Bạn đang đọc Số Phận Của Nhóc – Chương 24
10 giờ sáng
Những tia nắng chói hắt vào mắt nó làm nó tỉnh dậy. Mở mắt ra thấy anh nằm ngay bên cạnh, nó nở một nụ cười nhẹ, biết ngay luồng hơi ấm này là của anh mà. Nhẹ nhàng siết chặt anh hơn, nó dụi dụi mặt vào ngực anh như một con mèo nhỏ. Thấy nó ngọ nguậy, anh tỉnh dậy, ngáp ngủ một cái
_Dậy rồi đấy hả? ốm mà không nói là sao hử? Anh mà không vô thì cứ để sốt vậy quá – Anh càu nhàu, thật sự nghĩ lại tối qua lại thấy bực mình, sao nó có thể giấu anh cơ chứ.
_Em biết…thế nào anh cũng vô mà – Nó nũng nịu nó biết là anh lo cho nó nên mới nói nặng vậy, nhưng dù vậy nó không giận anh mà càng cảm thấy yêu anh hơn. Chắc bây giờ chỉ có anh mới quan tâm nó như vậy thôi, nhắc lại lại thấy tủi thân. Nêu như ngày xưa chắc bố mẹ nó cũng quan tâm cho nó không kém gì anh đâu nhỉ?. Nghĩ vậy, nó càng ôm anh chặt hơn, anh bị ôm như vậy thì hơi bất ngờ nhưng sau đó lại nở cụ cười hiền.
_Bé ngốc, đến lúc nào em mới lớn đây? – Anh hỏi
_Đến lúc nào đó, anh thành ông cụ thì em lớn – Nó nhí nhố
_Trời, lâu vậy! vậy là anh phải yêu em từ giờ tới già hả? – Anh
_Không yêu cũng được, em đi với thằng khác – Nó dùi mặt vào ngực anh mà nói. Thật ấm áp và an toàn
_Bậy bậy, nếu em làm vậy, anh sẽ đi theo phá – Anh
_Em thách – Nó mỉm cười
_Em thử đi rồi biết – Anh lại thách nó
_Thôi chả dám, má mi mà biết em bỏ anh, má cạo đầu em mất – Nó ra vẻ sợ sệt, run run.
_Biết thế là tốt – Anh
Kết thúc cuộc đối thoại chẳng đâu vào đâu này, anh và nó chìm vào im lặng. Mỗi người đều đeo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Sau một hồi nằm ôm nhau chán chê mê mỏi, suy nghĩ hết cái này tới cái kia, tới mức chả còn gì mà suy nghĩ nữa thì anh và nó cũng lết cái thân xác dậy. Anh qua phòng anh thay đồ với vệ sinh cá nhân để chuẩn bị đi làm, còn nó thì chuẩn bị đi xem xem tình hình thế nào để còn lên kế hoạch nữa chứ.
Sau khi quần áo chỉnh tề, thưởng thức bữa sáng cùng với bữa trưa, 2 người đều đi ra khỏi nhà, mỗi người một ngả.
_Chào cô cậu chủ, bà chủ có dặn tối nay sẽ làm tiệc mừng cô cậu chủ mới từ Sing về ạ! – Ông quản gia cung kính
_Tôi biết rồi – Hoàng đáp
_Dạ vâng – Nó đáp một cách lễ phép
Nó thì dắt chiếc airblade màu trắng đỏ của nó ra, phóng nhanh tới trường đại học xem nó được phân vào lớp nào, tiện thể đi mua một số đồ dùng học tập luôn. Anh thì ngồi vào xe, dắt con BMW màu đen sang trọng phóng thẳng tới tổng công ty MIL xem tình hình ra sao rồi.
VỀ phần nó, phóng trên đường của Vũng Tàu thật là sướng, bởi có rất nhiều gió, gió biển, luồn qua tóc nó. Ngó 2 bên đường nó bắt đầu ghi nhớ tên đường với mấy quán đồ ăn ngon để hôm nào vào thử. Sau khi đăng kí thủ tục nhập học như bao người khác, nó đã căn dặn hiệu trưởng không được để lộ một tí thân phận gì của nó ngay cả tên thật của nó. Bây giờ ở trường nó sẽ có cái tên là Hoàng Huyền Anh, một cái tên rất nữ tính, nó tự tin rằng với khuôn mặt và hình dáng nó bây giờ sẽ không ai nghĩ nó là Hoàng Minh Ngọc ngày xưa đâu vì vậy nó chả cần phải hóa trang. Bây giờ nó đang đứng trước nhà sách FAhasa, vào chọn lựa những đồ dùng cần thiết cho việc học tập và kế hoạch sau này, nó thanh toán rồi đi thẳng về nhà.
Có lẽ những kế hoạch nó sắp thực hiện tới đây, một số người sẽ đánh giá nó là tàn nhẫn. Nhưng nó mặc kệ, bằng mọi giá nó sẽ phải tìm được người đứng sau vụ này
_Điều tra thế nào rồi anh JIO? – Giọng nó lạnh lùng
_Thưa chủ nhân, theo như tôi tìm kiếm, Anh Thiên Quang hiện tại vẫn đang ở Vũng Tàu còn Anh Thanh Toàn đang ở bên Anh làm bác sĩ ạ – Người đó cung kính đáp lại, hình như đối với người này, nó là một bề trên
_Vậy còn việc tôi nhờ anh về vụ tai nạn 4 năm trước – Nó
_Thưa đã điều tra xong ạ, người đứng sau vụ việc đó là….
Kết thúc cuộc điện thoại, nó thảy cái điện thoại lên đầu giường. Nở một nụ cười chua chát, hóa ra là vậy, tình nghĩa gì nữa,lòng tốt gì nữa, toàn là giả dối. Đẩy nó đi để che giấu sự việc à, được nó sẽ lật lại tất cả và bắt người đó phải trả giá gấp trăm nghìn lần.
You break my heart, you break my heart
You break my heart, you break my heart heart
You break my heart, you break my heart
Tiếng chuông điện thoại nó vang lên, chán nản bắt máy, một số điện thoại lạ
_Còn nhớ tôi không? – Giọng người con trai vang lên, nghe rất quen nhưng nó chẳng thể đoán ra
_Anh…Là ai? – Nó ngờ vực hỏi lại
_Sớm muộn gì cũng biết thôi…Hạy tận hưởng hạnh phúc trong những ngày ngắn ngủi còn lại đi… – Hắn ta đe dọa, chưa kịp nói hết câu nó đã cúp máy luôn. Đúng là đồ khùng, đang bực còn gặp mấy thằng điên chạy long nhong. Bác sĩ đi đâu hết rồi mà lại để chúng nó xổng chuồng thế này chứ
_M-ẹ kiếp, nó dám cắt máy trước – Người con trai bực tức.
_MAu theo dõi nó cho tao, rồi báo cho tao – Người con trai đó hét ấy thằng đàn em.
_Vâng – Đàn em đáp lại rồi mau chóng đi ra khỏi đó.Mấy thằng đó có vẻ sợ sệt khi thấy mắt đại ca họ đỏ ngầu. PHải người con trai đó chỉ còn có 1 mắt và khuôn mặt bị biến dạng nặng nề, luôn đeo mặt nạ nửa bên mặt
_Haha, cô…. sẽ phải trả giá – người con trai đó cười nham hiểm, có lẽ lại là trả thù…
Do dư âm của cơn sốt hôm qua, cộng với chuyện lúc nãy nó vừa biết được làm cho nó mệt mỏi. Nằm phịch lên giường, nó nhắm mắt, cầu mong lúc nó tỉnh dậy thì chuyện đó là giả dối, không phải là sự thật để nó không phải làm hại chính người thân của mình. Một giấc ngủ mang theo bao mệt mỏi, nó muốn quay trở về khoảng thời gian trong 4 năm trước thật yên bình và không phải chả đạp lên nhau.
_BÉ con, mở cửa nào – Giọng anh ở ngoài cửa vọng vào, chả là nó đi ngủ, khóa cửa và anh đứng gọi mãi từ nãy tới giờ mà chả thấy nó có động tỉnh gì. Nó trong phòng cũng khó chịu lắm chứ bộ, ai biểu đang ngủ mà phá phá, nó thề nếu vào phòng nó sẽ cầm thẳng cái đồng hồ báo thức bằng sắt mà chọi thẳng mặt cha nào phá. Anh quá lo lắng nên chạy sang phòng mình lấy chìa khóa dự phòng mở, ai ngờ vừa bước vô. * CHíu*
_ÔI má ơi – Mới mở cửa phòng thì từ đâu một cái đồng hồ nhắm thẳng đầu anh mà phi, may mắn là kinh nghiệm ngàn năm anh bèn ngồi thụp xuống tránh cái đồng đồ. Đồng hồ bay vào cửa nhưng do ngồi ngay dưới cửa nên là khi cái đồng hồ rớt xuống theo lực hút của trái đất thì lại rơi ngay chính đỉnh đầu anh. Và thế là sau cú sốc tránh cái đồng hồ vừa nảy thì giờ lại có
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA, đau quá – một tiếng hét rung nhà lở đất, sao mà xui xẻo vậy trời, sờ tay lên đầu. lại thêm một tiếng hét nữa
_AAAAAAAAA, máu máu, – Anh hét thật là kinh khủng
Nó chứng kiến từ đầu tới giờ không tránh khỏi cười, ai bảo ngố. MỌi khi thì nhanh chân lắm mà sao hôm nay tự dưng lại ngồi thụp xuống thế kia cho nó rớt vào đầu. Nhưng khi thấy máu chảy thì nó hốt hoảng chạy lại xem thế nào, định băng bó luôn ai ngờ vết thương khá sâu nên gọi mr.Quản gia đưa đến bệnh viện. KẾt quả là bị khâu 8 mũi cho trò nghịch của nó, cái đầu quấn băng trắng làm nó bật cười, trông anh thật là ngố
_Cười cái gì mà cười, hay lắm ý mà cười – Anh lườm nó, ôi trời ơi, tiêu tan cái nhan sắc của con rồi. Thế này mai đến công ty cho chúng cười chết à, chết tôi rồi, anh thầm kêu than
Nghe anh nói vậy nó không những không thôi cười mà lại còn cười tàn bạo hơn nữa. Cho đáng đời, thấy nó cười còn kinh khủng hơn xưa so với lúc mình nói anh quê khoanh tay quay đi chỗ khác. Ông quản gia thấy cậu chủ mình trẻ con như vậy cũng nghoảnh mặt đi mà khẽ cười một chút
_nè nè, giận ấy hả? – Nó sau một hồi cười đau cả bụng vật lên vật xuống thì cũng thấy bản mặt của anh đang tức giận. Bèn lại gần lay lay anh xem xét tình hình
_Ờ- Hoàng vẫn tức đáp
_Vậy hả? kệ anh chứ, ble`, ai biểu chơi ngu – Nó không an ủi anh mà lại làm anh thêm quê độ , thấy vẻ mặt anh chuyển từ đỏ sang xám rồi sang xanh. Nó lại cười ác liệt hơn, (bó tay con này)
_Em…em…nhớ mặt anh – Anh tức giận nói không nên lời chỉ vào mặt mình mà đe dọa nó
_Hứ, chả sợ anh – Nó chạy ra xe trước
Thế là kết thúc quá trình làm anh quê nhưng nó vẫn cứ tủm tỉm cười trên suốt quãng đường về nhà làm anh tức điên mà chả thế làm gì được nó.
Thấm thoát đã 3 tuần kể từ ngày nó về Việt Nam, nó vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng nó biết một phía nào đó đang cố hãm hại nó. Bởi cứ khoảng 1 tuần thì nó đụng mặt xã hội đen khoảng 3, 4 lần do bắt quả tang đang theo dõi nó và kết quả là thằng nào cũng thê thảm. Mặc dù nó không bị xây xát gì nhưng nó cảm thấy phiền, cực kì phiền, rốt cuộc là có thằng nào đang theo dõi nó. Và tất nhiên là anh không biết đến việc này bởi vì dạo này nó thấy anh bận lắm, toàn đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Về cái là thể nào cũng qua phòng nó chúc ngủ ngon nó xong mới sang phòng anh. Trường lớn của nó thì khá ôn, mọi người đều thân thiện với nó, và đương nhiên mới vào trường nhưng nó đã có những thành tích đáng kinh ngạc, môn chính trị chưa ai đạt điểm tối đa nhưng nó đã làm được. Cái môn này nó học bên Sing rồi mà, đề thì tương tự thôi, chém đại.
MỌi người cứ nghĩ chắc bé này suốt ngày ngồi cày đây, nhưng đâu có phải đâu, suốt ngày đi chơi ấy chứ. Nó dẫn đầu trường như vậy cũng không ít người ghét nó nhưng nó chẳng quan tâm. Nó kiên nhẫn chờ đợi người đó xuất hiện nhưng anh ta chỉ sai người theo dõi nó, đó có phải đánh giá quá cao về hắn ta.
HIện giờ nó đang trong phòng, nói chuyện với ai đó
_Sao rồi – Nó hỏi
_Dạ thưa chủ nhân, hắn ta rất tức giận và… bảo chủ nhân hãy đợi đấy- GIọng người con trai đáp lại cung kính
_Hừ…để xem ai đợi ai…bắt đầu triển khai kế hoạch đi – Nó thâm hiểm, nói với giọng nhẹ nhàng nhưng thâm thúy. Có lẽ nó sẽ phải làm tổn thương một số người và chính là tổn thương cho chính nó. Nhìn ra ngoài cửa sổ…nó thấy một màn đêm bao trùm lên nó, chỉ có ánh đèn ngủ yếu ớt là có thể thắp sáng một chút ít. Cũng là 11h đêm mà sao anh chưa về nhỉ? Dạo này anh bận quá, nó không những không giận anh mà ngược lại càng thương anh nhiều hơn. Có lẽ do thị trường Việt Nam khó đầu tư nên bước đầu không đơn giản. Thở dài, nó mệt mỏi, chặng đường phía trước còn rất dài, khoanh tay trước ngực, suy nghĩ về những việc mình sắp sửa làm.
_Sao giờ này, em chưa ngủ? – Một giọng nói trầm ấm vang lên. NGhe giọng nói quên thuộc, nó mìm cười, anh đã về. Anh ôm nó từ đằng sau, 2 cánh tay anh vòng qua eo nó, đầu dựa vào vai nó, một hơi thở nam tính phà vào cổ nó.
_Bé con hôm nay có chuyện gì buồn à? – ANh lại hỏi khi thấy nó cứ trầm tư suy ngẫm
Vòng người lại, ôm lại anh, nó dựa mặt vào bờ ngực vững chãi của anh. Nó cần hơi ấm vào lúc này để sưởi ấm trái tim đó, để cho nó dũng khí để bước tiếp. Liệu kế hoạch trả thù của nó có làm tổn thương anh không? Siết chặt anh hơn, tham lam hít mùi hương bạc hà trên người anh, nó nhắm mắt
_Em có..chuyện gì sao? – ANh lại hỏi
_SUỵt…lâu rồi…em không được ôm anh…như lúc này…em..nhớ anh – Nó nói nhẹ nhàng, đúng thật là dạo này anh cứ hay đi sớm về khuya, chỉ về vào lúc nó ngủ rồi.
_HÌ, anh bận quá, anh xin lỗi, hay là em nghỉ học…tới công ty phụ trách cho anh với – Anh thanh minh, quả thật đối với chi nhánh mới mở này thật là khó khăn để có thể khánh thành được một khách sạn tầm cỡ quốc tế. Cho dù nguồn vốn không là vấn đề nhưng lượng khách du lịch sang đến Việt Nam là rất ít. Vì vậy, để khởi công xây dựng nhưng không ai ở thì thật là phí phạm và anh đang đau đầu, nghĩ cách.
_Sao…anh vướng mắc ở đâu? – Nó cười tinh nghịch, mong phần nào có thể giúp được anh, dù gì ở trường đang trong quá trình làm đồ án, mà nó lấy đồ án cũ ở bên trường cũ đem nộp là rất ô kê
_Mai đi em, hôm nay anh mệt rồi – Anh than thở
_Dạ, mai em tới công ty – Nó đáp
2 người chia tay nhau sau khi anh chúc ngủ ngon đó bằng 1 nụ hôn vào trán. Ai về phòng nấy, đánh một giấc ngon lành. Vậy là ngày mai, nó sẽ vừa thực hiện kế hoạch trả thù, vừa giúp anh và cũng để lợi dụng 1 mũi tên trúng 2 đích.