Bạn đang đọc Số Phận Của Nhóc – Chương 23
Vừa về tới cổng nhà Hoàng, nó đã mở ngay cửa xe, chạy xồng xồng vào nhà
_Má miiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ới ời – Nó la ó chạy thẳng vào nhà làm cả nhà đều bó tay với con nhỏ này, sao mà có lúc thì lạnh lùng, có lúc thì nhí nhố không chịu nổi vậy nè trời. Thảy chiếc dép mỗi nơi một chiếc, chạy vào ôm người phụ nữ đã đứng tuổi nhưng rất đẹp, bà mang một vẻ đẹp của sự quý phái, dù đã ở tuổi 50 nhưng da bà không tồn tại một nếp nhăn nào, quả là một người phụ nữ đẹp.
_Ta nhớ con ghê!- Người đó hiền dịu nói, cũng ôm lại nó. Người phụ nữ đó chính là mẹ của Hoàng, người nó coi như người mẹ thứ 2 của nó. Bà thương nó còn hơn con đẻ của mình (tất nhiên rồi) làm ai đó rất là GATO.
_Má mi có khỏe không nè? – nó hỏi han rồi đưa 2 tay lên áp má bà, lắc lắc (chịu con này)
_Ế ế, bỏ ta ra, ta….ta..vẫn khỏe….thả ta…ra – bà Lan nói trong khó nhọc khi cứ bị nó lắc.
_Sao 2 người cứ như là con nít ý nhỉ? – Hoàng nói khi thấy 2 người cứ õng ẹo. Trong khi đó thì anh phải đi cất xe, đem túi vào cho nó.
_À quên, má miiiiiiiiiiiiiiiii- Hoàng cũng chạy lại ôm, nhưng bà Lan nhanh chóng dịch sang một bên tránh cái ôm đấy làm anh mất đà suýt nữa té không phải dân học võ lâu năm chắc dập cái bản mặt đẹp trai này lâu rồi quá – Hoàng nghĩ thầm.
_Má chơi kì…- Vừa chỉnh lại thế đứng vừa sữa lại giọng. Thật là quê quá đi mà, nó thì đứng cười ngặt nghẽo, hờ hờ. Lần đầu điên nó thấy anh bị quê như vậy thiệt là mắc cười quá đi mà.
_Mày mà ôm má có mà gãy xương má à, má chỉ để cho bé con ôm thôi ha – Vừa nói bà vừa quàng tay, bá vai, bá cổ nó làm cho anh càng quê độ hơn. mặt anh nhăn nhó thấy vậy nó càng cười to hơn nữa, tức quá anh bỏ lên lầu luôn, đọng cửa cái rầm. Thấy anh có vẻ giận giận nó liền xin phép bà Lan lên lầu xem thế nào
_Thôi má mi, con lên lầu nhá, giận rồi kìa – Nó nói rồi liếc mắt theo đường đi của anh. Chưa để bà Lan đồng ý, nó đã chạy lên lầu luôn, để lại bà Lan một khuôn mặt khó hiểu
_Thiệc là khó hiểu quá đi à! – Bà Lan quay mặt sang ông quản gia đứng chứng kiến nãy giờ và nói
_Con trẻ bây giờ bỏ rơi mình chạy theo trai hết rồi, hazzzzz,kệ, ta đi nấu ăn- Tự biên tự diện một mình, bà nhảy chân sáo vào bếp vừa nhãy vừa hát là lá la làm cho người hầu thấy kinh ngạc. Mọi hôm bà chủ lạnh lùng khó tính thế nào mà hôm nay còn vừa đi vừa nhảy chân sáo thế kia hả trời, đúng là có sức hút mà..
Nó leo tót lên lầu, đứng trước cửa phòng anh, một cánh cửa đen sì sì, dán dòng chữ màu trắng “KHÔNG PHẬN SỰ, MIỄN VÔ” to đùng. Điều này làm nó bật cười, mình có nên bắt chước không nhỉ, ý tưởng sáng tạo, không đụng hàng. Gõ cửa phòng anh, nó chờ đợi bản mặt đáng ghét của anh
_Chuyên gì?- Anh giả vờ hỏi lạnh lùng
_Em cũng không biết nhưng hình như là em….làm người nào nào…ấy ấy…giận giận rồi thì phải – 2 chân nó cọ cọ vào nhau, mặt cúi xuống nói. Nhìn thì cứ tưởng nó đang hối lỗi, nhưng mà thật sự là nó đang nín cười.
_Thì sao – Lại lần nữa lạnh lùng, thật là giờ anh muốn tha thứ cho nó lắm nhưng muốn trêu thử
_Thì muốn xin lỗi chớ sao? xớ!- Bực mình nó đẩy anh chạy thẳng vào phòng anh. Anh bị đẩy bất ngờ nên mất đà chân phải quơ lung tung chẳng may đẩy cánh cửa vào, mà bàn tay phải của anh vẫn trên thành cửa thế là thành kẹp tay
_Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – tiếng hét chói tai, long trời lở đất vang lên, làm cho nhà anh nứt thêm mất vết, móng nhà thì sụt thêm mấy phân. Mấy người làm định chạy lên xem cậu chủ ra sao nhưng bị bà Lan giữ lại, để yên cho tụi nó làm việc, bà cười nham hiểm, kiểu này chắc bà sắp có cháu…Đang ngắm nghía nội thất phòng anh, khá là đẹp nhỉ, phòng sơn mày đen nội thất trắng, bỗng nhiên nó bị một tiếng hét làm cho say xẩm mặt mày
_Gì ớ gì ớ? Động đất, cháy nhà ở đâu đó? – Nó sau cơn hoảng loạn nhờ tiếng hét của anh thì vẫn chưa hoàn hồn
_Động đất gì mà động đất, đau quá nè, huhu, bàn tay vàng ngọc của tôi – Anh suýt xoa, nó thấy tay anh bắt đầu sưng lên nên chạy lại xem thế nào thì bị anh ôm vào lòng luôn, thế là giờ nó nằm gọn trong lòng anh
_Ế, thả ra coi tay anh thế nào nào? có đau không trời ơi, thả ra?- Nó lo lắng, cố gắng đẩy anh ra nhưng lại bị anh ghìm chặt vào người anh, có lẽ nó là liều thuốc hữu hiệu nhất cho bàn tay anh hiện giờ
_Ở yên nào, em mà ngọ nguậy thì tay anh đau hơn đó – Anh nói vậy thì nó cũng im luôn, vòng tay ôm lại anh, có lẽ đối với nó anh chính là động lực sống duy nhất của nó.
_Anh kì! thả ra ê, ôm vậy mỏi – nó rên mà anh cũng phải phì cười. Có ai như nó không? mỏi ấy trời, nó gây thương tích cho anh thế này mà, muốn lìa mấy ngón tay khỏi bàn tay luôn. Buông nó ra anh leo lên giường, nó không theo mà lật đật chạy lại góc phòng nơi có hộp cứu thương, tìm thuốc bôi giảm đau cho anh, tay anh sưng thế kia cơ mà.
_Nè, chỉa bàn tay ra cái coi – Nó ra lênh sau khi miệt mài tìm kiếm hộp thuốc quý giá này. Dù gì cũng là lỗi của nó nên nó cảm thấy có trách nhiệm một tí
Anh ngoan ngoan chỉa bàn tay ra cho nó bôi thuốc vào. Nhìn nó tỉ mĩ bôi thuốc lên tay anh, lâu lâu lại còn thổi thổi, làm anh cảm thấy yêu nó hơn, anh sẽ dùng cuộc đời này để bù đắp hết tất cả những vết thương mà nó phải chịu. Anh sẽ không cho nó bước vào con đường của hận thù, nhưng dễ gì đâu. miên man với những suy nghĩ của mình
_Ông nội ới, suy nghĩ gì đó? – Nó sau khi hoàn thành tác phẩm thì rất mãn nguyện. Nhưng cái bắt gặp cái vẻ ngơ ngơ như bò đội nón của anh thì muốn đấm vào mặt, thương tình vừa bị mình hành hung nên không đấm nữa, nhẹ nhàng hỏi hỏi rồi quơ tay thôi.
_Có gì đâu, bắt đền em đó, muốn lìa ngón ra khỏi bàn luôn nè – Anh lại chìa chìa bàn tay trước mắt nó như trêu ngươi làm nó chóng cả mặt. Nó thấy ghét quá đập cái bộp ngay cái bàn tay đó làm anh lại một phen đau thấu xương
_Hây, sao em ác quá vậy hả? – Hoàng hỏi, lại xoa xoa cái tay, sao lại có thể đối xử với bệnh nhân vậy chứ
_Ác đâu bằng anh ble`- NÓi xong nó lè lưỡi, chạy ra khỏi phòng anh luôn (sợ bị đánh đó). Sao cái con gấu này lúc nào cũng làm anh phải yêu nó hết vậy, đứng dậy đóng cửa phòng lại anh bước vào phòng tắm làm gì đó chả biết.
Nó sau khi rời khỏi phòng anh mới thấy hối tiếc, chưa ngắm nghía được gì, thôi kệ, thời gian còn dài. Bước sang căn phòng được chuẩn bị sẳn cho nó, cũng giống như phòng anh, 4 bức tường đều là màu đen mang lại sự cô đơn nhưng có điều đặc biệt là đồ vật lại là màu tím điều đó làm căn phòng ấm áp hơn nhưng lại mang không khí buồn vô hạn. Hợp với gu nó thích, nó thầm cảm ơn má mi yêu dấu của nó, phòng nó còn có cửa sổ nữa, có thể nhìn thấy khu vườn bên ngoài, lại mở cửa sổ ra, một làn gió mát thổi qua tóc nó mang mùi hương bạc hà, thật dễ chịu. Phòng nó có đầy đủ tiện nghi, có cả thảm nhảy au nữa kìa, tầng dưới ai mà ở chắc sẽ chết với nó vào đêm. Nhanh chóng lấy đồ trong va li chạy vào phòng tắm, xả stress sau một ngày căng thẳng. Thật sung sướng khi bồn tắm đã được chuẩn bị nước nóng sẵn, điều đó làm nó thật là vui, mùi hoa Iris làm nó dễ chịu, bao nhiêu mệt mỏi ngày hôm nay đều tan biết vào làn nước ấm đó…
Nó tắm xong, đi xuống dưới lầu thì đã thấy anh và mẹ anh đang ngồi đó ăn cơm rồi
_Con, vào ăn cơm với má mi nào – Vừa ăn bà Lan vừa chỉ vào bát cơm để đó
_Thôi mọi người ăn đi ạ, con mệt lắm, chả buồn nhai đâu, ngồi đây chơi với mọi người thôi – Nó uể oải đáp, thật sự trong người nó rất mệt chắc tại do có mấy trận khóc với nghịch với anh lúc nãy
_Con mệt thì lên lầu nghỉ đi, ngồi đây làm gì – Bà Lan càu nhàu, ai bảo nó chình cái mặt đưa đám đó ra làm gì, vừa thấy bực vừa lo
_Dạ nếu má mi đã nói vậy – Nó nói rồi đứng dậy theo cách uể oải nhất có thể, lễnh thễnh bước lên lầu
Nhìn theo dáng nó lên lầu mà bà Lan chán nản, thở dài nói
_Con lên lầu xem nó thế nào, nhanh, lẹ – Bà ra lệnh cho Hoàng. CHỉ chờ có thể, anh bỏ bát cơm, chạy lên lầu luôn. Quả thật anh cũng lo cho nó lắm chứ bộ, mặt như chết trôi thế kia mà.
_Trời, mới nói vậy mà nó lên luôn kìa trời! – Bà nhìn theo bóng con trai và dần dần cũng mất hút sau tầm nhìn của bà. Sao mà chúng nó cứ quấn lấy nhau ấy nhỉ, không buông không được hay sao ý.
Bước lên phòng nó, anh không gõ cửa mà vào luôn
_Em….Uống gì mà nhiều thuốc thế kia hả? – Hoàng chạy ngay lại mà quát nó. Chẳng là vừa mở cửa thấy nó đổ khoảng 4,5 viên thuốc gì đó vào tay rồi cho vào miệng mà uống.
_À…dạo này em hay nhức đầu, nên uống vậy đó – Nó ấp úng, như đang che giấu điều gì đó
_Thật không? sao nhìn giống nói dối quá vậy – Hoàng bắt thóp, anh mong nó không bị gì, chỉ là nhức đầu đơn thuần
_Dạ, thật mà, tối nay anh ngủ với em nhé! – Nó đề nghị, bởi giờ nó cần hơi ấm của anh, người nó chả hiểu sao mà tự dưng lạnh toát, đầu óc thì quay cuồng. Lảo đảo, nó kéo anh lại giường. Thất nó không ổn, anh đưa tay lên sờ trán nó, cảm giác lúc này của anh là nóng như hòn than (nói quá), sờ đến tay nó thì lạnh toát. Không khỏi lo lắng, anh gặng hỏi
_Em vừa uống thuốc gì? – Anh cố gắng bình tĩnh, thật sự nó đang giấu anh bệnh gì đây
_Thuốc…đau..đ..ầ..u – nó cố gắng nói khi cảm giác như bay trên tầng mây, cả người nó không còn trọng lượng nữa, đôi mắt nặng trĩu, nó muốn ngủ. Và sự thật là nó ngất xỉu, Hoàng vội vàng đỡ lấy nó trong vòng tay mình, bế nó lên giường, anh chạy ngay vào phòng tắm lấy cái khăn ướt đắp lên trán nó
Người nó lạnh ngắt thế này đúng là không ổn rồi, anh cần phải sưởi ấm cho nó mới được. Nghĩ đoạn, anh trèo lên giường mà ôm nó vào lòng, mong truyền được bao nhiêu hơi ấm của mình sang nó thì hay bấy nhiêu. Nó thì cảm giác như có một luồng hơi ấm nào đó đang sưởi trái tim nó ấm dần lên, chắc đó lại là anh rồi, hơi ấm này rất quen thuộc, vòng tay này đã an ủi nó suốt 4 năm qua cơ mà. Nở một nụ cười, nó dụi dụi vào cái luồng ấm đấy, thấy nó có dấu hiệu tỉnh, anh nhìn xuống nó.
Thiệt là con bé này, dám giấu anh chuyện bị bệnh làm anh lo muốn chết. Trời cũng đã hửng hửng sáng, bây giờ anh cũng đã yên tâm nhắm mắt mà ngủ một giấc, chứ cả đêm hôm qua nằm ôm với canh nó mà chả chợp mắt được tí nào. Thế là 2 người ngủ ngon lành sau một đên chật vât của anh, đúng là mệt mỏi mà