Cà Linh và ông Tùng ngạc nhiên thốt lên.
– Trời đất ơi? Em kiếm đâu ra vậy? – Mắt Linh sáng lên – Em có thể nhượng lại cho chị được không? Chị luôn muốn có một con nhưng không tìm được con nào đẹp như con vừa rồi.
– Em xin lỗi. – Cô gái nhỏ lúng túng thấy rõ trước lời đề nghị của Linh – Đó là một món quà của một người bạn.
– Vậy hả? Nhưng ngày gì mà người đó lại tặng cho em vậy?
– À. Không có gì đâu… Tự nhiên thích thì tặng. Bạn ấy luôn như vậy. Không nhân ngày gì đặc biệt cả.
– Ừ. Nó tên gì vậy? Con hổ ấy?
– Rex. Em phải đi lên phòng một chút. Chị nói chuyện với bố nha.
Nguyên bước vội ra ngoài. Chú hổ con vẫn nằm im trong chiếc lồng gỗ. Thấy Nguyên ra, nó mừng rơn.
– Ngoan nào. Tối nay mày ngủ tạm ở ngoài. Không được làm phiền ai đâu đó. Biết chưa? Lát tao ày ăn.
Con hổ rên ư ử như một chú cún con ngoan ngoãn, biết vâng lời.
Thay đồ xong, Nguyên đi tìm một ít dụng cụ để dựng cho Rex một ngôi nhà ngay ở cạnh võ đường. Nơi mà từ cửa sổ phòng mình, Nguyên có thể nhìn rõ từng cử động nhỏ nhất chú hổ nhỏ.
Bằng mấy mảnh gỗ kiếm được trong nhà kho, Nguyên dựng lên được ngôi nhà cao hơn một mét một chút, bên trong khá rộng và còn làm được cho nó mấy món đồ chơi lạ lạ nữa.
Căn nhà gỗ của Quân được để ngay bên cạnh. Nó màu mè và lòe loẹt hơn. Cô không muốn Rex ở trong đó vì nó gây sự chú ý quá nhiều. Chỉ xếp bên cạnh thôi. Coi như một món đồ trang trí.
– Ở ngoan đây nhớ chưa? Tao đi lấy đồ ăn.
Vừa bỏ thức ăn vào chiếc bát, Nguyên vừa khẽ hát. Hôm nay là một ngày đẹp trời, là 1 ngày đặc biệt và cô cảm thấy hạnh phúc rất nhiều.Năm nay sinh nhật cô không hề đơn độc. Có gia đình Quân và cả bố đẻ nữa. Thế là đủ rồi. Nghĩ miên man. Nguyên giật mình khi thấy có tiếng ai đó gọi mình.
– Cô có bưu phẩm gửi đến. – Người bảo vệ đưa cho Nguyên chiếc hộp được bọc cẩn thận và nặng.
– Cảm ơn chú.
Xoa đầu Rex rồi cô đi lên phòng.
Đầu tiên là món quà to nhất của bố mẹ Quân. Bên trong là một chiếc gối ôm có in ảnh của gia đình cô và ia đình Quân. Chiếc gối ôm to đùng. Bên cạnh còn thêu chữ: mãi mãi là một gia đình màu vàng trên nền gối màu lục nhạt. Trang nhã và lịch sự. Có một tấm thiệp bên trong viết: Ta biết tất cả mọi chuyện. Ta luôn muốn con sống vui vẻ. Đừng khóc và hãy mạnh mẽ lên. Nếu có khó khăn gì thì hãy tìm ta nhé. Yêu con nhiều.
Nước mắt mặn chát rơi xuống. Tình yêu thương, sự bao bọc. Cô đã nợ bố mẹ của Quân rất nhiều và cô biết ơn về điều đó.
Món quà tiếp theo là của ông Bình. Chiếc hộp nhỏ nhất được mở ra. bên trong là một bộ trang sức đã cổ. Nhìn thì còn khá mới nhưng những họa tiết ở trên đó thì đã có từ lâu rồi. Đây là bộ trang sức của mẹ cô đeo. Nguyên thấy thật vui mừng khi chiếc dây chuyền được đeo vèo cổ.
Món quà tiếp theo là của chú Chính. Một quyển Album đã có từu lâu. Mở từng trang ra, Nguyên lại khóc khi thấy ảnh của mẹ mình ở trong đó. Từng bức ảnh được đặt rất cẩn thận và cũng được giữ gìn cẩn thận. Nhìn chúng còn rất mới và không hề có bất kỳ một vệt nào cả.
Mở món quà cuối cùng. Món quà không chuyển theo đường bưu điện. Bên ngoài không đề tên người gửi. Có lẽ nó được mang đến và đặt ở từ hôm trước. Phải chăng đó là một người bạn mà cô từng quen? Quan hệ của Nguyên không tốt lắm. Cô thường sống hướng nội. Và khi về ngôi nhà này thì điều đó thể hiện càng rõ rệt hơn.
Từng lớp giấy bọc được mở ra. Đồ vật bên trong khiến Nguyên giật mình. Một mẩu giấy rơi ra phía ngoài.
Nếu muốn biết về điều đó hãy đến gặp ta. 2h chiều mai. Cửa nam thành phố.
Mẩu giấy chỉ ghi ngắn gọn nhưng người đọc nó hiểu mẩu giấy viết về cái gì. Chữ ký đơn giản và rõ ràng của người viết khiến Nguyên giật mình. Chàng trai tóc vàng. Chẳng lẽ người đó dính líu tới vụ bắt cóc của cô thật sao?
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 17