Đọc truyện Sinh Tồn Ký – Chương 19: Tháo chạy
Sau khi xem qua thông tin nhân vật của Bạch Yến, Trần Phi không biết nên chọn hướng đi nào cho nàng. Hắn vẫn chưa hiểu rõ về hệ thống nghề nghiệp trong trò chơi này, có lẽ tạm thời nên để nàng tăng điểm tiềm năng giống hắn, nâng cao khả năng sinh tồn rồi sau này sẽ quyết định.
Trần Phi nói nhỏ vào tai Bạch Yến:
– Về sau mỗi lần lên cấp bạn cứ tăng 1 điểm sức mạnh, 1 điểm nhanh nhẹn. Khi nào thay đổi tôi sẽ thông báo. Còn nữa, nhớ phải giấu kín thông tin nhân vật và hướng phát triển của bạn, đừng để ai biết, dù là người thân nhất cũng không được. Điều này rất quan trọng!
Gương mặt mỹ miều của Bạch Yến ửng hồng, trong lòng nổi sóng. Nàng thầm nghĩ hắn kêu mình ngay cả người thân cũng không được cho biết, vậy mà vừa rồi lại thoải mái đón nhận thông tin của mình, khác nào có ý nói hắn còn hơn cả người thân.
Có điều này nên thành thực nhận định về phụ nữ. Một khi họ đã yêu thích, thì bất cứ hành động, lời nói nào dù nhỏ cũng dẫn đến vô số hiểu lầm tai hại. Trần Phi là ví dụ điển hình.
Chờ Bạch Yến tăng điểm tiềm năng xong, Trần Phi tiếp tục ném đá kéo thây ma tới.
Giết thêm vài con, đến lượt Gia Mỹ lên cấp. Chỉ số nàng so ra không chênh lệch với Bạch Yến, có mục hơn cũng có mục kém. Trần Phi hướng dẫn nàng tăng điểm giống Bạch Yến.
Nửa giờ trôi qua, thây ma lởn vởn quanh cổng đã bị hai nàng hăm hở quét sạch. Bạch Yến lên cấp 2, tiếp tục tăng điểm vào nhanh nhẹn và sức mạnh như Trần Phi chỉ dẫn. Thực lực nàng bây giờ đã có thể an toàn đối mặt vài thây ma một lúc mà không có gì lo lắng.
Khi cả bọn chuẩn bị xông ra ngoài, bỗng nghe tiếng chân rầm rập. Trần Phi nhìn về hướng phát ra tiếng động, trông thấy một nhóm bốn người đang cuống cuồng chạy đến, kéo theo đằng sau một bầy thây ma đông đúc gào rú ầm trời.
– Khốn kiếp!
Trần Phi bực dọc mắng, nhận ra đám người này chính là những kẻ đêm qua được hắn cứu bên khu B, sau đó tách ra. Không hiểu bọn họ sống sót cách nào mà lúc này bỗng nhiên chạy ra.
Gia Mỹ cũng phát hiện người quen:
– Chính là những người ở cùng tôi đêm qua, làm sao đây?
– Mặc kệ họ! – Trần Phi xốc Nguyễn Huy lên lưng, khoát tay – Chúng ta mau rời khỏi đây!
Trần Phi chạy trước dẫn đầu, nhóm Bạch Yến liền theo sau, nhanh chóng chạy đến cổng. Ở sau lưng, nhóm người kia điên cuồng đuổi tới, vừa chạy vừa kêu la om sòm.
– Cứu tôi!
– Này, chờ chúng tôi với…
– Dừng lại, các cậu mau dừng lại!
Vừa ra khỏi cổng, Trần Phi rẽ phải rồi cắm đầu chạy. Ngoài này lác đác vài thây ma bị hắn dễ dàng giết sạch, Bạch Yến và Gia Mỹ chạy sau không có phần, đây không phải lúc luyện cấp.
Chạy được mấy trăm mét, bến xe hiện ra trong tầm mắt, Trần Phi khoát tay ra hiệu cho tất cả tăng nhanh tốc độ.
Lương Nhật chạy vắt giò lên cổ, vượt mặt cả hai nàng kia, theo sát Trần Phi. Gã là vận động viên bóng rổ, tố chất thân thể cực tốt, dù Bạch Yến và Gia Mỹ sau khi trở thành người chơi cộng thêm chút điểm nhanh nhẹn nhưng vẫn chênh lệch chút ít. Cuối đoàn là Thanh Hương vốn dĩ yếu ớt, càng chạy càng bị bốn người kia bỏ xa phía sau. Mặt nàng tái xanh, bật khóc:
– Tôi mệt quá, không chạy nổi nữa! Ai giúp tôi với…
Bạch Yến nghe mới sực nhớ. Nàng cùng Gia Mỹ quay ngược trở lại, mỗi người một bên dìu Thanh Hương chạy đi, tốc độ di chuyển vì thế giảm mạnh, trong chốc lát đã bị nhóm người kia đuổi kịp rồi vượt qua.
Phía trước, Trần Phi bỗng dừng chân, không phải hắn đợi mấy nàng kia, mà vì ngay lối vào bến xe đang tụ tập rất đông thây ma, ít nhất cũng mấy trăm con. Bọn chúng đa phần là hành khách bị lây nhiễm biến thành, có cả tài xế còn mặc đồng phục rách nát nhưng vẫn trông được logo của các hãng xe. Ngoài ra còn không ít những người hành nghề xe ôm công nghệ. Cả bầy lảo đảo đi xung quanh tìm thức ăn.
Trần Phi đảo mắt một vòng, trước mặt có rất đông thây ma trong bến xe nghe động ùa ra, sau lưng thì đám người kia đang dẫn theo một bầy chạy lại, cả hai đầu đều bị vây chặt như nêm cối. Kế hoạch vỡ lở, hắn nghiến răng chạy ngược trở về, thà đối đầu mấy chục thây ma kia còn hơn bị cả trăm nghìn con phía trước làm thịt.
Hành động đột ngột của Trần Phi khiến mọi người ngơ ngác, nhưng rất nhanh chạy đuổi theo hắn. Mấy người mới đến cũng nhập bọn, mạnh ai nấy chạy bở hơi tai, không còn hơi sức để hò hét gì nữa.
Đến gần bầy thây ma, Trần Phi vẫn giữ nguyên tốc độ, vung Dao Mổ Chó chém loạn.
Phập! Phập! Phập!
Những cái đầu đẫm máu lăn lông lốc trên đường, kéo theo tiếng la hoảng của đám người ở sau. Vài kẻ hậu đậu vô tình đạp trúng mấy cái đầu bị trượt chân ngã sấp mặt, lồm cồm bò dậy không kịp kiểm tra thương tích lại cắm đầu vắt chân lên cổ mà chạy.
– Không xong!
Trần Phi định mở đường máu đến ngã tư phía trước rồi chuyển sang hướng khác, song thây ma kéo đến ngày càng nhiều, cơ hồ cả bầy trong trường đều bị âm thanh náo động dẫn tới. Thể lực hắn có hạn, không thể tiêu phí, mà có dùng cạn thì cũng chẳng cách nào giết sạch cơn thác lũ thây ma đang cuồn cuộn tràn ra.
Phập! Phập! Phập!
Trần Phi giết đến đỏ mắt, vừa đánh vừa nhìn ra xa xa, biển thây ma chen chúc cơ hồ không có điểm cuối. Trong khi đó, bầy thây ma từ bến xe đuổi theo đã gần áp sát sau lưng, tiếng than khóc của mấy người kia vang lên dậy trời. Hắn nghiến răng, chỉ muốn quay lại chém bọn họ một nhát chết tại chỗ, đều do những kẻ ngu xuẩn này gây ồn ào đưa bọn thây ma đến.
Trong cơn quẫn bách, một ý tưởng xẹt qua đầu Trần Phi, hắn chạy tới căn nhà bốn tầng khang trang nằm bên đường, đạp mạnh mấy cái vào cửa.
Rầm! Rầm!
Cánh cửa bung ra, Trần Phi như cơn lốc ập vào. Mấy người kia liền nối đuôi chạy theo.
Vừa vào trong, Trần Phi không dừng lại mà tiếp tục chạy thẳng xuống bếp. Hắn nhớ không lầm thì sau lưng nhà này có một con đường khác, theo cửa sau chạy ra đó coi như an toàn. Đáng tiếc Trần Phi phải thất vọng, không rõ tay kiến trúc sư nào thiết kế tòa nhà này lại chẳng có cửa hậu, thật đen đủi.
– Không, chúng ta xong rồi!
– Chạy đâu không chạy, lại chạy vào đường cùng thế này…
– Cha ơi, mẹ ơi, con không thể báo hiếu rồi…
Bốn người kia thấy lâm vào ngõ cụt bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, thậm chí có kẻ lớn tiếng mắng chửi Trần Phi ngu xuẩn, dẫn cả bọn vào chỗ chết.
Biển thây ma đã đuổi tới phía sau, không còn thời gian để nghĩ, Trần Phi chém mạnh dao lên vách nhà bếp. Lực công kích của hắn hiện giờ ngay cả sắt thép bình thường cũng có thể chém gãy, bức tường bê tông tuy rắn chắc nhưng không cách nào chịu nổi, bị chém mấy phát liền nứt vỡ, ầm ầm đổ sụp, lộ ra con hẻm.
Trần Phi phóng xuyên qua lớp bụi mù dày đặc ra ngoài, ngó tới lui phát hiện bên này vắng vẻ, đường hẻm thông thoáng, hắn chợt nảy ra suy nghĩ táo bạo, liền chọn phía bên phải chạy đi.
Lương Nhật dẫn đầu đoàn người rồng rắn bám sát Trần Phi, vừa chạy vừa lớn tiếng hỏi:
– Chúng ta đi đâu?
– Bến xe.
Trần Phi đáp gọn, hai chân tăng tốc, chớp mắt đã bỏ Lương Nhật rơi lại phía sau. Nếu Trần Phi tính không sai, toàn bộ thây ma đã bị dẫn dắt đuổi theo bọn hắn, hẳn bây giờ trong bến xe đang rất vắng vẻ, là thời cơ tốt nhất để lấy xe.
Không thể bỏ lỡ cơ hội có một không hai này, toàn bộ sức lực Trần Phi dồn hết xuống hai chân thần tốc lao đi. Với 12 điểm nhanh nhẹn, một khi hắn chạy cật lực thì ngay cả Usain Bolt cũng chào thua. Nơi hắn lướt qua, gió cuốn mạnh những chiếc lá khô tạo thành âm thanh ù ù, tung bay lả tả.
Trần Phi đánh một vòng lớn, sau đó tiếp tục quẹo vào con đường ngắn bên phải, cuối đường là lối vào bến xe khi nãy. Quả như dự tính, trong bến xe vẫn còn thây ma nhưng số lượng không bao nhiêu, chỉ hai, ba chục con rải rác trên diện tích rộng lớn.
Trần Phi chạy nhanh vào trong, nhẹ nhàng hạ gục vài con rồi chọn một chiếc xe buýt còn mới, nhảy lên giết chết thây ma tài xế, lấy chìa khóa, sau đó vứt xác khỏi cửa. Đợi hắn làm xong những việc này, Lương Nhật cũng vừa hổn hển chạy tới cổng bến xe, thấy Trần Phi đưa tay ngoắc liền chạy đến hỏi:
– Xe này à?
– Mau nổ máy! – Trần Phi ném chìa khóa qua.
Lương Nhật tót lên xe, phóng ngay tới ghế tài xế vặn chìa khóa, lập tức đề máy. Gã thuần thục vào số, tay đánh vòng vô lăng quay xe ào ào lao ra cổng. Lúc này, nhóm Bạch Yến và những người kia mới chạy tới. Lương Nhật quay nhìn Trần Phi hỏi ý. Hắn nói:
– Dừng xe cho họ lên!
Xe vừa ngừng, Bạch Yến và Gia Mỹ bận dìu Thanh Hương đang kiệt sức đã bị mấy người kia lao tới chen lấn, giành giật lên trước. Chờ bọn họ yên vị mới đến lượt các nàng bước lên, ngồi băng ghế ngay sau Trần Phi.
Đám thây ma đã tiếp cận, Lương Nhật khẩn trương nhấn ga cho xe chạy đi. Bọn chúng chồm theo bám lấy cửa vẫn còn mở, tìm cách leo lên, gã bèn ấn nút đóng chặt cửa lại, kẹp dính tay vài con kéo theo một đoạn dài. Trần Phi bước tới vung dao chém đứt mấy cánh tay rớt xuống sàn xe, máu đen chảy đọng vũng. Những người nọ trông thấy thì kêu lên sợ hãi, vội vã chạy về cuối xe, cố tránh xa.
Vô số thây ma lố nhố chắn hết đường xe chạy, Trần Phi đanh giọng:
– Tông chết chúng!
– Được.
Không cần hắn bảo, Lương Nhật cũng có ý này. Từ lúc Trần Phi giao nhiệm vụ lái xe, gã đã khấp khởi mừng thầm. Cả một biển thây ma đấy, cán chết hết bọn chúng, gã sẽ trở thành người chơi và lên cấp vù vù. Mới nghĩ thôi mà Lương Nhật đã sướng muốn lên đỉnh, hưng phấn đạp mạnh chân ga.
Chiếc xe buýt lồng lên như dã thú, phóng hết tốc lực tông mạnh vào lũ thây ma.
Rầm! Rầm! Rầm!
Chiếc xe rung lắc dữ dội, hàng chục thây ma bị tông bay ra ngoài, vài con bị bánh xe cán qua đầu lập tức mất mạng.
“Ding, bạn giết chết 1 con quái, tăng 1 điểm kinh nghiệm.”
Thanh âm hệ thống vang lên trong đầu Lương Nhật. Rốt cuộc cũng đạt ước nguyện, gã không kiềm được sung sướng cười lớn, càng thêm điên cuồng dí ga.
Nhìn biểu hiện Lương Nhật, Trần Phi cười lạnh. Khi trước bảo gã lái xe, hắn đã tính qua vấn đề này. Trò chơi thiết lập cực chặt chẽ, Trần Phi không tin sẽ để hổng một bug lớn đến vậy. Nếu hắn đoán không sai, chắc chắn Lương Nhật chỉ được điểm kinh nghiệm khi giết con quái đầu tiên, những con chết sau đó không do sử dụng trang bị của hệ thống chém giết sẽ không có kinh nghiệm hay rơi đồ gì cả. Nếu không, những kẻ nắm quân đội với kho vũ khí đáng sợ trong tay chỉ cấn nhấn nút một cái, bom nguyên tử xóa sổ toàn bộ thây ma trong thành phố, chẳng lẽ tăng lên max cấp sao?
Suy đoán của Trần Phi chuẩn xác. Nụ cười khoái trá trên mặt Lương Nhật nhanh chóng đông cứng. Gã phát hiện ngoài 1 điểm kinh nghiệm đầu tiên, về sau xe buýt cán chết thêm mấy chục con nữa nhưng giá trị kinh nghiệm không hề tăng lên.
– Chuyện quái gì thế này? Sao lại như vậy? – Lương Nhật tức tối đập mạnh tay vào vô lăng.
– Chú ý lái xe! – Trần Phi ngồi sau lưng gã đề tỉnh.
Lương Nhật đang tức giận nghe vậy càng thêm nổi điên, chực phát tác nhưng ngó qua gương trông thấy vẻ mặt vô biểu cảm của Trần Phi liền nín lặng. Gã hậm hực trút giận xuống lũ thây ma, cứ nhắm vào giữa bầy mà tông điên cuồng.
Xe buýt liên tục dằn xóc, móp méo đủ chỗ, khác xa vẻ ngoài mới tinh lúc nãy.
Cả chục thây ma bám lên xe, muốn chui qua những cửa kính vỡ. Không đợi Trần Phi nhắc nhở, Lương Nhật đánh vô lăng qua lại, mượn lực ly tâm hất văng chúng xuống đường, bánh xe nghiến qua. Vài con lì lợm cố đu bám bị Trần Phi cho một dao toi mạng.
Chiếc xe ầm ầm lao đi trên con đường đặc nghẹt thây ma. Tiếng máy xe gầm rú, tiếng va chạm, tiếng kính vỡ nát, tiếng thây ma kêu gào, tiếng đám người trên xe hoảng loạn la hét, tiếng phanh ken két rít dọc làn đường, tất cả hòa thành bản hợp âm kinh khủng chết chóc, kết hợp với quang cảnh cực kỳ hỗn loạn biến nơi này thành địa ngục trần gian. Nơi chiếc xe chạy qua, vô số thây ma bị cán nát người vẫn cố lăn lê bò trườn đuổi theo, máu me nội tạng lẫn vào những vệt bánh xe đen ngòm.
Đám người trên xe liên tục hò hét như đang chơi trò cảm giác mạnh. Trần Phi bật dậy khỏi ghế, quét ánh mắt sắc bén lên mặt bọn họ:
– Tất cả câm miệng! Từ lúc này trở đi ai còn dám la hét, tôi lập tức tống cổ khỏi xe!
Bốn người nọ, gồm 3 nam 1 nữ nghe vậy nín ngay. Vài giây nặng nề trôi qua, một thanh niên trong bọn có lẽ cảm thấy bực tức vì bị quát nạt, lên tiếng đáp trả:
– Tôi la miệng của tôi, cậu quyền gì cấm cản? Vô lý thế?
Soạt!
Lời còn chưa dứt, Trần Phi đã lao tới tóm cổ áo gã kéo lên, gằn giọng:
– Xe của tao!
Mấy người kia đã sớm chứng kiến bản lĩnh Trần Phi, giờ thấy hắn chỉ cần dùng một tay đã dễ dàng xách cổ gã nọ lên thì hoảng hốt co rúm người, sợ hắn trút giận lên mình.
Nam thanh niên bị cổ áo chẹn ngang cổ họng nghẹt thở đỏ bừng mặt, hai tay huơ loạn, miệng thều thào:
– Xin… lỗi! Tôi… tôi… hiểu… rồi…
Phịch!
Trần Phi vứt gã xuống ghế, lạnh nhạt quay về chỗ ngồi. Đối với những kẻ không hiểu chuyện, cần phải nặng tay mới chịu nghe.
Phía trước, Lương Nhật trong cơn điên vẫn đang lái xe tông túi bụi vào đám thây ma cản đường. Mắt gã trợn trừng, miệng nghiến trèo trẹo, lầm bầm mãi hai từ “chết đi”.
Xe buýt điên cuồng rốt cuộc lao khỏi biển thây ma, chạy được một đoạn bỗng phát ra mấy tiếng khựt khựt. Lương Nhật đang điên dại bừng tỉnh, tái xám mặt mày rống lên:
– Thôi xong! Hết xăng rồi.
– Chết tiệt! – Trần Phi quay ra sau nói – Mau xem có xăng dự trữ ở đó không?
Hắn hỏi chỉ để hỏi, thừa biết khả năng cao là không có. Xe buýt này dùng để đưa đón khách trong thành phố, hết xăng thì vào trạm bơm thêm, chẳng tài xế nào dư hơi chuẩn bị xăng dự trữ.
Mấy người kia không dám chậm trễ, luống cuống tìm kiếm khắp xung quanh, lát sau lắc tay ra hiệu không có. Trần Phi cấm bọn họ la hét, vì vậy chỉ có thể dùng tay làm ám hiệu.
Trần Phi thoáng bất mãn, số hắn quá đen, chọn thế nào lại lấy nhầm chiếc xe cạn xăng. Lũ thây ma vẫn dai dẳng bám theo sau, không thể quay lại. Trước mặt có mấy chục con nghe động, lảo đảo từ các ngóc ngách mò ra. Hắn hỏi:
– Còn chạy được bao xa?
– Cố lắm cũng chỉ lết được tối đa 500 mét. – Lương Nhật đã tỉnh lại từ cơn say máu, toàn thân rúm ró trước cái chết cận kề.
Nhóm Bạch Yến từ nãy giờ vẫn ngồi im lặng. Gia Mỹ chợt kêu lên:
– A, tôi nhớ rồi. Đi hết con đường này, rẽ phải có một trạm xăng. Tôi hay đổ xăng ở đó.
– Đúng rồi, sao tôi không nhớ ra nhỉ?! – Lương Nhật mừng rỡ.
Trần Phi gật đầu, không có Gia Mỹ nhắc, hắn cũng quên béng:
– Mau tới đó!
Chiếc xe buýt vừa giảm tốc độ một chút, Lương Nhật đạp ga liền ầm ầm phóng như bay, còn bao nhiêu nhiên liệu đều đốt sạch, tông thây ma văng tứ tung.