Bạn đang đọc Số Phận Của Nhóc – Chương 43
_Anh chấp chị ấy làm gì? Anh thấy chị ấy quá đáng thế không? – Dương chạy lại bên Hoàng nói
_Cô. Im đi, cư xử cho đúng vào – Hoàng tức sẵn trong người lại còn nghe nhéo nhéo bên tai
_Anh…
_Nên nhớ, chỉ còn 4 ngày nữa là hết hạn thời gian cô ở đây – Hoàng nói rồi đi thẳng, để mặc Dương đứng đó với cục tức to đùng. Anh chạy thẳng ra cửa bởi nơi đó đang có hình dáng người con gái anh yêu. Nắm chặt tay người con gái ấy mong sao có thể giữ được
_Buông ra – Nó nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói của nó tựa như có khí lạnh từ đâu dội về
Nghe giọng nói của nó, Hoàng điếng người. Giọng nói này, đã lâu rồi anh không nghe thấy, đúng là kể từ khi về Việt Nam anh chưa bao giờ nghe lại giọng nói ấy. Anh sai, sai thật rồi, nhìn bóng nó khuất khỏi tầm nhìn của mình mà không làm được gì. Chiếc BMW đen tuyền đã chạy khởi đầu ột chuỗi ngày mới, một hành trỉnh mới và môt sự đau khổ mới
She’s watching the taxi driver, he pulls away
She’s been locked up inside her apartment a hundred days
She says, “Yeah, he’s still ing, just a little bit late
He got stuck at the laundromat washing his cape”
She’s just watching the clouds roll by and they spell her name lik….
Chiếc điện thoại để ở ghế bên cạnh đang đổ chuông, thu hút sự chú ý của nó. Trên màn hình không hiển thị tên, nó nhíu mày rồi cũng cắm tai nghe vào
_Alo, ai đấy ạ?
_Cưng à? còn nhớ anh không? – Giọng đểu giả ở phía đầu dây bên kia
_Không – Nó buông một câu lạnh lùng – Nhăn mày, thằng nào khùng khùng muốn trêu ngươi nhau đây mà
_Ầy, cưng làm mất hứng quá đấy? – Vẫn là cái giọng đó, nó nghe quen lắm, nhưng không tài nào nhớ được
_Ai? Mất thời gian, lẹ
_Hahaha, đúng là phong cách của em,
_Tao là Văn đây, sao còn nhớ không? Người mà mày làm cho sống không bằng chết rồi đây – Cuối cùng người ấy cũng lộ mặt.
KHi nghe đến cái tên ấy, tim nó bất giác trệch đi 1 nhịp. Cảm giác lo lắng bao trùm quanh nó, là Văn sao? tên ấy bây giờ gọi ình làm gì. Nó vội bẻ tay lái vào lề đường
_Haha, không cần kích động vậy, tai nạn giao thông bây giờ – Văn nhắc nhở bởi nghe thấy tiếng phanh xe
_Nói. có chuyện gì?
_À, chả là, thằng anh họ mày đang tìm kiếm…đang trong tay tao. Ta có nên làm một cuộc giao dịch.- Văn
Không thể diễn đạt được cảm xúc của nó lúc này nữa. Phải đúng, anh họ, người bao lâu nay nó tìm kiếm…mong có thể giết chết để trả thù tuy nhiên luôn có một thế lực ngăn lại.
_Giao dịch?
_Phải, tao với cô em làm cuộc giao dịch nhỏ thôi, không lớn đâu
Nở một nụ cười nửa miệng, thằng cha này đúng là không muốn sống mà. Dám ra điều kiện với nó sao
_Làm gì?
_CÔ em chỉ cần đến đây cùng với 30% cổ phần công ty của cô em, thế là đủ
_Được, khá khen cho anh, ở đâu?
_Haha, đồng ý nhanh nhỉ, 30% đấy không ít đâu. Ở bãi đất hoang chân cầu Kw, à quên, mang theo em DƯơng luôn nhé, tao muốn vui đùa cùng em ấy
_QUen Dương?. Nó đang rất lo lắng, chân cầu Kw, là nơi hôm trước nó mơ thấy…
_Phải, bố nó đã làm công ty tao khốn khổ, cũng giống như công ty của cô em
_Được, 30 phút nữa
Nói thật cuộc giao dịch này, người hời chính là nó. Một công đôi việc, nó đang muốn giết Dương và giết cả thằng anh chó chết ấy nữa đây. 30% cổ phần có là gì so với lòng hận thù của nó. Nó vội vã cho xe quay về nơi nó đã bỏ đi cách đây 20 phút. Mọi người nhìn vào có thể sẽ đánh giá hành động của nó là hành động vô lương tâm, nhưng thôi, tất cả để có thể trả thù, nó sẽ làm. Cho dù điều đó có thể làm nó mất tất cả. Thoáng thấy ngôi nhà thân thương đằng xa, nó mỉm cười. Vội vã xuống xe, chìa khóa lúc nãy nó đã để trong nhà nên chỉ còn cách trèo cổng vào. Thả đôi giày cao gót, nó trèo vào một cách điêu luyện, nhiêu đây nhằm nhò gì sao với dân võ
_Sao? giờ quay lại níu kéo à? – GIọng nói hách dịch vang lên ngay khi nó vừa tiếp đất một cách đẹp nhất có thể mà chẳng trây xước gì
_Không, là tới bắt cô – Nói rồi nó rút trong túi quần ra chiếc khăn đã tẩm sẵn thuốc mê mà nó chuẩn bị cách đây mấy phút
_AAAAAA, ả..ôi..a (Thả tôi ra)- SAu một phút giãy giụa Dương đã ngất trong vòng tay nó. Nhìn quanh nó không thấy ai., mới dảm mở cửa khiêng Dương ra xe, nào ngờ vừa đặt DƯơng vào trong xe thì có tiếng ai đó thất vọng
_Em..dừng lại đi