Số Phận Mỗi Người

Số phận mỗi người – chương 15


Bạn đang đọc Số Phận Mỗi Người: Số phận mỗi người – chương 15

Chương 15: Sinh nhật.
Ngày mai là sinh nhật của Linh. Và như ông trời trêu ngươi cô gái nhỏ. Sinh nhật của Nguyên kế đó 1 ngày. Một party lớn sẽ được tổ chức. Võ đường tôn nghiêm, nơi cô hàng ngày luyện tập võ thuật, nơi nghỉ ngơi của chú Chính và cũng là nơi rộng nhất của khu nhà sẽ là nơi tổ chức party. Với sức chứa hơn 2000 người, võ đường quả là một nơi lý tưởng.
Mọi người tất bật chuẩn bị. Chưa bao giờ Nguyên thấy cái nơi lúc nào cũng ảm đạm này lại vui như vậy. Ai cũng bận rộn với những công việc của mình. Theo như Nguyên biết thì năm nay, cùng với sinh nhật của Linh, một sự kiện lớn khác cũng được tổ chức đồng thời. Một ý nghĩ thoáng qua. Chẳng lẽ họ muốn làm một bất ngờ cho Nguyên. Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng được gạt bỏ. Một sự kiện lớn thì chắc chắn một buổi sinh nhật không phải. Đợi đến tối mai sẽ rõ ngay thôi.
Tìm cả tủ đựng đồ, Nguyên chỉ có một chiếc đầm màu xanh dương mà lần ra mọi người cô đã mặc. Bất đắc dĩ, cô gái nhỏ đành phải khoác nó vào người.
Bữa tiệc nhộn nhịp hơn cô tưởng rất nhiều. Lần đầu tiên, cô thấy xuất hiện nhiều phụ nữ và trẻ con ở trong nơi này với số lượng nhiều nhu vậy. Ai cũng ăn mặc rất đẹp. Lũ trẻ cũng được trải truốt rất cẩn thận. Nguyên bước vào lặng lẽ. Xuất hiện không gây sự chú ý của mọi người. Giống như một hạt cát nhỏ giữa một sa mạc rộng lớn. Mờ nhạt. Rồi nhân vật chính xũng xuất hiện. Bước từ cửa vào, Linh rạng rỡ như một bông hoa hồng cao quý. Chiếc váy dạ hội màu đỏ nhạt làm tôn thêm vẻ đẹp hoàn hảo của cô gái này. Mái tóc xoăn đen thường ngày giờ đã được cuốn lên cao thành một búi nhỏ ở trên đầu và có màu hạt dẻ. Nở một nụ cười. Cô bước lên bục và bắt đầu nói những lời cảm ơn khách sáo tới mọi người. Bữa tiệc bắt đầu với những món ăn, những đĩa trái cây, những ly rượu vang và những câu nói chúc mừng sinh nhật của mọi người tới nhân vật chính.
Tiếp đó là phần bóc quà. Bà Doãn tặng cháu yêu một bộ trang sức ngọc trai đen hiếm có, được đặt làm riêng. Tú thì tặng một chiếc đồng hồ Pháp mạ vàng trắng, Minh thì chỉ đơn giản là một đôi giày thể thao Adidas. Món quà của Kiên là một chiếc bút máy rất đặc biệt, nhìn vô cùng độc đáo và lạ mắt với vỏ bằng kim loại và ruột bút bắng gỗ. Còn ông Bình, ông Bách và ông Tùng tặng cô con gái cưng một chiếc Lexus mui trần màu xanh dương. Chú Chính tặng một khẩu súng đời mới nhất, siêu nhẹ, siêu gọn, dễ sử dụng và có sức công phá cực lớn. Món quà nhỏ nhất là của Nguyên. Chiếc hộp nhỏ cỡ quyển từ điển nhưng khá dày và nặng. Ai cũng tò mò bởi đây là hộp quà nhỏ nhất. Bóc lớp giấy bọc màu trắng in hình hoa màu 5 cánh màu đỏ thắm bên ngoài. Linh lấy ra lấy ra chiếc dương cầm bằng gỗ được làm rất kỳ công. Chiếc đàn gỗ này không to lắm nhưng được khắc từng phìm đàn rất rõ và tinh xảo. Lớp vỏ bóng loáng. Và điều đặc biệt nhất là nó có âm thanh như một chiếc dương cầm thật. Những âm thanh lúc trong veo, có chỗ lại trầm đục khiến mọi người vô cùng hứng thú.
– Em xin lỗi vì nó không đắt tiền và đẹp như quà của mọi người. Đi qua hàng đồ mỹ nghệ. Em nghĩ chị sẽ không từ chối nó.
– Rất đẹp. – Linh đáp lại lời cô em gái với ánh mắt long lanh. – Chị rất thích. Cảm ơn.

Nguyên chỉ nhún vai và cười. Cũng hơi chạnh lòng khi mọi món quà đều rất đắt giá và sang trọng. Trong khi chiếc dương cầm này cô mua mất có một trăm nghìn. Nhưng dù sao thì đó cũng là một món quà đặc biệt mà không ai có cả. Chiếc đàn này chỉ có một chiếc mà thôi. Theo như lời người bán hàng nói đó là sản phẩm của ông nội anh ta. Một người bị mù cách đây hàng chục năm. Ông ấy chỉ làm ra một chiếc đàn này và dặn rằng khi có người hỏi mua thì hãy hỏi lý do mua nó. Đừng bán tùy tiện. Sau khi đi hỏi ý kiến của ông nội, anh ta đã bán cho cô chiếc đàn này với giá rẻ đến bất ngờ.
Sau khi bóc hết quà của mọi người. Cánh cửa đột nhiên bật mở. Lại có thêm một vài vị khách nữa. Nguyên không hề biết là ai. Chỉ thấy ông Bình tiến ra đầu tiên bắt tay thân mật với người đi đầu. Và ngay sau đó, Linh tiến tới, bắt tay với người đi đầu và chàng thanh niên đứng sau người đàn ông đứng tuổi đó. Anh ta có mái tóc màu vàng và đôi mắt đen huyền đầy mê hoặc. Dáng người cao, thanh mảnh nhưng Nguyên cảm thấy trong anh ta phát ra một sức mạnh vô hình nhưng vô cùng ghê gớm.
– Cảm ơn. – Linh cầm lấy món quà trên tay anh thanh niên có mái tóc vàng và cúi đầu cảm ơn với người đối diện.
– Chắc con không nhớ ta. – Người đàn ông đi đầu đã đứng tuổi lên tiếng. Giọng nói của ông ta khàn khàn, trầm đục nhưng Nguyên lại cảm thấy nó rất ấm áp và không sáo rỗng.
Món quà cuối cùng của người đến muộn được mở ra. Một thứ khiến Nguyên vô cùng thích thú. Một bộ súng loại mới nhất mà Tam Anh hội đang chờ nhập hàng về. Quả thực bộ súng rất đẹp. Sáng loáng.
– Không. Con biết chú. Con rất cảm ơn về món quà. Nó rất đẹp và con rất thích.
– Ta biết con sẽ thích nó mà. Bộ súng đó rất hợp với 1 vị tiểu thư như con. Ta đặt làm riêng cho con. Trên mỗi khẩu đều có khắc chứ Ngọc Linh. Con hãy xem đi.
– Vâng. – Lướt nhẹ ngón tay trên bộ súng mới cóng, ánh mắt của cô gái thể hiện rõ niềm vui sướng khi được tặng một món quà như vậy.
– Tôi nghe nói cô bé thất lạc của Vũ gia đã tìm được sau 20. Tối rất muốn gặp mặt vị tiểu thư này. Không biết tôi có thể…?
Kiên quay mặt sang nhìn Nguyên đang đứng ở gần đó, ngay sau chú Chính, trên tay vẫn đang cầm ly nước ngọt. Dù rất muốn nhìn kỹ mặt chàng trai có vẻ đẹp thiên thần đi cùng người đàn ông đó nhưng không biết tại sai, Nguyên vội lắc đầu và bí mật lẻn ra phía sau một rừng người.
– Xin lỗi chú Minh. Nguyên Anh vừa ra ngoài mất rồi. Có lẽ khất chú lần sau vậy. – Trước khi ông Bình kịp nói bất kỳ câu nào thì Kiên đã xen vào.
– Đáng tiếc thật. Đành phải chờ lần sau vậy. – Người đàn ông đó thở dài như kiểu luyến tiếc một cái gì đó.
Bữa tiệc lại tiếp tục bắt đầu. Khi gần kết thúc, bà Doãn mới bước lên:
– Hôm nay là sinh nhật cháu gái của tôi và hôm nay tôi cũng có một việc xin thông bao với tất cả mọi người, Kiên và Linh sẽ làm lễ đính hôn vào 14 tháng sau và lễ cưới sẽ được tổ chức vào 14 tháng tiếp đó. Mong mọi người tới dự. Xin cảm ơn.

Nguyên sock. Hai người họ đính hôn. Nguyên biết. Và kết hôn. Bây giờ Nguyên mới biết. Họ không nói gì với cô cả. Coi cô như người ngoài sao?
Mọi người ra về. Một cô bé mặc chiếc váy màu trắng, bên trên thêu những bông hoa hướng dương màu vàng chạy đến giật giật tay Nguyên. Cúi đầu xuống, cô bé đó nói:
– Chị thuộc cung Nhân Mã ạ?
– Sao em biết? – Cô gái ngạc nhiên hỏi lại.
– Chị giống em. Em cũng thuộc cung Nhân Mã. Ngày mai là sinh nhật em đó. – Cô bé hớn hở khoe.
– Vậy hả? Chúc mừng em nhé. Em thích quà gì?
– Gấu bông chị ạ. Em thích một chú gấu bông thật to. – Hai mắt long lanh, cô bé đó đưa 2 cánh tay khoanh thành một vòng tròn.
– Em tên là gì?
– Nguyệt. Thanh nguyệt. Trăng sáng đó chị.
– Em là con ai?

– Con bố Trung, mẹ Hà. Em ở khu C3 đó. Hôm nào chị lên chơi nha.
– Ừ. Em đi đi.
– Em đi đây.
Khi cô bé đó đi rồi, Nguyên mới bước đi ra khỏi cửa. Khẽ nói một câu thật nhỏ: Mai cũng là sinh nhật mình.
Vừa bước ra đến cửa, dòng người đông đúc vẫn còn ở đó. Một hơi thở đột nhiên phả vào tai Nguyên. Cô gái nhỏ quay phắt sang. Chàng trai có mái tóc vàng và đôi mắt đen đã ở đó từ bao giờ. Cúi thật sát vào tai cô và nói một câu rất khẽ chỉ đủ nghe: Vết thương của em sao rồi? Ba phát đạn có lẽ không nhẹ đâu.
Giật mình. Ngẩng đầu lên. Chàng trai đã đi mất. Mặt cô tái mét.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 16


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.