Sinh Tồn Ký

Chương 18: Đào tạo


Đọc truyện Sinh Tồn Ký – Chương 18: Đào tạo

Mấy món vật phẩm Bạch Yến nhặt được đều tốt, Trần Phi rất yêu thích nhưng vẫn đưa trả nàng.

Bạch Yến mỉm cười:

– Bạn giữ dùng đi, tôi lấy cây gậy này đủ rồi!

Nếu tính riêng, đương nhiên Gậy Đánh Chó giá trị hơn hẳn cái bao tay, nhưng cộng thêm quyển sách kỹ năng kia thì tổng giá trị các món đồ của Bạch Yến lại vượt xa. Tuy nhiên nàng đã nói vậy, Trần Phi cũng không từ chối. Hắn đeo bao tay vào bàn tay phải, đồng thời chọn học sách kỹ năng.

“Ding, dưới cấp 20, bạn chỉ có thể học 3 kỹ năng chủ động, xác nhận học kỹ năng Hóa Đá chứ?”

– Xác nhận.

Quyển sách hóa thành một tia sáng xanh bay vào đầu Trần Phi. Ngay cạnh bảng thông tin nhân vật xuất hiện thêm 3 ô. Ô đầu tiên hiển thị hình ảnh cánh tay hóa đá sù sì, bên trên có dòng chữ Hóa Đá, hai ô kia còn trống.

Sau khi đeo bao tay, thể lực và phòng ngự của Trần Phi tăng lên 2 điểm. Nhẩm tính sơ, hắn cần phải lên 2 cấp để được 4 điểm tiềm năng thế này, xem ra nhặt đồ tốt có lợi hơn cày cấp nhiều, chưa kể hiện giờ Trần Phi cần số điểm kinh nghiệm không hề ít nếu muốn lên cấp.

Trần Phi nhìn ba người còn lại, thầm nghĩ nếu tạo cơ hội cho họ giết quái lấy chiến công đầu, nhất định sẽ nhặt được thêm một số trang bị nữa, thực lực hắn lại tăng thêm.

Bắt gặp Trần Phi hứng thú nhìn qua, ba người kia không tự chủ lùi về sau vài bước, không hiểu ánh mắt hắn có ý nghĩa gì, giống như muốn lột da bọn họ.

Trần Phi ho nhẹ mấy cái, nhìn sang Bạch Yến. Biết nàng đang có rất nhiều thắc mắc, hắn nói:

– Trước đây bạn đã từng chơi game trực tuyến chưa?

– Chưa bao giờ. – Bạch Yến ngơ ngác, không hiểu chuyện này có liên quan gì đến game.

Gia Mỹ và Thanh Hương cũng thế, đều không biết gì về game. Các nàng thường ngày rảnh rỗi chỉ chơi vài trò đơn giản như Trúc Xanh, Bắn Trứng Khủng Long, mà mấy trò này so với game trực tuyến phức tạp thì khác biệt một trời một vực.

Trần Phi thở dài, những ai chưa từng tiếp xúc với trò chơi trực tuyến, rơi vào thời đại này sẽ rất khó thích ứng. Giống như kẻ chẳng biết chữ bị bắt đọc sách, lơ ngơ như lạc trong màn sương mù.

Lương Nhật thì khác. Mắt gã bừng sáng, vọt miệng:

– Tôi chơi qua rồi, rất nhiều là đằng khác.

Mặc kệ Lương Nhật đang háo hức, Trần Phi nói:

– Là thế này. Sau trận dịch, thế giới chúng ta đang sống đột nhiên biến thành trò chơi một cách khó hiểu…

Hắn giải thích sơ qua về những điều cơ bản của trò chơi cho mọi người nắm, nhưng giấu nhẹm đi một số chuyện tự mình đúc kết ra. Không phải Trần Phi keo kiệt, hắn chỉ không muốn kẻ có tâm địa xấu như Lương Nhật biết quá nhiều.

Nghe xong, trong khi ba nàng kia còn mù mờ chưa hiểu rõ, Lương Nhật hưng phấn nói:

– Thảo nảo tôi cứ thấy mọi thứ rất quen thuộc, hóa ra là như vậy. Hà hà, tôi từng là một game thủ tiếng tăm đấy, không lo nữa rồi.

Phát hiện Trần Phi nhìn mình, không hiểu sao Lương Nhật bỗng thấy tê dại toàn thân, bèn chữa lời:

– Đùa đấy, tôi biết sơ sơ thôi, không rành lắm đâu!

Gã thầm mắng bản thân ngu ngốc, dưng không sơ ý để lộ ra chuyện mình cũng là một chuyên gia cày game, làm vậy chẳng được lợi lộc gì còn khiến Trần Phi thêm đề phòng. Nhưng dù sao đã lỡ nói ra, Lương Nhật chỉ còn biết đấm ngực tự trách.

– Bạn xem thử thông tin nhân vật đã đạt cấp 1 chưa? – Trần Phi bảo Bạch Yến.


Tuy còn chưa hiểu lắm nhưng Bạch Yến tư chất thông minh, nhanh chóng kết nối được với hệ thống, mở bảng nhân vật lên. Tất nhiên những thứ này thuộc về riêng tư, chỉ mình nàng xem được.

– Vẫn chưa, tôi đang cấp 0. – Nàng nói.

Trần Phi gật đầu:

– Dưới nhân vật có ống kinh nghiệm, bạn xem được bao nhiêu phần trăm rồi?

Bạch Yến mơ màng ngó khoảng không mông lung trước mặt, lát sau đáp:

– 17%.

– Vậy là bạn cần giết thêm 5 con nữa mới có thể lên cấp. Tiếp tục chứ?

Bạch Yến hơi ngần ngừ, trông thấy ánh mắt khích lệ của Trần Phi liền được tiếp thêm dũng khí, gật đầu:

– Tôi sẽ cố!

– Giữ đồng xu này! Đây là tiền tệ trong trò chơi, khi vũ khí hết độ bền, bạn cần nó để nhờ hệ thống sửa chữa!

Trần Phi nhét 1 xu khi nãy vào tay Bạch Yến, sau đó nhặt một hòn đá ném tới đám thây ma.

Cộp!

Hai thây ma đứng gần vị trí đá rơi nghe động lảo đảo mò tới.

Trong lúc chờ chúng đến gần, Trần Phi trao Dao Mổ Chó cho Gia Mỹ. Nàng giật mình:

– Tôi… cũng phải làm sao?

Trần Phi nhàn nhạt nói:

– Nếu muốn mãi lệ thuộc vào người khác, chị có thể không làm!

Sắc mặt Gia Mỹ tái nhợt nhìn lưỡi dao hoen rỉ trong tay rồi lại nhìn thây ma đang dần tiếp cận, sau đó ngó Trần Phi. Vài giây sau, nàng cắn răng gật mạnh đầu như để củng cố thêm quyết tâm:

– Tôi sẽ thử.

– Tốt!

Trần Phi định đưa nón và khẩu trang cho Gia Mỹ, nhưng phát hiện mình không còn. Hắn quay sang Bạch Yến, chưa kịp nói nàng đã hiểu ý:

– Trong vali của tôi có.

Nàng nhanh nhẹn mở vali lấy ra một cái mũ vải rộng vành và khẩu trang đưa cho Gia Mỹ, thì thào:

– Chị cẩn thận!

– Cảm ơn! – Gia Mỹ cảm kích đón lấy.


Trần Phi lui về sau nhường chỗ cho hai nàng đứng, khẽ nói:

– Bạch Yến giết con bên trái, còn chị giải quyết con bên phải! Nhớ kĩ, một đòn phải giết chết nó, nếu thất bại lập tức lùi về để tôi hỗ trợ!

Hai nàng gật đầu, dao gậy đưa lên chờ sẵn.

Bạch Yến đã có kinh nghiệm còn đỡ, sắc diện Gia Mỹ nhợt nhạt không còn chút máu, tay cầm dao run rẩy.

– Chú ý, tôi sẽ đếm đến một. – Thanh âm Trần Phi từ sau vọng tới – Ba, hai, một. Đánh!

Vụt! Vụt!

Bốp! Phập!

Đã ngắm nghía kĩ, Bạch Yến toàn lực vung gậy dễ dàng đập chết thây ma bên trái như Trần Phi căn dặn. Bên kia, Gia Mỹ quýnh quáng thế nào lại chém hụt, lưỡi dao sượt qua cổ thây ma, cắt xiên nửa người nó rơi xuống đất.

Nhưng nó chưa chết, thân trên kéo theo đống nội tạng lùng nhùng tiếp tục trườn tới, cái miệng há to toan cắn vào chân Gia Mỹ đang sợ hãi luống cuống không biết làm gì, may mà Trần Phi đã nhanh như cắt lao tới giẫm mạnh chân xuống.

Rốp!

Cái đầu thây ma vỡ nát, xương sọ lẫn với máu đen thấm ướt một khoảng sân.

Gia Mỹ suýt chết lúc này mới hoàn hồn. Nàng buông rơi dao, ngồi phịch xuống bật khóc rấm rứt. Bạch Yến và Thanh Hương vội chạy đến an ủi.

Sau khi giết chết thây ma kia, Trần Phi không hề nhìn qua chỗ Gia Mỹ thêm lần nào. Thời cuộc thay đổi, các nàng cần phải tập cho mình tính cứng rắn kiên cường, hở chút là khóc thì sớm muộn cũng thành mồi trong miệng thây ma hoặc những kẻ xấu.

– Chúng ta không có nhiều thời gian, mau tiếp tục! – Trần Phi nói, tay nhặt đá ném tới bên kia.

Cộp!

Hắn canh rất chuẩn, lần nào cũng dẫn dụ đúng hai thây ma. Ngó lại Gia Mỹ vẫn chưa nín, Trần Phi chuyển mắt qua Thanh Hương, nàng ta hốt hoảng xua tay:

– Tôi không làm được đâu! Đừng ép tôi!

Chỉ đợi có thế, Lương Nhật chớp lấy cơ hội tiến lên đề nghị:

– Đưa dao cho tôi, nhất định cậu không thất vọng!

Trần Phi không ngu ngốc tiếp tay cho giặc, lạnh nhạt đáp:

– Cậu có trách nhiệm lái xe rồi.

– Tôi…

Lương Nhật há miệng chưa kịp nói, Trần Phi đã quay đi. Gã hậm hực ngó theo nghiến răng ken két, tức phát điên mà không cách nào phát tiết, lồng ngực phồng lên xẹp xuống cố gắng hạ hỏa.

Trông thấy hai thây ma sắp đi tới, Bạch Yến bèn giơ gậy chờ đợi.


Trần Phi định giải quyết hộ nàng con còn lại, bất chợt Dao Mổ Chó trong tay hắn bị ai đó chạm vào muốn lấy. Trần Phi phản xạ cực nhanh né sang bên, chân nhấc lên toan đá bay kẻ mà hắn nghĩ là Lương Nhật lén lút giở trò, nào ngờ phát hiện đó chính là Gia Mỹ liền dừng lại.

Hai mắt nàng vẫn còn mọng nước, mím môi nói:

– Tôi thử lại được không?

Trần Phi ấn dao vào tay nàng:

– Bình tĩnh!

– Ừm.

Gia Mỹ cầm dao nép sát vách cạnh Bạch Yến, được nàng trấn an lấy lại tinh thần phần nào, cố hít thở thật sâu để giữ bình tĩnh.

– Ba, hai, một. Đánh! – Tiếng Trần Phi vang lên.

Dao và gậy cùng lúc xuất động. Lần này kết quả mỹ mãn. Bạch Yến đánh vài lần đã có chút quen tay, thoải mái đập vỡ đầu thây ma. Gia Mỹ cũng chém rất chuẩn xác vào cổ nó, cái đầu với cặp mắt đầy tơ máu bay lên cao, máu đen phụt tứ phía. Từ thi thể nó rơi ra hai vật phẩm, mắt Trần Phi liền sáng lên.

Giết được thây ma đầu tiên, Gia Mỹ thuận lợi gia nhập hệ thống, trở thành người chơi như Trần Phi và Bạch Yến. Nàng hối hả lùi xa khỏi mấy cái xác thối, ngồi thụp xuống muốn nôn, bên tai nghe giọng nói lạnh lùng của Trần Phi:

– Thức ăn rất khan hiếm đấy, chị nôn ra sẽ chết vì đói!

Gia Mỹ thoáng nhăn mặt chịu đựng, tay vuốt vuốt bộ ngực căng phồng cố ngăn dạ dày đang nhộn nhạo quặn từng cơn, không để mình nôn. So ra nàng không kiên cường bằng Bạch Yến, khi nãy lần đầu giết chết thây ma, nàng ta tuy có ghê tởm song vẫn dằn xuống được, không đợi Trần Phi nhắc nhở.

Chờ Gia Mỹ ổn định, Trần Phi bảo:

– Chị mau nhặt mấy thứ kia lên!

Gia Mỹ nghe theo, nhặt đồ nhưng không thèm xem, giống như chẳng quan tâm, mà chủ động giao dịch qua cho Trần Phi. 

Cầm hai món vật phẩm mới nhận, Trần Phi cau mày, chỉ có 1 xu và đôi giày dành cho người chơi mới, thuộc tính kém hơn cái bao tay hắn đang đeo, chỉ cộng thêm 2 điểm nhanh nhẹn.

Gia Mỹ nói:

– Khi nãy tôi nghe hệ thống thông báo cậu đã hết hai cơ hội trao trang bị cho người chơi khác giết quái lấy chiến công đầu, từ lần thứ ba trở đi sẽ không nhận được bất kỳ vật phẩm nào nữa.

Trần Phi ngẩn người, không ngờ hành động này cũng bị hạn chế. Nhưng ngẫm lại có lý, nếu hệ thống để người chơi thoải mái dùng cách thức này cày đồ, vậy có thể nói đây là một bug lớn, rất dễ gây đảo lộn toàn bộ trò chơi.

Đôi giày tuy kém nhưng cộng 2 điểm nhanh nhẹn vẫn có lợi cho Trần Phi, có điều hắn cần vũ khí, không thể đưa Dao Mổ Chó cho Gia Mỹ dùng mãi được, vì vậy trả giày và 1 xu cho nàng.

Gia Mỹ không chịu nhận, đẩy ngược lại:

– Cậu giữ lấy mà dùng!

Trần Phi lắc đầu:

– Không được. Tôi đâu có món gì đưa cho chị, vậy không công bằng!

– Tôi lấy lại mới là không công bằng đó! Không có cậu thì tôi chết lâu rồi. – Gia Mỹ nhoẻn cười, rồi thấy hắn vẫn ngần ngừ bèn nói – Vầy đi, cậu kéo thêm vài con tới, giúp bọn tôi lên cấp là được rồi!

Trần Phi không thích lợi dụng kẻ khác, nhưng cũng không phải kiểu người hay câu nệ. Hắn mang giày vào chân thay cho đôi cũ, cảm thấy cơ thể nhẹ đi một ít thì khá hài lòng:

– Hai người mau vào vị trí!

Bạch Yến và Gia Mỹ tiến lên, tay lăm lăm vũ khí. Hiện giờ nhìn hai nàng không còn chút gì dáng vẻ thục nữ, nhưng khí chất anh thư biểu hiện ra ngoài càng thêm hút mắt.

Trần Phi mau chóng kéo quái lại cho hai nàng chú tâm chém giết. Phải thừa nhận Bạch Yến và Gia Mỹ khá có tố chất, bỏ qua sợ hãi ban đầu, họ dần dần cảm thấy thây ma cũng không có gì quá ghê gớm, càng giết càng hăng hái, báo hại Lương Nhật đứng phía sau vô cùng ngứa ngáy tay chân. Gã bồn chồn đi tới đi lui như bị kiến đốt mông, chứng kiến hai nàng kia tranh thủ cày cấp, còn mình vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh chẳng biết bao giờ mới được tham gia, nỗi thống hận dâng lên choán ngập tâm trí Lương Nhật.

Lát sau, Bạch Yến lên cấp 1, Gia Mỹ cũng sắp tích lũy đủ kinh nghiệm. Mọi thứ tiến triển thuận lợi như Trần Phi dự tính. 


Thấy Bạch Yến đang loay hoay chưa biết tăng điểm vào hạng mục nào, hắn hỏi:

– Chỉ số cơ bản của bạn thế nào?

Bạch Yến liền chia sẻ thông tin nhân vật sang, một dãy chữ số hiển thị trong đầu Trần Phi.

*** Ngươi chơi: Bạch Yến

– Giới tính: Nữ

– Cấp độ: 1

– Nghề nghiệp: Không

– Sức mạnh: 3

– Lực công kích: 6 – 8 (Gậy Đánh Chó 3 – 5)

– Phòng ngự: 2

– Tinh thần: 10

– Nhanh nhẹn: 3

– Sinh mệnh: 5

– Thể lực: 3

Xem qua thuộc tính Bạch Yến, Trần Phi giật mình vì có nhiều chỉ số thậm chí còn vượt hắn lúc đầu. Đơn cử như tinh thần nàng tận 10 điểm, trong khi hắn chỉ có 8. Phòng ngự nàng cũng cao hơn, sức mạnh và thể lực ngang hắn. Điều này khiến Trần Phi rất khó hiểu, nếu hệ thống đưa ra số liệu người chơi dựa vào tố chất thân thể, vậy thì thể lực và sức mạnh hắn tuy kém người cùng giới nhưng chắc chắn phải vượt trội nàng mới đúng. Hay là để công bằng, trò chơi căn cứ vào thể chất bình quân của người chơi so với những người cùng giới tính, sau đó mới phán đoán đưa ra số liệu?

Giả thiết này có vẻ hợp lý. Nếu không, ngay từ đầu chỉ số các người chơi nữ sẽ kém xa người chơi nam, dẫn đến mất cân bằng trầm trọng. Kẻ lập trình ra trò chơi hẳn không phạm sai sót lớn đến thế.

Sau khi Bạch Yến trở thành người chơi, với chỉ số như vừa chia sẻ, nàng đã mạnh hơn Trần Phi lúc trước, các giác quan cũng nhạy bén hơn. Xem ra chỉ cần được gia nhập hệ thống thì sẽ không còn tình trạng phân biệt nam mạnh nữ yếu như thời trước kia, thậm chí cô gái nào có thể chất tốt một chút sẽ lập tức có sức mạnh vượt trội so với người chơi nam giới thể trạng không tốt. Có thể nói việc giết chết được thây ma đầu tiên cực kỳ quan trọng, nó giúp những cô gái chân yếu tay mềm như lột xác biến thành người khác.

– Bạn thấy trong người thế nào? – Hắn hiếu kỳ.

Bạch Yến xoa nhẹ hai bàn tay nhỏ nhắn mịn màng vào nhau, mơ mơ hồ hồ nói:

– Tôi không rõ lắm, chỉ cảm thấy dường như sức khỏe tăng vượt bậc.

Quả nhiên không sai. Trần Phi đưa Dao Mổ Chó cho nàng:

– Bạn thử vung vài đường xem!

Bạch Yến gật đầu, toan cầm hai tay giống Gia Mỹ khi nãy, hắn liền nói:

– Một tay thôi!

– Vâng.

Bạch Yến nghe lời Trần Phi, cánh tay thon thả cầm dao chém thử vài nhát trong không khí.

Vụt! Vụt!

Lưỡi dao nặng gần 2 ký trong tay Bạch Yến nhẹ bẫng như không, chém xuống không khí phát ra âm thanh vùn vụt.

Trần Phi nghe mà lạnh người, thầm nhủ sau này phải cẩn thận với phụ nữ. Chỉ cần trở thành người chơi, các nàng sẽ rất đáng sợ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.